Chương 120: Bỏ thuốc, xảy ra rắc rối

Mắt Vưu Ứng Nhụy bị đèn flash phản chiếu làm cho không mở ra được, người phụ nữ kia giơ đồ vật trong tay lên.
"Trời rất nóng, mang thứ như vậy cô không sợ nóng à?"


Sắc mặt cô thoắt xanh mét thoắt trắng bệch, chỉ cảm thấy giống như là bị người đẩy vào một hố băng không đáy, cho dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không leo được lên bờ.


Ký giả vây quanh lấy cô, hết người này tới người kia hỏi các vấn đề gây khó khăn làm cho cô há miệng không trả lời được.
Vưu Ứng Nhụy chưa bao giờ gặp loại chuyện như thế này, trước cũng chỉ có cô làm khó người khác.


Cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi, nhưng người phụ nữ kia cũng không chịu bỏ qua như vậy.
"Đền tiền đi! Nếu không cô theo tôi đi bệnh viện."
Vưu Ứng Nhụy đau đầu như muốn nứt ra, vội vàng mở túi móc ra từ bên trong chừng mười tờ một trăm đồng đưa tới, sắc mặt trắng bệch nói.
"Đủ chưa?"


Người phụ nữ kia sau khi nhận lấy liền đếm tiền ngay ở trước mặt cô, không tệ, mới bỏ ra có chút ít thời gian như vậy mà có thể kiếm gần một ngàn đồng.
"Coi như số cô gặp may, về sau đi bộ nên coi chừng một chút."


Người vừa nãy nói nếu bà gây chuyện thì tự nhiên đối phương sẽ đưa tiền, xem ra thật không tệ, nên nói với cô ấy một tiếng là lần sau có loại chuyện tốt như vậy thì cứ trở lại tìm mình


available on google playdownload on app store


Vưu Ứng Nhụy tức giận đôi môi run lên, cô nghiêng đầu nhìn về bên trong quán cà phê, chỗ ban đầu Phó Nhiễm đang ngồi đâu còn có bóng người nào.


Không cam lòng cùng khó chịu kéo đến trái tim, cô đẩy đám ký giả ra chạy đi. Ngồi vào ghế lái phát động động cơ thì ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa xe, thấy đối diện có một ký giả đang chĩa máy ảnh về phía mình.


Sau khi Lý Vận Linh biết được tin tức rất giận dữ, vừa lúc Minh Thành Hữu đi vào phòng khách, thấy Vưu Ứng Nhụy cúi thấp đầu ra sức khóc. Lý Vận Linh thì nói không rõ đầu không rõ cuối, cánh tay khua lên.


"Lần này thì nên làm cái gì, cô nói cho ta biết phải làm sao? Giả mang thai? Chuyện này truyền ra ngoài thì không phải là để cho người ta cười rơi răng ra sao! Không phải ta đã dặn cô chớ đi ra ngoài một mình sao? Bây giờ là thời kỳ cực kỳ nhạy cảm, tất cả mọi người nhìn chằm chằm bụng của cô, làm sao cô còn có thể tự mình đụng vào họng súng chứ?"


"Mẹ, thật xin lỗi."
Giọng nói Vưu Ứng Nhụy cố giấu tiếng khóc.
"Thật xin lỗi có ích lợi gì? Sau này đứa bé kia phải như thế nào mới có thể qua cửa!"
Lý Vận Linh thấy không thoải mái trong người.
"Nhụy Nhụy, có phải cô cố ý hay không? Là cô không thể tiếp nhận nó phải không?"


Vưu Ứng Nhụy uất ức lắc đầu liên tục.
"Mẹ, con không có!"
Trong ba người, phải kể tới thần sắc của Minh Thành Hữu làm người ta không thể hiểu nổi, trong ánh mắt không nhìn ra được chút nào là vui hay buồn.
"Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận hay đừng trách cô ấy, chuyện này cứ để đi."


Hắn rất khó có thể nói đỡ cho cô, đầu tiên Vưu Ứng Nhụy lo lắng là nhất định Minh Thành Hữu sẽ không nói giúp cô, trong lòng run sợ đến bây giờ, nhưng Lý Vận Linh không nghĩ ra, bà nổi cơn tức giận, ngã vào bên trong ghế sa lon.
"Mẹ!"
Hai người đồng thanh nói.


Tiêu quản gia đo huyết áp cho Lý Vận linh, cũng không có gì qua trọng, uống hai viên thuốc sau đó bà dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Thành Hữu."
Lý Vận Linh tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía con trai của mình.


"Chuyện vỡ lở ra thì muốn công bố hướng ra bên ngoài thế nào? Tầm mắt mọi người cũng sẽ chăm chú vào chuyện tại sao nó giả mang thai."
"Mẹ, đừng lo lắng, con sẽ tìm biện pháp xử lý tốt ."


