Chương 73: Một đêm cùng nhau

Phó Nhiễm biết đi đâu tìm ba trăm vạn ??
Huống chi tên kia doạ dẫm muốn vơ vét như vậy lại không biết là ai. Phó Nhiễm nghĩ tới báo cảnh sát, ít nhất cảnh sát sẽ bảo vệ quyền riêng tư cá nhân chứ?


Cả ngày cô không yên lòng, cơm trưa cũng không muốn ăn. Đến chiều có cảm giác đói bụng, Phó Nhiễm mới rời khỏi phòng làm việc tới quán trà sữa gọi đồ ăn.
Nhìn thấy Minh Tranh, Phó Nhiễm không giật mình lắm.
" Không cần đoán cũng biết là em ở đây!!"


Lúc trước hắn đi tìm Phó Nhiễm, hoặc là cô ở phòng làm việc, hoặc là ra quán trà sữa gọi đồ ăn cho nhân viên.


Ánh mắt Phó Nhiễm do dự, chạm phải ánh mắt u ám của hắn, cô vội vàng tránh né. Phó Nhiễm biết đúng là hắn có tiền, nhưng ba trăm vạn không phải là con số nhỏ. Minh Tranh nhất định sẽ hỏi rõ ràng việc này, cô lại không muốn thêm người thứ tư biết tấm ảnh kia.


Trong lòng th tính toán, chỉ còn cách báo cảnh sát.
" Thế nào? Sao mặt mày u sầu vậy?"
Minh Tranh lấy ly trà sữa trong túi ra, cắm ống hút đưa tới trước mặt Phó Nhiễm.
Cô sờ sờ mặt, tỏ ra kinh ngạc.
" Nhìn thấy như vậy sao?"
" Tiểu Nhiễm, em có chuyện gì giấu anh sao?"


Phó Nhiễm không khỏi khâm phục ánh mắt như ‘hỏa nhãn kim tinh’ của Minh Tranh.
( Ying: ‘Hỏa nhãn kim tinh’ ý nói như mắt thần, nhìn thấy hết tất cả )
" Không có gì!! Chỉ là hôm qua mất ngủ".
Minh Tranh nhìn cô như mất hồn, đối diện với ánh mắt sắc bén này trong lòng Phó Nhiễm sợ hãi.


available on google playdownload on app store


" Anh gần đây rảnh rỗi sao? Giờ này lại ở bên ngoài?"
" Giải quyết xong việc vay nợ, anh rảnh rỗi một vài ngày. Hơn nữa ở công ty đã có Eve".
Cô uống trà sữa, không biết đang rất nóng, vất vả nuốt xuống, vội lấy khen giấy che miệng.
" Anh cố tình hại tôi phải không?’’
Minh Tranh nhún vai, xoè hai tay.


" Nói trong lòng em đang có chuyện lại không thừa nhận, đồ nóng như vậy lại có thể nuốt trôi sao?"
Phó Nhiễm không mở miệng, tránh nói nhiều có thể sẽ s
Minh Tranh giương nhẹ cằm dưới , ánh mắt xẹt qua cái trán trơn nhẵn của Phó Nhiễm, cô nhìn di động đặt trên bàn suy nghĩ như mất hồn.
Minh Tranh đưa tay.


“ Để anh xem bên trong cất giấu bí mật gì??”
Phó Nhiễm vội vàng hất tay hắn ra, một tay lấy di động thả vào trong túi xách.
"Có gì đâu.”
Đôi mắt hẹp dài của Minh Tranh hơi nhíu lại, gương mặt nhu hòa tuấn tú từ từ căng thẳng.
"Tiểu Nhiễm, em đang đợi điện thoại của ai?”


Phó Nhiễm không quan tâm trả lời.
"Không có! Tôi phải về công ty đây!!”
Minh Tranh thấy cô cầm túi xách mở cửa ra ngoài, để quên trên bàn túi đóng gói vật gì đó.


Phó Nhiễm ở trong phòng làm việc đi tới đi lui bên cửa sổ, cô không bình tĩnh nổi, đầu dựa vào cửa kính, cô giật mình nhìn chằm chằm bên ngoài. Lúc ấy nếu cô kiên trì hơn, cô sớm nên nghĩ đến Minh Thành Hữu không phải là người nói lời giữ lời.


Cũng không lạ là mấy năm trước, làng giải trí bị chấn động vì xuất hiện ảnh khiêu ɖâʍ, tất cả thông tin về nữ minh tinh không có chút nào là không nơm nớp lo sợ, như bị đâm một nhát sau lưng.
Phó Nhiễm đập đập đầu lên cửa số, suy đi nghĩ lại chỉ có cách báo cảnh sát.


Minh Thành Hữu gọi điện đến, hôm qua hắn gọi bị cô mạnh mẽ tắt máy chỉ nghe được tiếng tổng đài. Phó Nhiễm nhìn thấy số điện thoại hiện lên, vô thức sợ hãi, lại vội vàng lấy lại tinh thần


Chuyện này là do Minh Thành Hữu gây ra, hơn nữa hắn không chỉ xem qua ảnh chụp còn chính mắt thấy bộ dáng bên ngoài của cô. Phó Nhiễm không còn gì để che giấu, vội vàng nhận điện thoại.
“ Alo”.
“ Cuối cùng cũng nghe máy. Em cần phải….”
Phó Nhiễm cắt ngang lời hắn.
“ Anh ở đâu?”


