Chương 101: Biết rõ lòng dạ của Vưu Ứng Nhụy
Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên nhìn Phó Nhiễm, trên nét mặt có chút kỳ quái không nói lên lời. Nhưng vẫn miễn cưỡng, môi mỏng càng lúc càng mím chặt hơn.
Phó Nhiễm cầm đũa lên, không thể để bản thân và dạ dày chịu đựng được. Cô gắp miếng sườn chua ngọt vào chén, tóc lại hất ra phía trước vai, nên lúc ăn cơm không thể không dùng một tay giữ đuôi tóc.
Minh Thành Hữu ném chiếc thắt lưng trong tay lên bàn, cả người chán nản ngồi đối diện Phó Nhiễm.
Trong miệng Phó Nhiễm nhai miếng sườn, gia vị nêm vừa ăn, mùi vị cực ngon.
Đột nhiên cô nghĩ tới phim Thế giới không có trộm*, lúc có người nói cho nhân vật của Lưu Nhược Anh biết là nhân vật do Lưu Đức Hoa thủ vai đã ch.ết. Lưu Nhược Anh liền ra sức ăn hết những thứ linh tinh ở trên bàn.
Phó Nhiễm không thấy nhân vật trong phim khóc, chính mình lại không thể khóc được. Thậm chí cảm thấy đạo diễn quá tàn nhẫn, tước đoạt cả hi vọng có kết cục tốt đẹp của mọi người.
Cô gắp rau xà lách xanh vào chén, ăn hai miếng, ánh mắt nhìn Minh Thành Hữu ngồi đối diện.
Trong lòng Minh Thành Hữu đã biết đại khái là xảy ra chuyện gì, trước sau hắn không tiếp xúc với nhiều người. Hơn nữa lúc nhận được quà của Phó Nhiễm tặng cho hắn xong, ngoài trừ trên đường gặp Vưu Ứng Nhuỵ ra, hắn trở lại Trung Cảnh Hào Đình, sau đó càng thêm không có khả năng.
Lúc này, dù thế nào đi chăng nữa Minh Thành Hữu không tìm ra biện pháp đối phó.
"Anh thật sự không biết chuyện gì xảy ra."
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Phó Nhiễm cầm ly thủy tinh lên, cố ý uống nước thật chậm. Ánh mắt nhìn trên nét mặt Minh Thành Hữu, trong mắt không chút gợn sóng, lại có thể nhẫn nhịn.
"Ăn no chưa?"
Cô mở miệng hỏi hắn.
Minh Thành Hữu từ lúc ngồi xuống đến giờ không động qua một miếng thức ăn.
Phó Nhiễm đưa tay ra. "Phục vụ, tính tiền."
Lấy ví da trong túi xách ra, cô rút hai tờ 100 tệ đặt trên góc bàn, giơ tay cầm ly thủy tinh lên đè ở trên. Sau đó đẩy ghế ra đứng lên.
Minh Thành Hữu vội vàng đuổi theo, bước chân quay trở lại, cầm lấy chiếc thắt lưng trên bàn.
Phó Nhiễm đi rất nhanh, đã mau chóng ra tới cửa quán ăn. Minh Thành Hữu đưa tay kéo cánh tay cô lại.
"Phó Nhiễm."
"Đừng lôi lôi kéo kéo."
Cô vẫn không tránh ra.
"Lên xe thôi."
Lúc này Minh Thành Hữu mới buông tay ra, cầm chìa khóa đi lấy xe, mở cửa xe quay đầu lại lại không thấy bóng dáng Phó Nhiễm đâu. Hắn nhìn bốn phía mới thấy Phó Nhiễm đang đi hướng ngược lại.
Minh Thành Hữu liền khởi động xe
Phó Nhiễm vẫy xe taxi, xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã dẫm phanh bước xuống. Hắn gần như xông tới trước mặt Phó Nhiễm, không nói lời nào, dứt khoát kéo tay cô nhét vào trong ghế phụ.
