Chương 9: Bliss
Người Khách khó chịu. Bliss cảm thấy tình trạng bị chọc tức của ông ta như 1 nốt phồng rộp. Đó là vào buổi chiều, như cô có thể nhớ được. Những ngày trôi qua kế tiếp nhau thật dễ dàng khiến cô rất khó tính toán được thời gian, nhưng Bliss cố gắng theo dõi theo cách tốt nhất cô có thể. Khi ông ta yên lặng, đó là ban đêm, và khi cô có thể cảm nhận được nhận thức của ông ta, đó là ban ngày.
Thông thường, cô sẽ có được một cái nhìn thoáng qua thế giới bên ngoài khi ông ta tỉnh dậy. Giống như sáng hôm qua, với những cửa chớp màu trắng. Sau đó bức màn che sẽ đóng lại lần nữa. Chỉ khi ông ta hạ sự đề phòng của ông ta xuống thì Bliss mới có thể có được một hình ảnh lướt qua của thế giới bên ngoài.
Giống như bây h, bởi vì Người Khách bị bất ngờ.
Một phút họ đã sải bước qua căn nhà, và tiếp theo họ đứng ngay giữa một loạt các động vật : kỳ cục và đáng thương. Thật xấu xí. Đây là gì? Cô đang nhìn cái gì? Sau đó, cô nhận ra cô đang nhìn thế giới qua đôi mắt của ông ta. Chỉ khi cô đẩy bản thân mình lên cao hơn 1 chút cô mới thấy rằng họ chỉ ở giữa 1 nhóm người bình thường. Một phụ nữ mặc một bộ đồ màu be và cặp kính mát báo hiệu 1 gia đình đang băng qua tiền sảnh. Họ trông giống như đám đông người Hamptons điển hình, Cha trong chiếc áo sơ mi màu cá sấu tùng lam, với một chiếc áo len quần vợt màu trắng trên vai, Mẹ trong bộ đồ sọc màu hoa oải hương, những đứa trẻ, 2 cậu bé trong các phiên bản thu nhỏ trang phục của người cha.
- Oh, xin chào. . .Tôi xin lỗi. Chúng tôi được biết người chủ sở hữu không có ở đây - người phụ nữ trong bộ đồ làm việc nói với một nụ cười giả tạo.
- Nhưng kể từ khi cô ở đây, cô có biết người thầu của cha cô vẫn có thể hoàn toàn sửa chữa lại?
Sau đó tất cả tối đen và hình ảnh biến mất lần nữa, mặc dù Bliss đã có thể nghe thấy câu hỏi. Bobi-Anne đang ở giữa việc sử chữa lại trước khi bà ch.ết. Ngôi nhà Hamptons được cho là cho đến bây h phải hòan thành rồi. nhưng khi họ trở về từ Nam Mỹ, Forsyth đã ra lệnh ngừng xây dựng. Toàn bộ 1 nửa phần còn lại của ngôi nhà bị khuyết. Ở nơi đó là một lỗ hổng lớn trong lòng đất bao gồm trong bụi thạch cao, mùn cưa, và nhựa.
Thượng nghị sĩ đã quay về New York để phát hiện ra rằng ông đã bị bòn rút hết tiền trong biến động tài chính mới nhất. Một số loại kế hoạch Ponzi, Bliss hiểu; hoàn toàn là lừa đảo. Cô không chắc, trừ việc nó nghĩa là gì, nó đủ để Forsyth bị mất chức vụ trong Hội đồng trong một thời gian. Bliss không thể hoàn toàn nói chuyện gì đã xảy ra, vì trong khoảng thời gian này Người Khách bắt đầu tiếp quản hoàn toàn; nhưng cô có một cảm giác họ đã bị phá sản. Forsyth đang cố gắng để có được một khoản vay từ Ủy ban để vượt qua, nhưng nó sẽ không đủ. Tiền lương thượng nghị sĩ Mỹ của ông là tầm thường. Gia đình Llewellyns, giống như nhiều gia đình máu màu xanh, sống dựa vào lợi nhuận đầu tư. Và rõ ràng các khoản đầu tư đã biến mất.
Mà có lẽ đó là lý do tại sao có một nhân viên bất động sản tại căn nhà với khách hàng của cô ta. Forsyth đang bán căn nhà. Ý nghĩ đó không làm cho Bliss buồn. Họ đã không dành quá nhiều thời gian ở Hamptons để cô nhớ nó. Cô đã thất vọng nhiều hơn nữa khi họ đã rời khỏi nhà của họ ở Texas. Thỉnh thoảng cô vẫn nhớ ngôi nhà : cách phòng ngủ 2 tầng của cô dực vào dưới lá cây của một cây liễu cổ, những buổi chiều đọc sách trong mái hiên, những chiếc gương cổ trong các phòng tắm đã làm mọi người trông khá bí ẩn và huyền ảo.