“ Muốn gặp anh???”
Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu hẹn nơi gặp mặt, sau đó vội vàng đến.
Trong phòng trà, Minh Thành Hữu nghe Phó Nhiễm nói xong, hắn im lặng một lát sau mới mở miệng.
“ Hễ dùng tiền có thể giải quyết chuyện này thì cũng không để nó xảy ra”.
Phó Nhiễm cầm ống hút.


“ Nếu có lần nữa thì làm sao? Nói không chừng hắn sẽ sao chép trước.”.
Minh Thành Hữu đưa tay tới trước mắt Phó Nhiễm.
Trong lòng cô khó chịu, đập tay hắn.
“ Làm gì vậy?”
“Không phải là hắn gởi hình cho em sao? Đưa anh xem một chút”.
Phó Nhiễʍút̼ cắm xuống ly nước.


“ Không được”.
Minh Thành Hữu lơ đễnh.
“Không phải là anh chưa từng thấy qua”.
“ Nếu đã thấy thì muốn xem gì nữa?”
Phó Nhiễm không khỏi cất cao giọng, bụng đói kêu lên mà nhìn thức ăn trên bàn trước mặt lại không có chút hứng thú.


“ Hình là anh chụp, các góc độ anh đều biết rõ, nói không chừng có kẻ photoshop. Đưa anh xem lại mới có thể quyết định nên làm gì tiếp theo.”
Phó Nhiễm bán tin bán nghi, do dự lấy di động đưa cho hắn.
“ Góc độ thật không tệ, vẻ mặt phong phú, dáng người phối hợp cũng rất tốt….”


Minh Thành Hữu mô tả chi tiết, Phó Nhiễm nhìn xung quanh, may mắn là lúc này không có nhiều người.
“ Anh xem xong chưa?”


Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm tấm hình trong di động, nhớ tới lúc hai người thân mật, cô vừa xấu hổ vừa yêu kiều. Lúc đó, hắn cũng chỉ là không muốn nhìn dáng vẻ này như đóa hoa phù dung sớm nở chóng tàn nên mới tiện tay chụp lại.


Phó Nhiễm muốn biết nên giải quyết ra sao, nghiêng đầu nhìn Minh Thành Hữu, lại thấy hắn như mất hồn, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm di động không dời đi.
Phó Nhiễm chợt nghĩ hắn đang xem tấm hình kia, cô đưa tay đoạt lấy di dộng, hai bên tai đỏ ửng.
lấy tay vuốt vuốt cổ, ánh mắt tránh đi.


“ Xem xong rồi chứ?”
“ Hình ảnh rõ ràng, thần thái tự nhiên. Là hình thật”.
Phó Nhiễm nắm chặt di động.
“ Tôi muốn báo cảnh sát”.
"Báo cảnh sát?"
Minh Thành Hữu khó tin cười ra tiếng.
"Em tự làm khổ mình rồi!! Muốn lấy thân thể đổi tiền, ba trăm vạn cùng mặt mũi em chọn cái nào?"


"Tôi không tin người kia."
"Không tin cũng phải tin, nếu cha mẹ em biết chuyện này không phải là bị em làm tức ch.ết."
Minh Thành Hữu đưa trà lên uống, lại phát hiện hương vị không hợp khẩu vị của hắn, tiện tay đặt ly trà ra xa.
"Cảnh sát sẽ giúp tôi”.


"Nói không chừng còn không đợi cảnh sát vào cuộc, hình của em đã bị lộ ra ngoài. Phó nhiễm, Vưu Dữu đau khổ, em cũng muốn thử một chút sao?"
Minh Thành Hữu nói nghiêm túc.
" Không phải em nói ảnh chụp là anh đưa ra ngoài sao?”
Minh Thành Hữa rót trà vào ly cô.


"Anh nói rồi, chuyện Sâm tử và Vưu Dữu đã qua. Nếu tiền có thể giải quyết, em không muốn đi đường tắt
Minh Thành Hữu cố ý không nhắc chuyện trước kia, Phó Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều.
"Ý của anh là chi tiền để mua sự bình yên ???”
Hắn gật đầu.
"Tiền anh sẽ cho người khác chuẩn bị”.


" Nếu có lần sau nữa thì sao?”
"Anh sẽ nghĩ cách!! "
Vẻ mặt Minh Thành Hữu lạnh lùng
“ Em hãy hẹn thời gian địa điểm với đối phương. Tốt nhất là sớm một chút!”.


Phó Nhiễm chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, cũng không dám kiên trì như vụ Vưu Dữu trước kia, trước mắt chỉ có thể nghe Minh Thành Hữu.
Chuyện tiền là dễ dàng nhất giải quyết, Phó Nhiễm gọi điện cho đối phương, không dưới ba hồi chuông bên kia đã nhận máy.
"Tiền tôi đã chuẩn bị xong”.


"Quả là người có tiền”.
Nghe giọng nói đối phương có thể đoán là tuổi của hắn không lớn lắm.


