Chương 8: Mimi
- Máu Bạc thông minh hơn chúng ta tưởng rất nhiều - Kingsley nói, khi họ đến sân bay khác.
Họ đã rời khỏi Mỹ vào đêm hôm trước. Bây giờ họ đã trở lại nơi mà mọi chuyện bắt đầu, trước khi đám ngỗng rừng đuổi theo họ nửa vòng trái đất. Quay trở lại Rio.
- Anh nghĩ vậy hả? - Mimi trả lời, thậm chí không cố gắng để che giấu sự mỉa mai trong giọng nói của mình.
- Anh nên biết. Anh là duy nhất.
Cô đeo kính mát khổ lớn và cứu thoát cái ống cuộn Valextr.a khỏi băng chuyền hành lý. Cô phát cáu vì Kingsley tiết kiệm tiền di chuyển của họ ở khắp mọi nơi. Cô đã từng có những chiếc túi được bao phủ và được bảo vệ bằng nhựa bất cứ khi nào cô đi du lịch quốc tế. Chiếc va li nhỏ bé tội nghiệp của cô không sống sót được trong sự đối sử mạnh bạo của người bảo quản hành lý. Cô phát hiện một dấu chân bùn in trên bề mặt da mịn màng của chiếc va li.
- Chẳng có gì buồn cười hết - Kingsley nói khi anh lấy túi xách của cô và ném nó vào xe đẩy hành lý, gần như thể anh đang đập bóng chứ không phãi đang nâng 1 vật có trọng lượng 70 pound (Mimi không bao giờ đi du lịch như vậy. Một cô gái cần có sự lựa chọn.)
- Tôi không cười. - Mimi đáp lại. - Tôi chỉ không biết làm thế nào chúng ta có thể bỏ qua nó vào lần đầu. Chỉ vì chúng ta là Venator không có nghĩa là chúng ta không mắc sai lầm. Và chuyện này không phải là không đủ năng lực, mà là đã bị lừa gạt. Chúng ta không tìm kiếm nó, đó là lý do tại sao chúng ta bỏ qua nó.
Họ bước ra khỏi sân bay và bước vào buổi chiều nhiệt đới êm dịu. Cũng may là thời tiết ở đây đảo ngược. Mimi đã chuẩn bị tinh thần bị phồng rộp vì sức nóng, và phát hiện mùa đông ở Nam Mỹ là một ngạc nhiên thú vị.
Các chàng trai Lennox mời chào đi xe taxi của họ đến khách sạn, có nghĩa là cô và Kingsley bị mắc kẹt với nhau một lần nữa. Hai anh em dưới sự chỉ huy của Kinsley trong nhiều thế kỷ, nhưng vẫn để giữ bí mật riêng. Họ thích những bạn bè riêng của họ, và thường chỉ nói khi họ nói chuyện, trong những tiếng lẩm bẩm đơn âm. Cô và Kingsley đã không có sự lựa chọn; nói chuyện với nhau hoặc ch.ết vì chán nản.
Kingsley huýt sáo một chiếc taxi, và họ chồng chất ở phía sau và lái xe từ từ vào thị trấn. Thành phố trông vẫn như vậy, tuyệt đẹp và kỳ lạ hơn bao giờ hết, nhưng bằng cách nào đó việc nhìn thấy bức tượng chúa Jesus ở trên núi Corcovado không làm cho Mimi hồi hộp như nó đã từng. Cô không biết phải nghĩ gì, cô biết chắc chắn Hội đồng nghĩ gì, ngay cả Kingsley đã muốn đi sau Leviathan ngay khi anh đọc bản báo cáo, nhưng thay vào đó anh được gửi vào 1 cuộc phiêu lưu nhỏ. Forsyth Llewellyn đã nhấn mạnh những trưởng lão còn sống sót tìm kiếm Người Quan Sát là ưu tiên hàng đầu.
Tất cả những gì Mimi biết là khi Kingsley bắt đầu tập hơp đội ngũ của anh, cô đã tình nguyện. Cô muốn ra khỏi New York, tránh xa những khuôn mặt bị sốc và thê lương của các thành viên còn sống sót trong Hội đồng. Tất cả họ đều yếu đuối và sợ sệt! Thật khó chịu khi thấy họ sợ hãi và khiếp sợ. Họ là những ma cà rồng; sự kiêu hãnh của họ ở đâu? Họ hành động như lũ cừu bị dồn vào chân tường, kêu be be với Forsyth về cách họ nên ẩn núp.
Cô sẽ không lẩn trốn. Cô muốn tìm bất cứ người nào chịu trách nhiệm cho đêm khủng khiếp đó, săn lùng và giết bọn chúng từng người một. Xúc phạm thần thánh là bọn chúng. Máu Bạc? tấn công trong phạm vi và cường độ của chúng. Chúng đã cố gắng quét sạch các vị trưởng lão của gia tộc và Warden, để lại cộng đồng những kẻ không thích hợp và yếu ớt.
Nhưng trước tiên họ phải tìm Jordan. Jordan sẽ nói với họ chuyện gì đã xảy ra, Jordan sẽ biết ai là Máu Bạc và nơi chúng đang trốn. Bởi vì Jordan Llewellyn chỉ giả vờ là một đứa trẻ. Jordan là Người Quan Sát, Pistis Sophia, trưởng lão của người cao tuổi, một linh hồn được sinh ra với đôi mắt mở to, có nghĩa là, có đầu đủ sự tinh thông và sự hiểu biết của tất cả những ký ức. Sophia đã ngủ trong hàng ngàn năm cho đến khi Cordelia Van Alen đã yêu cầu gia đình Llewellyns, một trong những gia đình lâu đời nhất và đáng tin cậy nhất trong hội đồng, nhận cô như là đức con mới sinh của họ. Người Quan Sát được cho là để cảnh giác chống lại kẻ thù của họ và báo động nếu Hoàng tử bóng tối quay lại Trái đất. Trong thời gian khủng hoảng ở La Mã Sophia đã lần đầu tiên phát hiện ra sự phản bội Croatan. Hoặc một cái gì đó như thế.
