Chương 20

Về tới nhà, thấy mọi thứ bên trong không hề thay đổi, đặc biệt là bức ảnh lớn hai người chụp chung khi đi du lịch vẫn nguyên vẹn treo phía đầu giường, Nguyễn Ân chợt cảm thấy sống mũi cay cay.


Tất cả đều do một tay Cố Tây Lương thu xếp ổn thỏa, anh không muốn để câu thành ngữ “cảnh còn người mất” làm tổn thương trái tim của người con gái mà chẳng dễ gì anh mới tìm lại được.
Hai người cứ đứng im ở trong phòng, cuối cùng bắt đầu cảm thấy lúng túng.


Nhìn ra vẻ gượng gạo và khó xử của Nguyễn Ân, Cố Tây Lương tự động nhắc đến chuyện ngủ riêng. Việc này anh đã suy nghĩ kỹ càng, ngay từ lúc quyết tâm tìm lại từng chút, từng chút tình cảm của cô, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận, không thể nôn nóng mà phải từ từ, dù sao thì anh sẽ không bao giờ để cô đi nữa, vì vậy không cần khiến cô khó xử.


“Anh ngủ ở phòng làm việc.”


Thấy Nguyễn Ân thở phào một hơi, anh xoay người đi ra, nhưng chưa ra khỏi cửa anh lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Tất cả đồ dùng vẫn ở nguyên vị trí cũ, quần áo đều ở trong tủ, sữa rửa mặt trong phòng tắm là loại trước đây em vẫn dùng, da em không khỏe, mua loại khác sợ lại dị ứng. Có việc gì thì gọi anh.”


nói không có cảm giác thì rõ ràng là nói dối, nhưng cô và Cố Tây Lương đều cố chấp, không ai chịu bộc lộ nỗi nhớ của bản thân với đối phương, thế nên, Nguyễn Ân mới ngang ngạnh nói: “Em sẽ không tha thứ cho anh.”


available on google playdownload on app store


Cố Tây Lương khựng chân, cơ hồ không để ý tới sự nhỏ mọn của cô, chỉ lẳng lặng thốt lên một câu: “Anh nói cần sự tha thứ của em ư?”, sau đó đi thẳng không quay đầu lại.


Nguyễn Ân đi quẩn quanh trong phòng ngủ, cố gắng tìm ra dấu hiệu của sự thay đổi để đánh tan nỗi cảm động trong lòng. không kết quả. Cuối cùng, cô ngồi xuống giường, bấy giờ mới chú ý trên tủ đầu giường xuất hiện thêm một chiếc gối ôm. Rốt cuộc cũng bị mình tìm ra rồi, Nguyễn Ân thầm đắc ý. cô nhoài người với lấy chiếc gối ôm, nhìn gần mới phát hiện ra mặt trên in hình một người, có lẽ do anh đặt làm.


cô gái mặc chiếc váy kẻ caro màu trắng thuần khiết, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, đôi mắt không được xem là to, nhưng khóe mắt cong xuống như mảnh trăng lười liềm. Rất đáng yêu, thoạt nhìn có phần ngốc nghếch. Nguyễn Ân càng nhìn kỹ càng cảm thấy rất giống, rất giống… Đúng lúc này, ánh mắt vô tình chạm tới chữ “Nguyễn” nho nhỏ bên rìa gối, bấy giờ cô mới xác định, nguyên mẫu chính là mình.


Cố gắng đè nén niềm vui sướng trong lòng, Nguyễn Ân hai tay ôm lấy chiếc gối, hết nhéo rồi lại vuốt khuôn mặt in trên đó, đánh giá đi đánh giá lại, sau cùng đắc chí nói: “Mình ngốc thế này sao?”


Tắm rửa xong, Nguyễn Ân nằm trên giường nhưng mãi không ngủ được, nghiêng đầu nhìn ô cửa sổ sát nền. Rèm cửa vẫn là màu kem mà cô thích, gió thu thổi nhẹ nhàng, đáy lòng bình lặng, bất giác có một cảm giác “hoàn chỉnh”.
Cái gì hoàn chỉnh? Quay về bên anh ư?


