Chương 52: Tai nạn

Thím không chịu nổi cú sốc đó, té xỉu ngay tại chỗ.
Sắc mặt của chú thì trắng bệch, giống như là bị mất hết cả linh hồn, mấy người ở đó chỉ có Minh Thành Hữu là giữ được bình tĩnh, hắn giục chú nhanh chóng ký tên, sau khi ký tên xong lại tìm phòng bệnh cho thím.


Cuộc giải phẫu tiến hành được một nửa, Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang theo Vưu Ứng Nhụy cũng vội vã chạy tới.


Ngược lại thím lại muốn kiên trì đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, Thẩm Tố Phân ôm lấy bà có ý an ủi. Toàn thân Phó Nhiễm như không còn sức lực, cô miên man suy nghĩ, lúc cô cùng Minh Thành Hữu rời đi, Vưu Dữu còn đứng ở ban công không ngừng phất tay hướng tới bọn họ. 20 tuổi, thanh xuân tràn đầy, vốn nên là thời gian đẹp nhất. . . . . .


Phó Nhiễm ôm chặt bả vai, tự mình nhón chân cố gắng cong người đứng lên


Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu tựa ở phía trước cửa sổ, vừa gọi một cuộc điện thoại, chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt, khi thì phiền não móc bao thuốc lá ra, nhưng nơi này là bệnh viện, hắn không thể không ném điếu thuốc vứt vào trong thùng rác bên cạnh.


Chú thím chỉ có hơi sức ôm đầu khóc rống, Phó Nhiễm biết rõ lúc này phải nhờ cậy vào Minh Thành Hữu chống đỡ. Khi đồng hồ trước cửa phòng mổ chỉ hướng 1 giờ sáng thì cửa chính của hành lang bên kia đột nhiên bị mở ra, vài vị bác sĩ lần lượt đi tới.


available on google playdownload on app store


Vị bác sĩ dẫn đầu bắt tay cùng Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm chỉ nghe được bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ được tính mạng của Vưu Dữu ... Mấy người không kịp nói thêm nữa liền vào phòng giải phẫu.
Minh Thành Hữu trở lại ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, giữ lấybàn tay cô đã lạnh như băng.


"Đừng sợ, mấy vị kia đều là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện quân đội, bọn họ sẽ đoạt lại tính mạng cho cô ấy."
Phó Nhiễm ghé đầu vào bả vai hắn, cô có thói quen chuyện gì xảy ra cũng một mình xoay sở, thì ra là lúc sắp không thể gánh vác được nữa, cô còn có thể dựa vào một người.


Mức độ vết bỏng của Vưu Dữu rất nghiêm trọng, dáng sợ nhất là lây lan, cuộc giải phẫu kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau. Khi y tá bước ra ngoài nói trước mắt thì bệnh nhân đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng thì Phó Nhiễm cảm thấy thần kinh căng thẳng giống như kéo đến cực độ, thật vất vả mới có thể thư giãn. Chỉ là sự buông lỏng này rốt cuộc cũng không nâng nổi tinh thần lên một chút.


Dù là, chỉ là tạm thời, nhưng ít nhất thì hy vọng này cũng có thể đẩy hơi thở tử vong bao phủ trên đầu họ ra.
Phó Nhiễm ngồi trên chiếc ghế màu xanh đen ở hành lang, ánh mắt cố định nhìn vào một chỗ.


"Từ nhỏ Vưu Dữu đã có dáng vẻ xinh xắn, người nhà đều nói cô gái này có dấu hiệu như vậy, về sau có thể làm Lưu Hiểu Khánh, anh cũng biết, hồi bọn em còn nhỏ đều Lưu Hiểu Khánh, có nhiều may mắn. . . . . ."
Trong mắt Phó Nhiễm là một mảnh ấm áp vỡ nát.


