Chương 19

Ads Chương 19.1
Tất cả đau khổ của em anh đều không can dự, sự tự tin của anh từ đâu mà có?​
Từ khi trở lại Washington, Cố Nhậm đột nhiên rất bận rộn, thường thức suốt đêm ở trong phòng làm việc. Nguyễn Ân nửa đêm tỉnh giấc đều thấy đèn trong phòng đó còn sáng.


Cổ phiếu của công ty bỗng dưng biến động dữ dội, lên xuống thất thường, một ngày tăng vọt rồi lại tụt xuống liên tiếp mấy ngày. hiện tượng này cứ kéo đài khoảng một tháng. Tuy nhiên, Cố Nhậm không hề nôn nóng, tìm hiểu rõ nguồn cơn, căn cứ vào kết quả điều tr.a thì đang có người cố tình gây chuyện, hơn nữa không chỉ có một.


Anh nhìn hai cái tên trên bản báo cáo, không hề xa lạ.
Cố Thị, Hàn Thông.
Cố Tây Lương không trực tiếp sang Mỹ đòi người, thứ nhất là vì biết rõ đối phương sẽ không chịu thả người, thứ hai là vì cô cũng sẽ không tình nguyện theo anh về, vì thế, anh lựa chọn rung cây dọa khỉ.


Hành động bất ngờ này của Cố Tây Lương không khỏi khiến Cố Nhậm khó chịu. Trong người chảy cùng một dòng máu, làm sao anh không biết ý đồ của em trai? Ngay sau hôm đó, trên báo trắng trợn xuất hiện tin tức lễ cưới bị hủy bỏ, hiện giờ đối phương lại bắt đầu hành vi trả thù, có ngây thơ đến mấy anh cũng không tin rằng chuyến về nước kia của Nguyễn Ân hoàn toàn bình yên vô sự.


Cái gì nên tới rốt cuộc cũng phải tới.
đang mải suy nghĩ thì có cuộc gọi webcam đến, Cố Nhậm nhận điện, trên màn hình là gương mặt hao hao giống mình, Cố Tây Lương đang nửa cười nửa không nhìn anh, rất lễ phép gọi một tiếng “anh trai”, sau đó đi thẳng vào chuyện chính.


“Thời gian qua, anh đã bị em dâu làm phiền nhiều rồi, anh xem lúc nào thuận tiện em qua đó đón cô ấy?”
Cố Nhậm nhếch môi: “Vậy còn phải xem cô ấy có đồng ý hay không”.
Người đàn ông trong màn hình chỉ ngưng đọng ánh mắt vài giây rồi lập tức bật cười: “Thế à?”


available on google playdownload on app store


Hai người họ đều đang đánh cược, trái tim của một cô gái.
Vốn chỉ muốn pha cho Cố Nhậm một tách cà phê, nhưng Nguyễn Ân lại nghe được cuộc đối thoại kia. Giọng nói quen thuộc truyền tới khiến cô không khỏi run rẩy.
Anh ấy biết rồi ư? Sao có thể? Chẳng lẽ hôn lễ bị hủy bỏ là do mình ư?


Nguyễn Ân không cầm lòng được lại tự mình đa tình, lại ôm thêm một tia hy vọng.
Nhìn chằm chằm cái bóng ngoài cửa, Cố Nhậm giơ tay ra hiệu rồi tắt cuộc gọi. không muốn cho Nguyễn Ân cơ hội trốn tránh, anh nhẹ nhàng đi ra mở cửa. Nguyễn Ân giật nảy mình.


Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Cuối cùng là người đàn ông lên tiếng trước.
“Nghe thấy hết rồi?”
Gật đầu.
“Quay về?”
Lắc đầu.
“Anh đối phó với cậu ấy, em có ý kiến gì không?”


Rốt cuộc không thể bình thản gật và lắc được nữa, Nguyễn Ân nghiêng người đi vào trong phòng, đặt tách cà phê lên bàn rồi xoay người lại dùng tay nói chuyện.
Ý anh là gì?