“ Tôi cũng không muốn kéo dài, không cẩn thận sẽ đem hình của cô gởi nhầm qua di động của người khác. 8h tối nay, địa điểm tôi sẽ chỉ cho cô. Tôi không sợ cô báo cảnh sát, bọn chúng tới đây cũng không bắt được tôi, tốt nhất cô nên đi một mình”.


Phó Nhiễm dập máy, giọng điệu tên xảo trá đó như vẫn còn bên cạnh
Ba phút sau, tin nhắn gửi đến.
Là địa điểm gặp mặt.
Minh Thành Hữu đọc địa chỉ.
“ Hình như chỗ này rất vắng vẻ”.


Bàn tay phó Nhiễm đè nén nơi dạ dày lại, bất đắc dĩ ăn một chút bánh ngọt để lấp đầy bụng.
Tới 8h vẫn còn sớm, cô khẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ không biết đang nhìn gì.
" Anh sẽ đi cùng em”.
"Hắn muốn tôi đến một mình”.
Minh Thành Hữu không đồng ý.


“ Em thật muốn đi một mình. Ảnh chụp chưa bị lộ, nói không chừng sẽ có toàn bộ tập ảnh”.
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, ánh mắt mơ hồ mang theo tức giận.
"Minh Thành Hữu, anh là tên đầu sỏ gây ra chuyện này.”.
"Anh không có phủ nhận !!”.
Hắn đè nén bực bội, lưng dựa ra sau.


"Cho nên anh nói anh sẽ giải quyết”.
Minh Thành Hữu sai người mang tấm chi phiếu tới quán trà, cùng Phó Nhiễm tìm chỗ ăn tối mới chuẩn bị lên đường.


Bây giờ chưa tới 8h mà trời đã tối đen, Minh Thành Hữu theo hướng dẫn lái xe tới điểm hẹn, Phó Nhiễm nhớ tới cảnh tượng trong tivi không khỏi khiếp sợ. Minh Thành Hữu nắm tay cô.
“ Đừng sợ !!”.
Cô không chút do dự rút tay về.
“ Còn bao lâu nữa thì đến nơi??”
"Nửa tiếng”.


Đến nơi, Phó Nhiễm mới hiểu được ý tứ của tên kia.


Một khu dân cư, bên cạnh còn có rãnh thoát nước. Các ngôi nhà có vẻ khác thường, thỉnh thoảng còn có đủ loại người tới thuê, bình thường quản lý an ninh trật tự đã là một vấn đề. Nếu muốn tìm người ở đây đúng là không dễ dàng.


Hai người theo hướng dẫn đi về phía trước, thỉnh thoảng đi trúng gạch đá, bên trong không có đèn như ở ngõ ngoài, đối với hai người chưa biết đường xá chỉ có thể dùng di động rọi đường đi, tìm được căn nhà hai tầng, nhìn lại chỉ dẫn mới nhận ra đây là điểm hẹn.


Phó Nhiễm đẩy cửa ra.
"Không khóa."
Cô cùng Minh Thành Hữu sờ soạng đi vào, bên trong có sân ở tầng trệt có chừng 10 phòng, Phó Nhiễm chưa nhìn rõ tột cùng mình đang ở đâu, đã thấy một bóng đen trực tiếp dùng sức đẩy cô vào trong, Minh Thành Hữu cũng vào theo.


"Không phải chỉ cho mình cô tới thôi sao?”
"Tôi đi theo cô ấy cũng không tạo ra uy hϊế͙p͙ được”.
Minh Thành Hữu nhìn vào trong, ngoại trừ tên trẻ tuổi đứng ở ngoài còn có hai tên nữa đang ngồi, cao to lực lưỡng, ánh mắt không thể xem thường.
Phó Nhiễm ưỡn thẳng sống lưng
“ Hình đâu?”


“ Tiền đâu?”
Đối phương nhìn hai người, ngay cả va li cũng không thấy.
Minh Thành Hữu lấy chi phiếu đưa tới.
“ Ai muốn thứ này, tao cần tiền mặt!”.
Người đàn ông giận dữ, giơ một tay lên, đồng bọn đứng bên cạnh lần lượt đứng dậy.


“Trêu chọc bọn tao phải không?? Để tao ra ngân hàng lấy tiền bị cảnh sát tóm?”
“ Ba trăm vạn là số tiền lớn, không thể cầm tiền mặt đi được. Huống chi mục tiêu quá rõ ràng!!”
Phó Nhiễm hoàn toàn không ngờ cô sẽ có ngày như hôm nay.
"Tao nói lại lần nữa, bọn tao muốn tiền mặt!”


Minh Thành Hữu nhíu chặt chân mày.
" Được ! Tôi có biện pháp đi lấy”.
"Không được, tao không tin tụi mày!”
Hắn đi tới đẩy hai người tới căn phòng nhỏ khác.
“ Trước mắt bọn mày ở đây một đêm, bên trong có giường. Ngày mai nếu không nhận được tiền, tao cho bọn mày đẹp mặt”.


Lúc ra ngoài còn lấy di động của hai người mang
Cửa gỗ trước mặt Phó Nhiễm bị khóa trái thật chặt.
Cô biết có nguy hiểm nhưng không nghĩ đến mức sẽ bị nhốt!
Phó Nhiễm tới đá cửa.
“ Thả chúng tôi ra ngoài!!”.
“ Để dành sức đi!!”.
Minh Thành Hữu tới ngồi lên giường.


