Chương 64: C64: Số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm kim liễu đường kim hoa

Lâm Tùy Ý tự hỏi: “Bởi vì con có họ Lâm?”


“Con tên Lâm Tùy Ý, sao không phải là Lý Tùy Ý, Vương Tùy Ý.” Viện trưởng già một lần nữa đeo kính viễn thị, lấy phần hồ sơ về Lâm Tùy Ý, nhìn ảnh chụp Lâm Tùy Ý khi còn nhỏ. Ảnh chụp không nhiều, có tầm mười tấm, trong đó có một tấm có phong cách bất đồng, không phải do viện phúc lợi chụp cho Lâm Tùy Ý.


Trong bức ảnh, Lâm Tùy Ý đứng trên bánh xe quay, hét với màn hình một tiếng ‘Ya’. Viện trưởng già suy tư: “Chụp khi nào nhỉ…”
Lâm Tùy Ý lấy xem, “Là chú chụp.”


Cậu nhìn chằm chặp bức ảnh. Ảnh chụp đã nhiều năm, hồi cậu 6 tuổi lần đầu tiên được đi công viên trò chơi, tươi cười xán lạn. Nhưng bối cảnh trên bầu trời vẫn là tuyết rơi.
Lâm Tùy Ý ngó lơ bông tuyết, nhìn ảnh chụp bản thân.


Cậu mơ hồ có ký ức cùng chú đi công viên trò chơi. Đúng là chú rất cao, Lâm Tùy Ý giơ tay cao qua đỉnh đầu mới có thể nắm được tay chú.
Thế nên cậu có thể chắc chắn ảnh chụp chính là mình khi còn bé.


Không đơn thuần chỉ là một tấm ảnh. Những tấm ảnh khác là nhật ký trưởng thành qua từng năm của Lâm Tùy Ý, từ trẻ sơ sinh đến hài đồng, thiếu niên rồi trưởng thành.
Cho nên Lâm Tùy Ý biết, mặc kệ thế giới này là mộng hay nhân gian, thuộc thuộc về nơi này.


available on google playdownload on app store


Lật qua mặt trái bức ảnh, mặt trái ghi chú thời gian bằng bút marker.
Chụp tháng 8 năm 2006.
Là giữa hè.


Lâm Tùy Ý nhìn viện trưởng già, Viện trưởng già cũng thấy thời gian chụp ảnh. Giống bác Vương và Lâu Lệ, viện trưởng già không cảm thấy tuyết rơi vào thời gian này có gì kỳ lạ, ngược lại đắm chìm thời gian xưa, thật lâu sau mở miệng: “Tùy Ý à, có phải năm 06 có một đôi vợ chồng muốn nhận nuôi con, thủ tục làm gần xong.”


Lâm Tùy Ý nghĩ không ra: “Con không nhớ.”
Viện trưởng già chỉ vào bức ảnh Lâm Tùy Ý nho nhỏ: “Có có, thầy nhớ rõ bộ quần áo này, chính là đôi vợ chồng đó mua cho con.”


Lâm Tùy Ý lại nhìn ảnh chụp. Cậu vẫn không có ấn tượng. Đương nhiên, nếu cậu có thể giữ trọn vẹn ký ức thì đã không quên mất chú.


“Cái quần rách lỗ này, lúc ấy thầy nghĩ mãi không hiểu tại sao lại tặng quần bị rách lỗ.” Viện trưởng già bắt lấy chút ký ức, miệt mài đuổi theo: “Về sau thầy mới biết nó gọi là quần jean rách phá cách, là trào lưu bấy giờ.”


“À đúng rồi, ngày này! Đúng đúng đúng, chính là tháng 8 năm 06 này!” Viện trưởng già nhớ ra cái gì, lục tìm đống hồ sơ trên, tìm được một phần thông tin nhận nuôi. Ngón tay gõ trang giấy, ông giao cho Lâm Tùy Ý: “Chính là ngày đó. Ngày chú con dẫn con đi công viên giải trí, là ngày đôi vợ chồng muốn nhận nuôi con.”


Lâm Tùy Ý: “Hả?”


Kính viễn thị bị viện trưởng già tháo xuống đeo trên cổ, thường thường dùng góc áo chà lau thấu kính, đôi mắt vẫn nhìn thời gian chụp ảnh. Suy tư được không sai biệt lắm, viện trưởng già kể tiếp: “Nếu thầy nhớ không lầm, chính là ngày này. Biết hôm nay khả năng cao con sẽ đi, thầy phụ trách của con chọn cho con mặc cái quần này. Ai biết vừa đảo mắt, con đã bị chú con dắt tay con. Thầy phụ trách nói chuyện nhận nuôi cho chú con. Biết con sắp được nhận nuôi, chú con rất không vui…” Viện trưởng già lắc đầu: “Cực kỳ không vui.”