Tựa như đang phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn trong sinh mệnh, Cố Nhậm mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Cố Thị và Hàn Thông liên thủ mua lại vài công ty con của Nhân Đạt, cổ phiếu Nhân Đạt đang dao động rất mạnh. Dù không hoàn toàn ảnh hưởng tới ngân sách tập đoàn nhưng nếu anh và Cố Tây Lương đối đầu lâu dài, kết quả cuối cùng sẽ là Cố Thị hoặc Nhân Đạt bị xóa sổ”.


Nguyễn Ân không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện. cô giơ tay nói với anh, anh nên làm gì thì làm cái đó, cũng không cần hỏi ý kiến mình.
Nhận thấy cô lại muốn trốn tránh, Cố Nhậm lập tức cản đường lui của cô.


“Em biết rõ, chỉ cần một câu của em, anh từ bỏ toàn bộ Nhân Đạt cũng không sao. Nếu em thật sự muốn ở lại bên anh thì không ai có thể mang em đi được.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “bên anh”.


Ngoài cửa sổ, màn đêm không ngừng chìm vào bóng tối vô tận. Nguyễn Ân cảm thấy đầu óc tê dại, không muốn trả lời, nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội né tránh. cô giơ tay đẩy anh ra, nhưng rất nhanh đã bị anh giữ lấy.


“Còn nhớ khi ở Đài Bắc em muốn anh chơi với em cái trò đen trắng kia không? Bây giờ, chúng ta đổi trò khác.”
Cố Nhậm mặc kệ Nguyễn Ân giãy dụa, anh kéo cô tới bàn làm việc, cầm lấy bút, tùy ý rút một tờ giấy trắng lẫn trong đám tài liệu ra. Sau đó, anh dùng một tay giữ cô, một tay viết lên giấy.


Hai cái tên: Cố Nhậm, Cố Tây Lương.
Anh nói: “Tưởng tượng một chút, anh và cậu ấy cùng rơi xuống một cái đầm lầy, bốn phía tối tăm, chìm xuống chắc chắn sẽ bỏ mạng. Mà chỉ có bàn tay em mới có thể kéo lên một trong hai người. Nguyễn Ân, em sẽ cứu ai, từ bỏ ai?”.


thật ấu trĩ! một câu hỏi lưu hành đã lâu, tựa như bạn gái hỏi bạn trai, em và mẹ anh cũng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?
không nhận được đáp án. Cố Nhậm có phần kích động, anh khẩn trương muốn biết, anh không thể chờ đợi được thêm nữa, cho dù câu trả lời có lẽ sẽ không như anh trông đợi.


Anh đặt cây bút vào tay Nguyễn Ân, nhưng cô không chịu cầm, tiếng rơi leng keng vang lên hết lần này đến lần khác. Cố Nhậm nắm chặt lấy tay cô, ép cô giữ lấy chiếc bút. Ngòi bút vạch lên trang giấy trắng một đường.


Có lẽ do màn đêm bên ngoài quá u ám, có lẽ do vẻ mặt của anh quá nghiêm trọng. cô sợ. Thế nên, dù chỉ là một giả thiết, nhưng Nguyễn Ân lại có cảm giác hai người họ thật sự rơi vào đầm lầy. Và sức lực của cô, chỉ có thể cứu được một người.


Phải làm sao đây? Lựa chọn thế nào đây?
Còn chưa kịp suy nghĩ, Nguyễn Ân đã thấy bàn tay cầm bút của mình bị di chuyển, chậm rãi, cô một mực nhìn theo.


Người đàn ông đưa tay cô chỉ vào hai chữ “Cố Nhậm”, dường như anh không dám thở, ngừng lại hồi lâu mới mở miệng, giọng nói cũng trở nên chênh vênh.
“Em muốn từ bỏ, là anh ư?”
Thời gian ngưng đọng, chừng ba giây sau, Nguyễn Ân liều mạng lắc đầu.


không, không phải. cô không muốn anh ch.ết, anh đối với cô tốt như vậy, làm sao cô tàn nhẫn với anh cho được? Thế là, Nguyễn Ân gắng sức di dời cây bút ra khỏi cái tên kia.