“ Không có tiền chúng mày đừng nghĩ sẽ ra ngoài được”.


Giọng nói bên ngoài truyền tới, Phó Nhiễm tới bên cửa sổ. Cửa sổ bị dán kín không thấy được bên ngoài, hai tay cô giật giật cửa sổ. Minh Thành Hữu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phó Nhiễm, cô đột nhiên trở nên im lặng, có cảm giác làm người ta không biết nên làm thế nào.


“ Đừng sợ, không có việc gì”.
Phó Nhiễm bất động đưa lưng về phía hắn, bọn đàn ông bên ngoài ăn cơm uống rượu nói to, trong hoàn cảnh này khiến cô cảm thấy cực kì chói tai.


Chừng nửa tiếng sau. Minh Thành Hữu nhìn xung quanh, chỉ có mỗi một chiếc giường, tìm khắp nơi cũng không có lấy một chiếc ghế.
“ Phó Nhiễm?”
Hắn gọi, chỉ thấy cô cúi thấp đầu không lên tiếng.


Minh Thành Hữu đứng dậy đi về phía Phó Nhiễm, chiếc giường phát ra tiếng ken két. Đứng gần mới nhìn rõ thần sắc của cô. Lông mi dưới như kết một tầng nước, đáy mắt cũng có nước trong suốt. Thấy Minh Thành Hữu tới, Phó Nhiễm vội xoay người lau n
“ Làm sao vậy? Có phải thực sự rất sợ hay không?”


Cô mím chặt môi không trả lời, lồng ngực vì bị đè nén mà kịch liệt phập phồng. Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu ra đi vào trong, vừa nói xong, toàn bộ tâm tình đã lộ ra ngoài.
“ Không có gì.”
Giọng nói run rẩy.


Minh Thành Hữu đứng ở cửa sổ, nhìn động tác cô lau nước mắt ngày càng nhanh, hắn lạnh lùng nhìn. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ xuyên qua lớp báo, chiếu sáng nửa gương mặt và đường cong cực kỳ lạnh lùng.
Phó Nhiễm lau sạch sẽ nước mắt, cố gắng bình tĩnh.


Minh Thành Hữu đi tới đặt tay lên vai cô, chóp mũi Phó Nhiễm có chút hồng, cô khẽ thở dài.
"Có phải hình của tôi bị bọn họ nhìn thấy hết rồi hay không?’’
Hóa ra là vì chuyện này.
Minh Thành Hữu cười vang.
"Không thể nào."
"Làm sao lại không thể ?"


Phó Nhiễm nhớ tới ánh mắt bỉ ổi của bọn họ, toàn thân nổi da gà, ánh mắt của cô nhìn Minh Thành Hữu chăm chú, chỉ thiếu điều đem hắn mắng hơn trăm lần.
Hai người đều không nghĩ đến lúc đùa giỡn trên giường lại gây ra tình huống này. Xem ra, hình ảnh như vậy không nên đùa giỡn chụp lại.


Hai tay Minh Thành Hữu để sau lưng, vắt chân lên, Phó Nhiễm không nhịn được nghẹn ngào.
"Đừng sợ, sẽ không có ai khác nhìn thấy”.
Phó Nhiễm không khỏi trách móc.
"Đương nhiên là anh không sợ, đâu phải là hình của anh, lại nói anh cũng không phải phụ nữ."


Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy, ván giường phát ra tiếng ken két lần nữa.
"Phải nói người mất thể diện trước là anh, ít nhất em không trải qua tin tức."
Phó Nhiễm ổn định tâm tình.
“ Làm sao bây giờ?”
" Chờ đi !!”.
Minh Thành Hữu cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài.


“ Lấy được tiền bọn chúng sẽ thả mình ra ngoài”.
Phó Nhiễm không yên lòng, nghe được tiếng bọn họ ăn uống dọn dẹp xong.
Một lúc sau có tên gõ cửa.
“ Buổi tối đừng phát ra tiếng động lớn, mấy anh đều rất dễ kích động”.
“ Lưu manh!!”.


Minh Thành Hữu gối đầu lên cánh tay nhắm mắt, dường như không để ý đến lời bọn chúng, Phó Nhiễm tức giận ngồi ở mép giường. Chiếc giường rộng khoảng 1m5, hai tay cô chống bên người cúi đầu. Minh Thành Hữu nằm ở bên trong.
“ Ngủđi. Ngày mai còn chưa biết thế nào”.


Hắn biết cô không muốn ngủ cùng giường với hắn.
Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm mạnh mẽ kéo lên giường, ván giường phát ra tiếng ken két cực kỳ mờ ám. Lưng Phó Nhiễm áp vào ván giường, dưới chân là chiếc khăn bông mỏng khiến cô thấy đau. Tay hắn ôm chặt eo Phó Nhiễm, một tay kia để cô gối đầu.


Phó Nhiễm giãy giụa mấy cái, bất đắc dĩ sẽ phát ra tiếng mờ ám, cô vén hai chân, mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.
“ Minh Thành Hữu?”
"Ừ."
"Hai năm qua anh sống như thế nào?”


