Chương 5: Năm
Lần trước sau khi thấy Quân ca nhi sạch sẽ từ trong ra ngoài thì Tiêu Thịnh liền muốn bổ tới làm chuyện đó với cậu, mà nếu Quân ca nhi nhất quyết không chịu cậu ta cũng không dám trêu đùa như với đám nha hoàn tiểu tư khác trong nhà, chỉ hết lòng dỗ dành, bảo hai tháng nữa là cưới rồi, tới lúc đó Quân ca nhi muốn tránh cũng tránh không được. Có điều kể từ đó Tiêu Thịnh sốt ruột thấy rõ, cậu ta học hành không vào, suốt ngày chỉ mong ngóng ngày đại hôn mau tới.
Lại nói về Tiêu Trọng Nhụ.
Tiêu Trọng Nhụ sai người bắt giam người nhà của Thần phi, Thần phi có cha giữ chức Lại bộ lục phẩm chủ sự - một chức quan không cao nhưng tính tình bảo thủ cứng nhắc. Một nhà già trẻ khi bị bắt đều lớn tiếng chửi rủa Tiêu thái phó là tên nịnh thần tặc tử, sau đó lúc bị giam trong ngục cha Thần phi còn viết một bức huyết thư dài ba ngàn chữ nhờ người dâng lên cho hoàng thượng. Vật đó tất nhiên rơi vào tay của Tiêu Trọng Nhụ, Dương gia này ch.ết tới nơi còn không biết sợ, chỉ riêng một câu "Con của ca kĩ" đã đủ phạm vào điều cấm kị của Tiêu Trọng Nhụ. Hắn ném tấm áo dính đầy máu vào lò thiêu, cười lạnh: "Nếu Dương Quý Khang đã không sợ ch.ết thì hãy cho hắn biết thế nào là sống không bằng ch.ết đi."
Trong đám phe cánh của Tiêu Trọng Nhụ có một gã tên Ngụy Khiên. Gã là một tên tiểu nhân háo sắc mà máu lạnh, người rơi vào tay gã đều có chung kết cục đó là sống không bằng ch.ết. Ngụy Khiên cho người đánh gãy hết răng và đầu gối cha con Dương gia, tr.a tấn bọn họ còn nửa cái mạng đến khi các vết thương trên người họ bị hoại tử, sau đó ném bọn họ vào lồng heo, trong lồng có trên trăm con súc vật, chúng bị bỏ đói mấy ngày thấy có mùi thịt thối thì đồng loạt nhào tới xé xác cha con Dương gia. Tiêu Trọng Nhụ cố ý gọi bá quan văn võ đến xem hành hình, bọn họ thấy thảm cảnh của họ Dương lại càng khiếp sợ hắn như cọp.
Lại nói lần trước cha con Phùng gia đắc tội với Tiêu Trọng Nhụ, sau đó có mấy lần Phùng thị lang đến xin cầu kiến Thái phó thì đều bị hắn chặn trước cửa. Lão thấy mình sắp bị Tiêu Trọng Nhụ thất sủng bèn tìm đến một cặp song sinh, anh tên Chung Ngạc, em Chung Nhuế, là huynh đệ mà cũng như tỷ muội, vì thân là khào tử nên dương v*t bọn họ ngoài việc vệ sinh thì gần như vô dụng, chỉ có chỗ kia là dùng được trong chuyện ái ân. Phùng thị lang từng đích thân làm thử cùng lúc với cả hai người thấy vô cùng thú vị, liền sai người uốn nắn bọn họ thành kiểu ưa thích của Tiêu Trọng Nhụ, sau đó dâng lên cho hắn.
Cặp anh em này dung mạo thanh tú, có vẻ tuấn dật của con trai cùng nét kiều mị của con gái. Tiêu Trọng Nhụ được tặng cặp song sinh này rất là hài lòng, hắn thao bọn họ đến nghiêng trời lệch đất. Hai người chưa từng hầu hạ ai lợi hại được như Tiêu Trọng Nhụ nên phen này chơi thỏa thuê như cá gặp nước, một đêm vô cùng khoái hoạt. Tiêu Trọng Nhụ chơi béng mùi nên lúc về phủ mang cả hai bọn họ theo cùng.
Tiêu Trọng Nhụ có tân sủng cũng coi như được mở mang tầm mắt, trong hai anh em thì hắn thích Chung Ngạc hơn. Chung Ngạc năm nay mười chín tuổi, so với em trai thì dáng dấp y càng thiên về nữ tính, trong cương có nhu, nam nữ khó phân biệt, lại thêm tính tình kính cẩn vâng lời dịu dàng tận tâm làm cho Tiêu Trọng Nhụ càng thương yêu hơn.
Tuy Tiêu Trọng Nhụ có người mới nhưng hắn vẫn thường xuyên ghé chỗ Đại phu nhân, cũng không làm gì cả, dường như hắn đã mất hứng thú với đám nha hoàn oanh oanh yến yến bên cạnh phu nhân rồi. Nhưng hắn lại thường gọi Quân ca nhi lại đây hầu hạ mình.