Cố Nhậm thở phào một hơi. Nhưng, anh vẫn không chịu cho cô trốn tránh, tiếp tục siết chặt năm đầu ngón tay, đưa tay cô trở lại mảnh giấy. Ngòi bút chuẩn xác nhắm vào cái tên đã ăn sâu vào xương tủy của cô.


Sau đó, cơ hồ có một loại ma chú nào đó khiến cho Nguyễn Ân mê man, không ai có thể gọi cô tỉnh dậy, trong đầu cô quẩn quanh ba chữ: Cố Tây Lương, Cố Tây Lương, Cố Tây Lương...
“Nguyễn Nguyễn, em biết rõ, một núi không thể có hai hổ.”


Nhận thấy cô mơ màng như lạc trong cõi mộng, Cố Nhậm nhân lúc này tiếp tục di chuyển bàn tay cô. Nguyễn Ân khôi phục lại tinh thần thì ngòi bút đã như một lưỡi dao sắc bén chạm tới chữ “Tây”. rõ ràng là mực đen, nhưng lúc này trên trang giấy dường như có vệt máu đang dần loang lổ.


Nguyễn Ân đột ngột thét lên chói tai.
“không!”
Chỉ một chữ, không, Cố Nhậm đã bị đẩy xuống địa ngục.
Anh không nên ép cô chơi trò chơi này, người chịu tổn thương lớn nhất cuối cùng vẫn là anh.


Em không nỡ để anh ch.ết, chỉ vì anh tốt với em. Nhưng khi cho rằng cậu ta sẽ phải ch.ết, em lại sợ hãi mà bật ra tiếng kêu.


Anh chăm sóc em từng li từng tí, khiến em luôn vui vẻ, nhưng không thể khiến em mở miệng nói được một câu. Còn hiện giờ chẳng qua chỉ là một trò chơi, nhưng nỗi sợ hãi mất đi cậu ta của em đã hoàn toàn lật đổ mọi thứ của anh.
Cố Nhậm buông tay.


Lúc này Nguyễn Ân mới định thần được mình vừa làm gì. cô có thể nói được rồi! Nhìn người đàn ông đối diện sắc mặt trắng bệch, cô thử mở miệng nói gì đó, xem có phải vừa rồi là ảo giác hay không. Thanh quản đã quá lâu không hoạt động, giọng cô có phần tắc nghẽn, không thể thốt ra cả câu hoàn chỉnh.


“Em…”
Cố Nhậm xua tay ngăn cô lại, cho dù cô muốn nói gì cũng không quan trọng nữa rồi.
“Khuya rồi, đi ngủ đi.”
Đúng là cô có tiếp tục đứng ở đây cũng không biết nên nói gì, sự thật đã chứng minh tất cả. Thế nên, Nguyễn Ân ôm tâm tình rối ren quay về phòng ngủ.
Đêm càng sâu.


Rất nhiều chuyện, từ xưa tới nay đều khó vẹn toàn, một khi đã trúng mục tiêu, bạn có xoay chuyển thế nào cũng không được. Giống như vầng trăng trên bầu trời, dù ngày nào đó nó bị khuyết đi một mảng, lại khuyết đi một mảng nhưng khi đã treo trên bầu trời, nó vẫn cứ là vầng trăng. Bề ngoài có thể thay đổi trong nháy mắt, nhưng trái tim có thể đổi được sao?


Phòng làm việc lúc này, Cố Nhậm đứng bất động rất lâu trong bóng tối, cuối cùng, anh gọi vào một số di động cá nhân.
“Đưa cô ấy đi trước khi tôi hối hận. Ngay lập tức!” Chương 19.2​
Chiều tối hôm sau, Cố Tây Lương đến nơi, người đầu tiên anh thấy là Cố Nhậm.