Hóa ra em vẫn luôn chờ đợi ngày này, nhưng em không dám trao tất cả tình cảm trong trái tim cho anh nữa rồi, Cố Tây Lương. Em rất sợ, sợ lại thua thêm một lần nữa thì có mười Cố Nhậm cũng chẳng thể nào cứu em được. Thế nên em không thể.


Nhìn chiếc gối ôm bên cạnh, Nguyễn Ân cầm lên ném xuống chân giường, quyết định không thèm để ý đến nó, lòng không nghĩ về nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô lại nhặt nó lên, ôm trong ngực, cảm giác ấm áp, mềm mại khiến cô chợt thở dài, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Nghe loáng thoáng tin đồn Nguyễn Ân chưa ch.ết, Mạc Bắc mới xác định người mình nhìn thấy ở hôn lễ không phải ảo giác, lý do người anh em tốt của mình đào hôn cũng rõ ràng. Hôm nay gọi điện thoại gọi Cố Tây Lương ra ngoài uống rượu nhưng lại nhận được câu trả lời là đối phương đang trên máy bay, hình như là đi bắt người gì đó, bắt ai thì khỏi phải thắc mắc, chỉ số thông minh không đạt 180 cũng có thể đoán được. Gần đây Cố Tây Lương có vẻ kỳ lạ, mặc dù không đến mức hồn bay phách lạc nhưng Mạc Bắc cứ cảm thấy có gì đó khang khác. Thà rằng Cố Tây Lương cứ trút hết nỗi lòng như trước đây khi Hà Diệc Thư bỏ đi: tuyệt thực, hút thuốc, uống rượu, còn hơn là bình thường đến mức bất thường như hiện tại. Mãi đến khi nghe tin Cố Thị hợp tác với Hàn Thông để đối phó với Nhân Đạt, Mạc Bắc mới không ngừng cảm than, cô Nguyễn Ân này trông nho nhỏ dễ thương như thế, chẳng ai ngờ lại có tố chất để làm một “hồng nhan họa thủy”[1].


[1] Hồng nhan họa thủy: Chỉ người phụ nữ đẹp gây tai họa.
Sau một chuỗi ngày tẻ nhạt, hôm sau, Mạc Bắc ôm tâm trạng háo hức sắp được xem kịch vui đến thăm người mới về nhà.


Chiếc xe màu ánh bạc chạy được nửa đường thì Mạc Bắc thấy một bóng người nhỏ bé đang lững thững đi trên đường, anh phanh gấp. Hòa Tuyết giật mình nhảy vọt sang một bên. Định thần lại, nhìn người trong xe, Hòa Tuyết không ngừng thầm chửi bới trong lòng. Bà nó chứ, sao ai cũng giống Hàn Duệ, thích chơi trò đánh bất ngờ thế không biết? Nguyễn Ân bỏ quên di động ở Mỹ nên không thể liên lạc được với Hòa Tuyết, Mạc Bắc thấy cô đi về cùng một hướng với mình, cho rằng cô cũng tới nhà Cố Tây Lương nên không nghĩ ngợi nhiều, dừng xe lại, vô tư nói: “Lên xe!”.


Hòa Tuyết liếc Mạc Bắc một cái rồi lại phớt lờ, tiếp tục đi về phía trước. Thái độ của cô khiến Mạc Bắc nôn nóng: “Anh bị bệnh AIDS đấy à?”.
Hòa Tuyết quay đầu lại, làm như nghi hoặc nói: “Biết đâu đấy!”
Mạc Bắc thật sự muốn giơ chân đá cô gái kia một cái.


“không cảm kích thì thôi, cứ thong thả mà đi! Cũng sắp tới nhà Cố Tây Lương rồi, dựa vào vận tốc chân em thì chắc chỉ mất hai, ba tiếng nữa là đến thôi.”
Lời châm chọc đã kích dậy sự hung dữ của Hòa Tuyết.
“Đồ thần kinh, tôi đến nhà Cố Tây Lương làm cái gì?”