Tiêu Trọng Nhụ từ thời trẻ đã mắc bệnh kinh niên, mấy năm gần đây bệnh càng trở chứng nặng thêm uống thuốc gì cũng không đỡ. Ấy thế mà được Quân ca nhi xoa bóp mấy lần thì bệnh bắt đầu có chuyển biến rõ rệt. Lưu phu nhân thấy vậy rất mừng rỡ, yêu cầu Quân ca nhi truyền bí kíp lại cho bọn nha hoàn trong phòng. Quân ca nhi không hề giấu nghề, biết gì đều dạy hết cho chúng nó. Nhưng mỗi lần lão gia lại đây chỉ gọi độc một mình Quân ca nhi. Quân ca nhi không hay để ý đến người ngoài, thân phận cậu dù sao cũng đặc biệt nên không thích tiếp xúc nhiều với nô tì, thành ra cậu không hề nghe thấy những gì bọn họ bàn ra tán vào về mình, cậu chỉ một mực hầu hạ lão gia như cha, vô cùng hiếu thuận. Có không ít người bên cạnh Tiêu Trọng Nhụ tìm mọi cách lấy lòng hắn, nhưng riêng Quân ca nhi lại chưa bao giờ xin xỏ hắn thứ gì nên càng nhìn hắn càng thấy Quân ca nhi thuần khiết như châu ngọc, không màn danh lợi, khiến hắn không biết phải đối xử với cậu như thế nào mới tốt.
Hôm nay Tiêu Trọng Nhụ vẫn như thường lệ tới chỗ đại phòng sai người xoa bóp cho hắn. Nhưng lạ thay người đến lại là Lưu phu nhân, bà cười tủm tỉm đi vào rồi đóng cửa lại, nói: "Thưa lão gia, hôn sự của đại ca nhi và Quân ca nhi xem chừng phải đẩy nhanh ngày tổ chức thôi."
Tiêu Trọng Nhụ ngẩn người ra, hỏi: "Vì sao phải tổ chức sớm?". Lưu thị vui mừng quá đỗi nên không để ý biểu hiện lạ của lão gia. Bà liếc nhìn trái phải rồi ngồi xuống ghé sát vào tai lão gia, nói khẽ: "Hôm nay có người nói Quân ca nhi bị bệnh, may mà thiếp cẩn thận sai ɖú già có kinh nghiệm ghé xem sao...thì ra triều kỳ của nó đến rồi."
Đối với Lưu thị mà nói thì đây đích thị là một tin vui ngoài ý muốn. Cố Quân từ nhỏ có bệnh trong người, mẹ mất sớm, cha đau ốm quanh năm nên nhiều năm qua một mình cậu gánh vát gia đình, chủ quan không chịu chữa cho dứt bệnh, vì vậy mà mười tám tuổi vẫn chưa có triều kỳ. Nếu không phải Cố thị khăng khăng sức khỏe cậu không có vấn đề thì Lưu thị cũng đâu dám rướt người về, nửa năm qua luôn để ý tẩm bổ cho Quân ca nhi, bây giờ coi như tới ngày bà gặt hái thành quả.
Mới nãy không để ý, giờ nghe bà nói Tiêu Trọng Nhụ hình như ngửi được một mùi hương thoang thoảng nhưng ngọt lịm, càng lúc càng nồng. Lưu thị thản nhiên nói tiếp: "Quân ca nhi phát tác được một lúc rồi lão gia mới về, thiếp thấy vậy cũng hoảng theo. May mà về sau có đại ca nhi, để nó ráng chịu lần này chắc là không sao."
Mỗi lần đến triều kỳ cả người khào tử sẽ nóng như bị lửa thiêu, mồ hôi chảy đầm đìa, thường kéo dài như vậy đến ba ngày. Quan trọng nhất là chỗ kín ngứa ngáy như kiến bò, phải hành sự với đàn ông bằng không sẽ vô cùng khó chịu.
Cũng không phải tự nhiên mà Quân ca nhi đột ngột phát tác, lúc mới vào Tiêu phủ đêm ngủ cậu hay đổ mồ hôi, cứ nghĩ bị nóng trong người uống thuốc sẽ khỏi. Ai ngờ dùng thuốc mấy tháng liền không dứt chứng đổ mồ hôi, cả người lúc nào cũng như bốc hỏa. Cách đây mấy hôm Quân ca nhi đang đi thì nghe thấy bọn nha hoàn cợt nhã với nhau, cậu đang muốn tránh sang chỗ khác thì chợt nghe chúng bàn về lão gia: "Mấy nay lão gia toàn ở chỗ thiên viện không thèm đụng vào tỷ muội chúng ta, chuyện lạ xưa nay chưa từng có, làm ta phải đi tìm tên coi chuồng ngựa để xả, thô lỗ muốn ch.ết, còn chưa bằng một góc của lão gia."
