Chương 1: Gian thần xu nịnh đương triều

Đương kim thánh thượng đã từng ban mười sáu chữ đánh giá về Tạ Lâm Thừa tướng.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không vui không giận, là thần mà không phải thần.
Lúc truyền đến tai Thừa tướng đại nhân, đại nhân đang bưng một tách trà, nghe xong, uống một hơi cạn sạch, nhếch miệng cười,


“Ai nói thần không vui không giận? Thần nghe thấy những lời này, thực sự vui đến phát khóc.”
Nói xong câu đó, chén trà rơi luôn xuống đất, vỡ tan tành, khiến cho mọi người bị dọa giật nảy mình.
Lại thấy Thừa tướng đại nhân dường như đang cười, nhưng nụ cười không lan được đến ánh mắt.


Mọi người lúc ấy đều cảm thấy khiếp sợ, vô cùng tán đồng mười sáu chữ bình luận của bệ hạ.
Năm Vạn Triệu thứ hai, vừa mới đến cuối năm âm, những bông tuyết nặng hạt bay phất phơ. Mưa tuyết rơi ào ào dày đặc ngoài biên tái, thẳng tới tận kinh thành.


Hết cấp báo này rồi lại đến cấp báo khác, tất cả đều là từ biên tái phái sứ giả, hỏa tốc tới thẳng kinh thành, đội quân tinh nhuệ của Di quốc áp sát biên giới, tướng sĩ trông giữ thành sắp không thể khống đỡ được nữa, nên cấp báo về kinh thành, hi vọng Hoàng thượng sẽ phái viện binh tới giúp, đẩy lui quân địch.


Nhưng hướng giải quyết của kinh thành, lại dường như hoàn toàn phớt lờ. Cấp báo của biên quan như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.


Tướng sĩ ở biên quan thấy vậy liền hiểu ra ngay, kinh thành đã chọn thái độ bàng quan mặc kệ biên tái, chỉ sợ đại quân của Di quốc áp sát đến kinh thành, có một người bên trong kinh thành, tuy trầm ổn như Thái Sơn, nhưng lại không mảy may để tâm đến. Chuyện đã vậy rồi, binh sĩ biên tái chỉ còn cách nuốt nỗi niềm cay đắng vào trong lòng, tự lực cánh sinh, anh dũng giết địch, có lẽ liều mở ra được một con đường máu, thì còn có thể có đôi phần thắng.


available on google playdownload on app store


Vì mọi người đều biết, người đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực trong kinh thành, không phải là hoàng đế, mà là vị Tạ Thừa tướng trải qua ba đời vua, nắm trọng quyền trong tay, Tạ Lâm.


Tạ Thừa tướng không phê chuẩn xuất binh cứu viện, thì cho dù hoàng đế có nói xuất binh, cũng nhất định sẽ bị bác bỏ.
Tên gian thần xu nịnh cầm quyền, lại có thể một tay che trời, nên những trung thần đã than rằng:


“Đây thật sự là lỗi bất hạnh lớn của muôn dân, không trừ được tên gian thần xu nịnh này, thì khó mà thấy được công lý trong thiên hạ.”
Âm mưu này thành công, phải nắm được đằng chuôi, với những tên đồng đảng khác, nhất loạt diệt trừ sạch sẽ, sau đó dâng tấu lên thánh thượng.


Tạ Lâm lật mở tấu chương luận tội mình, nhưng lại cười khẽ, vung bút lên, viết xuống ba chữ rất to màu đỏ tươi:
“Không phê chuẩn.”


Câu cú không thông thuận, trước sau không rõ ràng, nhưng trên bản tấu có dấu ngọc tỉ đỏ thẫm, còn ai dám mở miệng nói ngôn ngữ của thánh thượng không thông thuận, không hiểu đạo lý phê duyệt tấu chương?


Chỉ đành quỳ sụp xuống đau đớn khóc rằng: Trời xanh không có mắt, có một tên gian thần xu nịnh như vậy nắm quyền, xã tắc lâm nguy rồi.


Lúc Úy Trì Chính từ biên quan cưỡi khinh kị phi như bay về tới kinh thành, thì nghe được lời đồn này, nhưng vẫn không tin. Lòng thầm nhủ càng đồn lại càng bậy, nếu như trong thiên hạ thật sự có một nịnh thần như vậy, sao còn ca múa mừng thái bình, cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng được như thế?


Hắn đến vì phụng mệnh từ biên quan gửi tin cấp báo, dọc đường cưỡi ngựa phi không ngừng nghỉ, ch.ết đến mấy con ngựa, cuối cùng mới tới được kinh thành, muốn diện thánh, tự tay trao tin cấp báo cho đương kim thánh thượng.


