Chương 20: Hoàn chính văn
Thuận Đức bảy năm một tháng, Tiêu Trọng Nhụ phát điên đồ sát quần thần trong điện Sùng Đức, tính cả cung nhận phải đến hơn trăm người. Cùng đêm đó, Tiêu phủ xảy ra cháy lớn, hôm sau trong đống đổ nát người ta phát hiện hai xác ch.ết, căn cứ theo đồ trang sức ngọc bội trên người đích thị là xác vợ chồng Tiêu thị, còn tung tích Tiêu Nguyên thì không một ai hay biết. Dân chúng hả hê không thôi, thi thể cặp vợ chồng bị roi đánh nát rồi lột da tróc thịt, vứt xuống sông.
Tiêu thái phó vừa ch.ết thì triều đình liền đại loạn. Trong lúc loạn lạc, Tĩnh Vương đang hòng nối ngôi thì bị hạ độc ch.ết. Vị trí quốc chủ bị để trống suốt bốn tháng liền, sau đó nghĩa quân đánh phá kinh thành, ngày đó bách tính tự ý mở to cửa thành nghênh đón quân Lý gia tiến vào. Cùng tháng, Lý Vĩnh Đạt đăng cơ xưng đế, thay đổi quốc hiệu thành Vĩnh Tề. Sau khi Lý Vĩnh Đạt xưng vua, việc đầu tiên hắn làm là sửa án sai cho Phó gia, một lần nữa an táng đàng hoàng cho người Phó gia, cũng có lời đồn đại Lý Vĩnh Đạt từng sai người vớt hài cốt người nào đó dưới lòng sông, nhưng mãi vẫn không có kết quả gì, cuối cùng chỉ lập một bia mộ tưởng nhớ bên bờ sông, đề: "Trường uyên u phi hà vãn, sinh hoa phồn thụ tại kỉ trọng" (*)
(*) Nguyên văn: 长渊幽梦飞何晚, 生花繁树在几重 => tui cố cắt nghĩa rồi mà sâu xa quá, bạn nào hiểu thì dịch hộ mình nhé. Cảm ơn nhiều
Vĩnh Tề năm thứ sáu.
Giữa Hoài An sầm uất rộn ràng có một vị du thương họ Chung. Năm nay Chung Nhuế gần trung niên, thân thể hơi phát tướng, năm đó rời đi Tiêu phủ, gã không tiếp tục buôn hoa bán phấn nữa mà làm ăn hành tẩu tứ xứ, dành dụm nhiều năm cũng coi như dư dả. Hôm nay gã đến phố Hoài An, sau khi dọn hàng thì cầm túi ngân lượng tìm một quán mì rồi ngồi xuống.
Cách đó một bàn có một tên chuyên kể chuyện, hắn nói hăng đến mức văng nước bọt tung tóe. "Tiêu cẩu tặc phát điên cầm dao chém ch.ết đám người trong cung. Đêm đó quả thật là máu thịt tung tóe, đám tham quan nịnh thần đều phải đồng quy vu tận. Tiêu cẩu tặc vốn định dẫn kiều thê đi trốn, nhưng không ngờ tên Cố Quân này cũng đáo để, phải biết Tiêu cẩu tặc cố lấy nửa đời dưới gối không có mấy mụn con, Cố thị vừa vào cửa thì sinh ngay cho hắn một đứa con trai béo tròn, vừa thấy cũng biết Tiêu cẩu tặc bị đội nón xanh rì. Đôi gian phu ɖâʍ phụ giết cẩu tặc rồi gom của cải hòng cao chạy xa bay với nhau, ai dè Cố thị lại bị gian phu phản phúc, quả thực như một vòng tuần hoàn, quả báo nhãn tiền!"
Mọi người nghe chuyện vợ chồng Tiêu cẩu ch.ết thảm thì thấy hả hê không thôi, liên tục móc tiền ra thưởng cho tên kể chuyện. Chung Nhuế như không nghe thấy gì, từ đầu tới cuối gã chỉ cúi gầm mặt ăn mì. Hiện nay, nhắc đến cái ch.ết của Tiêu Trọng Nhụ mỗi người lại có một giả thuyết, nhưng không ai là không cố bôi nhọ bọn họ thành những kẻ kinh tởm, ngoài ra chuyện tình của cả hai cũng bị xuyên tạc thành vô cùng hoang đường, lố bịch.
Chung Nhuế ăn xong thì lúc này vây quanh tên kể chuyện đã là một đám người khác, gã lại bắt đầu kể về lai lịch của Tiêu Trọng Nhụ. Chung Nhuế trả tiền, đứng dậy rời đi.