Hai người ngồi ở phòng khách, lạnh lùng nhìn đối phương. một người trầm tĩnh, một người thờ ơ. Dù rằng một câu cũng không nói nhưng trong bầu không khí tựa như có rất nhiều lưỡi dao, vèo vèo bay qua.


Nguyễn Ân đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy có người đến bèn ra ngoài xem. Vừa mới xuống cầu thang, ánh mắt lập tức chạm phải Cố Tây Lương. cô rất muốn vờ như không có việc gì, thật sự rất muốn. Nhưng càng nỗ lực mỉm cười với đối phương, cô càng cảm thấy trên cơ thể như xuất hiện hàng ngàn lỗ thủng đang bị gió lùa vào.


Giống như trước đây, Cố Tây Lương từng tưởng tượng tới cảnh gặp lại Hà Diệc Thư, Nguyễn Ân cũng hình dung ra rất nhiều tình huống gặp lại anh.
một: Hai người lướt qua nhau giữa biển ngưởi rộng lớn, dừng bước, quay đầu, đôi mắt đẫm lệ.


Hai: Rất nhiều năm sau, cô nắm lấy tay Cố Nhậm, anh nắm tay Hà Diệc Thư. Họ gặp lại nhau ở một nơi phong cảnh đẹp nào đó. Kinh ngạc qua đi, rốt cuộc bình thản nói một câu: đã lâu không gặp…
Ba:…
Cho dù cô có tưởng tượng nhiều thế nào, so với hiện tại cũng thơ mộng hơn rất nhiều.


Vừa vào thu, khí trời se lạnh. cô gái mặc áo dài tay cổ chữ V màu sữa, quần jean ôm chân, hai gò má ửng hồng. không giống như giấc mộng mỗi đêm anh gặp, toàn là một màu trắng lạnh lẽo. Ánh mắt ấy nhìn anh với vẻ bất an và hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trong mắt Cố Tây Lương, đấy là dáng vẻ ngốc nghếch của cô. Suýt nữa anh không kiềm chế được vẻ mặt, cuối cùng may mắn vẫn kìm lại được.


Nguyễn Ân vẫn còn đắm chìm trong những phương án gặp lại anh, lúc định thần lại thì đã thấy người nào đó tới gần mình. Hơi thở quen thuộc của đối phương ập đến khiến cô bất giác lùi lại về sau một bước, suýt trượt ngã.


Cố Tây Lương giơ tay lên, nhưng khi cô đứng vững rồi, anh thu tay về, buông xuống. Anh lấy lại vẻ mặt bình thản, đứng thẳng người, giống như lần đầu tiên thấy cô, bốn mắt nhìn nhau.
“Chơi đủ rồi, về nhà thôi.”
Ánh mắt anh tĩnh lặng như núi.


Tựa như hai người chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, chỉ là đối phương mới đi du lịch một chuyến vòng quanh trái đất mà thôi.


Nguyễn Ân bất giác nuốt nước bọt. Đối mặt với anh, cô vẫn như trước không thể giữ được vẻ lạnh lùng, nhưng lại muốn chứng minh bản thân không còn là cô gái mềm yếu trước kia, thế nên cô đứng thẳng người, nỗ lực tỏ ra không thua kém đối phương. cô học dáng vẻ của Cố Nhậm khi anh bàn chuyện làm ăn, cố gắng duy trì ngữ điệu bình ổn. Tối qua giọng nói còn hơi tắc nghẽn, nhưng hôm nay đã có chuyển biến tốt.


“Anh đang nói với em đấy à? Nếu em không nhớ nhầm thì giữa em và anh hình như không phát sinh mối liên quan nào cả.”
Bị làm khó dễ là điều mà Cố Tây Lương đã dự đoán được trước, vì thế anh vẫn duy trì thái độ thản nhiên, binh đến đâu đánh tới đó.


“Nếu hiểu biết về pháp luật của anh không sai, người chồng không ký tên lên đơn ly hôn thì đơn chưa có hiệu lực, Cố phu nhân!”
Cái danh xưng đã lâu không được nghe, không ngờ lại bị gọi ra trong tình huống này.