Người Khách đã đi được 1 lúc, cô nghĩ, một mình trong bóng tối. Bao lâu, cô không chắc chắn. Thật khó để đánh giá thời gian khi bạn không ở trong thế giới thực nữa. Bliss không chắc chắn, nhưng cô nghĩ rằng có điều gì đó khác về tình trạng cô đơn. Rằng cô có thể được thực sự một mình trong thời gian này và không chỉ bỏ ra ngoài của cơ thể của mình trong khi Người Khách biết chuyện. Thông thường, cô cảm nhận được sự hiện diện của ông ta, nhưng đã có lần trong quá khứ khi cô khá thuyết phục mình rằng cô hoàn toàn một mình. Rằng chỉ duy nhất có cô bên trong cơ thể của mình, và người khác đã đi rồi.
Có thể sao? Rằng cô thực sự 1 mình? Bliss cảm thấy một sự phấn khích gia tăng trong lồng ngực.
Không có gì cả. Người Khách đã đi rồi. cô có thể cảm thấy điều đó. Cô chắc chắn. Cô biết cô phải làm gì. Nhưng cô không biết cô vẫn còn có thể.
Mở rèm ra. Mở mắt ra. Mở chúng ra! Mở ra! Nhưng chúng đâu rồi? Quái lạ. Cô thực sự hiểu được ý nghĩa của từ. Nó giống như thả nổi mà không cần neo. Cô phải tiếp đất 1 lần nữa, để cảm thấy con đường xung quanh cho đến khi đúng là nó, một vết nứt của ánh sáng, có thể cô chỉ tưởng tượng nó, nhưng nếu cô có thể chỉ cần buộc nó mở ra thêm 1 chút nữa...
Bliss từ từ mở mắt. Cô đã làm được! Cô nhìn quanh. Thật tuyệt vời khi có thể nhìn thế giới bằng chính mình, chứ không phải là do Người Khách nhìn thấy nó, thông qua cặp kính màu đáng ghét của ông ta. Cô đang ở trong thư viện. Một góc nhỏ ấm cúng được bao quanh bởi những bức tường sách. Nhà trang trí của mẹ kế của cô đã nhấn mạnh rằng tất cả những điều kiện tốt nhất của ngôi nhà chỉ có 1. BobiAnne đọc tạp chí. Forsyth thích ở lại trong phòng làm việc của ông với chiếc ti vi màn hình lớn. Thư việc đã trở thành lãnh thổ của 2 chị em cô. Bliss nhớ cách cô và Jordan ngồi ở ghế cửa sổ, nhìn ra hồ bơi và đại dương khi họ đọc sách. Bliss đã nhìn thấy một đống sách đã đọc vào mùa hè trên kệ bên cạnh chiếc bàn thời Victoria. Anh em nhà Karamazov. CHùm nho uất hận. Thuyết phục.
Cô nghĩ cô nghe thấy tiếng ồn. Cô không biết đó là từ bên trong hay bên ngoài. Đóng rèm lại. Nhắm mắt lại, cô nghĩ 1 cách điên cuồng. Đóng chúng lại trước khi ông ta trở lại. Cô đóng chúng lại.
Không có gì. Cô vẫn 1 mình.
Cô chờ đợi trong 1 khoảng thời gian dài. Sau đó, cô mở mắt ra một lần nữa. Không có gì. Cô thực sự một mình. Cô phải tận dụng lợi thế này. Bliss đã có một kế hoạch kể từ khi cô nhận ra sự vắng mặt kéo dài của ông ta.
Cô phải làm một cái gì đó hơn là chỉ nhìn xung quanh. Cô dám không? Cơ thể cô cảm thấy chậm chạp và nặng nề. Quá nặng. Điều này sẽ là không thể. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta trở lại? Sau đó là gì? Mình phải thử, cô tự nói với mình. Cô phải làm cái gì đó. Cô không thể chỉ sống như 1 kẻ tàn phế, trong nhà tù, trong tình trạng tê liệ.
Nếu mình có thể mở mắt, mình cũng có thể làm những điều khác. Mình vẫn là Bliss Llewellyn, phải không? Mình đã giành được các giải đấu quần vợt và chạy maraton. Mình có thể làm điều này.
Cử động tay đi. Cử động tay đi.