Chiếc thắt lưng hắn cởi ra đặt ở ghế bên cạnh ghế tài xế, Phó Nhiễm ngồi vào đụng đến chiếc thắt lưng, cô cầm lên không thèm nhìn qua liền ném ra ngoài.
Sắc mặt căng thẳng của Minh Thành Hữu liền hòa hoãn chút ít, nhìn thấy động tác này của cô rất giống con nít, khoé mắt có ý cười.
"Anh thật sự không biết sao lại thế này. Anh thề."
"Em nhớ được anh đã nói, không thể tin đàn ông thề hẹn. Có làm hay không ai có thể biết được?"
"Anh. . . . . ."
Minh Thành Hữu thấy buồn cười, cười khổ nói.
"Trước kia chỉ nói giỡn mới nói những lời như vậy."
Phải, bê đá tự đập vào chân mình.
"Vậy em nói rõ ràng đi, chẳng lẽ vấn đề còn có thể ở trên người anh sao? Anh đưa cho em xem qua, huống chi không ai tặng giống nhau. Nói cách khác là có thể em cầm nhầm."
Phó Nhiễm né tránh bàn tay Minh Thành Hữu đưa tới.
"Nói chuyện bình thường, đừng động tay động chân."
"Anh thắt dây an toàn giúp em."
Phó Nhiễm theo dõi động tác của hắn không hề chớp mắt.
"Em có tay, lại nói, em có thể tự về, không cần anh đưa
Minh Thành Hữu dựa vào thành ghế, nửa giờ sau không tìm được lý do khác.
"Nói không chừng có người cầm nhầm của anh rồi."
"Cầm nhầm?"
Phó Nhiễm nhíu mày.
"Chẳng lẽ anh có thói quen tùy tiện ở đâu cũng có thể cởi quần sao?"
Minh Thành Hữu ngạc nhiên. "Không phải."
"Thành Hữu, lúc ở Trung Cảnh Hào Đình anh nhờ em lấy dây thắt lưng giúp em đã phát hiện ra rồi, lại nói tự tay em đem ra ngoài khắc chữ vào nên em biết rất rõ. Sau khi về nhà mấy ngày, trong lòng em vốn rất tức giận, nhưng em cảm thấy có chút vấn đề hay là nói rõ ra, tránh có hiểu lầm khiến hai chúng ta đều không dễ chịu."
Nếu đã tồn tại ở trong lòng, khúc mắc đó sẽ càng lúc càng sâu hơn.
"Nói thẳng ra, cũng chỉ là món quà giống nhau mà thôi, dù sao cũng chẳng có quy định là ai có thể mua ai không thể mua. Điều em khó chịu chính là thái độ của anh, một chuyện nhỏ mà anh lại nói dối. Vậy sau này làm sao em có thể tin anh đây?"
Trong lòng Minh Thành Hữu tự nhiên cảm thấy oan uổng, nhưng kế sách hiện giờ chỉ có im lặng ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nhưng món quà Phó Nhiễm tặng hắn, hắn làm sao có khả năng tìm về đây?
Phó Nhiễm nhìn thẳng vào hắn, Minh Thành Hữu khăng khăng nói hắn không biết chẳng phải là chuyện cười sao? Giọng điệu hắn thành khẩn, cầm tay Phó Nhiễm.
"Là anh không tốt."
Cô chờ hắn
"Em tặng thắt lưng cho anh nhưng anh lại không cẩn thận làm mất. Anh sợ em tức giận nên ra cửa hàng đó mua lại cái khác. Phó Nhiễm, là lỗi của anh."
Minh Thành Hữu tích cực nhận lỗi, thái độ rất thành khẩn.
Khoé mắt Phó Nhiễm hơi ảm đạm.
"Như vậy là anh không quý trọng đồ của em tặng cho anh?"
"Không phải, có lần cùng bọn Huống Tử đi ra ngoài, bạn anh mở cửa hàng quần áo ở nhà, có thể lúc thử y phục làm rơi. Sau đó anh có trở lại tìm, nhưng không thấy. Phó Nhiễm, anh không nói cho em biết không phải là anh không quan tâm, vì sợ em tức giận anh mới có ý nghĩ giấu em."