“Chẳng lẽ em không biết hành tung của người chị em tốt của mình?”
Nguyễn Ân bị Cố Tây Lương bắt về rồi sao? Hòa Tuyết vốn đang vội đi lo công việc của cơ quan nhưng lúc này thì quên sạch sẽ, cô mở cửa ngồi vào ghế phụ, lớn tiếng: “Lái đi!”.
Mạc Bắc thong thả khởi động xe.


“Vội gì mà vội? Sợ cô ấy bị ăn sống nuốt tươi nữa à?”
Hòa Tuyết trợn mắt lườm. Mạc Bắc quay đầu đi, bẻ lái một cái, xe lại chìm vào biển người. trên đường, thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái bên cạnh, thấy vẻ thấp thỏm hiện rõ trên gương mặt cô, anh bất giác mỉm cười.


Chuông cửa đã reo một phút mà vẫn chưa thấy ai lên tiếng, nếu không có Mạc Bắc ngăn cản thì Hòa Tuyết đã đạp cửa rồi. Cuối cùng là Cố Tây Lương ra mở cửa, anh đã quyết định một tuần này sẽ ở nhà chăm sóc Nguyễn Ân, giúp cô thích ứng với cuộc sống như trước kia.


Vừa liếc mắt đã thấy vẻ mặt đến xem kịch vui của Mạc Bắc, chưa đợi đối phương lên tiếng, Cố Tây Lương đã đánh đòn phủ đầu: “Hai vị gương vỡ lại lành?”.


Mặc dù nói là hai vị, nhưng ánh mắt Cố Tây Lương chỉ phóng về phía Mạc Bắc khiến cho mấy lời trêu chọc của anh ta chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Bắc, Hòa Tuyết liền trợn trừng mắt lườm một cái, trong bụng thầm mắng anh ta là đồ ngu ngốc. Mặc kệ hai người đàn ông, Hòa Tuyết trực tiếp xông thẳng vào trong nhà, nếu không phải Cố Tây Lương ngăn cản thì cô đã chạy một mạch lên gác rồi.


Cố Tây Lương duy trì ngữ điệu bình thản, nhưng giọng nói lại ẩn chứa tính mệnh lệnh không thể làm trái: “cô ấy đang ngủ”.
Câu trả lời này đã xác định việc Nguyễn Ân quay về là sự thật.


Hòa Tuyết nhìn Cố Tây Lương bằng ánh mắt phức tạp, sau đó ngồi xuống ghế ở phòng khách đợi. Mạc Bắc cũng theo vào nhà, nghênh ngang ngồi bên cạnh Hòa Tuyết, giơ hai tay kể sau đầu gối rồi tựa vào lưng ghế, bộ dạng ung dung. Anh ta nhìn đồng hồ hiển thị trong ti vi treo trên tường, nghĩ lại vụ chơi xỏ của Cố Tây Lương khi nãy, bèn trả đũa: “Giờ này mà vẫn còn ngủ cơ à? Hai người tối qua “mệt” đến cỡ nào?”.


Chữ nào chữ đấy tràn ngập mùi mờ ám.
Mặc dù lời nói của Mạc Bắc mập mờ nhưng Hòa Tuyết có thể nghe ra anh ta đang châm chọc Nguyễn Ân. Chưa đợi Cố Tây Lương phản bác, cô đã quay sang, đánh người đàn ông bên cạnh một cái.


Sau đó, một giọng nói từ trên gác truyền xuống: “Mạc Bắc, anh vẫn đáng đánh đòn như vậy”.


Thời gian ở Mỹ không có công việc ổn định, Nguyễn Ân thường ngồi trước máy tính tám, chín tiếng để viết tiểu thuyết, mỗi ngày ngủ đến những mười giờ đồng hồ, không còn như trước kia hay dậy sớm làm bữa sáng hay những việc vụn vặt khác, thậm chí có những hôm Cố Nhậm phải vào tận phòng gọi cô mới chịu dậy. Vừa rồi vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp thì bị tiếng nhốn nháo dưới này làm tỉnh giấc, Nguyễn Ân vác theo đôi mắt tràn đầy phẫn nộ đi xuống, lọt vào tai là câu nói đầy sâu xa của Mạc Bắc.


