Chương 27: Thi giữa kì
Học sinh tiểu học thi giữa kì hình thức không nghiêm trang như học sinh trung học, cho nên một đám nhóc với tâm trạng rất thoải mái bắt đầu kì thi, dù sao thi rớt cùng lắm là bị đánh mông, đau hết khóc xong như cũ có thể lên trời xuống đất, xem trời bằng vung.
Hiện tại đang là giữa giờ thi môn Ngữ Văn, phòng học lớp 3/ im ắng, các bạn nhỏ tập trung tinh thần nhìn bài thi trên tay, Phương Hãn đứng bên bục giảng, mắt kính che đi vẻ mặt của cậu, thoạt nhìn có phần nghiêm túc. Có mấy học sinh len lén liếc mắt nhìn bạn bên cạnh không cẩn thận thoáng thấy mặt thầy chủ nhiệm, đều bị dọa đến chột dạ, không dám lộn xộn, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén kia chính đâm trên người bọn chúng.
Kỳ thật mấy nhóc không biết, thầy giáo Phương của bọn chúng, giờ phút này đang lơ lửng trên mây. Thầy ta lợi dụng cặp kính gọng đen che giấu, làm bộ chú tâm coi thi, nhưng thật ra đầu óc không biết đã chạy đến nơi nào rồi.
Ngày mai, chấm bài, trả kết quả; ngày kia hội phụ huynh học sinh, đúng rồi, ngày kia vừa lúc ngày Thiên Long hợp sever, có thể sẽ bảo trì nguyên ngày. Phương Hãn trong đầu hiện lên mấy thứ, sau đó tư tưởng lại kéo về ‘hội phụ huynh’. Ba chữ này, như trái bom hẹn giờ, chặn trong đầu cậu, khiến cậu lo lắng không yên. Ngày đó cậu chắc chắn phải phụ trách cuộc họp phụ huynh lớp 3/ , đến lúc đó tất phải cùng Giang Thiên Dự gặp mặt, vậy có thể bị nhận ra. Có điều cậu bình thường ở trường học đều đeo kính, đối phương chắc không có trí nhớ cùng thị lực tốt như vậy mà nhận ra mình…
“Thầy ơi, con muốn đi tiểu!” Đột nhiên một tiếng hô to nổ ra bên tai Phương Hãn, cậu nhanh chóng hoàn hồn, phát hiện tiểu mập mập trong lớp ôm bụng nghẹn đỏ mặt, mấy cậu bạn bên cạnh trộm cười liếc nó.
“Đi đi, những em khác làm bài của mình đi.” Tiểu mập mập vừa được cho phép lập tức chạy ra khỏi phòng học, xem ra thật là rất gấp a. Phương Hãn nhìn quanh phòng, các bạn nhỏ liền biết thân biết phận chuyên tâm làm bài thi. Phương Hãn thở hắt, mình thật sự càng ngày càng ngớ ngẩn, chẳng qua chỉ là họp phụ huynh, cho dù có bị nhận ra cũng không có gì đáng sợ, đối phương không phải người hung hãn tàn bạo, nói không chừng tâm đầu ý hợp còn có thể trở thành bạn bè.
Bỏ qua bất an nhỏ trong lòng, Phương Hãn giữ vững tinh thần tiếp tục nhiệm vụ giám thị của mình. Buổi chiều sau khi thi xong, một đám nhóc reo hò chạy ra khỏi phòng học, do có kì thi, thời gian tan học sớm hơn so với bình thường, khó trách bọn tiểu quỷ vui mừng như vậy. Phương Hãn trên bục giảng sắp xếp lại bài thi, một thanh âm rụt rè vang lên bên cạnh cậu: “Thầy Phương.”