Minh Thành Hữu chồm nửa người trên qua, đưa tay muốn ôm Phó Nhiễm.
Cô lui người lại không chút dấu vết.
"Chuyện này cũng không phải việc lớn, anh cần gì phải giấu giếm?"
"Anh nói. . . . . ."
"Lại là sợ em tức giận? "
Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
"Em đưa bác Triệu đi Thanh Sơn, chuyện lớn như vậy em đều thẳng thắn nói cho anh biết. Em biết rõ anh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng em cảm thấy thay vì về sau anh biết được từ miệng người khác không bằng chính miệng em nói cho anh biết. Hoặc là em cũng giống như anh vậy, ôm chút may mắn trong lòng, em cảm thấy được không có ý nghĩa. Minh Thành Hữu, đây chỉ là yêu đương thôi mà, anh không cần mang thủ đoạn như thủ đoạn trên thương trường kia của anh vào những chuyện tình cảm."
Hắn nghe xong bỗng giật mình, lấy lại tinh thần Phó Nhiễm đã đẩy cửa xe đi ra ngoài. Minh Thành Hữu nhanh chóng đưa tay giữ lại, nửa người trên chỗ ngồi.
Phó Nhiễm ra sức rút tay về lần nữa.
"Chờ khi anh tìm được đồ em tặng anh về rồi hãy nói."
Bị cô vung ra, bàn tay đập vào trên cửa xe.
Minh Thành Hữu đau nhíu chặt chân mày, Phó Nhiễm đi ra thật xa sau đó đứng ở đầu đường đón xe taxi.
Từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn qua bên này một cái.
Phụ nữ không muốn cáu giận, đừng thấy tính tình ngày thường của Phó Nhiễm dịu dàng ấm áp, chỉ là không trêu chọc vào cô mà thôi. Minh Thành Hữu xoa mu bàn tay, ánh mắt liếc qua chỗ ngồi phía sau xe, đồ vật đầu sỏ gây nên tội nằm im bên trong.
Phó Nhiễm gọi xe rời đi rất nhanh, Minh Thành Hữu quay đầu xe đi hướng ngược lại.
Hắn lấy di động ra, tìm số điện thoại trong danh bạ.
Điện thoại được tiếp thông truyền tới giọng nữ có chút mông lung, như không thể kiềm chế vui mừng.
"Thành Hữu!"
Bên trong kính chiếu hậu phản chiếu ánh mắt u ám của Minh Thành Hữu, tay trái hắn nắm giữ tay lái, vẻ mặt chuyên chú nhưng có chút lười biếng. Vưu Ứng Nhuỵ không đợi hắn mở miệng, nói tiếp.
"Hôm nay em cũng định gọi cho anh rồi, nhưng lại sợ anh bận rộn."
"Ứng Nhụy."
Minh Thành Hữu lên tiếng ngắt lời cô.
"Dạ."
Hắn không có ý định quanh co.
"Thắt lưng trên xe anh là do em tráo đổi?"
Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, giật mình, trong lòng tràn đầy hoang mang khiến một hồi lâu sau cô mới có phản ứng.
"Thắt lưng gì, đổi cái gì?"
Minh Thành Hữu gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài sau lời nói từ đầu bên kia truyền đến.
"Lúc anh đi đón em, ở ghế phía sau có túi quà là Phó Nhiễm tặng quà sinh nhật cho anh."
"Em không có...."
Vưu Ứng Nhuỵ không chút nghĩ ngợi lên tiếng phủ nhận.
"Em tặng cho anh y phục và cà vạt, lại nói trong thời gian ngắn như vậy đi chỗ nào tìm mua chiếc giống y như đúc để đổi đây? Thành Hữu, sao anh có thể nghĩ em như vậy?"
Minh Thành Hữu dừng xe bên ven đường, sau khi mở cửa sổ xe ra thì tắt máy.
Hắn gác khuỷu tay trái ra ngoài cửa xe, Vưu Ứng Nhuỵ vẫn ra sức giải thích.