Hai người tối qua “mệt” đến cỡ nào?
Nghe thấy tiếng Nguyễn Ân, phản ứng đầu tiên của Hòa Tuyết là ngây người, sau đó chạy đến ôm một cái: “Cậu… cậu…”.


Nguyễn Ân định thần lại, lập tức vỗ vỗ lưng Hòa Tuyết như bà mẹ an ủi cô con gái vừa chịu ấm ức bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Ừ, tớ có thể nói được rồi, cậu đừng kích động”.


Câu nói của Nguyễn Ân khiến Mạc Bắc ý thức được điều gì, hết nhìn hai cô gái đang ôm nhau rồi lại nhìn Cố Tây Lương ở trong bếp rót nước, chợt vỗ đầu một cái: “Thảo nào tháng trước còn thấy cậu tối nào cũng chạy đến lớp dạy ngôn ngữ của người câm điếc, hóa ra Nguyễn Ân trước đây không nói được à?”.


Nghe Mạc Bắc nói vậy, cả ba người còn lại đều sững sờ. Hòa Tuyết còn đỡ, chỉ nghi hoặc ngoái đầu nhìn người đàn ông đang đứng trong bếp kia, trong khi Nguyễn Ân lại bị chấn động cực mạnh. Hóa ra bao nhiêu điều ấm ức của em, anh đều biết!


Cố Tây Lương thích sạch sẽ, ví dụ như uống nước nhất định phải là thứ nước thật trong, lúc nào cũng có hai chiếc cốc để đổ từ chiếc này sang chiếc kia, sau đó mới uống. Vì thế khi anh đang đổ nước, nghe thấy câu nói của Mạc Bắc, cơ thể anh khựng lại mấy giây, sau đó nghiêng mặt nhìn thẳng đối phương. Bàn tay phải siết chặt chiếc cốc thủy tinh rồi đặt mạnh lên tủ bát, đôi mắt tuyệt đẹp khẽ khép hờ. Mạc Bắc đột nhiên rùng mình.


Thấy không ai chịu lên tiếng, Mạc Bắc nỗ lực chuyển chủ đề, gượng gạo “khụ khụ” một tiếng sau đó lấy lòng Nguyễn Ân và Hòa Tuyết: “Để chào đón chị dâu trở về, hôm nay tôi mời khách! Mọi người muốn ăn gì cứ việc gọi!”.


Cố Tây Lương từ trong bếp đi ra, thong thả đến trước mặt Nguyễn Ân, vừa đưa cho cô cốc nước ấm vừa hờ hững nói: “Cổ họng cô ấy vừa khỏi, không ăn cay”.


Gò má Nguyễn Ân bắt đầu ửng đỏ, cô không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Tây Lương, bèn quay đầu nhìn đi chỗ khác, cũng không biết nên đáp lại anh thế nào, đành cố tình làm trái lại.
“Ai nói vậy? Em muốn ăn tôm hùm.”


Nghe đối phương trả lời, Mạc Bắc hí hửng đang định đáp ứng thì Cố Tây Lương đã nhanh miệng lên tiếng trước “không được!”.
Hai chữ của Cố Tây Lương đã khiến Mạc Bắc nghẹn họng, vô cùng ảo não. Cậu chỉ nói có một câu mà khiến tôi ch.ết nghẹn ngay tại trận, giờ thì tôi biết nghe theo ai?


Biết tình hình này cả Nguyễn Ân và Cố Tây Lương đều không có đường lui, nhất định sẽ lại chiến tranh lạnh, Hòa Tuyết nhanh trí nói: “Hay ăn tôm hùm hấp được không?”


Thấy có người bắc thang cho mình xuống, Nguyễn Ân cũng không cố chấp nữa, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người lên gác thay quần áo. Cố Tây Lương vẫn một mực im lặng, tựa hồ đã ngầm chấp thuận, đi theo Nguyễn Ân lên gác.