Gã rảo bước trong dòng người, trong lúc lơ đãng đụng phải người qua đường. Lúc nãy gã mới sực tỉnh, trên trán đã đẫm mồ hôi, bỗng nghe phía trước truyền lại tiếng khua chiêng gõ trống.
Chung Nhuế nghe tiếng thì nhìn về trước, gã thấy rất nhiều người dồn lại thành vòng tròn, bên trong có một người đang đi cà kheo. Chung Nhuế nhìn dáng người nọ thì cả kinh, lúc tên kia lộn nhào thì thấy đeo một lớp mặt nạ che khuất mặt. Kỹ thuật tên này thật là cao siêu, hắn đi được cả cà kheo, đi qua dây thừng lẫn múa kiếm, đám người vây quanh xem xiếc vỗ tay reo hò không ngơi.
Một đứa bé cầm bát đi quanh xin tiền của khán giả, luôn miệng gọi chị gọi anh ngọt xớt. Lúc nó chạy đến trước mặt Chung Nhuế, gã mới thấy đứa bé này bị sứt môi. Nó cúi đầu chào, rồi mới nói: "Con chúc chú vạn sự như ý ạ". Tuy bề ngoài thiếu hụt nhưng mồm miệng nó lưu loát, tiếng nói trong trẻo nên vẫn khiến người khác yêu thích. Chung Nhuế đang định ném vài đồng tiền vào bát thì bỗng phía trước có tiếng động lớn, đứa bé quay đầu lại hô to: "Cha!"
Thì ra người đang múa kiếm trên dây bị ngã xuống, đứa bé chạy đến đỡ hắn lên. Mọi người thấy vậy liền bỏ đi.
"Cha sao rồi?" Đứa nhỏ đỡ cha nó lên, người đàn ông xua tay, phủi bụi trên người xuống, nom có vẻ là người vô cùng dễ tính.
Lúc này, phía đối diện một người nam tử mặc vải bố đi nhanh tới, người cậu gầy gò, khuôn mặt dễ nhìn, hẳn là một người cha khác của đứa bé này. Cậu đeo một hòm thuốc trên vai, có thể là một lang trung giang hồ nào đó, cậu cùng hài tử đỡ người đàn ông dậy dìu hắn ngồi dưới một gốc cây. Chung Nhuế đứng cách đó không xa, vừa lúc thấy hắn gỡ mặt nạ xuống.
Khuôn mặt kia một nửa bị bỏng, mặt kia nhìn không rõ lắm, chỉ thấy ánh mắt hắn cực kỳ ôn hậu. Không biết cha con bọn họ nói gì, chỉ thấy người đàn ông nở nụ cười chất phác với thê tử của mình. Hình dáng kia tuyệt đối không phải là người đang nảy ra trong đầu Chung Nhuế. Sau đó, ba người cùng lúc gói ghém đồ đạc rời đi.
Nam nhân bế đứa bé ngồi lên vai mình, đứa nhỏ hô to hấp hởi, nam tử kia lẳng lặng cười nhìn hai người họ, bóng dáng ba người dần chìm khuất trong bể người.
Cuối cùng Chung Nhuế cũng thu hồi tầm mắt, gã than thầm một tiếng. Nhưng chính gã cũng không biết, đến tột cùng mình đang tiếc nuối điều gì.
Lại nói, Lý Vĩnh Đạt sau khi xưng đế vẫn không diệt trừ quan lại tiền triều. Tính hắn bao dung, rộng rãi, lại chủ trương nền chính trị hòa bình, không tiếc hiền thần, mấy năm tại vị hắn luôn cần mẩn chăm lo việc nước, tiếc là đã không còn trẻ, nên lên làm hoàng đế chưa đến mười năm thì lao lực mà ch.ết, sau đó giang sơn lại một lần nữa biến động. Lại mấy năm trôi qua, một thiếu niên họ Tiêu xuất hiện, người này tướng mạo kì quái, có cha là dân biểu diễn giang hồ, nhưng thiếu niên này lại tinh thông y thuật, vô cùng uyên bác, chính là kỳ tài sản sinh trong thời loạn lạc, người này cũng chính là hoàng đế sáng lập triều đại Đại Thịnh được hậu thế ca tụng ngàn năm sau.
Hết.
~~~ Sau gần 2 năm trời thì cũng hoàn chính văn, haha, cũng tự phục trình ngâm dấm của mình luôn, chúc mọi người năm mới 2020 vui vẻ.
Bản thân mình rất thích bộ này, Tiêu Trọng Nhụ khinh thường xuất thân của cha mẹ, cuối cùng cũng phải đi theo nghề mua vui kiếm sống, âu cũng là quả báo luân hồi. Còn 7 chap phiên ngoại nữa, cũng hơi bị dài nên truyện chưa hết ở đây đâu nha hihi ~~~