“Sau đó thầy đến gặp chú con làm công tác thuyết phục.” Viện trưởng già đưa thông tin về đôi vợ chồng cho Lâm Tùy Ý: “Đôi vợ chồng là người thành phố này, làm ăn kinh doanh nhỏ, không giàu sang phú quý nhưng điều kiện kinh tế không có trở ngại. Tùy Ý, con biết thầy mà, về chuyện nhận nuôi thầy luôn đích thân trấn cửa ải. Đôi vợ chồng có một đứa con, không bị bệnh tật. Thầy nghĩ nếu con được nhận nuôi, chắc chắn cuộc sống sẽ không khổ.”


Lâm Tùy Ý dò hỏi: “Chú con không đồng ý?”
“Đúng vậy.” Viện trưởng già nói: “Con là do chú con đưa tới viện phúc lợi, mấy năm nay chú con gánh vác phí sinh hoạt của con. Nếu con được nhận nuôi, thầy cần trưng cầu ý kiến của chú con.”


Viện trưởng già nhớ lại, nói: “Nào biết thầy càng nói sắc mặt chú con càng khó xem. Trên người chú con có một loại khí chất rất lạnh…” Hiện tại hồi tưởng, viện trưởng già run người một cái: “Nói xong câu cuối cùng, chú con banh mặt, muốn dẫn con đi luôn.”


Lâm Tùy Ý không có ký ức, nhưng cậu biết, dù cậu được chú đưa tới viện phúc lợi, nhưng không có thủ tục nhận nuôi chính quy của viện phúc lợi, chú không thể mang cậu đi.


Quả nhiên, Viện trưởng già nói: “Lúc ấy đôi vợ chồng ở ngay phòng nghỉ bên cạnh chờ con. Thầy sợ mích lòng nhau nên hòa nhã hỏi chú con, vì sao không đồng ý cho con được nhận nuôi. Con còn nhỏ như vậy, viện phúc lợi nhiều trẻ con như vậy, bọn thầy buộc phải phân chia tình thương, mỗi đứa trẻ chẳng nhận được bao nhiêu. Có cha mẹ làm bạn vẫn tốt hơn sống ở viện phúc lợi. Lúc đó chú con nói với thầy một câu…”


Lâm Tùy Ý căng thẳng trong lòng: “chú… Nói gì ạ?”
Viện trưởng già nói: “Chú con nói: Người khác có thể, nhưng bọn họ không được.”
Lâm Tùy Ý khó hiểu: “Bọn họ? Là đôi vợ chồng đó sao?”
Viện trưởng già nói: “Đúng vậy.”


Lâm Tùy Ý ngửi được mùi bất thường: “Chú quen biết bọn họ?”
“Không biết.” Viện trưởng già lắc đầu.
Lúc ấy Viện trưởng già cũng hỏi chàng trai ấy câu hỏi giống Lâm Tùy Ý. Chàng trai lặp lại: Người khác có thể, bọn họ không được.


Không có nguyên nhân không có giải thích, chỉ có kết luận.
Viện trưởng già biết chàng trai thật lòng đối tốt với Lâm Tùy Ý, ông cũng thật lòng quan tâm Lâm Tùy Ý, nên nhớ kỹ lời chàng trai. Tìm một lý do mời đôi vợ chồng rời đi.


Nhưng Lâm Tùy Ý đã mặc đồ mới, vốn đang vui vẻ chờ được nhận nuôi, làm như vậy không khỏi hất bát nước lạnh vào bé.
Chàng trai cúi đầu nhìn Lâm Tùy Ý, hỏi: “Lâm Tùy Ý, đi công viên giải trí không?”
Lâm Tùy Ý nho nhỏ sáng rực hai mắt.


“Sau việc này lại có người muốn nhận nuôi con. Thầy không dám trực tiếp đáp ứng, canh đến ngày chú con đến đưa tiền mỗi tháng, nói cho chú con biết việc nhận nuôi.” Viện trưởng già càng nói càng thấy lạ: “Chú con lại không nói gì, bảo thầy tự quyết định.”


Dường như chứng thực câu ‘người khác có thể, bọn họ không được’.
Lâm Tùy Ý càng thêm tò mò về đôi vợ chồng này. Không có tư liệu về chú, nhưng đôi vợ chồng tính nhận nuôi cậu có để lại thông tin ở viện phúc lợi.


Lâm Tùy Ý xem tờ đơn đăng ký. Nhìn thấy tên họ đôi vợ chồng, cậu đần mặt.
Đôi vợ chồng này, nam tên Lâu Hải, nữ tên Phương Toa Toa.
Lâm Tùy Ý thấy họ ‘Lâu’ không phổ biến, từ khi mộng xuân tới nay cậu chỉ gặp hai họ Lâu.


Một là Lâu tiên sinh cậu tôn trọng, một là người thiếu chút nữa đã nhận nuôi cậu.