Chưa ký tên? Nghe được điều này, Nguyễn Ân không còn mơ màng nữa, nhưng cô bức ép bản thân phải trấn tĩnh, nhất định phải giống như đối phương, nỗ lực khiến ánh mắt sắc bén.
“Em không cho rằng anh lại ngốc đến mức phạm tội trùng hôn[1], Cố tiên sinh.”


[1] Kết hôn với người khác trong khi đã có vợ hoặc chồng, vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng.
Cố Tây Lương nhướng mày theo thói quen.
Động tác quen thuộc ấy khiến Nguyễn Ân không thế chế ngự được trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực.


Anh khoanh tay, hờ hững nói: “Anh không nghĩ rằng giải quyết mấy cái thủ tục đó là chuyện gì khó khăn. Em nghĩ sao?”


Nguyễn Ân cứng họng, không còn lời nào để nói. Trong lúc vẫn còn sợ hãi, một cánh tay vươn ra trước mặt cô, đến khi cô có phản ứng thì đã thấy mình nằm gọn trong cánh tay vững vàng ấy. Từ chân cầu thang ra đến cửa nhà, cô giãy giụa kịch liệt nhưng đều vô ích, hoàn toàn bị sức mạnh kia khống chế.


Nguyễn Ân bất lực phóng ánh mắt cầu cứu về phía Cố Nhậm, đối phương lại hờ hững nhìn đi nơi khác. Khoảnh khắc một chân đã bị kéo ra khỏi cửa, cô rốt cuộc kêu tên người kia, bóng hình ngồi bất động trên ghế nãy giờ lúc này mới đứng dậy.


Cuối cùng, hai người đàn ông, mỗi người giữ một tay Nguyễn Ân, giằng co trước cửa.
Người giúp việc đã gọi bảo vệ tới, nhưng không ai dám động thủ mà chỉ duy trì khí thế hùng hổ. một đám người cứ thế vây quanh ba người đang giằng co. Cố Nhậm lên tiếng, ánh mắt không hề né tránh Cố Tây Lương.


“Anh hối hận rồi.”
Cố Tây Lương lại nhíu mày, cơ hồ không quen bị lừa gạt kiểu này.


Cố Nhậm cúi đầu cười: “Chẳng lẽ lăn lộn trên thương trường lâu như vậy mà vẫn chưa quen với việc bị kẻ khác hẫng tay trên khi hợp đồng sắp đến tay à? Hơn nữa, chú cũng nghe thấy rồi đấy, Nguyễn Nguyễn cần anh”.
Cố Tây Lương nghe xong bỗng dưng bật cười.
“Đương nhiên.”


Anh vừa dứt lời, bên ngoài một đám người ồ ạt kéo vào, tác phong nhanh nhẹn, nhìn qua là biết đã được huấn luyện đặc biệt. Cố Tây Lương lúc này ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Nhậm, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Sao em có thể đến tay không?”.


Lúc này, Chu Tử Ninh từ giữa đám người đi tới, lửa giận lập lòe trong đáy mắt, dường như không ngờ một người luôn trầm ổn như Cố Nhậm lại làm cái chuyện bốc đồng này.
Nguyễn Ân vẫn sợ ông Chu, thậm chí còn nhớ kỹ sự nghiêm khắc của ông.
Thắng, bại, đã được tuyên cáo.


Cố Tây Lương không thích phô trương như thế này, nhưng vì muốn nhanh chóng đưa Nguyễn Ân trở về Đài Bắc mà đã phải huy động tới cả máy bay tư nhân của ông ngoại Chu Tử Ninh.


Mãi đến khi phát hiện mình đã ở trên bầu trời nước Anh, Nguyễn Ân mới nhéo mạnh cánh tay một cái, cảm giác đau nhói thật thà nhắc nhở cô, đây không phải là ảo giác. Cố Tây Lương ngồi bên cạnh phát hiện ra hành động nhỏ của cô, xột xoạt một tiếng, cánh tay anh đã ôm lấy cả người cô vào lồng ngực.