Không thể. Quá nặng. Tay mình đâu? Mình có một bàn tay? Bàn tay là gì? Đây rồi. Mình có thể cảm thấy năm ngón tay của mình, nhưng chúng cảm thấy rất xa xăm, như thể phía sau thủy tinh, hoặc chìm dưới nước. Cô nhớ đã xem một nhà ảo thuật trên chương trình Today đã cố gắng sống dưới nước trong vài ngày. Trông ông ta bất động và sưng tấy như thế nào. Cô không phải là nhà ảo thuật, nhưng không có lý do để bị mắc kẹt bên dưới sự sợ hãi của mình. Di chuyển đi. Di chuyển. Tay của mình. Ôi Trời ơi. Nó phải năng 3.000 pound. Mình không thể làm được. Mình không thể. Mình không thể. Nhưng mình phải làm.
Làm đi!
Cô nhớ thật khó khăn như thế nào để học 4 điều căn bản của kim tự tháp bọ cạp, một trong những chuyển động khó khăn nhất trong cổ vũ. Nó đòi hỏi sự phối hợp nhạy bén và kỹ năng của một nghệ sĩ đu dây. Bliss là cô gái cổ vũ duy nhất trong nhóm có thể làm được điều này. Cô nhớ cô đã sợ hãi như thế nào trong lần đầu tiên. Nếu cô không kết hợp với những cánh tay bên dưới để tung lên, cô sẽ bị ngã; nếu cô bỏ lỡ người ở phía sau khi duỗi ra, cô sẽ bị ngã; nếu cô không đứng thăng bằng 1 cách chính xác trên chân trái mình, cô sẽ bị ngã.
Nhưng cô đã kết hợp với những người bên dưới, đạt mục đích, đứng vững khi chân phải của cô uốn cong trên đầu, và giữ tư thế đó cho đến khi cô được tung lên và búng mình nhào lộn để tiếp đất trên đôi chân của cô.
Trường Duchesne thật tệ khi không có 1 đội thể thao. Bliss đã cố gắng thành lập 1 đội, nhưng không ai quan tâm. Những kẻ hợm hĩnh! Chúng không biết chúng đã bỏ lỡ cái gì. Cảm giác của 1 đêm trong 1 trận đấu lớn. Sự mong đợi của đám đông. Sự hồi hộp khi chạy trên sân, tiếng gầm rú từ khán đài, sự ghen tị và ngưỡng mộ. Vào các thứ Sáu, đội cổ vũ được phép mặt đồng phục đến lớp học. Điều đó giống như đang đội 1 chiếc vương miện vậy.
con bọ cạp.
Cô đã làm được điều đó.
Nếu mình làm được điều đó, mình có thể làm được điều này, cô tự nhủ.
Di chuyển. Tay!
Cô có thể cảm thấy tóc mái vướng trên mặt cô, Người Khách đã không bận tâm với kiểu tóc, hoặc móng tay. Bliss cảm thấy khó chịu. Tất cả những việc làm để trông dễ thương đã bị tuột dốc. Mái tóc tự nhiên của cô rất bù xù, rất khô khi chạm vào. Cô phải làm cái gì đó về nó.
Đây rồi. Urrrgh! Tay cô co giật, chuyển động giống như một con rối, giống như một con rối trên dây. Nhưng cô đã làm được. Tay cô vụng về chải tóc, vén tóc ra khỏi mắt cô.
Vậy là.
Mình có thể làm được.
Mình có thể kiểm soát của cơ thể của mình. Tuy khó khăn, đau đớn và chậm chạp, nhưng mình có thể làm được. Mình vẫn chưa bị loại khỏi cuộc chơi.
Bây h tất cả những gì cô phải học là làm thế nào để đi lại được.
Conduit
Trong gần bảy mươi năm, Christopher Anderson đã phục vụ như 1 Conduit con người trung thành với Lawrence Van Alen. Ông là một trong những người đã đem Schuyler đến bệnh viện để xem xét cánh tay cô bé sau khi họ trở về từ Corcovado với những tin tức về ông chủ của ông. 1 quý ông nhanh nhẹn, lịch thiệp không bao h thua kém Schuyler đặc biệt là người cao tuổi, nhưng kể từ cái ch.ết của Lawrence trông như thể tuổi tác đã bắt kịp ông. Bây h ông thật yếu ớt và đi phải chống gậy.
Anderson đến thăm cô vào buổi tối cuối cùng hôm đó tại nhà của Oliver, nơi cô đang ở kể từ khi trở về từ Nam Mỹ. Cô đã không đủ can đảm để quay trở lại ngôi nhà trên đường 101. Sẽ rất đau đớn khi biết nơi đó không có Lawrence đang nhả khói điếu xì gà trong phòng nghiên cứu của ông.
Conduit của ông cô đã khuyên cô rời khỏi đất nước càng sớm càng tốt. Ông đã đọc những bản sao của cuộc điều tra.