Bốn người tới nhà hàng đã đặt chỗ sẵn, trong phòng bao có một chiếc bàn tròn rất lớn, Mạc Bắc và Cố Tây Lương ngồi cách nhau một ghế, Nguyễn Ân kéo Hòa Tuyết ngồi vào vị trí đối diện. cô chỉ đang cố gắng không để đối phương ảnh hưởng đến mình. Hòa Tuyết nhìn ra tâm tư của Nguyễn Ân, bèn nhéo tay cô một cái, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc!”.



“đã không từ bỏ được thì cần gì phải cố tình làm mặt lạnh cho người ta xem? Đợi đến ngày bị bẽ mặt tớ xem cậu làm thế nào?”
Nguyễn Ân bĩu môi, hít sâu một cái: “không thể dễ dàng với anh ấy được!”.


Mặc dù hai cô gái tỉ tê rất nhỏ với nhau nhưng vẫn không thoát khỏi sự chú ý của Cố Tây Lương. Đương nhiên, anh cũng để ý thấy Hòa Tuyết nhéo Nguyễn Ân một cái, sau đó thấy Nguyễn Ân hít mạnh. Anh khẽ nheo mắt.


Mạc Bắc thì không chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy, vẫn đang mải mê cầm thực đơn gọi món. Vừa gọi xong thì nghe thấy chuông điện thoại reo, Mạc Bắc vốn đang xoay xoay di động trong tay nên lập tức nhìn thấy tên người gọi đến. Nhìn vào hai chữ trên màn hình, anh ta tắt máy ngay lập tức. Đối phương không chịu dừng, Mạc Bắc lại từ chối cuộc gọi, sau đó tắt máy luôn.


Thấy bầu không khí bắt đầu tẻ nhạt, Mạc Bắc khơi chuyện để nói.


“Tuần trước đi thư viện tìm tài liệu về quản lý xí nghiệp, vừa mới vào cửa tớ liền biết được cái gì gọi là cực kỳ thê thảm. một nhóm nữ sinh đang ngồi túm tụm ở khu tiểu thuyết, vừa đọc vừa khóc đến ch.ết đi sống lại. Cảnh tượng phải dùng đến hai chữ “hùng tráng” để hình dung.”


Hòa Tuyết cũng cảm nhận được bầu không khí có phần tẻ nhạt nên tiếp lời Mạc Bắc: “Ghê vậy á? Tiểu thuyết gì thế?”.
“Chỉ nhớ mang máng là cái gì mà… Chim Cánh Cụt gì gì ấy…”
Chim Cánh Cụt… Nếu Hòa Tuyết đoán không sai…
“Tên là Gấu Bắc Cực của Chim Cánh Cụt hả?”


“Chuẩn chuẩn! Tên như thế đấy. Lúc ấy anh tò mò mở ra xem vài trang. không xem thì không biết, xem rồi giật nảy mình. Nữ chính rõ ràng biết nam chính không quên được tình đầu, còn mặt dày bám lấy không chịu đi, nhất định đợi người ta mở miệng đuổi bằng được. Trời ạ, anh chịu thua luôn, tác giả bây giờ kiếm nước mắt hay kiếm tiền của độc giả thế không biết? Bà tác giả này não tàn rồi!”


một câu nói của Mạc Bắc lập tức châm chọc tới cả tác giả lẫn nhân vật.
Hòa Tuyết không dám mở miệng, liếc trộm Nguyễn Ân một cái, sắc mặt cô đang sa sầm lại, khóe miệng cứng đờ, cuối cùng lạnh lùng nhả ra một câu: “thật ngại quá, tác giả não tàn mà ngài nói, chính là tại hạ!”


Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng món khai vị rau trộn lên, Mạc Bắc cầm đôi đũa đang định gắp, nghe Nguyễn Ân nói vậy, tay lập tức run lên, sau đó buông đũa nói “À?”.


Hòa Tuyết đổ thêm dầu vào lửa, thốt ra một câu khẳng định “A!”, sau đó, cô liếc nhìn Cố Tây Lương, sắc mặt đối phương cực kỳ nặng nề.


Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Mạc Bắc không có tâm trạng để ăn, nhìn quanh một lượt thấy Nguyễn Ân phẫn nộ đến mức sắp méo xệch cả mặt, Hòa Tuyết thì nhìn anh bằng ánh mắt có vẻ hả hê, Cố Tây Lương vẫn duy trì thái độ thản nhiên. Mạc Bắc đứng ngồi không yên, vì thế bèn viện cái cớ hữu dụng nhất để rời khỏi hiện trường.