Ban đầu đôi mắt Minh Thành Hữu khép hờ, hắn vùi mặt vào cổ Phó Nhiễm, sống mũi cao che khuất ánh mắt người đàn ông thâm sâu không lường được.
"Cứ sống như vậy thôi”.
Phó Nhiễm thấy hắn không có hào hứng, cô chỉ muốn nói chuyện cho bớt lúng túng khó xử.
Phó Nhiễm không nói gì thêm.


"Còn em, sống ra sao?”
"Cũng vậy thôi!!”.
Minh Thành Hữu phì cười, cánh mũi ngửi thấy mùi dầu gội cô vẫn hay dùng, hắn lấy ngón trỏ nghịch vài sợi tóc của cô.
“ Anh cứ nghĩ ít nhất em và Minh Tranh sẽ đến với nhau”.
Phó Nhiễm bị hắn ôm không thể cử động.
"Anh cho rằng có quá nhiều chuyện."


"Là vì La Văn Anh sao?"
"Không biết."
Lời cô nói là thật, quả thật không biết cô với Minh Tranh có vấn đề gì, rõ ràng từng rất quyến luyến lại cứ như vậy không đến với nhau.


Ngón tay Minh Thành Hữu ở eo cô gõ nhẹ mấy cái, biến thành vẽ vẽ, sau đó lại khẽ vuốt ve. Phó Nhiễm đưa tay ngăn lại, lại bị Minh Thành Hữu nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Cô không có thói quen nắm tay, cảm thấy là thân mật lắm mới có thể nắm chặt mười ngón tay như vậy.


Tiếng hít thở của người đàn ông bên cạnh trở nên nặng nề, chống khuỷu tay nâng nửa người lên, đem mười ngón tay nắm chặt lên trước mặt cô.
“ Có nhớ trước kia có lúc anh thích cầm tay em thế này không?”


Động tác của hắn chợt căng thẳng, Phó Nhiễm cảm giác năm ngón tay bị nắm tới đau đớn. Cô dùng sức muốn đứng dậy, bị Minh Thành Hữu trước một bước đè nằm xuống lại, lần nữa đem cô ôm trước người.
Cô nghĩ vừa rồi mắng lưu manh sai người.


“ Phó Nhiễm đừng trách trước kia anh đối với em lòng dạ ác độc. Anh thật sự không khống chế được mình, ban đầu phần di chúc không khác nào đưa Minh gia tới sóng to gió lớn, em lại không chút nghĩ ngợi không muốn ở bên cạnh anh nữa."
Hắn nhíu mắt lại, trong mắt thâm sâu không thể đọc được.


Tiếng hít thở đều đều thay thế, Phó Nhiễm không lên tiếng, cô không biết nên đáp
Bóng đèn trên đầu chợt tắt, không gian trở nên đen kịt.


Phó Nhiễm cảm thấy mặt mình bị tay hắn kéo qua, trên mặt có một hơi nóng áp sát, đôi môi mềm mại chạm nhau. Minh Thành Hữu đưa tay vuốt ve gáy Phó Nhiễm, chiếc cổ trắng nõn nhạy cảm từ trước tới giờ, hắn tiến tới hôn môi cô.


Phó Nhiễm cảm thấy tiếng hô hấp nặng nề của mình, có một bàn tay tiến vào trong áo cô. Đầu lưỡi Minh Thành Hữu hôn khóe miệng cô, muốn mời gọi cô, bất đắc dĩ cô không muốn chủ động. Minh Thành Hữu không còn nhẫn nại, nặng nề cắn môi cô, thừa dịp Phó Nhiễm bị đau tiến vào hôn sâu hơn.


Đầu lưỡi khéo léo lướt nhanh không ngừng lại trong miệng cô, Phó Nhiễm nắm chặt tay Minh Thành Hữu, cũng không đẩy ra. Thân thể cô không còn bài xích mãnh liệt đối với hắn, cảm giác này chính cô cũng không nghĩ đến.


Minh Thành Hữu nằm lại bên người cô, Phó Nhiễm liền quay lưng về phía hắn, hai tay cô đặt trước ngực như muốn bảo vệ mình. Lồng ngực người đàn ông dán chặt lưng cô, bàn tay đặt lên bụng Phó Nhiễm.
Cô trở nên cẩn thận, hai vai co rúm, bàn tay hắn đặt ở bụng cô nhẹ nhàng xoa.


“ Lễ khánh thành tập đoàn MR, anh làm cho em mất mặt. Có phải lúc ấy hận không thể cắn anh rơi một miếng thịt phải không?”
“ Anh lấy việc công trả thù tư”.
Bên tai truyền đến tiếng cười.
“ Phó Nhiễm”.
Cô có chút giật mình, mơ màng gật đầu.
“ Ừ”.


“> Lúc anh nghèo túng, anh rất hận nhiều người. Hai mươi mấy năm qua, trước mặt đưa anh lên cao, rồi bị đạp xuống mà không hề đề phòng. Anh không cầu xin ai kéo mình lên, nhưng nghĩ không đến mức bị chà đạp thê thảm đến vậy. Trên thực tế, sau khi bọn họ lần lượt chà đạp anh rồi mới bỏ mặt nạ ra, quả nhiên là lúc trước đã có dã tâm độc ác”.