"Đồ độc quyền, vốn vẫn được bán ra giống nhau rất nhiều. Dựa vào điều gì lại nói em đổi đồ của cô ta? Thành Hữu, đây là ý của Tiểu Nhiễm đúng không? Có phải có gì hiểu lầm ở đây không?"
Minh Thành Hữu lấy di động từ bên tai ra, nhấn nút tắt sau lại bấm số khác gọi đi.
Dựa vào quan hệ của hắn, nếu muốn xem dữ liệu khách hàng bên trong đơn giản hơn rất nhiều so với Phó Nhiễm.
Nửa giờ sau, di động nắm trong lòng bàn tay đổ chuông
Minh Thành Hữu nhìn, liền nghe máy. "Alo."
"Chào ngài, Tam Thiếu? Theo mã số của sản phẩm cung cấp, tôi tr.a được sản phẩm này là cửa hàng ở quảng trường Nam Sinh bán độc quyền. Người mua dùng thẻ của ngài thanh toán, chữ ký cũng là của ngài."
Minh Thành Hữu nắm chặt chiếc dây thắt lưng kia trong tay, hắn không nói oan cho Vưu Ứng Nhuỵ.
Cúp điện thoại, Minh Thành Hữu khởi động xe rời đi, đồ vật trong tay bị ném ra ngoài cửa sổ xe, bánh xe mạnh mẽ dẫm qua, chiếc thắt lưng nằm ở giữa đường.
Vưu Ứng Nhuỵ thử gọi lại, nhưng vẫn không có người nào nghe máy.
Cô lo lắng đi qua đi lại trước cửa sổ, không hiểu món đồ đó giống y như đúc món đồ của Phó Nhiễm, nhưng sao Minh Thành Hữu có thể phát hiện ra?
Nếu nói ban đầu là cô cố tình chia rẽ, cô tuyệt đối không có gan làm được như vậy. Chỉ là muốn quang minh chính đại đưa cho Minh Thành Hữu, dù sao quà tặng cô chọn không ít, mặc dù giống đồ của Phó Nhiễm tặng nhưng nghe cũng có vẻ có lòng.
Trong lúc vô tình Vưu Ứng Nhuỵ thấy chiếc túi đó, suy nghĩ đổi món quà cũng chỉ là nghĩ ra trong nháy mắt. Sau khi nghĩ lại nếu đúng là Minh Thành Hữu sẽ dùng chiếc thắt lưng kia, tất nhiên trong lòng sẽ có chút an ủi.
Có thể nói về việc này bằng một câu: ‘người tính không bằng trời tính’.
Phó Nhiễm lên taxi đi thẳng về nhà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, sao còn có hơi sức lái xe trở lại phòng làm việc. Nhận được điện thoại của Minh Thành Hữu cô không để ý tới, lúc này cô không muốn nói nhiều cùng hắn. Phó Nhiễm bật chế độ im lặng trong di động, nét mặt tỏ vẻ như không có việc gì, vẫn cười đùa cùng Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình theo thường lệ.
Hôm sau đi tới phòng làm việc, cửa phòng làm việc có một bó hoa. Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, hoàn toàn coi như
Minh Thành Hữu liên tục gọi tới, không nghe máy, không trả lời lại tin nhắn, trực tiếp làm mặt lạnh.
Ăn cơm trưa xong, Phó Nhiễm cùng mấy vũ sư ở bên trong phòng vũ đạo luyện tập. Lâm Lâm thính tai nghe được tiếng chuông điện thoại.
"Tiểu Nhiễm, điện thoại phòng làm việc cô đổ chuông."
Phó Nhiễm đi vào phòng làm việc nghe máy.
Là điện thoại của Lý tổng ở MR gọi tới thúc giục cô qua đó. Phó Nhiễm vốn định kéo dài hai ngày, bây giờ người ta gọi điện thoại tới phòng làm việc, cô cũng không thể kéo dài nữa.
Chỉnh sửa lại tài liệu muốn mang ra ngoài, Phó Nhiễm cầm túi xách và chìa khoá xe ra khỏi FU. Lái xe đến công ty, đi theo mấy nhân viên MR ở bên ngoài đi vào đại sảnh, đến cửa thang máy mới phát hiện không mang thẻ ra vào.