"Thành Hữu, mẹ chỉ muốn cho đứa bé một xuất thân tốt, hôm nay náo loạn thành ra như vậy, muốn như thế nào mới có thể chu toàn đây?"
Minh gia, đã loạn càng thêm loạn.


Sau khi Phó Nhiễm trở lại Phó gia cũng không ra khỏi cửa nữa, cô cho Minh gia một vố như vậy, làm bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị, nghĩ đến Minh Thành Hữu cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Đứa bé ở trong bụng từ từ lớn lên, phụ thuộc vào cơ thể mẹ cũng càng ngày càng mãnh liệt .


Mấy ngày gần đây tin tức lớn nhất, không thể nghi ngờ là Minh Thành Hữu mua được 5% cổ phần từ trong tay Minh Vanh, tin tức về cổ phần Hào Khôn, có dự đoán nói là, nội bộ Hào Khôn có thể sẽ nghênh đón một mối nguy cơ mới.


Tin tức phát phát lại đều là chuyện Vưu Ứng Nhụy giả mang thai, người khác có thể không đoán được nguyên nhân, nhưng Phó gia thì biết rất rõ ràng.
Phạm Nhàn tức giận ngay cả cơm cũng không ăn vào.
"Thì ra là bọn họ còn có lòng dạ như thế."


Phó Nhiễm nhìn màn hình TV chằm chằm đến mất hồn, Phạm Nhàn tới gần, sắc mặt có chút chần chừ.


"Tiểu Nhiễm, nếu như con thật sự muốn sanh, đến lúc đó chúng ta ra nước ngoài đi, sau này tuyên bố với bên ngoài là nhận nuôi nó, cũng không phải mẹ sợ truyền đi tin tức không dễ nghe, lời như vậy, tốt hơn so với cách bị gọi là con riêng."


Phó Nhiễm rũ tầm mắt xuống, có thể để cho cô giữ lại đứa bé, đã là nhượng bộ lớn nhất của Phó gia rồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn có do dự, không sinh đứa bé, có thể là cô đã hủy diệt cả nhà mình, mà sinh nó ra, lại là hủy diệt nửa đời sau của cô.


Trên tin tức, Minh Thành Hữu mới ra cửa công ty liền bị ký giả lớp lớp vây quanh, mọi câu hỏi đều là chuyện Vưu Ứng Nhụy giả mang thai.
Hắn cũng không có tâm tư nghĩ về chuyện này, sắc mặt vô hồn lười biếng trả lời một câu.
"Bởi vì cô ấy không thể mang thai."


Lời này vừa nói ra, như là trên đất bằng phẳng có một tiếng sét.
"Ý của ngài là Minh thiếu phu nhân vô sinh?"
"Cho nên mới nghĩ đến giả mang thai, chúng tôi muốn nhận nuôi đứa bé bên ngoài."


Thái độ của Minh Thành Hữu không nóng cũng không lạnh, cũng không có nhiều tiếc nuối hoặc là sầu não, thay vì phiền lòng, chẳng thà cắt đứt mọi suy nghĩ của Vưu Ứng Nhụy, tránh cho sau này muốn nghĩ ra chuyện khác.
Phạm Nhàn nghe vậy, chân mày gần như nhíu chặt lại.
"Sao? Nhụy Nhụy không thể sinh con?"


Nhưng Phó Nhiễm hiểu rõ, thầm mỉa mai trong lòng, không trách được Minh gia có thể vội vàng muốn đứa bé trong bụng của cô như vậy.
Lý Vận Linh thấy tin tức, thiếu chút nữa lại không thở nổi một lần nữa.
Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn bối rối, Minh Thành Hữu nói biện pháp giải quyết lại là chuyện này?


Cô có cảm giác tay chân lạnh như băng, một hồi lâu sau vẫn không khôi phục lại như cũ, dù là bị Minh Thành Hữu thả vào bên trong bồn tắm gần như ch.ết chìm cũng không thấy trái tim lạnh giá như bây giờ, hắn nói, một câu nói có thể phá hủy cô hoàn toàn!


Nói cô vô sinh, cũng chính là thật sự về sau cô không thể có đứa bé?
Vưu Ứng Nhụy càng cảm thấy bi thương, bọn họ là vợ chồng ‘hữu danh vô thực’, chẳng lẽ thật sự muốn cho cô sống qua ngày mà không có con hay sao?
Tiêu quản gia luống cuống chân tay đưa nước cho Lý Vận Linh.


"Phu nhân, ngài đừng tức giận, đừng tức giận."
Minh Thành Hữu đã ném ra một quả bom, nào đơn giản chỉ là làm người ta nổ tung thương tích đầy mình như vậy?
Phó Nhiễm nằm ở trên giường đọc sách, ở cửa hàng sách Tân Hoa mua được cuốn tiểu thuyết, lật mấy trang, vẫn không đọc đến kết quả.


Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, lúc đó đang là chạng vạng, bên trong gian phòng không cần mở đèn, ánh nắng chiều làm nổi bật vẻ tráng lệ nơi nửa bầu trời, ngay cả bên trong nhà cũng bị bao phủ lên một lớp ấm áp


Phó Nhiễm cảm thấy rất thoải mái, tâm tình bị đè nén đến bay giờ cũng dần thoải mái hơn, bàn tay cô lướt qua dòng chữ, vẫn còn lưu hương mực in. Phó Nhiễm đưa tay với lấy di động, thấy biểu hiện trên màn hình sau đó liên nhíu chặt đầu lông mày, cô để điện thoại đến trên giường, mặc cho nó cóchói tai như thế nào, rung như thế nào vẫn cứ không nhận.


Một hồi lâu sau, truyền đến tiếng chuông báo tin nhắn.
Phó Nhiễm đưa tay mở tin tức ra, hai chữ ngắn gọn: ra ngoài.
Tất nhiên là cô không rảnh mà quan tâm, chuyện cô quấy rối Vưu Ứng Nhụy, chắc chắn là Minh Thành Hữu đang nổi nóng, mà chuyện này thì Phó Nhiễm không thể thỏa hiệp.


Tin nhắn lại vang lên lần nữa: ra ngoài ngay lập tức!
Phó Nhiễm định tắt máy.
Má Trần lên lầu, đi tới cửa gian phòng Phó Nhiễm.
"Tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong."
"Oh, cha mẹ tôi đâu?"


"Tiên sinh cùng phu nhân có chuyện đi ra ngoài, lúc phu nhân ra cửa cô vẫn còn ở ngủ trưa, bà dặn tôi đừng quấy rầy cô, buổi tối nhớ kêu cô ăn cơm là được."
Phó Nhiễm gập sách lại, tắt điều hòa đi xuống giường.


Đi tới dưới lầu, cơm tối thịnh soạn đặt ở trên bàn ăn, Phó Nhiễm đi tới kéo cái ghế ra.
Ở cửa lớn truyền đến tiếng còi xe, kéo dài không ngừng.
Phó Nhiễm cũng đoán được là ai, má Trần nghiêng người ra từ
"Tiểu thư, có muốn tôi đi mở cửa hay không?"
"Không cần, mặc kệ hắn."


Phó Nhiễm ăn xong cơm tối ở bên trong phòng ăn, trời vẫn không coi là muộn lắm, tiếng còi vang lên liên tục, làm cho người ta thấy đinh tai nhức óc ngay cả tâm tình đều cũng phiền não.
"Tiểu thư, tôi đi xem chuyện gì xảy ra một chút, ch.ết tiệt thật...."


Phó Nhiễm xoay người định đi lên lầu bỗng bước chân dừng lại, suy nghĩ một chút ‘tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm’.
"Tôi đi cho."


Đi ra ngoài, thấy trước cửa cũng không có xe, Phó Nhiễm nhìn xuyên qua tường rào thấy một chiếc xe màu sâm banh dừng sát ở cửa lớn cách khoảng 20m. Mà Minh Thành Hữu thì tựa tại trước sườn xe, vẫn còn đang tiếp tục nhấn còi.
Nhiều lần liền, Phó Nhiễm cũng không thấy hắn lái xe.


Cô đi tới gần lan can trước mặt, Minh Thành Hữu cũng đứng thẳng người đi tới phía đối diện cô.
Phó Nhiễm mặc một bộ váy bằng lụa mỏng màu trắng, hai cái cánh tay mảnh khảnh khoanh lại, càng tôn lên vẻ tuyệt đẹp của xương quai xanh.


Trên lan can, hoa tường vi vừa nở, gần như là hoa ở khắp nơi, sắc hồng tràn đầy sức sống, xuyên qua cành hoa nhìn nhau chằm chằm, Phó Nhiễm thấy giống như lại trở về lần trước, bọn họ cũng là nhìn nhau chằm chằm cách một lớp tường rào.
Bên chân là hoa tàn rơi xuống, phủ lên bụi cỏ, rất khó dọn dẹp.


Phó Nhiễm đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu qua gò má Minh Thành Hữu, giống như có một chút ma mị, mặc dù như thế, cô vẫn là liếc một cái là có thể nhìn ra tinh thần Minh Thành Hữu cũng không t thân thể cũng không khỏe mạnh như trước.


Phó Nhiễm che giấu thần sắc, một người trăm phương ngàn kế đến nỗi không từ mọi thủ đoạn, tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
"Rất vui vẻ sao?" Minh Thành Hữu hỏi.
Bả vai hắn dựa vào lan can màu trắng ngà, thân thể lười biếng nghiêng về phía trước.