Tay Minh Thành Hữu khẽ vuốt tóc Phó Nhiễm.
“ Anh nghĩ khi trở lại thị trấn Nghênh An sẽ chà đạp lại từng người một”.
Giọng nói hắn lộ ra nguy hiểm, khiến cho người khác vô cùng sợ hãi.
“ Nhưng đối với em…”
Minh Thành Hữu hôn lên đầu cô.
“ Anh không thể làm được”.


Trong lòng Phó Nhiễm không ngừng rung động, cô không trả lời. Minh Thành Hữu biết rõ những vẫn hỏi.
“ Ngủ rồi?”
Phó Nhiễm giả bộ ngủ, ra vẻ không nghe thấy lời hắn.
Minh Thành Hữu ôm cô vào lòng, một cánh tay để cô gối đầu giúp cô ngủ thoải mái hơn.


Phó Nhiễm khẽ mở mắt, lo lắng trong lòng theo đó mà tan đi. Cảm thấy mệt mỏi, nghe được tiếng hít thở đều của Minh Thành Hữu, cô an tâm nhắm mắt.
Bàn tay đặt ở bụng Phó Nhiễm từ từ nắm chặt, ánh mắt hờ hững thay thế, đôi mắt càng trở nên âm u.


Chỗ này sáng sớm rất náo nhiệt, có người nói chuyện lớn tiếng cũng có âm thanh đi lấy nước lấy gạo. Minh Thành Hữu mở mắt, Phó Nhiễm vẫn ngủ, ngũ quan dịu dàng như trẻ sơ sinh, hô hấp đều đặài sợi tóc buông tán loạn một bên gò má. Minh Thành Hữu đưa tay hất ra, cô lập tức tỉnh dậy.


Phó Nhiễm từ từ đứng đậy, cánh tay Minh Thành Hữu mất trọng lực liền thấy nhức mỏi.
Phó Nhiễm vuốt lại tóc.
“ Mấy giờ rồi?”
“ Còn sớm.”
“ Tay của anh không sao chứ?”


Minh Thành Hữu đưa tay ý bảo cô kéo hắn dậy, Phó Nhiễm vịn khuỷu tay hắn. Phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, hai người ngồi trong phòng chờ suốt một giờ đồng hồ, toàn bộ âm thanh bên ngoài đều biến mất. Có lẽ đã đi làm hết, cửa phòng lúc này bị mở ra.


“ Như thế nào, thả chúng tôi ra ngoài được chưa?”
Phó Nhiễm hỏi trước.
Hai người đàn ông vạm vỡ đứng trước cửa, tên phía sau cầm di động Phó Nhiễm đi tới.
“ Có một số điện thoại gọi từ tối qua 30 mấy cuộc. Tên hiện trên màn hình là Ca Ca”.
Phó Nhiễm vội khoát tay.


“ Tôi không có ca ca, các người cũng đã điều tr.a tôi là con gái duy nhất”.
Tên này nhìn hai kẻ đứng ở cửa.
“ Vậy là ai? Ca Ca?”
Hắn mập mờ nhìn Minh Thành Hữu.
“ Còn người này là ai?”


“ Các người chỉ cần lấy tiền sẽ thả chúng tôi đi. Chi phiếu đã đưa các người còn muốn gì nữa?”
“ Cầm chi phiếu tới ngân hàng quá nguy hiểm. Như vậy đi, nếu khẳng định ca ca cô cũng là người có tiền, bảo hắn cầm ba trăm vạn tiền mặt tới đây, bọn tao giao hình cho hắn cũng như nhau.”


“ Không được !!”
Phó Nhiễm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“ Hắn và tôi không hề có quan hệ, chuyện của tôi hắn sẽ không quan tâm”.
“ Vậy sao?”
Tên kia bán tin bán nghi.
“ Có quan tâm hay không gọi điện tới sẽ biết”.


Phó Nhiễm xông lên trước, bị tên canh ở cửa đẩy bả vai, Minh Thành Hữu ôm được thân thể cô, thuận thế đem cô ra sau lưng.
“ Tay chân không có gì làm đúng không?”
Hai tên sắc mặt trắng toát, không kẻ nào dám lên tiếng.


Cô thấy gã kia cầm điện thoại đi tới cách đó không xa, một tay cô ấn ấn bả vai đau đớn, tay kia cô đẩy Minh Thành Hữu ra.
‘‘Với bọn người này này nên dùng bạo lực đối phó với bạo lực. Tìm người tới cướp sạch chỗ này so với tự mình ra cửa đơn giản hơn


Minh Thành Hữu dựa trước cửa sổ, gương mặt ma mị.
“ Anh chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp!”
Phó Nhiễm không có tâm tư cãi lại. Cô thấy tên kia bấm di động của mình.
“ Không được!! Đã giao hẹn trước là chuyện này không để cho người khác biết”.


Tên này vừa bấm số vừa quay đầu lại, dùng nói tay chỉ Minh Thành Hữu.
“ Chính mày dẫn theo người tới đây. Nếu có tiền tao liền thả tụi mày ra ngoài”.
"Mày…"
“ Alo”.
Hăn không ngờ có người nghe máy nhanh như vậy.


“ Đừng quan tâm tao là ai? Em gái mày cùng ảnh chụp của nó đang trong tay tao. Lập tức mang ba trăm vạn tới chuộc, tao muốn tiền mặt!”.
Phó Nhiễm tức giận là không thể ngăn cản, mặc cho người đàn ông cao giọng.


