Chương 65: C65: Rốt cuộc căn hộ này là của ai
“Số điện thoại mười mấy năm trước.”
Kết thúc giờ nghỉ trưa viện phúc lợi, viện trưởng già sửa sang lại sấp hồ sơ trong tay: “Gọi không được là bình thường, sao mà trông con như trời sập vậy.”
Cậu trông như vậy không phải vì không gọi điện thoại được. Lâm Tùy Ý không thể giải thích với viện trưởng già, đành miễn cưỡng áp xuống nỗi lòng. Cuối cùng vẫn chụp lại tờ giấy thông tin có số điện thoại không kết nối được.
Viện trưởng già liếc nhìn Lâm Tùy Ý: “Nếu con giữ liên lạc với chú con, con gọi luôn cho chú đi.”
“Viện trưởng.” Lâm Tùy Ý bóp di động, âm điệu hạ xuống: “Không đơn giản như vậy.”
“Chú con…” viện trưởng già nghe ra gì đó từ giọng điệu Lâm Tùy Ý: “Không muốn gặp con?”
Lâm Tùy Ý không hé răng, một lát sau mới há mồm: “Nhưng hiện tại con cần đi tìm chú.”
Trước khi tới viện phúc lợi, Lâm Tùy Ý chỉ định hỏi thăm chú chi tiết quá trình nhặt được cậu. Cậu muốn lặp lại quá trình, đoán xem quá trình này có gì bất thường hay không.
Nhưng hiện tại, Lâm Tùy Ý phát hiện đến dòng họ không biết của chú cũng có điều bất thường.
Viện trưởng già cất hồ sơ vào ngăn tủ như loạt cọc gỗ.
Anh mắt Lâm Tùy Ý nhìn theo viện trưởng già đến giá sách, trước khi viện trưởng già hoàn thành động tác cất đồ thì nói: “Viện trưởng, có thể cho con bức ảnh đi công viên giải trí không?”
Viện trưởng già lấy tấm ảnh kẹp trong hồ sơ ra, giao cho cậu.
Lâm Tùy Ý: “Cảm ơn thầy.”
Lâm Tùy Ý nắm ảnh chụp, nhìn hình ảnh một lát rồi lật sang mặt trái.
Viện trưởng già nói: “Thầy nhớ hồi mấy năm trước…”
Cho rằng viện trưởng già lại nhớ ra cái gì, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu.
Viện trưởng già: “Bên điện thoại yêu cầu thầy bổ sung tên thật, bảo thầy đến phòng kinh doanh đăng ký thông tin.”
Lâm Tùy Ý dừng lại.
Viện trưởng già nói: “Nếu con và chú con còn giữ liên lạc, thử kiểm tr.a từ phương diện này xem.” Nhắc nhở Lâm Tùy Ý, viện trưởng già nói: “Buổi chiều thầy có việc bận, không giữ con nữa.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Thầy đi đi ạ.”
Viện trưởng già mở cửa rời đi, Lâm Tùy Ý đứng một mình trong văn phòng trong chốc lát. Cậu ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một nhánh cây cổ thụ ngoài cửa sổ bị tuyết đè nặng, cùng tuyết trắng rơi xuống đất.
Cất ảnh chụp vào túi, Lâm Tùy Ý mới xoay người rời đi.
Khoảng hai giờ chiều, Lâm Tùy Ý trở về đường Kim Hoa thường đi ngang qua chợ bán thức ăn. Thời gian này cậu đi chợ một vòng mua đồ ăn về là đủ thời gian mở cửa buôn bán buổi tối.
Nhưng Lâm Tùy Ý không muốn làm việc.
Tủ lạnh trong nhà và quán ăn còn ít đồ ăn, bảo đảm có thể giao cơm đến cửa hàng 108 không ngừng là được.
Lâm Tùy Ý về đến nhà. Cậu lấy củ sen, chuẩn bị bữa tối canh ngó sen cho Lâu Lệ.