Đột ngột ngửi thấy hương thơm dịu dịu quen thuộc của kem cạo râu, Nguyễn Ân theo phản xạ đẩy Cố Tây Lương ra, nhưng anh lại càng giữ chặt thêm. Sức lực phụ nữ sao có thể sánh với đàn ông, Nguyễn Ân đành thôi giãy giụa. Cố Tây Lương tựa cằm vào đỉnh đầu cô khiến cô khẽ co mình lại, anh tiếp tục dùng sức kéo đầu cô vùi sâu vào ngực mình.


đã vô số lần Cố Tây Lương nghĩ, nếu có cơ hội được gặp lại cô, anh nhất định sẽ nói những câu ngọt ngào, thế nhưng lúc này lại chẳng thể nào thốt lên lời, cuối cùng chỉ hờ hững nói: “Yên nào!”.


Nguyễn Ân, có thể anh không thiện lương, nhưng không có nghĩa anh không có trái tim. Hôm nay trái tim này đã trao cho em, xin em hãy ngoan ngoãn một chút, yên ổn ở bên anh là được rồi.


Bị người nọ cưỡng chế lôi về, Nguyễn Ân càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, cô bèn há miệng cắn lên vai anh một cái. Thực ra không mạnh lắm, nhưng cô cảm nhận rõ ràng người bên cạnh hít sâu một hơi. Vội vàng nhả hàm răng ra, đầu tiên là sợ hãi, sau là hoài nghi, mặc dù vẻ mặt Cố Tây Lương rất giống như đang bị đau nhưng Nguyễn Ân cuối cùng vẫn hung hồn tổng kết một câu: “Đồ lừa đảo!”.


Cố Tây Lương liếc nhìn cô. rõ ràng anh giả vờ đau nhưng không hiểu sao ánh mắt lại pha trộn nỗi khổ sở phức tạp. Nguyễn Ân không phục, cô giơ tay đánh vào vị trí mình vừa cắn trên vai anh, lần này thì anh cau mày lại. Có lẽ là đau thật? Nguyễn Ân bắt đầu cảm thấy áy náy, mặc kệ trên máy bay còn có những người khác, cô thản nhiên kéo cổ áo anh xuống để kiểm tr.a vết thương.


Hành vi bạo dạn của cô thu hút sự chú ý của Cố Tây Lương. Trước đây trong một lần gặp nhau bàn công việc, Hàn Duệ từng vô tình nhắc tới chuyện bắt gặp Nguyễn Ân ở Mỹ, còn nói hình như cô thay đổi rất nhiều. Xem ra đúng thật. Nhưng Cố Tây Lương rất tự tin, cho dù cô có thay đổi như thế nào thì vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.


Em có mưu kế, anh cũng có đối sách.
Giơ tay tóm lấy bàn tay cô, Cố Tây Lương chớp mắt hai cái, sắc mặt đã dịu đi nhiều. Anh nhìn sâu vào đôi mắt đầy ngờ vực của Nguyễn Ân, bờ môi hé mở, ánh mắt âm u mờ ám.
“Đợi không nổi nữa rồi à? Về nhà em muốn làm gì thì làm như thế.”


Hai phi công lái chính và lái phụ ngồi ở đằng trước đều là những nhân tài đã theo Chu Tử Ninh nhiều năm. Mặc dù Cố Tây Lương đã tận lực đè thấp giọng nhưng những lời ong bướm kia vẫn bay vào lỗ tai họ, hai người không hẹn mà cùng ho khan một tiếng. Đêm qua, bất ngờ nhận được điện thoại của cậu hai, nói phải sang Mỹ ngay lập tức, bọn họ đều đoán già đoán non không biết ai lại quan trọng đến mức Cố Tây Lương phải đích thân đến bắt về. Hôn lễ dang dở tháng trước họ có đến tham dự, sự việc hoang đường kết thúc, câu hai đã bị ông Chu dạy dỗ một trận. Chu Tử Ninh là một người từng đánh giặc, ông cầm roi da đánh tới tập vào người Cố Tây Lương, tiếng vun vút cứ vang lên liên hồi. Ngay đến cả những người đã được rèn luyện khắc khổ như họ mà cũng cảm thấy hãi hung khiếp vía, không ai dám lên tiếng khuyên ngăn.