“Tớ đi toilet.”
Anh ta vừa nhấc mông thì Cố Tây Lương cũng mỉm cười nói theo: “Tớ đi cùng cậu”.
Mạc Bắc chưa từng muốn cắn lưỡi tự sát như lúc này bao giờ.


Mạc Bắc và Cố Tây Lương một trước một sau rời khỏi phòng bao, lúc này có một nhân viên đang đi bên ngoài hành lang, hẳn là vừa thu dọn một bàn ăn xong, chiếc khay trong tay toàn vỏ trái cây. Cố Tây Lương đi lướt qua nhân viên đó, nhanh tay cầm lấy một cái vỏ chuối ném trúng vào bước chân của Mạc Bắc.


Sàn nhà vừa mới được lau chùi nên còn khá trơn, chân phải Mạc Bắc vừa mới giẫm vào vỏ chuối, cả người liền lao về phía trước, nếu không có cây cột đằng trước để ôm thì có lẽ anh ta đã vồ ếch rồi. Dù cuối cùng không đến nỗi bi thảm nhưng những người xung quanh đều tủm tỉm cười. Mạc Bắc tức giận, đúng lúc có nhân viên quản lý đi ngang qua, anh ta bèn giận cá chém thớt: “Cái nơi quái quỷ gì thế này? Sao trên sàn nhà lại có rác?”.


Đối phương rối rít xin lỗi.
Cố Tây Lương thong thả đi lên trước, gật đầu với người quản lý để anh ta đi, đối phương như được đại xá, lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
“Còn chưa uống rượu mà đã loạng choạng thế rồi à?”


Mạc Bắc đương nhiên biết Cố Tây Lương đang giở trò quỷ, lửa giận bùng cháy, nanh vuốt giơ lên.


“Hừ! Chiều vợ cũng một vừa hai phải thôi! nói thế nào tớ với cậu cũng là thanh mai trúc mã đấy! Phụ nữ càng chiều chuộng, chưa biết chừng một ngày nào đó họ sẽ giẫm lên mũi cậu mà leo lên đầu tạo phản đấy! Lúc ấy cho cậu hối hận ch.ết đi!”


Cố Tây Lương nghe xong, nụ cười càng rạng rỡ, nhìn đối phương một cách cực kỳ lễ độ, lời nói cũng không hề có chút gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”.
“Cậu có muốn người nào đó leo lên đầu, người ta cũng không thích!”


Mạc Bắc biết mình đấu khẩu không thể thắng nổi Cố Tây Lương, bèn phớt lờ, đi thẳng về phía trước. Vẻ mặt Cố Tây Lương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chú Mạc rất có hứng thú với dự án khai phá vùng ngoại ô phía Bắc, Hàn Thông hình như cũng nhúng một tay thì phải”.


nói tới công việc, Mạc Bắc vẫn tưng tửng như trước, dường như trên đời này không có chuyện gì, không có người nào có thể khiến Mạc Bắc nghiêm túc suy nghĩ.
“Haizzz… không cần lo, cái đó đã nằm trong túi bản thiếu gia rồi!”


“Túi nào? Tớ nghe nói gần đây cậu qua lại rất gần gũi với Hàn Mẫn. Cậu sẽ không giở thủ đoạn với cô bé còn chưa lớn kia đấy chứ?”
Thấy Mạc Bắc không trả lời, Cố Tây Lương nói tiếp: “Bày tỏ lập trường của tớ, tớ cực kỳ khinh bỉ hành vi này của cậu!”.


“Cậu thì biết cái gì, cậu được phép giở thủ đoạn còn tớ không được đi đường tắt chắc? Cái này tớ gọi là tình yêu và sự nghiệp đều có thu hoạch.”


“thật thế à? Cậu tiếp cận Hàn Mẫn là vì vụ làm ăn kia? Hay là còn đang tức thay cho ai đó bị cô bé đó bắt nạt nên muốn báo thù?”
Mạc Bắc im lặng rất lâu, sau đó mới quay sang đấm một cú vào ngực Cố Tây Lương: “Sao cậu lại hiểu tớ như thế chứ?”.