"Lão gia mạnh khiếp đi được, nguyên cây chày thọc hết vào làm ta dãn hết cỡ, hầu hạ ông một lúc mà nghỉ xả hơi phải nửa ngày trời. Ban ngày đi lại cảm giác đống tinh dịch cứ chảy ra hoài, sướng lắm." Mấy nha hoàn nọ có rượu vào nên vô tư bàn luận chuyện giường chiếu rất sỗ sàng. Không biết vì sao mà hai chân Cố Quân dính chặt trên mặt đất không nhúc nhích được, bọn ả càng nói càng huỵt toẹt ra, còn cười ái muội khúc kha khúc khích khiến Cố Quân tâm phiền ý loạn, cậu thấy phía dưới ngưa ngứa, cậu liền kẹp cứng hai chân quyết định lấy đồ đi tắm.
Cố Quân ngồi trong thùng nước ấm lấy khăn lâu mồ hôi trên người, giữa làn hơi nước mờ ảo cậu nhớ lại hôm đó đại ca nhi lấy tay đụng chỗ kín của mình, lúc ấy cậu chỉ thấy khó chịu ghê tởm, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy bối rối nhưng đã dần chấp nhận được, cậu lần tay xuống chạm vào chỗ đó, nó nóng bừng làm tay cậu run lên. Cố Quân định thụt tay lại nhưng nhớ đến lời của mấy nha đầu kia bèn động tâm sờ soạng mấy cái, sau đó lấy hai ngón tay tách âm thần ra đi vào.
"Ưm..." Nhục phùng của Cố Quân vừa nóng vừa khít, thấy dương căn cũng nóng cậu bèn lấy tay vuốt lên xuống. Lần đầu Quân ca nhi thủ ɖâʍ nên không cách nào dừng lại được, vuốt dương căn hai lần xong thì hoa đạo đã nước nôi róc rách, ước như tiểu tiện, làm dơ nước trong thùng. Cố Quân lấy lại tinh thần xong thì xấu hổ gần ch.ết, cậu vội mặc lại quần áo và đổ thùng nước rồi đi ngủ trong tâm trạng rối bời.
Lưu thị khóa lại phòng của Quân ca nhi để đề phòng không cho người khác lại gần. Cố Quân bị trói nằm trên giường, chỉ khi nào phát tác quá mãnh liệt mới gọi ma ma đem giác tiên sinh lại cho mình.
Đêm về khuya tĩnh lặng không một tiếng động.
Cố Quân ngủ đến nửa đêm thì triều kỳ lại đến. Cậu hô vài tiếng "Bà bà" mà không ai đáp lại thì sốt ruột muốn khóc, cậu tính cắn răng ráng nhịn mà không hề biết chuyện như thế không phải bản thân cậu có thể khống chế được. Cậu lăn lộn trên giường như bánh nướng áp chảo, quay cuồng trong thống khổ. Có lẽ là bọn người lúc trước khi rời đi trói cậu không chặt nên Cố Quân ngọ nguậy một lát thì dây thừng lỏng ra, cậu rút một tay ra đi tháo cho tay kia nhưng không cách nào thoát được. Bỗng chân cậu đụng trúng một hộp gấm, cậu đạp một phát thì một cái giác tiên sinh lăn ra.
Cố Quân như nhìn thấy linh đan cứu mạng, cậu cố hết sức với tay ra lấy nó, bị trượt mấy lần mới bắt trúng. Cậu vội cởi quần ra, thở hổn hển nhét căn dương v*t giả dài ba tấc ( ) đó vào bên trong nhục huyệt của mình. Cảnh xuân như ẩn như hiện trong căn phòng u ám, ngoài tiếng rên ngọt ngấy mê hoặc lòng người thì trong màn đêm không hề nghe âm thanh nào khác. Đột nhiên có một ngọn đèn leo lét tiến lại gần hắt ra một bóng đen hẹp dài.
Lớp giấy dán cửa mỏng dính bị đâm thủng không một tiếng động, một đôi mắt đen như chính màn đêm hé nhìn vào trong. Nương theo ánh trăng le lói, người ngoài cửa nhìn thấy Quân ca nhi đang quỳ trên giường, cả người cậu ướt như mới vớt ra từ thùng nước, áo lót dính chặt vào cơ thể, mấy lọn tóc bết cả vào hai bên má. Cậu ngửa cổ ra sau, một tay kẹp giữa hai bắp đùi trần trụi, dùng lực ra vào liên tục. Người trong bóng đêm im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Quân ca nhi, hắn thấy Quân ca nhi cắn môi, hầu kết run run, hắn lại đưa mắt xuống dưới thấy ngọc căn của cậu vừa ướt vừa cứng, d*m thủy kêu nhóp nhép, hắn động ý niệm đặt tay lên cửa, suýt nữa thì xô cửa xông vào trong, bỗng hắn nghe thấy một tiếng giòn tan, đưa mắt nhìn thì phát hiện trên cửa có một ổ khóa sắt lớn.
Tiêu Trọng Nhụ tỉnh táo lại ngay lập tức, tay siết lấy ổ khóa trên cửa. Một lúc sau hắn thở dài một hơi sau đó xoay người vội bỏ đi.