Phó Nhiễm tìm kiếm lại ở trong túi xách, nghĩ chắc đã rơi trong phòng làm việc.
Thư ký Nghê và Hàn Tuyển vừa nói vừa cười đi tới cửa thang máy, thư ký Nghê cầm thẻ cà lên, cô thấy Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh.
"Không mang thẻ theo thì đi cầu thang bộ đi, ở đây không phải công ty nhỏ. Nếu muốn đi vào đều phải có kiểm tr.a thân phận."
Phó Nhiễm không rảnh mà để ý trả lời, thang máy từ tầng cao nhất đi xuống tới tầng trệt. ‘Đinh’ một tiếng, cửa liền rộng mở.
Thư ký Nghê đẩy Hàn Tuyển.
"Đứng ở cửa làm gì?"
"Phó Nhiễm cùng vào đi?"
Hai ngón tay thư ký Nghê ra sức nhéo cánh tay Hàn Tuyển một cái, đối phương thiếu chút nữa l kêu lên.
Cửa thang máy còn chưa khép lại, một người đàn ông bước vội vã đột nhiên chạy tới kéo tay Phó Nhiễm. Cô vẫn vùi đầu trong túi xách tìm thẻ, thình lình bị Minh Thành Hữu kéo vào bên trong thang máy riêng.
"Lvan!"
Hàn Tuyển xoa xoa cánh tay.
"Em thật là hay xen vào việc của người khác."
Cửa thang máy khép lại, thư ký Nghê liền đấm sau lưng hắn nói.
"Đều tại anh, đều tại anh!"
"Em lại làm phiền chuyện người ta làm gì?"
"Thì trách anh!"
Thư ký Nghê tức thở phì phì ấn nút đi lên tầng 33.
Phó Nhiễm thật vất vả chống tường thang máy mới đứng vững, cô tránh tay Minh Thành Hữu ra không để lại dấu vết, xuyên qua kính trên tường bóng loáng nhìn hắn. Minh Thành Hữu định bước lên trước, cô dựa lưng lên mặt tường phía sau, thân thể đứng thẳng.
"Phó Nhiễm, đừng giận nữa."
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn xuống, thấy thắt lưng đeo bên hông người đàn ông.
Minh Thành Hữu thuận theo tầm mắt cô nhìn lại.
"Cái kia anh đã vứt đi rồi."
"Tìm được rồi sao?"
Hai tay Minh Thành Hữu chống đến bên người Phó Nhiễm, gương mặt tuấn tú từ từ hạ thấp xuống, cô không chút nào tránh né, mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Minh Thành Hữu, hai chóp mũi dường như đụng vào nhau, hô hấp cả hai phả xuống mặt nhau càng làm không khí có vẻ mập mờ không rõ ràng thêm.
Bàn tay Phó Nhiễm đặt trước ngực Minh Thành Hữu.
"Đến rồi."
Nói xong, cô đẩy cánh tay Minh Thành Hữu ra, thần sắc bình tĩnh đi ra khỏi thang máy.
Thư ký Nghê ngồi ở trước bàn thư ký sắp xếp tư liệu, ánh mắt làm bộ như lơ đãng nhưng lại đang nhìn động tác của hai người. Phó Nhiễm mở cửa phòng làm việc đi vào, cô quay người đưa tay khép lại, cũng không cho Minh Thành Hữu có cơ hội tới gần.
Đợi Minh Thành Hữu tiến vào phòng làm việc, thư ký Nghê lấy di động ra, chuẩn bị mật báo.
Điện thoại mới vừa tiếp thông, đầu bên kia đã mơ hồ truyền đến tiếng khóc.
"Ngải Ngải."
"Nhuỵ Nhuỵ, cô làm sao vậy, đừng dọa tôi nha." Thư ký Nghê hạ thấp giọng nói.
"Cô có tiền không? Có thể cho tôi mượn trước gần một vạn được không?"
"À? Không phải là Lvan. . . . . ."
"Đừng nói ahhh... Có một số việc cô biết cũng không tốt với cô."