- Cô không thể để mất cơ hội. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Sẽ tốt hơn nếu cô đi bây h và biến mất trước khi họ có thể trục xuất cô như 1 kẻ phản bội.
- Mình đã nói mà. - Oliver nói, nhìn đầy ý nghĩa vào Schuyler.
- Nhưng chúng tôi có thể đi đâu? - cô hỏi.
- Khắp nơi. Không ở lại bất cứ nơi nào quá 72 tiếng. Venator rất nhanh nhẹn, nhưng họ sẽ sử dụng glom để tìm cô, và điều đó sẽ làm họ chậm đi. Bất cứ nơi nào cô đi, hãy chắc chắn rằng cô sẽ dừng lại tại Paris vào tháng tám.
- Tại sao lại là Paris - Schuyler hỏi.
Toàn bộ Coven Châu Âu hội tụ mỗi hai năm cho một bữa tiệc lớn và Đại hội, - Anderson nói.
- Lawrence đã lên kế hoạch tham dự cuộc họp định kỳ sáu tháng. Cô sẽ thay vào vị trí của ông. Nữ bá tước sẽ nhìn thấy cô. Hội đồng đã ly gián kể từ khi Máu Xanh rời bỏ đất nước cũ. Bà ta không bao giờ có bất kỳ niềm tin vào Michael và Coven New York. Bây h, niềm tin của bà ta thậm chí sẽ ít hơn, khi bà ta nghe tin cái ch.ết của Lawrence. Bà là 1 trong những bạn bè lâu đời nhất của ông.
Nữ bá tước cũng là 1 người bạn của Cordelia, Schuyler nhận ra sau đó. Cô mơ hồ nhớ lại cặp vợ chồng hoàng gia : ngôi nhà trang nghiêm của họ đã tạo được nhiều ấn tượng. Cô đã không nghĩ đến bất cứ điều gì đặc biệt về họ ngoại trừ họ có vẻ lịch thiệp và cực kỳ giàu có, giống như tất cả mọi người trong nhóm của Cordelia. Bây h Schuyler hiểu họ thật đặc biệt. Nữ bá tước đã kết hôn với Hoàng tử Út Henri, người đã từng là vua nước Pháp cứu nguy cuộc Cách mạng. Henri đã từng là Regis của Hội đồng Châu Âu. Khi kết thúc của chu kỳ của ông, nữ hoàng của ông đã đảm nhận danh hiệu này.
Anderson cũng đã rời khỏi thành phố. Sau cái ch.ết của một ma cà rồng, Conduits con người sẽ được giải thoát khỏi sự phục vụ và được ban lựa chọn : Sở lưu trữ hoặc tự do. Họ có thể làm việc cho Coven rông lượng, hoặc họ có thể có một cuộc sống bình thường.
Anderson nói với họ rằng ông không mong muốn được sống phần còn lại của cuộc đời mình trong tầng hầm. Ông đã quay trở lại Venice, trở lại trường đại học. Tất nhiên, ký ức của ông sẽ bị Hội đồng xóa bỏ. Đó là một điều kiện tiên quyết để ông rời khỏi họ. Máu Xanh giữ bí mật của họ.
Schuyler hiểu sự lựa chọn của Anderson, nhưng ó làm cô buồn. Anderson lá liên kết cuối cùng còn lại của ông cô. Một khi ông rời khỏi Coven, ông sẽ là một người xa lạ với cô. Nhưng cô sẽ không từ chối mong muốn cho một sự tồn tại bình thường của ông. Ông đã dành cả cuộc đời để phục vụ gia đình Van Alen.
- Hãy đi tìm nữ bá tước. - Anderson tiếp tục.
- Kể cho bà nghe tất cả mọi chuyện. Đã có sự mất lòng tin giữa các coven, vì vậy có thể bà ấy hông biết sự thật về vụ thảm sát ở Rio. Và, Schuyler?
- Vâng.
- Tôi biết những gì họ đã lên kế hoạch cho tôi vào ngày mai tại buổi phỏng vấn xuất cảnh của tôi. Bị bắt buộc mất trí nhớ. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không bao giờ quên cô. - Ông bắt tay cô, và cô siết chặt tay ông trong tay mình.
- Cũng như tôi sẽ không quên lòng tốt tuyệt vời của ông. - Schuyler trả lời.
Oliver đã đúng như thường lệ.Họ phải rời đi ngay lập tức. Venator sẽ đến đây vào rối nay. Họ sẽ đến để đưa cô đi.
Nữ bá tước sẽ giúp cô.
Schuyler hi vọng người bạn già của ông cô nói đúng.