Đó là những chuyện cách đây rất lâu, và Mimi buồn bực khi không nhớ được. Khi bạn đã sống hàng ngàn năm, đi qua những ký ức của bạn cũng giống như cố gắng để tìm thấy một ống kính liên lạc trong một đống kính vỡ. Quá khứ không được sắp xếp gọn gàng trong một cây thư mục trên màn hình máy tính, đánh dấu cho phù hợp với ngày tháng và các nhãn để truy cập dễ dàng. Thay vào đó, quá khứ là một mớ lộn xộn hình ảnh và cảm xúc, của những kiến thức mà bạn không hiểu và những thông tin mà bạn không nhớ mình đã sở hữu.
Đôi lúc, khi cô có ít phút cho bản thân mình, Mimi tự hỏi tại sao cô tình nguyện 1 cách vui vẻ như vậy. Cô đã bỏ lỡ năm giữa của trường trung học, và sẽ không thể tốt nghiệp với lớp của mình được. Và không phải như thể cô quan tâm đến Jordan Llewellyn. Cô chỉ gặp bà ấy một vài lần, và mỗi lần, Jordan đều làm khuôn mặt như nhau hoặc một lời nhận xét thô lỗ. Nhưng có điều gì đó nói với cô rằng cô phải đi, và Jack cũng không ngăn cô lại.
Thật kỳ lạ là mọi chuyện không bao h như người ta mong đợi. Mimi đã nghĩ rằng cô và Jack sẽ trở nên gần gũi hơn sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, đặc biệt là với con nhóc ngu ngốc Van Alen đó cuối cùng cuãng ra khỏi con đường của cô. Nhưng tại sao cô lại ở đây, và anh ở một nơi khác?
- Cô đang nghĩ gì mà mê mải thế? - Kingsley hỏi, như thể anh mới nhận thấy sự im lặng trong taxi.
- Nó đáng giá hơn thế nhiều - Mimi nói. - Hãy nói rằng nó nhiều đến đâu, anh sẽ không bao h có đủ khả năng đó.
- Oh, thật vậy sao? - Kingsley nhướng mày. Dấu hiệu của anh ta chuyển động. Đả mba o có thể lôi kéo những quý cô. Cô có thể đọc tất cả điều đó trên gương mặt kiêu ngạo của anh. Đừng bao giờ nói không bao giờ.
Khách sạn họ đặt phòng là 1 khách sạn khiêm tốn : 3 ngôi sao và nghĩa rông ra. Bãi biển cách đây vài dặm, và thang máy đã bị hỏng khi họ đến. Mimi đã trải qua một đêm bơ phờ trên chiếc khăn trải giường ngứa ngáy và ngạc nhiên khi thấy đội trong tinh thần đặc biệt vào sáng hôm sau. À, có người thích loại vải peccan này.
Kingsley ngồi tại bàn ăn sáng trông tràn đầy sinh lực và không chỉ là từ 4 liều cà phê trong ly của anh ta. Anh uống cà phê như một số ma cà rồng uống máu.
- Chúng tôi đã suy nghĩ giống như con người - anh thở dài.
- Tìm kiếm kẻ tình nghi, thẩm vấn nhân chứng. Đây là Croatan mà chúng ta đang chống lại. Và họ dành thời gian để thao tác một bộ nhớ dẫn chúng ta đi khắp nơi trừ nơi này.
- Có nghĩa là bà ấy ở đây. Ở Rio. Tôi hiểu rồi. - Mimi gật đầu.
- Có lẽ bà ấy ở ngay dưới mũi chúng ta. - Kingsley nói. - Trong một trong những thành phố đông dân nhất trên thế giới.
- Mười triệu người - Mimi nói. - Quá nhiều.
Trái tim của cô bắt đầu chìm vào những suy nghĩ sẽ có bao nhiêu giấc mơ họ sẽ phải đọc, bao nhiêu đêm vô tận họ sẽ phải trải qua để theo đuổi những cái bóng trong bóng tối.
Cô nhìn Kingsley bước ra khỏi bàn và hướng tới tủ đựng bát đĩa, nơi khách sạn đã làm một bữa sáng đầy đủ : những đĩa gỗ đầy bánh pho mát và bánh quy mặn; đu đủ mới cắt, xoài, dưa hấu. Bát kem bơ. Lò hâm đầy lát giăm bông mật ong và thịt xông khói giòn. Anh cầm lên một lát dưa hấu và cắn một miếng, đứng trước các cửa sổ dài có một cái nhìn toàn cảnh thành phố.
Mimi theo cái nhìn của anh cách xa những sườn đồi tụm lại thành cụm. Những khu ổ chuột đông đúc và cấu trúc khéo léo như trang trại kiến, bấp bênh cao chót vót trên các vách đá, và một mê cung Byzantine của khu nhà ở dành cho người Do Thái.
- Thật đáng kinh ngạc, đó không phãi là thành phố trong thành phố sao. - Mimi nói. - Thật ngạc nhiên khi tất cả họ đều không rơi xuống trong mùa lũ.
Kingsley đặt vỏ dưa xuống. - Những khu phố ổ chuột...dĩ nhiên. Máu Bạc luôn bị cuốn hút bởi sự hỗn loạn và rối loạn. Đó là nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu.
- Anh nói thiệt hả? - Mimi rên rỉ. Không ai đến đó trừ khi họ phải đến.