Ai ngờ thủ vệ của hoàng thành lại không có mắt, chẳng chờ Úy Trì Chính bước qua cửa, thì đã bị đẩy một cái khiến thân người lảo đảo. Úy Trì Chính vốn dĩ đã vừa mệt lại vừa đói, cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt mỏi, lúc ấy, suýt chút nữa là ngã phệt luôn xuống đất.


Hắn mạnh mẽ trừng mắt lên, sống lưng thẳng tắp, tỏ rõ mình là một quân nhân.
“Úy Trì Chính thân mang theo mệnh lệnh cấp báo, có việc quan trọng muốn tâu với thánh thượng, phiền hai vị đại ca cho đi.”
Hai tên thủ vệ quay sang nhìn nhau, một trong hai nở nụ cười khinh miệt,


“Thời gian này thường có cấp báo từ biên quan, vị huynh đài, ta thấy chuyến này cậu đi phí công rồi.”
Úy Trì Chính lộ ra vẻ ngạc nhiên,
“Sao lại nói vậy?”.


Một tên thủ vệ khác thấy hắn phi ngựa gấp gáp từ biên quan tới kinh thành, khuôn mặt tạm coi là anh tuấn, giờ thảm hại vô cùng, trong lòng đại khái cũng cảm thấy có chút thương hại,


“Trước cậu, đã có đến mười hai binh sĩ biên quan tới kinh thành báo tin xin quân tiếp viện, nhưng tất cả đều bị vứt xuống bàn, ngay cả hồi âm cũng chẳng có, ta xem cậu, hay là đừng chậm trễ thời gian nữa, rảnh rang phi ngựa tới cấp báo, thì chi bằng ở lại biên quan giữ được phút nào hay phút ấy, cậu nên quay về đi.”


Úy Trì Chính vô cùng choáng váng, nhưng quay về, thì trong lòng thấy không cam tâm,
“Tại sao lại thế? Biên quan gặp nạn, một khi biên quan thất thủ, đại quân của Di quốc sẽ nhắm tới kinh thành, tốc độ tiến quân thần tốc, cả kinh thành sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm, vậy tại sao lại không chịu xuất binh, trừ phi…”


Hắn chưa nói xong, hai tên thủ vệ đã nghiêm sắc mặt lại,
“Triều đình và dân chúng hiện giờ, chỉ thừa nhận lời của một người thôi, các hạ đã hiểu ra rồi, thì xin hãy quay về đi.”


Úy Trì Chính phát hiện ra, mặt mày của hai tên thủ vệ tuy nghiêm lại, dường như có vài phần cung kính với người này, nhưng lông mày lại nhướn cao, mang theo đôi chút tức giận.


Đang nói chuyện, thì đột nhiên sắc mặt của hai tên lính thủ vệ tái đi, còn nháy nháy mắt ra hiệu với Úy Trì Chính, sống lưng ưỡn lên, dáng đứng thẳng tắp như thân cây tùng, giả vờ như chưa từng nói chuyện với hắn.


Úy Trì Chính còn đang cảm thấy quái lạ, thì nhìn thấy một bóng người phiêu diêu cách đó không xa đang đi tới.


Chỉ thấy người này mặc mãng bào màu vàng kim, sắc vàng nền đỏ, mái tóc đen được chải buộc bằng sợi lụa đỏ, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, tuy sải chân đi tới như rồng bay hổ bước, nhưng lại toát lên khí chất nho nhã tôn quý, bình sinh hiếm thấy.


Người này đứng ngay trước mặt ba người, ánh mắt quét qua, còn theo vẻ lạnh lẽo, hai tên thủ vệ vừa nãy còn thản nhiên nói chuyện, thì giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám, khiến Úy Trì Chính chép miệng than kỳ quặc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”


Người đó nói, thanh âm thanh thoát, lại có chút hơi khàn khàn. Dưới màn tuyết rơi nặng hạt, giọng nói đó càng khó phân biệt hơn.
Hai tên thủ vệ cung kính trả lời,


“Bẩm đại nhân, người này tự nhận là trên người mang theo mệnh lệnh cấp báo, muốn gặp mặt thánh thượng, hai người bọn tiểu nhân đang định xua cậu ta về.”


Dường như đến lúc ấy người này mới có vẻ chủ ý đến Úy Trì Chính, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới hỏi đầy vẻ nghi ngờ:
“Biên quan hết người rồi hay sao mà lại để người giống như ngươi tới kinh thành xin tăng viện binh?”.