Nét mặt thư ký Nghê đầy căm hận.
"Tôi biết mà, Lvan để cô đi học ở nơi xa như vậy không lo lắng. Hiện tại ngài ấy đang cùng Phó Nhiễm ở công ty ra vào một đôi, còn che chở cô ta khắp nơi. Tôi sớm đã không ưa, Nhuỵ Nhuỵ cô đừng vội, tôi lập tức đem tiền chuyển cho cô, đừng khóc."
Cô in tư liệu ra rồi sửa sang lại xong, nghĩ sang phòng kế hoạch trước. cầu thang xuống phòng làm việc ở tầng 30, tới phòng làm việc của trưởng phòng Cảnh hợp tác cùng cô lúc trước.
Không nghĩ tới là chỉ có 20 ngày ngắn ngủi, nhưng đã đổi người phụ trách mới.
Trưởng phòng mới là một cô gái họ Sài khoảng tầm 30 tuổi. Đơn giản duyệt qua tài liệu của Phó Nhiễm, thái độ không chút thiện cảm ném ra ngoài. "Không được."
Phó Nhiễm nhìn giấy A4 tán loạn nằm lộn xộn trên bàn, cố nén tức giận.
"Xin hỏi có chỗ nào không được?"
Trưởng phòng Sài đưa tay giơ giương mắt kính, đáy mắt mang theo châm chọc.
"Cô không phải là chuyên nghiệp sao? Loại vấn đề này còn phải tới hỏi tôi sao?"
"Cô nói không thông qua, cuối cùng tôi phải biết cô muốn thay đổi chỗ nào để có hiệu quả."
Trưởng phòng Sài không chút để ý lấy ra một chục tài liệu, không muốn để ý tới Phó Nhiễm nữa. Trong miệng nói thầm.
"Dựa vào quan hệ để vào công ty chính là như vậy, năng lực không đáng tin cậy, ngược lại lại tự cao tự đại ai cũng đều biết."
Phó Nhiễm cầm tài liệu bị vứt lên, sắp xếp lại ngay ngắn sau đó trực tiếp đặt lại lên bàn trưởng phòng Sài.
"Đây là hoạt động sẽ dùng trong hai ngày tới, cô đừng quan tâm tôi vào làm việc ở đây bằng cách nào. Nếu không có thể thông qua thật, xin cô nói lên những thay đổi mà cô muốn tôi sẽ ghi nhớ cặn kẽ, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô."
Thấy Phó Nhiễm kéo cửa ra đi ra ngoài, trưởng phòng Sài cầm văn kiện lên đi đến hành lang.
" Tôi là do MR dùng một khoản tiền lớn mời ngồi vào vị trí này, chú này cô muốn tôi phải viết ra ý kiến cải tiến cho cô? Vậy MR thuê cô làm việc để làm gì?"
Trong tay cầm tài liệu đập tới, Phó Nhiễm cảm giác có người ở sau lưng lôi cô lại, cánh tay tráng kiện ngăn trước mặt Phó Nhiễm khiến tài liệu rơi lung tung trên mặt đất, hình và giấy tờ rơi tán loạn trong khu làm việc. Mấy người đang thảo luận công tác hai mặt nhìn nhau, cũng không ai dám lên tiếng.
"Lvan.."
Trưởng phòng Sài khí thế hung hăng chỉ vào Phó Nhiễm.
"Cô ta làm ở phòng nào? Một chút quy củ cũng không có."
Sắc mặt Minh Thành Hữu u ám, lắc lắc cánh tay, khuỷu tay bị ghim sắt nện vào. Trưởng phòng Sài không nhận thấy được sắc mặt của người đàn ông xanh mét, Phó Nhiễm thấy Minh Thành Hữu rũ tay xuống. Có nhân viên lâu năm đứng bên cạnh biết quan hệ của hai người liền bĩu môi nói. "Có trò hay để xem."
"Em không sao chứ?"
Minh Thành Hữu xoay người lại nói với Phó Nhiễm.
Tay của cô còn bị hắn nắm bên trong lòng bàn tay.