“ Ảnh gì? Ảnh trên giường!! Nếu mày không muốn nó nổi tiếng nhanh, địa chỉ tao sẽ nhắn qua, cảnh cáo là đừng có giở trò, nếu không chờ thưởng thức ảnh khiêu ɖâʍ miễn phí!”.
Tên này tắt điện thoại, hướng đến hai gã kia khoát tay.


“ Hắn được lắm, liền chấp nhận mang tiền tới. Còn nói không phải Ca Ca?? Đáp ứng nhanh vậy thật tốt!”
“ Còn ba trăm vạn trong tờ chi phiếu?”
Gã này hỏi.
Tên này lấy tấm chi phiếu ra.
“ Không có cách khác !! Tham lam quá chúng ta sẽ bị bắt, ba trăm vạn kia đang trên đường tới rồi”.


Phó Nhiễm lo lắng đi qua đi lại, không tới một giờ, Minh Tranh chạy tới đây.
Ba trăm vạn được xếp trong ba vali, Minh Tranh tiến vào bên trong. Liếc nhìn qua một căn phòng khác thấy Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu bị nhốt trong đó.


Tên này kiểm tr.a đơn giản vali tiền, xác định không có gì khác với lúc Minh Tranh mang tới, lúc này mới ném di động về phía Minh Tranh.
“ Hai bên giao dịch tiền xong, phim ảnh ở bên trong, tao đảm bảo không có sao chép trước”.
Minh Tranh cười lạnh đưa tay.
"Đợi đã nào...!"


Phó Nhiễm lao ra khỏi gian phòng, hai tên đứng canh cửa không ngăn cô nữa, thấy Minh Tranh tiến lên đoạt lấy di động. Cô quay lưng lại kiểm tra, không biết ảnh chụp được đưa vào album lúc nào, vội vàng bấm phím xóa.
“ Làm sao tôi tin được các người không có sao chép ảnh trước?”


"Chúng tao lấy được tiền sẽ ở lại đây luôn. Yên tâm đi! Rời khỏi thị trấn Nghênh An sẽ không quay lại nữa”.
Phó Nhiễm biết rõ không tin cũng phải tin, cô nắm chặt điện thoại di động, Minh Tranh tiến lên dùng sức nắm chặt
"Đi!"


Phó Nhiễm bị Minh Tranh dùng sức kéo ra ngoài, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào. Cô thật vất vả mới theo kịp bước chân của hắn, thấy gương mặt tuấn tú căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng. Bàn tay nắm chặt cổ tay làm Phó Nhiễm thấy đau như bị kim loại kẹp phải.
Hắn mở cửa xe, dùng sức ép cô vào.


Minh Tranh khởi động xe, nhanh chóng quay đầu bánh xe tiếp xúc với mặt đường tạo ra âm thanh lộp độp. Thân thể Phó Nhiễm cũng lắc lư theo xe, nhìn qua thấy Minh Thành Hữu lúc này mới ra khỏi cửa.
Hai tay Minh Tranh nắm chặt tay lái, đốt ngon tay vì dùng sức mà kêu răng rắc.


Phó Nhiễm mím chặt môi không lên tiếng, hai tay cầm chặt di động.
Lái xe hướng ra đường lớn, Minh Tranh bật nhạc lên mới phá vỡ không khí trầm mặc này.
"Ngày hôm qua em không yên lòng chính là vì chuyện này?"
"Ừ."
"Tại sao phải tìm hắn?"
Giọng điệu Minh Tranh tức giận.


Lời đến khóe miệng lại bị Phó Nhiễm nuốt về.
"Ca ca, cám ơn anh”.
Hơi thở của Minh Tranh nặng nề, giống như đang cố gắng kìm chế. Lúc sau nghe hơi thở hắn đều đều trở lại.
"Là bởi vì hình có liên quan đến hắn?"


Tâm trạng Phó Nhiễm rối loạn, chống t lên cằm, xuyên qua kính chiếu hậu vẫn chưa thấy có xe ở đằng sau.
Sự im lặng của cô đã cho Minh Tranh câu trả lời.
"Tiểu Nhiễm, anh cho là em có chuyện ít nhất sẽ tới tìm anh.”
Hắn lái xe thật nhanh.
“ Tôi không muốn anh bị liên lụy”.
Minh Tranh đập tay lên tay lái.


“ Anh cũng vậy, không muốn em với hắn liên quan tới nhau. Nếu em có chuyện sao không nói anh biết. Anh sẽ giúp em giải quyết”.
Nhớ tới lúc miệng bọn hắn nói ảnh khiêu ɖâʍ, Minh Tranh có thể tưởng tượng ra nội dung, cơn tức giận còn sót lại thêm mấy phần phiền não. Tầm mắt nhìn qua chiếc di động Phó Nhiễm đang cầm.


“ Xóa ảnh chụp chưa?”
"Xóa rồi."
Minh Tranh đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô.
"Ca ca, anh làm gì vậy?”
Minh Tranh quay kiếng xe xuống, ném điện thoại di động ra ngoài, Phó Nhiễm không nghĩ động tác của hắn nhanh như vậy.
“ Tôi còn tưởng anh sẽ báo cảnh sát..”