Phó Nhiễm chưa trả lời, loại thời điểm này hắn có thể hỏi câu như vậy.
"Em không muốn giao đứa bé cho Minh gia, đại khái là em có thể trực tiếp nói với tôi."


Minh Thành Hữu nhìn một cái là có thể biết rõ chuyện này có liên quan tới Phó Nhiễm. Cũng đúng, người nào rảnh rỗi cãi cọ mấy câu, dù là có đánh nhau thật cũng không thể sẽ vén y phục của Vưu Ứng Nhụy lên, trừ phi biết cô ta mang thai giả.


"Tôi đã nói với anh không phải là anh đã đáp ứng, nếu là thật sự giữ lại đứa bé, tôi nói nuôi là nuôi, là anh cứ khăng khăng."
Minh Thành Hữu kín đáo nhìn Phó Nhiễm, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
"Tôi cho là như vậy là tốt cho em."
"Vì tốt cho tôi?" Phó Nhiễm nhướng mày.


Minh Thành Hữu cũng không tranh cãi với cô, hắn muốn đứa bé này chứ không muốn tranh giành là sự thật, một khi đã như vậy, hắn nghĩ đem con rời khỏi Phó Nhiễm, cho là chỉ như vậy mới có thể đem tổn thương của cô giảm tới mức nhẹ nhất, còn có thể để cho cô theo đuổi cuộc sống riêng của mình.


"Nếu như anh sớm nói rõ ràng, cần gì phải hao tâm khổ tứ như vậy?"
Còn tạo ra chuyện Vưu Ứng Nhụy giả mang thai như một trò cười
Minh Thành Hữu nghĩ đến Vưu Ứng Nhụy bị mất mặt ở trước mặt người khác, cũng là không giận mà cười, ánh mắt cũng bởi vì nụ cười hiếm hoi này mà như ấm áp hơn.


"Ban đầu sao lại nghĩ đến dùng phương pháp này?"
Phó Nhiễm nhìn khóe miệng hắn nở nụ cười.
"Bởi vì đứa bé là của tôi, cùng Vưu Ứng Nhụy, cùng Minh gia, cùng anh, một chút quan hệ cũng không có."
Cô nhìn thấy ấm áp nơi đáy mắt Minh Thành Hữu bị sắc u ám thay thế.


Hắn thấy Phó Nhiễm xoay người muốn rời đi.
"Để đứa bé đi theo em, không phải là tôi không đồng ý, nhưng điều kiện trước tiên là em không thể ở chung một chỗ cùng Minh Tranh."
"Có phải anh còn muốn bổ sung thêm điều khoản trong bản thỏa thuận hay không?"
Giọng Phó Nhiễm mang theo châm chọc.


Minh Thành Hữu thấy cô đối mặt với mình lần nữa.
"Không cần, em nhớ có hai bản thỏa thuận ở trong tay tôi là được."
"Tùy đi."
Phó Nhiễm đem tay hướng về phía bụng, một động tác cực kỳ tự nhiên.


"Nhưng nếu tôi quyết định giữ lại đứa bé, những thứ thỏa thuận kia tựa như giấy vụn, không đáng giá một đồng."
Cô nói, Minh Thành Hữu chỉ nghe qua loa, ánh mắt hắn nhìn tay Phó Nhiễm, thấy động tác cô vuốt ve bụng


Bàn tay Minh Thành Hữu cầm lan can khẽ động đậy, đầu ngón tay cuộn lên, cuối cùng vẫn là nắm thật chặt thành quyền.
Hắn muốn nói, để cho hắn cũng cảm nhận một chút, để cho hắn sờ một chút.
Đoán chừng lời nói này vừa nói ra, trên mặt lại bị vài cái tát.


Minh Thành Hữu cười khổ, nhưng nếu một cái tát có thể sờ một cái, ngược lại rất đáng giá.
Phó Nhiễm cũng không nhớ đến, ban đầu thái độ Minh Thành Hữu kiên quyết bắt cô giao đứa bé cho Minh gia như vậy, hôm nay xem ra, cũng chỉ là sợ cô ở chung một chỗ cùng Minh Tranh?


"Minh Thành Hữu, tôi đáp ứng anh, tôi gả cho người nào đi chăng nữa cũng sẽ không gả cho ca ca."
Phó Nhiễm lại rõ ràng hơn bất cứ ai, dù là cô thật muốn tùy tiện tìm người nào đó để kết hôn, cũng không thể tìm Minh Tranh.
Sắc mặt Minh Thành Hữu dịu đi một chút.


"Được, tôi cũng bảo đảm với em, sau này Minh gia sẽ không có ý định gì với đứa nhỏ này."
"Đợi chút…"
Phó Nhiễm đi lên phía trước, một nhánh hoa tường vi chìa ra khỏi hàng rào, gần như chạm vào mặt cô.
"Anh cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện."


Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên. "Em nói đi."
"Sau khi đứa bé sinh ra, không cho phép anh gặp nó, một chút cũng không được!"


Hắn ra sức muốn giữ lại đứa bé, là máu mủ ruột thịt duy nhất của hắn, máu mủ tình thâm, Phó Nhiễm chỉ là mang thai cũng có thể cảm nhận được một phần rung động của người làm mẹ, chớ nói chi là sau này khi đứa bé sanh ra, có thể được ôm một sinh linh bé nhỏ ở trong tay.


Cô dùng chuyện này làm điều kiện, đánh trúng quân lính hắn tan rã.
Trong đầu Minh Thành Hữu xoay chuyển qua một trăm ngàn khả năng, có nghĩ tới điều tồi tệ nhất cũng không chống đỡ được tàn nhẫn này.


Hai tay hắn nắm chặt rào chắn, ngón tay thon dài dồn nén sức làm từng đốt xương như hiện ra, Phó Nhiễm bước lui về phía sau theo bản năng, lúc này Minh Thành Hữu, giống như là mãnh thú bị vây ở trong lồng, chỉ có mấy cây rào chắn đơn giản làm sao có thể phòng được.


Ánh mắt hắn gắt gao nhìn bụng Phó Nhiễm chằm chằm, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, đôi môi gần như xám xịt, chỉ là những thứ không bình thường này cũng bị ánh nắng chiều che giấu mất.
Phó Nhiễm không nghe được câu trả lời của Minh Thành Hữu, cô muốn xoay người.
"Được.’’


Chỉ là một chữ, gần như lấy hết hơi sức của toàn thân hắn, cũng chính là một chữ này, rõ ràng là nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Phó Nhiễm lại vô cùng nặng nề, như một gánh nặng đè ở trên vai.
Thấy cô không nói lời nào, Minh Thành Hữu lại nhắc lại.
"Tôi cũng đáp ứng em."


Bóng lưng Phó Nhiễm cứng đờ, trong lòng không vui sướng chút nào, ngược lại lại như bị người nào đó hung hăng đâm, cô xoay người, hướng về phía Minh Thành Hữu quát to.


"Như vậy cũng có thể đáp ứng, giữ nó hay không giữ đối với anh mà nói có cái gì khác nhau? Đối với Minh gia các người mà nói có ý nghĩa gì? Tại sao anh lại muốn đứa bé?"
Cô không khỏi tức tối, oán giận trách cứ.


Sắc mặt Minh Thành Hữu được phản chiếu qua ánh chiều tà càng thêm lạnh lẽo cô đơn.
"Tôi biết là có nó là được, bất luận có ở bên cạnh tôi hay không, ít nhất là em giữ lại đứa bé cho tôi."
"Bệnh thần kinh!"
Phó Nhiễm bỏ lại một câu.


"Tốt lắm, quản người nhà của anh cho thật tốt, đừng tự dưng gây sự nữa."


Bóng dáng gầy yếu của cô càng lúc càng xa trong tầm mắt Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm cũng không chịu nổi, sau lưng là một ánh mắt nóng bỏng vô cùng, bóng dáng của cô chiếu hắt đến bên chân Minh Thành Hữu, hắn đứng ở phía ngoài tường rào không chịu đi. Má Trần lo lắng đi ra.
"Tiểu thư?"


Phó Nhiễm bước lên thềm đá, cũng không quay đầu lại.
"Đóng cửa, má Trần bà cũng đi ăn cơm đi."
"Ừ."


Má Trần nặng nề đem khép cửa chính màu đỏ lại, Phó Nhiễm thay dép đi tới phía trước cửa sổ, trong lòng cô cũng tự có tính toán của cô, ít nhất là hôm nay Minh Thành Hữu cũng giống như mọi người, kiên định cho là Phó Nhiễm chịu giữ lại đứa bé này.


Vương Nhứ Đình không ngừng rút ra khăn giấy đưa cho Vưu Ứng Nhụy đối diện, gương mặt cô bình tĩnh.
"Nhụy Nhụy, đừng khóc, khóc ch.ết cũng không có ích gì."
Vưu Ứng Nhụy nhoài người lrrn trên bàn.
"Nhứ Đình, về sau tớ đi ra ngoài gặp người kh như thế nào đây?"


"Theo tớ thấy thì cậu chính là quá xem thường nên mới có thể biến thành như hôm nay."
Vương Nhứ Đình đưa tay lau nước mắt thay cô.
"Nói cậu không thể mang thai? Nhụy Nhụy, chuyện này rốt cuộc là thực hay là giả?"


Vưu Ứng Nhụy ch.ết vì sĩ diện, đặc biệt là trước mặt bạn bè, sao có thể thừa nhận cô cùng Minh Thành Hữu là chia phòng ngủ thật.