"Nhưng Vưu Dữu thích đi học, anh đã nghe rồi đấy, nó vẫn nói muốn được đi học. Em thích nó, thậm chí lúc này nghĩ rằng không phải là số mệnh lại đùa giỡn một lần nữa? Nói không chừng nó sẽ là em gái thân thiết nhất của em. Nó đã cho em rất nhiều lần đầu tiên. . . . . ."


Phó Nhiễm chua xót, ở bả vai Minh Thành Hữu điều chỉnh lại tư thế.


"Món đồ chơi đầu tiên của em, là Vưu Dữu cho, lúc ấy nó vẫn nhỏ mà hiểu chuyện, gạt em nói là nó không thích, về sau trong lúc vô tình thím lại nói đến, em mới biết đó là món đồ mà nó quấn thím hai tháng mới được mua cho. Còn nữa, năm thứ nhất học trung học, em là tự đi một mình, kéo hành lý túi lớn túi nhỏ, gần như tất cả mọi người đều có cha mẹ đưa đi, lấy màn giúp bọn họ, giặt sạch chăn chiếu, em nhìn người thân của họ hâm mộ. . . . . . Còn không kịp khó chịu, liền thấy Vưu Dữu ôm một túi táo to đứng ở cửa phòng ngủ của em, khi đó nó mới lên tiểu học. . . . . ."


Có một số tình cảm, có lẽ người khác chưa từng trải nghiệm qua sẽ không thể hiểu được.


Minh Thành Hữu giống như có thể nhìn thấy được hai bóng dáng, một người bướng bỉnh mạnh mẽ, một người khác yếu đuối cũng mong muốn hy vọng vui vẻ. Hắn vòng tay ôm chặt Phó Nhiễm, cảm xúc như ảnh hưởng đến giọng nói, trong lời nói không tránh được thâm trầm.
"Rồi tất cả cũng sẽ qua đi."


Phó Nhiễm nghe nói vậy lại khóc ra thành tiếng.
"Làm sao có thể yên tâm đây?"
Bị cưỡng bức, hơn nữa gương mặt còn bị hủy hoại, bất kể thế nào đều là đòn trí mạng.


Vưu Dữu bị đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt, thím cũng không còn sức lực, một lần nữa bị đưa trở về phòng bệnh. Đợi sau khi bà tỉnh táo mới có hơi sức bàn chuyện kế tiếp.
Chú thím do dự, Thẩm Tố Phân ngồi ở mép giường khuyên bảo.


"Chuyện như vậy không thể báo cảnh sát, Vưu Dữu mới 20 tuổi, sau này vẫn còn muốn đi học, đến lúc đó chuyện vỡ lở ra làm sao nó có thể tiếp nhận được?"
Hiển nhiên Vưu Chiêu Phúc cũng tán thành.
"Tố Phân nói rất đúng, không thể để xấu mặt Vưu gia."


Cảm xúc của Phó Nhiễm kích động, lúc này lại còn lo mất mặt?
"Nếu như không báo cảnh sát, chẳng lẽ để Vưu Dữu tổn thương một cách vô ích như vậy sao?"
"Tiểu Nhiễm. . . . . ."
Vưu Ứng Nhụy đứng ở bên cạnh sắc mặt như thường, cô đi lên phía trước chen vào nói.


"Cha mẹ, nếu như không báo cảnh sát mà nói, tiền chữa bệnh cho Vưu Dữu phải làm thế nào? Về sau nếu như không có một trăm vạn thì đi phẫu thuật thẩm mỹ thế nào được?"
"Chúng ta. . . . . . Mọi người có thể đóng góp một chút."
Vưu Ứng Nhụy hừ lạnh, đóng góp?
"Cha có thể đóng góp bao nhiêu?"


Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân nhìn nhau, Minh Thành Hữu tiến lên ôm chặt bả vai Phó Nhiễm.
"Chuyện này để vài ngày nữa rồi hãy nói, trước mắt quan trọng nhất là Vưu Dữu có thể vượt qua nguy hiểm đợt này hay không đã."