Viện trưởng già còn đang nói chuyện: “Việc nhận nuôi thúc đẩy một năm thành công hai lần là không tồi lắm rồi. Về sau tuổi tác của con càng lúc càng lớn, người muốn nhận nuôi ít dần, chú con cũng hiếm khi lộ diện, đa phần là nhét phí sinh hoạt vào hộp thư ngoài cổng viện phúc lợi. Thời gian dài, thầy không còn nhớ mặt mũi chú con, đến mặt mũi mà không nhớ thì sao mà biết đang ở nơi nào!”


Nói xong, Viện trưởng già thở dài, thở dài kết thúc thì nhìn nhìn chằm chằm thông tin đôi vợ chồng, hỏi Lâm Tùy Ý: “Con không giữ liên lạc với chú con à?”
Lâm Tùy Ý không đáp. Cậu nhìn chằm chằm tư liệu đôi vợ chồng.


Viện trưởng già phát hiện không đúng, ngồi thẳng lưng già, hỏi: “Sao vậy con?”
Lâm Tùy Ý chỉ vào dòng điền chỗ ở, đọc: “Bọn họ ở tại: Số 1, Tầng 2, Đơn vị 3, Tòa nhà 7, hẻm Kim Liễu, đường Kim Hoa.”
Viện trưởng già hỏi: “Thì sao?”


Lâm Tùy Ý ngơ ngác: “Viện trưởng, số 1, tầng 2, đơn vị 3, tòa nhà 7, hẻm Kim Liễu, đường Kim Hoa, là nhà con.”
Viện trưởng già: “Ơ?”
Viện trưởng già nhìn Lâm Tùy Ý, lại nhìn tờ đơn đăng ký: “Con mua nhà từ bọn họ?”
“Từ bọn họ…” Lâm Tùy Ý dừng lại: “Mua nhà?”


Trong phút chốc, sắc mặt Lâm Tùy Ý trắng bệch.
Trong trí nhớ cậu căn bản không có vụ mua nhà. Cậu chỉ nhớ một ngày nào đó năm 16 tuổi, cậu đột nhiên xúc động không muốn đi học nữa.
Sau đó cậu đi tới đường Kim Hoa.


Làm sao có được mặt tiền cửa hàng, làm sao mua được nhà, Lâm Tùy Ý không có ký ức.
Nghĩ lại thì, lúc cậu 16 tuổi, dù cho chú có cho nhiều phí sinh hoạt cũng không đủ để cậu mua mặt tiền cửa hàng và một căn hộ.
Lâm Tùy Ý tái mặt hồi tưởng.


Sau khi đến đường Kim Hoa sau, mặt tiền cửa hàng và căn hộ để đó không dùng được bày sẵn đó, dường như chờ đợi đã lâu.
Viện trưởng già thấy sắc mặt Lâm Tùy Ý kém cực độ, làm ông già lo lắng hoảng sợ.


Không đành lòng để viện trưởng già lo lắng cho mình, Lâm Tùy Ý gian nan đè nén suy nghĩ, nhưng đè ép thật lâu vẫn không thấy kìm được nỗi sợ hãi… Việc cậu chuyển đến sống ở đường Kim Hoa như thế nào còn đáng sợ hơn trời đổ tuyết không ngừng.


Lại thêm một bằng chứng, chứng minh thế giới này bất thường được đặt trước mặt cậu.
Ngón tay Lâm Tùy Ý run lẩy bẩy.
Cậu vội dời lực chú ý: “Thầy mới vừa nói gì ạ?”


Viện trưởng già nhìn Lâm Tùy Ý vài lần, không vạch trần cậu đang giả bộ bình tĩnh, nói: “Con còn giữ liên lạc với chú con không?”
Lâm Tùy Ý cúi mặt: “Con… Có số di động của chú.”
Viện trưởng già ngẩn người: “Không thể trực tiếp gọi điện à?”


Tốn công tốn sức đi một vòng lớn ở viện phúc lợi làm gì.
Lâm Tùy Ý cúi đầu nhìn tư liệu đôi vợ chồng, bỏ qua câu hỏi của viện trưởng già, hỏi: “Viện trưởng, con có thể ghi lại phương thức liên hệ của đôi vợ chồng này không? Bọn họ chắc là… có quan hệ với chú.”


Viện trưởng già suy xét một lát: “Nếu là người ta không muốn, con đừng quấy rầy.”
Lâm Tùy Ý miễn cưỡng mỉm cười: “Con biết.”
Viện trưởng già nói: “Ghi lại đi, nhưng mà…”
“Nhưng mà đã qua nhiều năm, không biết dãy số này còn được sử dụng hay không.”


Viện trưởng già nói lời này đã muộn, Lâm Tùy Ý bấm điện thoại lưu phương thức liên hệ không nhịn được…
Cậu ấn phím quay số.
Giọng nói nhắc nhở: Xin lỗi quý khách, số điện thoại này hiện không tồn tại.






Truyện liên quan