"Dĩ nhiên là không phải, bọn tớ mới kết hôn không bao lâu, ngay cả giải thích anh ấy cũng không chịu, Nhứ Đình, anh ấy làm tất cả như vậy còn không phải đều là vì Phó Nhiễm, chuyện tớ giả mang thai bị lộ cũng không khỏi liên quan tới cô ta, ngày đó là cô ta gọi điện thoại hẹn tớ đi ra ngoài."


"Thật là quá đáng."
Vương Nhứ Đình tức giận không kềm chế được.
"Hiện tại biện pháp duy nhất, là cậu cũng mau sinh đứa bé đi."
"Gần đây anh ấy nói không có tâm tình, mẹ chồng tớ cũng là ý này, kể từ lúc anh ấy nói tớ vô sinh trước mặt ký giả xong, sẽ không chạm vào tớ nữa."


"À?"
Vương Nhứ Đình biến sắc.
"Vậy thì thật phiền toái, chờ Phó Nhiễm sinh đứa bé ra, cậu thật có thể không còn kịp nữa rồi."
"Nhứ Đình, tớ nên làm cái gì, cậu giúp tớ một chút."
Vưu Ứng Nhụy cầm đôi tay của bạn tốt, Vương Nhứ Đình nghĩ ngợi


"Bọn họ không để cho cậu vui vẻ, cậu cũng đừng để cho bọn họ tốt đẹp hơn, cậu cũng đem chuyện Phó Nhiễm mang thai công bố ra bên ngoài, đứa nhỏ này là đứa con ngoài giá thú, xem bọn họ làm như thế nào để xong việc."
"Không được."
Vưu Ứng Nhụy cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.


"Đến tai cuối cùng lại không có lợi cho tớ, sau khi mẹ chồng tớ cùng Thành Hữu biết cũng sẽ không bỏ qua cho tớ, lại nói tớ sẽ không để Phó Nhiễm sống dễ dàng như thế."
Vương Nhứ Đình im lặng một lúc.
"Cũng đúng."
Vưu Ứng Nhụy thu hồi hai tay che mặt, Vương Nhứ Đình thấy thế, hạ thấp giọng.


"Cậu ngu lắm, hắn không chủ động thì đổi thành cậu chủ động, đàn ông có mấy người nhịn được ôm ấp yêu thương hay sao?"
"Tớ?"
"Làm gì, còn thẹn thùng à?"
"Tớ sợ hắn không để mình bị đẩy vòng vòng."
"Cậu cút đi."


Vương Nhứ Đình đứng dậy đi vòng qua mép bàn, cô ngồi gần cạnh Vưu Ứng Nhụy.


"Một người bạn của tớ nói trong Mê Tính có một loại tân dược, dược tính rất mạnh, là một người đàn ông bình thường đều không chịu nổi, cô ấy thường chơi ở bên trong, tớ sẽ tìm cách để cho cô ấy bán, chuẩn bị cho cậu hai viên?"
Vưu Ứng Nhụy cười, mặt đỏ bừng.


"Cậu nói cái gì đấy."
"Chồng cũng sắp bị cướp đi rồi mà cậu còn giả vờ nghiêm chỉnh, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, có muốn hay không cũng tùy cậu."
"Uống thuốc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Vưu Ứng Nhụy thấy lo lắng.
"Cậu uống rồi sao?"


Thiếu chút nữa thì Vương Nhứ Đình phun cà phê trong miệng đến trên mặt Vưu Ứng Nhụy.
"Thuốc này là cho đàn ông uống."


Ở Trung Cảnh Hào Đình ngoài người giúp việc ra thì ở trong nhà chỉ có Vưu Ứng Nhụy, học ở nước ngoài vốn là muốn về làm ở MR, nhưng Lý Vận Linh cố ý để cho cô ở nhà chăm sóc Minh Thành Hữu thật tốt, chuyện công tác một hai cứ kéo dài, nên cũng không hiểu mấy.


Minh Thành Hữu rất khuya mới về đến nhà, Vưu Ứng Nhụy ở phòng khách xem ti vi chờ hắn.
Người đàn ông thay xong dép ở trước cửa, Vưu Ứng Nhụy vội vàng đứng dậy nghênh đón.
"Trễ như thế mới trở về? Ăn cơm chưa? Em đặc biệt làm cơm tối chờ anh, đều là món ăn anh thích."
"Anh đã ăn rồi."


Trong lời nói Minh Thành Hữu lộ ra vẻ mệt mỏi.
Vưu Ứng Nhụy đi theo hắn đi tới lầu hai, cô quay lại đóng cửa, thấy Minh Thành Hữu vào phòng sau đó đi tới hướng tủ rượu.
Cô vội vàng tiến lên, nhận lấy cái ly
"Anh ngồi đi, em rót rượu giúp anh."
Minh Thành Hữu đứng im không nhúc nhích.