“cô bé đó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”
“Tớ tự biết chừng mực.”


Hòa Tuyết đã đoán được Cố Tây Lương nhất định có âm mưu nên ngay sau khi hai người đàn ông rời khỏi phòng bao, cô đã lén lút mở cửa đi theo. Trông thấy cảnh tượng kia, Hòa Tuyết cười đến suýt nữa bò lăn bò càng trên đất, rõ ràng là sắp nghẹn thở nhưng lại cảm thấy toàn thân khoan khoái, nói chung là một cảm giác rất mâu thuẫn.


Nguyễn Ân vốn đang phẫn nộ vì vừa rồi bị Mạc Bắc nói là não tàn, nhưng giờ chứng kiến màn hài kịch kia, bao nhiêu phẫn nộ đều được hành vi bảo vệ của Cố Tây Lương làm cho tan thành mây khói.
Càng như vậy cô càng lo lắng.


Anh rất quan tâm em phải không? Phải không? Phải không? Nhưng anh không nói ra, em làm sao dám tự mình suy đoán? Những lời của trái tim, anh chưa từng nói với em, cho dù có nhắc đến, em cũng chẳng thể đoán được tâm ý của anh chỉ bằng đôi câu vài lời đó. Có lẽ không phải là em không đoán ra, mà chỉ là không muốn lãng phí sức lực để đoán, như vậy quá mệt mỏi.


Cố Tây Lương, em không muốn tiếp tục đoán già đoán non nữa, em trở nên lười biếng rồi, anh còn cần em nữa không?


Hai người đàn ông trở lại phòng bao thì Nguyễn Ân và Hòa Tuyết đã yên vị. Nụ cười thấp thoáng trên mặt Hòa Tuyết không qua được mắt Cố Tây Lương, anh không để ý nhiều, cầm bát súp ba ba ở trước mặt đưa cho Nguyễn Ân, tâm trạng của cô có vẻ đã tốt hơn, không tranh luận với anh nữa.


Hòa Tuyết trong lòng cũng vui vẻ không kém, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị gắp đồ ăn thì đúng lúc này cửa phòng lại bị mở ra. Vừa nhìn thấy người vào, Hòa Tuyết liền choáng váng.


Câu nói chắc như đinh đóng cột vàng lên trong đầu Hòa Tuyết: “Đừng để anh trông thấy em gần gũi quá với người đàn ông khác, nhất là Mạc Bắc. Bằng không, Hòa Tiểu Tuyết!”.


Hòa Tuyết cảm thấy lúc này bầu trời mây đen chằng chịt, đất bằng dậy sóng, sau đó có một tia sét xuất hiện trước mặt đem cô tới một nơi an toàn. Sao anh ấy lại đến đây? Hòa Tuyết còn đang lúng túng thì Hàn Duệ đã mỉm cười với tất cả mọi người và nói: “Nghe quản lý nhà hàng nói cậu Cố và cậu Mạc đang ở đây, không tới chào hỏi một tiếng thì không phải phép cho lắm. Thêm một người ngồi nữa chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”.


Bầu không khí vừa hòa hoãn lập tức căng thẳng trở lại.


Mạc Bắc ủ rũ cũng không thể để lộ ra ngoài. Hàn Duệ vô tư ngồi xuống bên cạnh Hòa Tuyết sau khi Cố Tây Lương ra hiệu “cứ tự nhiên”. Cảm thấy người đàn ông này mang một phong thái khá tương đồng với Cố Tây Lương, Nguyễn Ân cũng không muốn tiếp xúc gần, vì thế cô thức thời chuyển sang ngồi bên cạnh Cố Tây Lương, để lại Hòa Tuyết một mình chiến đấu khiến đối phương nhìn cô bằng một ánh mắt oán hận.