Phó Nhiễm lắc đầu, thành thật mà nói người phụ nữ này thật mãnh mẽ, không hài lòng còn chưa nói, lại còn động tay động chân.
Trưởng phòng Sài vừa tới MR, tính cách lại không tốt, nên cũng không ai nói cho cô ta biết điều này.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, đi tới gần Minh Thành Hữu.
"Tôi là được MR coi trọng nhận vào làm, nếu sớm biết làm chung một công ty với một người như cô, dù có thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý."
" Hiện tại biết cũng chưa muộn." Minh Thành Hữu buông tay Phó Nhiễm
" Tôi cũng vậy, không sớm biết là trưởng phòng Sài là một người nóng tính như vậy. Giữ cô ở MR còn có khách hàng nào dám bước vào cửa chứ. Nên dọn dẹp sớm một chút, cô đi đi."
Trưởng phòng Sài trợn mắt há mồm, một hồi lâu sau mới phản ứng lại.
"Lvan, lúc ngài đưa tôi về làm cũng không phải là nói như vậy."
Hàn Tuyển nghe được tin liền vội vã chạy tới, hắn bảo Minh Thành Hữu đừng tức giận.
" Trưởng phòng Sài, hiểu lầm, hiểu lầm."
Minh Thành Hữu ngồi xổm người xuống, nhặt từng tờ giấy lên thay Phó Nhiễm, hắn phủi qua, hướng tới Hàn Tuyển đang xin lỗi Sài tổng.
"Tôi thấy trưởng phòng Sài không phải nên làm việc cấp bách, mà nên tìm người đàn ông để dập lửa. Thời kì mãn kinh trước khi già rất dễ phát ra nhiều di chứng."
"Tôi mặc kệ."
Hàn Tuyển nhìn bóng người hung hăng quay về văn phòng lắc đầu, hắn bước đuổi theo Minh Thành Hữu đã đi tới cửa thang máy.
"Lvan, trưởng phòng Sài làm vậy tất nhiên là không đúng, nhưng anh quên ban đầu chúng ta tốn bao nhiêu tiền đưa ra lương cao mới mời được cô ấy tới làm việc sao?"
Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh, không muốn nói xen vào.
"Người như vậy sớm muộn phải đuổi đi, không bằng làm sớm một chút."
Ánh mắt Hàn Tuyển tràn ngập thâm ý liếc về hướng Phó Nhiễm.
"Anh thật muốn nâng đỡ cô ấy lên tận trời sao?"
"Tôi nguyện ý."
Minh Thành Hữu mạnh mẽ kéo Phó Nhiễm vào trong thang máy, cũng không nói gì nữa. Hắn đưa trả lại tài liệu vào trong tay cô.
" Sau này, những việc như thế này em tự quyết định là được rồi, không cần mọi chuyện đều phải thông qua người khác."
Phó Nhiễm tiện tay nhận lấy, chờ cửa thang máy mở ra cô bước ra ngoài.
Minh Thành Hữu nhận được điện thoại của Vưu Ứng Nhuỵ, đã ba ngày trôi qua.
Mấy ngày nay cô nhắn tin cho hắn như đá chìm xuống biển, gọi điện thoại hắn cũng không nhận. Vưu Ứng Nhuỵ biết như thế không có lợi đối với mình. Minh Thành Hữu ngồi ở bên trong phòng làm việc, Vưu Ứng Nhuỵ nghĩ sẵn trong đầu một trăm lần. "Thành Hữu, thật xin lỗi."
"Nói đi."
Minh Thành Hữu đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, lúc đó trời chạng vạng gần tối, ánh nắng chiều hừng hực khí thế nung đỏ nửa bầu trời, như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Vưu Ứng Nhụy ở bên đầu kia khóc sướt mướt.
"Là em đổi đi, lúc ấy em cũng muốn tặng món quà này cho anh. Nhưng lúc ở trên xe thấy Phó Nhiễm tặng cho anh chiếc thắt lưng, em nghĩ, đây nhất định là thứ anh sẽ mang trên người. Em không có ý khác, chỉ muốn cho anh. . . . . ."