"Sau đó để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của em sao?”
Minh Tranh trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng làm Phó Nhiễm cảm thấy như xa lạ.ntury Schoolbook">“ Ca Ca, vẫn câu nói trước. Anh có thể tới, tôi rất cảm ơn anh. Nhưng trong chuyện này không ai có thể tự chuốc khổ vào mình.”


Phó Nhiễm không muốn người ngoài nhắc nhở, cô không muốn thấy khó chịu như thế.
Minh Tranh im lặng một hồi lâu, Phó Nhiễm quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“ Để anh đưa em về”.
Hắn giống như đã thỏa thuận xong.


Phó Nhiễm về nhà, Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình đều ngồi đợi ở phòng khách. Nếu lại không thấy cô trở về nhất định sẽ báo cảnh sát.
Cô nói dối là cô ở nhà Tần Mộ Mộ có chút chuyện, đúng lúc không đem theo di động. Phạm Nhàn liền nhắc nhở vài câu, cũng không hỏi đến cùng.


Mặc dù đã tận tay xóa nhưng Phó Nhiễm vẫn luôn cảm thấy bất an. Vài ngày trôi qua mới yên tâm hơn chút.
Minh Thành Hữu gọi điện thoại tới, mới đầu Phó Nhiễm không nghe máy. Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra mấy ngày trước, tốt nhất nên hẹn gặp hắn.
"Điện thoại di động của anh đâu?”


Minh Thành Hữu chìa tay ra nói.
Phó Nhiễm không giấu giếm.
"Mất rồi !!”
"Điện thoại di động là của anh mà.”
Phó Nhiễm tránh né bàn tay hắn.
"Ba trăm vạn mua điện thoại di động của anh còn chưa đủ s
Minh Thành Hữu cười, thu tay lại.
"Thế nào? Làm cho hắn bỏ ra số tiến đó lại thấy đau lòng sao?”


Cô đang suy nghĩ làm sao trả món nợ này.


Hai năm trước phòng làm việc làm ăn rất tốt, thật vất vả mới để ra hai trăm vạn, mặc dù Minh Tranh kiên trì không lấy nhưng Phó Nhiễm vẫn mang đến phòng tài vụ của Hào Khôn. Hôm nay phòng làm việc kinh doanh đình trệ, lại thêm một gánh nặng đè trên vai. Phó Nhiễm uống cà phê, cô đúng là bi kịch, số phận luôn vì khoản nợ mà bận rộn.


“ Anh nói bọn họ rời khỏi thị trấn Nghênh An thật sao?”
"Phải."
Ánh mắt Phó Nhiễm bất giác nhìn về điện thoại của mình.
"Bọn họ không sợ sau khi chúng ta rời đi sẽ báo cảnh sát sao?”
Khóe miệng Minh Thành Hữu nở ra nụ cười, con ngươi dài hẹp kéo ra, đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng.


"Bọn họ sẽ phải nghĩ biện pháp vội vàng rời đi, chủ yếu là biết em không dám báo cảnh sát”.
"Nhưng tôi đã hủy hình hết rồi”.
“ Nếu như quay lại thật bọn họ lại không biết sẽ ch.ết thế nào?? Anh nghĩ trong tay bọn họ có ảnh sao chép trước”.
"Cái gì??!"


Phó Nhiễm kêu lên, cô hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.
Minh Thành Hữu đưa tay che
“ Ít nhất đưa tiền cho xong chuyện. Hơn nữa cũng không có gan dám trở lại”.
Phó Nhiễm như đứng trên đống lửa, cái gai này thật vất vả mới rút ra được lại bị đâm vào lần nữa.


"Cùng lắm là anh dám cam đoan, dù bọn họ có chuẩn bị sao chép trước cũng không dám lấy ra”.
Phó Nhiễm liếc hắn một cái.
"Chẳng lẽ bọn họ nghe lời anh?”
"Gậy ông đập lưng ông, nghe qua chưa?"
Phó Nhiễm không có tâm tư suy nghĩ.
"Có ý gì?”


Minh Thành Hữu kề sát người Phó Nhiễm, giọng nói cực kỳ nhỏ.
"Khi bọn hắn rời đi thị trấn Nghênh An, anh đã cho người bắt bọn họ lại.”
"Cho nên?”
“ Anh cũng bắt bọn họ chụp ảnh”.
Phó Nhiễm quay mặt sang, Minh Thành Hữu dựa vào rất gần, tới mức chóp mũi hai người có thể đụng vào nhau.


“Anh cho là ảnh nude của đàn ông sẽ làm cho họ có bao nhiêu uy hϊế͙p͙ chứ?”


“ Nếu như ba người đàn ông thêm một phụ nữ, hơn nữa phụ nữ là anh tốn tiền thuê tới. Lúc đó nói rất có thể bọn họ cưỡng bức cô ấy. Chỉ cần bọn họ còn dám nói chuyện ảnh chụp lần nữa, anh bảo đảm cho bọn họ ngồi trên lửa. Tốt nhất nên hiểu chuyện, cầm tiền cút đi thật xa.”


Phó Nhiễm uống một hớp cà phê vào miệng, đột nhiên nghĩ tới những hình kia đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền muốn ói, Minh Thành Hữu vỗ vỗ lưng cô.
“ Nuốt vào đi. Chuyện này vui đến vậy sao?”






Truyện liên quan