Rửa sạch ngó sen bỏ vào nồi, thêm chút cẩu kỷ và đông trùng hạ thảo, bật bếp gas lửa vừa, Lâm Tùy Ý lấy ảnh chụp trong túi, rồi lấy di động nhìn tin nhắn chú nhắn cho mình: Mọi thứ đều ổn, mong cháu cũng vậy.
Viện trưởng già gợi ý cho cậu một cách tìm người. Tuy nhiên Lâm Tùy Ý cũng biết, không có thủ tục chính quy phòng kinh doanh sẽ không tùy tiện để lộ thông tin chủ số điện thoại.
Nhưng có một cách khác… khu vực đăng ký.
Lâm Tùy Ý mở trang web tr.a cứu khu vực, nhập số điện thoại của chú.
Hai giây sau ra kết quả: Thành phố Dung.
Là thành phố Lâm Tùy Ý đang sinh sống.
Chú đang sống tại thành phố Dung hoặc giữ số cũ sau khi chuyển di, Lâm Tùy Ý không thể biết. Tìm kiếm được bước đầu, Lâm Tùy Ý không biết bước tiếp theo nên làm gì, dù chú vẫn ở tại thành phố Dung, nhưng biết tìm người thế nào trong một thành phố gần ngàn vạn dân cư, huống chi họ tên chú là gì cậu cũng không biết.
Con đường phía trước bị bức tường kiên cố chặn ngang, Lâm Tùy Ý chỉ có thể từ bỏ, chọn đi đường khác… Rốt cuộc căn hộ cậu sống suốt 6 năm là của ai?
Lâm Tùy Ý đứng đầu đường này, cảm thấy đường này sẽ không khó đi, bởi vì cậu có Giấy chứng nhận bất động sản.
Nồi kêu phốc phốc, nước sôi.
Lâm Tùy Ý mở nắp vớt bọt nổi, sau đó đậy nắp chỉnh lửa nhỏ, như vậy nước canh sẽ không bị trào.
Hầm lửa nhỏ, Lâm Tùy Ý bắt đầu lục tung tìm Giấy chứng nhận bất động sản.
Tìm tìm, cậu dừng lại, đột nhiên nhớ ra tờ giấy bất động sản đã bị cậu đưa cho Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý: “…”
Xấu hổ giảm bớt, Lâm Tùy Ý trở nên hoảng loạn. Lâm Tùy Ý nghĩ, nếu cậu xin Lâu Lệ cho mình xem giấy chứng nhận bất động sản một cái, liệu Lâu Lệ có cảm thấy cậu muốn lấy giấy chứng nhận bất động sản về không?
Nhà không thuộc về cậu, đúng là cậu không nên coi bất động sản như của mình mà giao cho người khác.
Lúc ấy Lâm Tùy Ý có tính sơ, căn hộ hai phòng ở thành phố có giá trị hơn 70 vạn. Nếu tính cả mười vạn tiền cảm tạ của Ứng Triều Hà, Lâm Tùy Ý vẫn không đủ tiền chuộc về.
Lâm Tùy Ý: “…”
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, đầu Lâm Tùy Ý phình to.
Canh nấu xong, Lâm Tùy Ý múc ra cất vào hộp cơm. Cậu lấy đ ĩa và cơm cất vào tầng thứ hai hộp cơm. Cuối cùng cậu bỏ cả hộp cơm vào túi giữ ấm, nhấc chân ra cửa, đi hướng cửa hàng 108.
Buổi trưa không có cậu, tuy đã gọi điện báo với Lâu Lệ nhắc nhở Lâu Lệ ăn gì đó khác, Lâm Tùy Ý đoán chừng Lâu Lệ không ăn, vì thế lúc này đi đưa cơm sớm.
Trong cửa hàng 108, sau bàn thác chảy trước không một bóng người.
Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ nghỉ ngơi ở phòng bên, bèn ngồi ghế bành chờ Lâu Lệ tỉnh dậy.
Chờ một lúc, hình như nghe được một tiếng ‘phốc phốc’, Lâm Tùy Ý lập tức theo tiếng đi xem.