Úy Trì Chính thầm cảm thán nhãn lực tinh tường của đối phương, rồi mới lấy ra lệnh bài dắt ở thắt lưng, hai tay dâng lên vô cùng kính cẩn,


“Phó tướng Úy Trì Chính thuộc hạ dưới trướng Võ đại tướng quân Trấn Viễn Uy, có cấp báo muốn gặp thánh thượng, xin đại nhân linh động, để hạ quan được gặp thánh nhan.”


Úy Trì Chính nhìn cả người đối phương mặc mãng bào dệt sợi vàng, nền đỏ sợi vàng, chính là triều phục do thánh thượng ban thưởng, vô cùng quý giá, không phải là người có địa vị cao, có huyết mạch hoàng tộc, có công lao hiển hách thì không thể mặc chúng, lại thêm khí chất tôn quý của đối phương, trên đời rất ít thấy, e rằng khả năng đây là hậu duệ của giới vương tôn quý tộc là rất lớn.


Còn về phần đối phương đã là hậu duệ của giới vương tôn quý tộc, mà tại sao vào hôm trời tuyết rơi nặng hạt ra khỏi cửa cung lại không ngồi kiệu, thì không phải là điều Úy Trì Chính bận tâm suy nghĩ.


Tóm lại hắn chỉ biết rằng, hôm nay nếu như muốn bước qua được cánh cửa kia, thì mẫu chốt nằm ở người này.
Người này nghe xong, đầu mày nhíu lại, chỉ một cử động này thôi, khiến Úy Trì Chính phát hiện ra, thân hình của hai tên thủ vệ bên cạnh dường như run càng lúc càng ghê gớm hơn.


Hồi lâu, người này mới nói:
“Cho dù ngươi có vào thành diện thánh, chỉ sợ rằng khó mà tăng thêm viện binh được, thôi vậy, hai người các ngươi,”
Hắn ta chỉ tay vào hai tên thủ vệ nói, hai tên thủ vệ lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng rất nghiêm,


“Để cậu ta vào gặp thánh thượng, sau đó cẩn thận chiêu đãi cho cậu ta, nhất định phải khiến cho phó tướng dưới trướng Võ đại tướng quân Trấn Viễn Uy cảm thấy như đang ở nhà.”


Nói xong, người đó nở nụ cười lạnh lùng với Úy Trì Chính, đẩy hắn sang một bên, tiến vào cổng lớn, khệnh khạng bước đi.


Úy Trì Chính nhìn người đó dần dần biến mất vào phía trong cung cấm, nhớ tới khuôn mặt tuấn tú nhưng lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương, không nhịn được liền rùng mình một cái, nói:


“Người đó là ai vậy, chắc là vương tôn công tử nào đó, hoặc là phiên vương quân vương gì đó chăng?”.


Hắn chỉ cảm thấy người này khí chất nghiêm nghị, mấy lần bị dọa cho sợ, nếu không phải bản thân mình quanh năm hành quân đánh trận, nhìn thấy quá nhiều máu tanh, thì sợ rằng cũng sẽ bị đánh bại rồi.


Một tên thủ vệ đặt ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, ra hiệu cho hắn đừng nói lớn tiếng, sau đó liếc nhìn hắn ta, rồi lại lén lút nhìn về hướng bóng người đó vừa biến mất, thấp giọng nói với hắn:


“Người đó, chính là nhân vật quyển lực số một trong kinh thành đấy, là nguyên lão tam triều một tay che trời…”.
“Thừa tướng Tạ Lâm.”
Không ngờ Tạ Lâm lại trẻ như thế.


Úy Trì Chính vốn tưởng rằng, thừa tướng đương triều, lại là nguyên lão suốt ba đời, không nói là bốn mươi tuổi, thì cũng phải là tầm ba mươi, vừa rồi nhìn thấy, lại phát hiện người này dường như chỉ tầm hai mươi là cùng, mặt mày thanh tú, dung mạo tuấn mý, khí chất tôn quý. Nếu không phải khí thế nghiêm nghị, thì có nhìn sao cũng chẳng thấy giống thừa tướng đương triều.


Theo lời tên thủ vệ nói, thì Tạ Lâm mười tuổi đã làm quan, giờ mới có hai mươi sáu tuổi thôi, không thích để râu, nên khuôn mặt lại càng thêm phần đầy đặn đẹp đẽ như ngọc, đôi mắt sáng như sao, thành tựu của một người đọc sách mười năm trước trong kỳ thi Hương đã đỗ thám hoa, nên khí chất khó tránh khỏi vẻ thanh lịch nho nhã, hơn nữa cuộc sống suốt mấy năm nay an nhàn sung sướng, đã rèn luyện cho khí chất càng thêm tôn quý không ai bì kịp, giống hệt như hậu duệ của nhà vương tôn quý tộc nào đó.