Đây cũng chính là ý tứ của chú thím, năng lực chịu đựng trong lòng bọn họ đã gần như đến h giới hạn, nếu như ép nữa, sợ rằng bất kỳ một cây rơm rạ không hề có sức nặng nào cũng có thể làm tinh thần của bọn họ sụp đổ.


Trong lúc Minh Thành Hữu gọi điện thoại gọi người đưa bữa sáng tới đây, Phó Nhiễm theo hắn đi ra phòng bệnh, hiện tại không có thời gian cho cô thương tâm quá độ.
"Tại sao lại không lập tức báo cảnh sát? Cảnh sát còn phải thu thập chứng cứ. . . . . ."


Tâm tình cô có chút mất khống chế, hai tay Minh Thành Hữu cầm lấy bả vai cô.


"Vưu Dữu vẫn còn giãy giụa ở trên con đường tử vong, em có thể nhẫn tâm để cho nó trần truồng phơi bày ở trước mặt người khác sao? Huống chi bác sĩ nói, người cưỡng bức dùng bao cao su ngừa thai, một khi báo cảnh sát, trình tự dày đặc cũng không ứng phó được, chú thím em còn có tinh thần như vậy sao?"


Phó Nhiễm giống như con rối thất bại trong ngực hắn, hai tay vô thức vòng chặt hông của hắn.
"Vậy nên làm thế nào, em không biết nó tỉnh lại phải đối mặt như thế nào."
"Phó Nhiễm, em lo lắng quá rồi, để anh đưa em về nghỉ ngơi."
Phó Nhiễm vội vàng kéo tay Minh Thành Hữu.


"Em biết rõ anh có biện pháp, anh đáp ứng em, tìm được người đó giúp em."
Minh Thành Hữu cả đêm chưa ngủ, hơn nữa tối hôm qua còn chưa kịp ăn cơm, lúc này tinh thần rất mệt mỏi, hắn đưa tay vén tóc rơi trên gò má Phó Nhiễm.


"Yên tâm đi, anh sẽ bắt hắn phải trả giá thật lớn, còn phải thảm hơn so với vào đồn cảnh sát."
Hai ngày hai đêm sau, cuối cùng Vưu Dữu cũng bắt đầu thức tỉnh, thím từ phòng bệnh đặc biệt đi ra ngoài khóc. Tình huống bây giờ của Vưu Dữu vẫn không lạc quan, Phó Nhiễm lấy cho bà một ly nước ấm.


"Thím, Vưu Dữu tỉnh chưa?"
"Lại ngủ thiếp đi rồi."
"Nó có nói đến cái gì hay không?"
Thím đau khổ tột cùng.
"Nó nói đau ch.ết đi được, còn hỏi ta là mặt của nó còn ở đó hay không? Tiểu Nhiễm. . . . . . Ta thật sự sợ sau khi tỉnh lại nó sẽ không chấp nhận được."


Minh Thành Hữu đứng ở sau lưng Phó Nhiễm, mấy ngày nay bên trong phòng bệnh thậm chí cả biệt thự Y Vân Thủ Phủ đều không ngoại lệ, không khí nặng nề cũng ép tới nỗi cả người không thở nổi.
"Còn có. . . . . ."
Thím nhớ tới lời con gái vừa mới nói.


"Nó nói bị thiêu đốt đau quá, không cần. . . . . . Lý Sâm không cần."
"Lý Sâm?"
Minh Thành Hữu giật mình.
"Anh có biết không?"
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Phó Nhiễm, hắn quả quyết lắc đầu.


Trong nháy mắt, ánh mắt của Minh Thành Hữu cũng lạnh thấu xương, hắn nhớ tới lúc vội vàng cùng Phó Nhiễm đến Vưu gia, thoáng nhìn thấy biển số xe, lại nghĩ đến cái tên trong miệng Vưu Dữu nói ra, lòng hắn trầm xuống, nhất thời rơi xuống đáy cốc.






Truyện liên quan