Thấy Nguyễn Ân cúi đầu húp từng thìa súp nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến trái tim Cố Tây Lương mềm nhũn. Anh mỉm cười, sau đó mở di động, xóa tin nhắn vừa gửi cho Hàn Duệ đi, khóe mắt lơ đễnh đảo qua Hòa Tuyết ngồi đối diện, rồi lại thu hồi ánh mắt, gắp một con cua hấp vào bát Nguyễn Ân.


Người bên cạnh tôi mà cô dám cả gan đánh với nhéo à, đợi xử lý nhé!
Bữa cơm này thật sự khiến người ta muốn hộc máu, ngoại trừ Cố Tây Lương và Nguyễn Ân.


Cuối cùng, Mạc Bắc dẫn đầu đoàn người ra thanh toán rồi xuống bãi đỗ xe. Hàn Duệ cũng “dịu dàng” kéo Hòa Tuyết vào thang máy. Cố Tây Lương giúp Nguyễn Ân cài dây an toàn cẩn thận, xe vừa chạy ra đường lớn, một chiếc xe thể thao màu xám cũng gào thét mà vượt qua chiếc Bentley trắng của anh, dùng câu “tên rời khỏi cung” để hình dung thì chuẩn xác không gì bằng. Nguyễn Ân vừa xuýt xoa khen ngợi phong cách của Hàn Duệ, vừa chê bai tốc độ lái xe như ốc sên của Cố Tây Lương.


“Em lái đi!”
Ba chữ khiến Nguyễn Ân ức không chịu được.
Hai người họ rốt cuộc đang làm gì? rõ ràng rất yêu đối phương, quan tâm đối phương, nhưng lại không chịu nói ra câu kia.


Nghe Cố Tây Lương nói “em lái đi”, Nguyễn Ân mới phấn khích giơ tay chạm vào vô lăng. cô vốn không cho rằng đây là xe thật, hơn nữa xe lại đang tiến về phía trước với tốc độ nhanh, không cẩn thận gia tăng tốc độ. Cố Tây Lương trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Ngồi im!”.


Nguyễn Ân phụng phịu ngồi thẳng người lại; cuối cùng thốt lên một câu khiến Cố Tây Lương đau đầu.
“Em muốn học lái xe!”


cô không cho phép bản thân có thứ gì không biết làm, như thể so với người khác rất kém cỏi. Trước kia vừa tốt nghiệp đại học, Nguyễn Ân từng nghĩ tới việc học lái xe, chỉ có điều bất ngờ gặp Cố Tây Lương, rồi kết hôn, mọi thứ đến quá đột ngột phá hỏng tất cả kế hoạch trong cuộc sống của cô.


Sau tai nạn ô tô, Cố Tây Lương mạng lớn còn sống sót, nhưng thái dương để lại một vết sẹo, may mà có tóc mái che đi. Bình thường lúc soi gương anh cũng không mấy để ý tới nó, nhưng ký ức để đời đó luôn nhắc nhở anh về tai nạn đã trải qua, về những ký ức anh từng ngỡ rằng đã đánh mất.


“không được.”
“Em muốn học!”
“không được.”
“Anh không cho em học thì em sẽ lén lút một mình đi học!”
Cuối cùng, Cố Tây Lương buộc phải thỏa hiệp.
“Đợi anh có thời gian đi cùng em đã.”
Biết đấy là sự nhượng bộ cực lớn của anh, Nguyễn Ân cũng biết điều nghe lời.


Nhưng thật sự là biết điều nghe lời?
“À, em còn có việc này.”
“nói!”
“Em muốn tìm việc, nuôi sống bản thân.”
“…”
“không được không đồng ý!”
“…”
“không được can thiệp, không được trợ giúp!”


Dường như lại nhớ tới quãng thời gian tân hôn ngọt ngào, Cố Tây Lương không nói câu “không!” ra khỏi miệng. Em muốn làm gì thì làm như thế, anh chỉ cần thấy gương mặt em, chỉ cần em ở bên anh là được rồi.


đã hai giờ chiều, ánh mặt trời ấm áp bao trùm cơ thể, Nguyễn Ân tựa đầu vào khung cửa xe, bỗng phát hiện, thay đổi một góc nhìn thế giới cũng trở nên đẹp đẽ hơn.






Truyện liên quan