"Thành Hữu, anh thật muốn lạnh nhạt với em như vậy sao? Ở nước ngoài hai năm cũng chúng ta không phải giống như thế."
Vưu Ứng Nhụy nhếch cằm lên, Minh Thành Hữu nghe vậy, cũng không nói gì, đi về phía ghế sô pha.


Vưu Ứng Nhụy lấy ra rượu đỏ từ bên trong tủ rượu, cô đứng đưa lưng về phía Minh Thành Hữu, ngón tay run rẩy sờ hướng túi áo, lấy ra một viên thuốc màu đỏ.
Mới đầu cô vẫn còn như do dự, cũng chỉ là trong nháy mắt, quay đầu đã tràn đầy kiên định.


Vưu Ứng Nhụy cẩn thận đem hoàn thuốc bỏ vào trong chén, chất lỏng màu đỏ xuôi mép chén rót vào, trên mặt phát một chút sủi tăm sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Cô đong đưa bàn tay, cho đến khi viên thuốc hoàn toàn tan hết.


Minh Thành Hữu dựa lưng vào ghế sofa, Vưu Ứng Nhụy đứng ở phía sau hắn, từ góc độ đó có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Minh Thành Hữu, bàn tay Vưu Ứng Nhụy rơi vào phần dựa lưng của ghế, chỉ là một động tác nhỏ thôi cũng làm hắn mở mắt ra.


Một ánh mắt u ám sâu thẳm thăm dò vào đáy mắt cô, Vưu Ứng Nhụy giật mình, bàn tay cầm cái ly run rẩy.
Minh Thành Hữu nghiêng người dậy, Vưu Ứng Nhụy đi vòng qua bên cạnh hắn.
Hắn đưa tay trái ra, cô không suy nghĩ gì hết, đem ly rượu trong tay đưa tới.


Minh Thành Hữu không nghi ngờ gì, trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, làm hắn từng giây từng phút không thở nổi, hắn đung đưa chén mấy cái, sau đó đưa tới bên môi mỏng, ngửa đầu uống vào nửa
Vưu Ứng Nhụy lo lắng nắm chặt tay.
"Anh nghỉ ngơi sớm một chút, em trở về phòng."


Minh Thành Hữu đem nửa ly rượu uống còn dư lại đặt vào trên khay trà.
Bước chân Vưu Ứng Nhụy lui ra ngoài, cô cũng không đóng cửa phòng, sau khi trở lại phòng của mình tắm rửa sạch sẽ, lại lấy bộ nội y gợi cảm mà Vương Nhứ Đình cố ý đưa cho cô.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó thay đồ.


Tơ lụa màu đen hấp dẫn, toàn bộ phần lưng trống trơn, vạt áo cũng chỉ đến bắp đùi, không chú ý sẽ thấy qυầи ɭót bên trong, Vưu Ứng Nhụy không mặc áo ngực, sau khi phun nước hoa xong, lấy lại dũng khí đi ra ngoài.


Phòng của Minh Thành Hữu vẫn sáng đèn, cũng không nghe được động tĩnh khác, Vưu Ứng Nhụy cẩn thận đẩy cửa phòng ra, lúc Vương Nhứ Đình đem thuốc giao cho cô có dặn dò, thuốc này có dược tính rất mạnh, lúc phát tác cũng rất nhanh.


Cô nhắm mắt tiến vào, thấy Minh Thành Hữu ngồi ở trên ghế sa lon đưa lưng về phía cô, tư thế gần như không thay đổi, Vưu Ứng Nhụy càng cảm thấy khẩn trương, cô siết chặt vạt áo bước lên phía trước.
"Thành Hữu."
Minh Thành Hữu vẫn ngồi bất động như cũ.


Tầm mắt Vưu Ứng Nhụy lướt qua bên gò má hắn, thấy nửa ly rượu còn dư lại trên khay trà, chẳng lẽ là uống ít nên dược tính còn chưa phát?


Cặp chân cô hoàn toàn trần truồng ở trong không khí, nhiệt độ của máy điều hòa không khí có chút thấp, Vưu Ứng Nhụy lướt qua ghế sa lon đi tới trước mặt Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu.


Người đàn ông từ từ nâng gương mặt tuấn tú lên, gân xanh trên trán nổi lên từng hàng, áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt sau đó dán chặt ở trên người, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm thành quyền, trong mắt của hắn có tia máu, giọng nói khàn khàn.
"Cô cho tôi uống cái gì?"


Vưu Ứng Nhụy kinh hãi, không nghĩ tới bộ dáng này của hắn.
"Thành Hữu, chính là một ly rượu mà thôi."
Cô nhìn đôi môi Minh Thành Hữu đang run rẩy, không, ngay cả người cũng đều đang run.