Tên thủ vệ châm chọc, nếu đã là một vị tể tướng gian xảo, thì cuối cùng tất cả đều theo một nguyên lý, chính là hai chữ “giả tạo”.
Úy Trì Chính trong bụng nhủ thầm, nếu như giả tạo mà có thể trở thành thừa tướng được, thì ngươi cũng giả tạo thử đi xem nào?
***


Tiếng ăn uống chúc rượu ồn ào náo nhiệt, những cô nàng ca múa váy áo màu mè sặc sỡ.
Biên quan gió tuyết quanh năm, thiếu con gái, ít ca múa, Úy Trì Chính nào đã được chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, thiếu chút nữa là líu lưỡi không thốt nổi lên lời, đỏ mặt tía tai.


Thánh thượng ngồi ở ghế đầu, tỏ ý thân thiết với thần tử:
“Úy Trì tướng quân, thiên triều hưng thịnh, loại ca múa này, chỉ sợ là ở biên quan rất hiếm khi được nhìn thấy, Úy Trì tướng quân phải xem cho thỏa thích đi mới được.”


Sắc mặt Úy Trì Chính tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức khấu đầu,
“Bệ hạ, trên người hạ quan có mang theo tin khẩn, không dám chậm trễ, xin bệ hạ phái thêm viện binh, hạ quan cảm kích vô cùng.”


Cách nói chuyện của Úy Trì Chính vốn dĩ cương trực, thẳng thắn, giờ nghe thấy, giọng nói khàn khàn bình thường ấy lại như sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người kinh hãi nhảy dựng lên, chén rượu trong tay tựa hồ không nắm chắc được, mấy cô nàng ca hát cũng bị dọa đến ngây người, màn ca múa dường như bị dừng hẳn lại.


Duy chỉ có một người ngồi phía dưới thánh thượng, tay nắm chắc chén rượu, mặt mày trầm tĩnh, giống như không hề hay biết.
Thánh thượng tựa như đang trầm ngâm, hồi lâu sau cũng không nói năng gì.


Úy Trì đương nhiên hiểu rõ, phái binh đi tiếp viện, đây là chuyện vô cùng quan trọng, không thể quyết định qua loa. Thánh thượng chần chừ, Úy Trì Chính tất nhiên có thể chờ được.
Nhưng thánh thượng lại chậm rãi nói:


“Các vị khanh gia, đối với chuyện này có cao kiến gì không? Sẽ phái binh đi tiếp viện chứ?”.


Úy Trì Chính vốn tưởng rằng, giờ đang lúc thịnh vượng, cảnh ca múa thái bình như vậy, thì trên triều đình nhất định sẽ có qua có lại, trung thần quần hùng sẽ nhất loạt bày tỏ thái độ, ủng hộ mọi quyết định của hoàng đế.


Nhưng không ngờ rằng trên điện nhất thời lặng phắc như chỗ không người, sắc mặt mọi người trắng bệch như bị tẩy, miệng thì giống như bị kim khâu lại, cả đám mà ngay cả một chữ cũng không phun ra nổi. Úy Trì Chính còn chú ý thấy, có vài vị thần tử đang lén lút đánh mắt nhìn về phía người ngồi dưới hoàng đế, như đang đánh giá hắn ta, lại như đang liếc nhìn sắc mặt hắn.


Đúng lúc này thánh thượng lại lên tiếng, mọi người cuống quýt cúi đầu xuống, Úy Trì Chính lắng nghe, lại cảm thấy những lời của thánh thượng dường như phát ra từ kẽ răng, vô cùng kỳ quái,
“Úy Trì Chính quỳ xuống tiếp chỉ.”
Úy Trì Chính vội vàng quỳ xuống khấu đầu,


“Thần xin lắng nghe thánh ân.”
“Phái thêm mười vạn viện binh tới Mạc Bắc, lập tức xuất binh, không được chậm trễ một khắc nào.”
“Thần xin lĩnh chỉ tạ ơn.”


Một lần tăng viện binh liền phái luôn mười vạn, Úy Trì Chính tuy làm phó tướng đã lâu, trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng giờ cũng không kiềm chế được sự vui mừng quá đỗi trong lòng.






Truyện liên quan