Nguồn âm thanh ở ngoài hành lang.
Lâm Tùy Ý đứng lên: “Ai vậy?”
Âm thanh ‘loảng xoảng’ như có người nhấc nắp lư hương liền thả xuống, như tiếng ấm nước sôi đụng vào nắp nồi. Cậu tưởng có ai nghịch lư hương.
Không có người đáp lại, Lâm Tùy Ý định đi đến xem. Lâu Lệ bị âm thanh này đánh thức, từ phòng bên đi ra.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý lập tức dừng bước chân: “Hình như tôi nghe thấy động tĩnh gì đó.”
Lâu Lệ ‘ừm’, đáp: “Dạo này bà lão không an phận.”
Lâm Tùy Ý im lặng mấy giây: “Lâu tiên sinh, là bà lão tôi nghĩ đến hả?”
“Có lẽ vậy.” Lâu Lệ nói: “Chủ nhà.”
Lâm Tùy Ý: “…”
“Có cần đến xem không?” Âm thanh ‘phốc phốc’ thi thoảng vang bên tai, Lâm Tùy Ý không khỏi hỏi.
“Không ai quấy rối, bà ấy không ra được.” Lâu Lệ ngồi sau bàn thác chảy, ngước mắt nhìn mặt Lâm Tùy Ý.
“Sắc mặt rất kém.” Lâu Lệ nói.
Lâm Tùy Ý không tiện giải thích mình lại phát hiện một dị tượng khó lý giải. Cậu đi đến cạnh bàn trà thác chảy, lấy hộp cơm ra: “Lâu tiên sinh, tôi nấu canh ngó sen.”
Lâu Lệ cầm muỗng uống canh.
Uống một lúc, Lâu Lệ bỗng nói: “Có chuyện gì, nói.”
Tuy rằng đang cúi đầu, anh vẫn nhận ra ánh nhìn chăm chú của Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý căng da đầu: “Lâu tiên sinh, giấy chứng nhận bất động sản hồi trước tôi giao cho ngài.”
Lâu Lệ ăn canh, chờ Lâm Tùy Ý nói tiếp.
Lâm Tùy Ý giải thích: “Không phải tôi muốn lấy về, tại tôi có chút việc cần sử dụng giấy chứng nhận bất động sản. Ngài có thể đưa cho tôi, tôi dùng xong sẽ trả lại cho ngài được không?”
Giọng nói lạc đi. Tay cầm muỗng của Lâu Lệ hơi dừng một chút.
Động tác rất nhỏ, nhỏ đến độ Lâm Tùy Ý luôn nhìn chăm chú không phát hiện.
Lâu Lệ không lập tức trả lời có thể hoặc không thể. Anh buông muỗng.
Muỗng nhỏ chạm vào chén sứ, tạo âm vang thanh thúy.
“Có thể.”
Lâm Tùy Ý thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngài.”
“Nhưng…” Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý: “Tôi không nhớ cất ở đâu, cần thời gian tìm.”
Lâu Lệ chịu đáp ứng Lâm Tùy Ý đã mừng lắm rồi. Cậu vội nói: “Tốt quá.”
Lâu Lệ tiếp tục ăn canh, rũ mắt che khuất cảm xúc chợt lóe đáy mắt.
Lâm Tùy Ý không có ý tứ rời đi. Trong lúc đợi Lâu Lệ uống canh, cậu hỏi: “Lâu tiên sinh, bà lão chủ nhà thật sự là ngoài ý muốn bị điện giật sao…”
Người ở đường Kim Hoa đã thảo luận về vụ bà lão ch.ết một thời gian dài, phần lớn đều cảm thấy nguyên nhân bà lão ch.ết rất kỳ lạ. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, đều biết bà lão là người tiết kiệm keo kiệt.
Bà lão chịu chi đến mức cắm thảm điện cả đêm, tốn cả đống tiền điện?
Chưa kể khoản bảo hiểm tai nạn kếch xù.