"Đồ vật đó, bây giờ đang ở đâu?"
Ngón tay Minh Thành Hữu đặt nhẹ ở hai đầu lông mày, tựa như cũng không còn kiên nhẫn nghe cô nói chuyện.
"Thành Hữu, thật xin lỗi."
Lòng dạ con người thật sựeo thời gian mà có nhiều thay đổi.
Minh Thành Hữu nhìn chăm chú đám mây chuyển động ở phía ngoài cửa sổ đến mất hồn.
Vưu Ứng Nhụy thấy hắn không mở miệng.
" Em... Em nhét vào trong thùng rác ở khu nhà em rồi."
Hô hấp Minh Thành Hữu hơi chậm lại.
" Anh đã nói với em bao nhiêu lần, để em ở lại bên cạnh anh thì không nên học kiểu cư xử kiểu này. Ứng Nhuỵ, đã ngấm vào tận xương như vậy không sửa được sao?"
"Không phải vậy, Thành Hữu, anh hãy nghe em giải thích!"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút kéo dài, Vưu Ứng Nhuỵ suy nghĩ mất hồn, vẫn giữ nguyên động tác cầm di động đặt ở bên tai. Một cử chỉ mà cô vô tâm, lại phá hủy nhiều năm tâm huyết của cô.
Vưu Ứng Nhuỵ đưa tay hung hăng đập bàn tay mình xuống, xuống tay rất nặng, thậm chí cổ họng còn ngửi được mùi tanh.
Đau nhức mãnh liệt khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại, Vưu Ứng Nhuỵ biết rõ mình đã làm quá nóng vội. Minh Thành Hữu cũng nói cô đừng làm chút gì mờ ám trước mặt hắn, nên bây giờ đối xử với cô vẫn tốt, ngón tay cô mơn trớn những cuốn sách chuyên ngành kia, cố nén tức giận này.
Vưu Ứng Nhuỵ khẽ cắn khóe miệng, đau khổ ngày hôm nay, thua thiệt liền thua thiệt cô còn chưa đủ thành thục, không hiểu được nhẫn nhịn chịu đựng!
Minh Thành Hữu cũng không tự mình ra mặt, hắn sai người đi tới Vưu gia, tìm chỗ lưu giữ những hình ảnh ở bên trong tiểu khu, xác định là bị một người thu dọn rác nhặt được trong lúc vô tình.
Đầu tiên người đó không chịu trả lại, còn định đánh nhau, Minh Thành Hữu không muốn làm lớn chuyện này, đưa ra một khoản tiền lớn mới lấy được đồ vật về từ trong tay người thu dọn rá
May mắn là đóng gói tốt nên không tổn hao gì, từ lúc Minh Thành Hữu quay kiếng xe xuống nhận lấy đồ trong tay người đó cho tới bây giờ, cả người hắn ẩn bên trong ánh trăng ở ngoài tiểu khu, người đi đường đi qua đi lại không thấy được thần sắc nét mặt người đàn ông này.
Ánh sáng mờ ảo càng làm nét mặt hắn thần bí hơn.
Hắn mở túi ra, lấy dây lưng từ bên trong ra, cảm giác chất lượng rất tốt, kim loại cao sang rất hiếm có, Minh Thành Hữu cẩn thận thả chiếc túi vào ghế lái phụ, ngón cái lướt theo mặt trong của dây lưng, quả nhiên có thể cảm thấy có vết lõm của hoa văn, mở ngọn đèn nhỏ bên trong xe ra, đưa lại gần nhìn kỹ, hai chữ MR hiển thị rõ ràng ngay trước mắt.
Theo cảm giác của ngón tay, trong lòng càng thêm rung động, Minh Thành Hữu đưa ngón tay vuốt qua vuốt lại.
Nơi nào đó trong lòng kết thành băng lại dần như xuân về hoa nở tan ra từng chút từng chút một, thậm chí Minh Thành Hữu có thể nghe được tiếng từng khối băng va chạm tan ra, cảm nhận được không phải là khó chịu, mà là cảnh đẹp ý vui.