Chu Tử Ninh hỏi nguyên nhân hủy bỏ hôn lễ, Cố Tây Lương lại không chịu nói khiến ông tức giận quất thêm một roi vào vai: “Mặt mũi của tôi đều bị anh bôi tro trát trấu hết rồi!”


Vừa rồi Nguyễn Ân cắn đúng chỗ vết thương chưa khép miệng của anh. Khi đó, Cố Tây Lương nào dám nói Nguyễn Ân cũng ngầm đồng ý để Cố Nhậm lừa mọi người? Anh không dám, anh sợ ông ngoại sẽ giận lây sang cô. Anh còn nhớ lúc gặp ông, trong ánh mắt cô viết rõ hai chữ sợ hãi.


không ngờ Cố Tây Lương lại nói ra cái câu đầy mờ ám kia, Nguyễn Ân lập tức đỏ mặt, nghẹn họng lúc lâu mới dặn ra được hai chữ: “Lưu manh”.
Cố Tây Lương nắm lấy bàn tay cô, rất vô tư mà gật đầu: “Ừ, anh là lưu manh”.


đã quen với ánh mắt lạnh lùng của Cố Tây Lương từ lâu, giờ anh lại trả lời thuận theo ý mình, Nguyễn Ân có phần bối rối, đành lảng sang chuyện khác,
“Tất cả đồ đạc của em vẫn còn ở Washinton.”


Dường như không thích nghe tới địa điểm này, Cố Tây Lương ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Anh biết”.
Nguyễn Ân phản bác.
“Ý anh là lúc nào tâm trạng em không tốt có thể quay lại đó nghỉ ngơi phải không? Đỡ mất công em phải mang vác hành lý theo, anh thật chu đáo!”


Nhận ra Nguyễn Ân cố sức gằn giọng, Cố Tây Lương quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, nhưng thấy vẻ ngốc nghếch trên gương mặt kia, anh lại cười thầm.
Bao nhiêu đạo hạnh vừa nãy, giờ đã hiện nguyên hình trước mặt con cáo già tu luyện ngàn năm này rồi.


Cố Tây Lương không tiếp tục đấu trí nữa khiến Nguyễn Ân đột nhiên nảy sinh hoài nghi, cô và Cố Nhậm ở bên nhau lâu như vậy, chẳng nhẽ Cố Tây Lương chưa từng nghĩ tới chuyện cô sẽ thay lòng đổi dạ?
“Anh tự tin đến mức cho rằng em sẽ không thích người khác ư?”


Ban đầu cô chỉ ôm lòng tò mò hỏi vu vơ vậy thôi, nhưng khi nói ra lại vô cùng nghiêm túc. Bất giác nhớ đến Cố Nhậm, nhớ đến quãng thời gian mình tuyệt thực khi vừa mất đi giọng nói, nếu không có anh ấy, cô làm sao có thể vượt qua? Nghĩ rồi lại nghĩ, viền mắt đã đỏ hoe, nỗi hổ thẹn với Cố Nhậm lại ồ ạt kéo đến.


Tất cả đau khổ của em, anh đều không can dự, sự tự tin của anh từ đâu mà có?


Nhưng thực ra, Cố Tây Lương nào có tự tin, chẳng qua anh chỉ đánh cược một ván, được ăn cả ngã về không mà thôi. Anh đánh cược cô vẫn còn tình cảm với mình, bằng không, cô đã chẳng xuất hiện trong hôn lễ của anh sau một thời gian dài mai danh ẩn tích. Tối hôm qua, Cố Nhậm gọi điện nói: “Chú thắng rồi”.


Chỉ có trời mới biết, khoảnh khắc đó, anh đã thét chói tai.






Truyện liên quan