Trừ tiền chữa bệnh và dưỡng lão, phần lớn người ta không muốn mua bảo hiểm tai nạn. Một bà già cao tuổi lại mua bảo hiểm tai nạn.
Người được lợi sẽ là thằng con trai không nên thân.
Lâm Tùy Ý từng gặp con trai bà lão, đúng là không nên thân. Con cái đi thăm mẹ già, không cần mang quà tặng đắt tiền, ít nhất cũng nên xách ít trái cây. Nhưng con trai bà lão mỗi lần đến cửa hàng 108 đều đi tay không, mấy ngày sau cửa hàng 108 sẽ có tiếng nức nở.
Bác Vương ở gần cửa hàng 108 nên nghe được rất rõ ràng: Con trai bà đến đòi tiền, nhưng bà lão không có tiền, chỉ có thể khóc.
Bác Vương nói: Không phải không cho, mà là tiền mua quan tài đã bị con trai nuốt hết, nào còn tiền cho nó!
Đối với cái ch.ết bất ngờ của bà lão, người dân đường Kim Hoa có hai suy đoán.
Hoặc là bà lão lừa tiền, để con trai được nhận tiền bảo hiểm đền bù cao; hoặc bà lão bị con trai hại, con trai dùng mạng mẹ mình đổi lấy tiền bảo hiểm. Chứ không vì sao bà lão vẫn luôn bồi hồi ở cửa hàng 108 không chịu đi?
“Cơ thể bà lão bị thiêu thành tro.” Lâu Lệ nói: “Sau khi uổng mạng sẽ bồi hồi ở địa phương sống cả đời.”
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Lệ.
Đối với đôi vợ chồng mười bảy năm trước, đừng nói đường phố biến hóa, mười bảy năm sau thương hải tang điền còn bị sai lệnh. Đường Kim Hoa đã được tu sửa, phần lớn dân cư cũ được chính phủ bồi thường đã vào nội thành mua nhà ở. Đường Kim Hoa ngày xưa quá xa trung tâm, không ai chịu lưu lại.
Mười bảy năm sau đường Kim Hoa được sửa chữa mới có người chuyển đến. Năm Lâm Tùy Ý tới đây chẳng được mấy người, phải 2 năm sau thành phố xây dựng thêm các kiến trúc công cộng, đường Kim Hoa mới dần náo nhiệt lên.
Cho nên Lâm Tùy Ý không tính hỏi thăm láng giềng xem mười bảy năm trước là ai sống ở căn hộ số 1, lầu 2, đơn vị 3, tòa nhà 7, hẻm Kim Liễu, chỉ muốn xem giấy chứng nhận bất động sản. Cậu cho rằng giấy chứng nhận bất động sản có thể cho cậu đáp án.
Nhưng Lâu Lệ nói: thi thể thành tro, quỷ hồn bồi hồi ở nơi cư trú cả đời.
Giọng điệu anh nói câu này khá thong thả, riêng hai chữ ‘cả đời’ được nhấn nhả chậm hơn.
Lâm Tùy Ý không biết có phải do mình quá mẫn cảm hay không. Chẳng biết vì sao, cậu cảm thấy hai chữ ‘cả đời’ như một lời nhắc nhở đầy cám dỗ. Thậm chí sau khi đầu óc bị dụ dỗ khơi gợi, cậu cảm thấy câu nói trước đó ‘không ai quấy rối, bà ấy không ra được’ của Lâu Lệ cũng như một lời nhắc nhở.
Hay là cậu đi quấy rối, khiến bà lão chui ra khỏi lư hương?
Dù cậu không lấy được manh mối từ giấy chứng nhận bất động sản, cũng có thể từ lấy được chút gì đó từ miệng bà lão?
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhớ tới đôi vợ chồng, người nam cũng họ Lâu.
Lâu Lệ nhìn cậu.
“Ngài vừa mới nói…” Lâm Tùy Ý nói: “Cả đời.”
“Đúng vậy.” Lâu Lệ nhìn cậu, thản nhiên: “Thế nào?”