Vưu Ứng Nhụy cho là phản ứng tự nhiên, cô buông tay cầm vạt áo ra, thân thể mềm nhũn kề đến bên cạnh Minh Thành Hữu, tư thế đang ngồi làm cho làn váy cô bị kéo lên trên, qυầи ɭót màu trắng bên trong xem đến không còn một mảnh.


"Thành Hữu, em gả cho anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không có nghĩ tới muốn cùng em hay sao?"


Minh Thành Hữu chợt đưa một tay đẩy ngã cô, Vưu Ứng Nhụy thét chói tai, hắn nhân thể chặn hai chân Vưu Ứng Nhụy lại, bởi vì không có mặc áo ngực, bộ ngực đầy đặn cũng vì động tác như vậy mà lộ ra, hai tay Minh Thành Hữu đè lại bả vai Vưu Ứng Nhụy.
"Cô như vậy là hi vọng tôi đụng vào cô hay sao?"


"Thành Hữu, em cũng muốn có đứa bé!"
Bất chợt, Minh Thành Hữu cầm nửa ly rượu còn lại trên bàn lên.
"Được, cô uống nó đi."
"Em, em không muốn."
Minh Thành Hữu cũng không đôi co với cô nữa, tay trái cạy miệng Vưu Ứng Nhụy ra, tay phải đem rượu đỏ ra sức rót và trong miệng cô.


Vưu Ứng Nhụy liền ho sặc sụa, thấy Minh Thành Hữu gần như điên vậy, làm sao còn dám giãy giụa, trong hai năm cô ở bên cạnh hắn, chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, mà Minh Thành Hữu ở trong mắt của mọi người càng ngày càng trở nên không bình thường.


Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức không nhẹ, thân thể cuộn lại không động đậy.
Minh Thành Hữu hất ra tay, thấy hắn muốn rời đi, Vưu Ứng Nhụy vội vàng đứng dậy ôm lấy hông của hắn.
"Thành Hữu, anh đi đâu? Anh ở lại đi."


Thân thể hắn nhạy cảm đến nỗi không chịu được một chút đụng chạm, dưới tác dụng của thuốc, dục vọng vượt quá sức chịu đựng của hắn, Minh Thành Hữu đem hết toàn bộ sức lực đẩy Vưu Ứng Nhụy ra, ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.


Tất nhiên là cô không cam tâm, dép cũng không kịp đeo, cứ như vậy đuổi theo.
Bóng dáng của Minh Thành Hữu đứng ở cửa cầu thang, bàn tay hắn nắm tay vịn, thân thể giống như một chiếc lá trôi lơ lửng ở biển rộng mênh mông, lay động mấy cái, chợt rơi xuống!
"Thành Hữu!"


Vưu Ứng Nhụy điên cuồng hô lên một tiếng, sải bước chạy đi.


Tiếng va chạm của thân thể lăn xuống cầu thang truyền tới bên tai, c Vưu Ứng Nhụy lảo đảo chạy tới, thấy Minh Thành Hữu nằm ở cửa cầu thang cũng không nhúc nhích, Vưu Ứng Nhụy gần như là bò xuống phía dưới, cô đưa tay ôm lấy đầu Minh Thành Hữu, vết máu chảy khắp tới cả chỗ đầu gối cô, cả bàn chân trắng nõn cũng bị nhuộm đỏ.


"Cứu, cứu mạng, có ai không ——"
m thanh thê lương như muốn xé rách bầu trời đêm.


Đèn khẩn cấp ở phòng cấp cứu p thắp sáng, Lý Vận Linh nhận được tin tức vội vàng chạy tới, trên người Vưu Ứng Nhụy khoác một áo khoác dài ngồi ở trên ghế, bên cạnh còn có người giúp việc ở Trung Cảnh Hào Đình .


Lý Vận Linh để cho bọn họ đi về trước, nét mặt bà bình tĩnh đi tới trước mặt Vưu Ứng Nhụy.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vưu Ứng Nhụy không dám nói dối, kể hết mọi chuyện cho bà nghe.
Lý Vận Linh cũng không còn coi là quan trọng.


"Không phải là uống phải thuốc ư, làm sao sẽ giày vò phải vào trong bệnh viện?"
"Mẹ, con cũng không biết, con không biết."
Lý Vận Linh nói mấy câu an ủi cô.
"Không có chuyện gì."


Tiếng nói còn chưa dứt, đột nhiên cửa phòng cấp cứu bị mở ra, chủ nhiệm của bệnh viện quân đội là chỗ quen biết lâu năm của Minh gia, bước chân ông vội vàng, chạy chậm tới đây, bỏ khẩu trang ra, ánh mắt lại tràn đầy hoảng sợ.
"Vận Linh!"






Truyện liên quan