Cậu nhìn, ô, đây không phải là học sinh Giang Tiểu Vũ của cậu sao, chỉ thấy nhóc thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Thầy Phương, nhật ký của con, còn chưa có lấy lại…”
“Nhật ký?” Phương Hãn ngờ ngợ nói, tiếp theo bừng tỉnh hiểu ra. Lần trước khi Ân Dự giật mất vở của Giang Tiểu Vũ, mình tuy đã đồng ý sẽ giúp lấy lại, kết quả hôm sau liền quên đi, cậu nhóc này cũng không nhắc lại, vì vậy cậu hoàn toàn mang việc này ném qua sau đầu. Làm thầy mà lại nuốt lời, trong lòng cậu có tí tí áy náy.
“Ưm, thầy không phải đã nói, họp phụ huynh sẽ cho baba xem bài tập hằng ngày sao?” Giang Tiểu Vũ nào biết nội tâm Phương Hãn đang trầm bổng lên xuống, như trước chớp chớp đôi mắt to “Thầy giúp con lấy lại đi, được không?”
“Được, Ân Dự con tới đây một chút.” Nhìn quanh phòng, phát hiện tên ‘tội phạm cướp giật’ kia ở đây, Phương Hãn lên tiếng kêu nó lại, đợi lúc túm được cậu nhóc đến trước mặt, cậu lấy ưu thế chiều cao cúi xuống quát, “Bạn Ân Dự, bạn mang nhật ký trả lại cho bạn Giang Tiểu Vũ.”
“… Hứ, thật phiền phức.” Cậu nhóc trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn, nhưng lúc nhìn đến Giang Tiểu Vũ ấm ức thoáng có nước quanh mắt, ngoan ngoan từ cặp sách lấy ra ‘tang vật’, Giang Tiểu Vũ chặn ngang đoạt lấy, ngũ quan đáng yêu lúc đầu nhăn nhíu bỗng chốc nở nụ cười, nó vui vẻ hô lên: “Cảm ơn thầy, tạm biệt thầy Phương~!” Nói xong ném cho Ân Dự cái mặt quỷ, xoay người chạy đi.
Ân Dự nhíu mày, vừa muốn đuổi theo, lại bị người cố định nguyên tại chỗ. Phương Hãn cười mở miệng: “Bạn Ân Dự, thầy có dạy qua bạn, mấy chuyện như không thể lấy đồ của bạn học, cũng không thể ức hϊế͙p͙ bạn học không?”
“Đã dạy.” Cho dù rất kiêu ngạo, trước mặt thầy giáo, Ân Dự vẫn không thể không phục, ai kêu nhà cậu gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ cậu đã được giáo dục phải tôn sư trọng đạo.
“Nhớ rõ là tốt rồi, lần sau không được phép phát sinh chuyện như vậy nữa, biết không?” Phương Hãn sờ sờ đầu cậu nhóc bên dưới, nhận được ánh mắt ‘biết rồi, thiệt phiền’. Cậu vỗ vỗ Ân Dự ý bảo có thể đi, cậu nhóc vừa được lệnh đặc xá liền chạy khỏi phòng học, đoán chừng là đuổi theo anh bạn nào đó.
Phương Hãn cười mang bài thi kẹp dưới cánh tay, nhịn không được suy nghĩ, tuổi trẻ thật tốt a… Lập tức gương mặt tuấn tú hóa đen, cậu thật sự bị mẹ mình ảnh hưởng rồi…
Buổi tối, thời điểm Phương Hãn vừa đăng nhập vào game, kênh bang hội vô cùng náo nhiệt. Cậu nhìn những thành viên đang online, liền biết đầu đuôi sự tình.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Tiêu Tiêu thật là đáng yêu, oa oa oa ~~~ cực kỳ đáng yêu ~~~
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Hi hi
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Xong, thật sự là một nhóc con đáng yêu, tớ đây nhiệt huyết sôi trào a…
[Bang hội] [tạp mị]: Thật là dễ thương, cũng muốn sinh một đứa…
[Bang hội] [thu vũ]: 囧 thật xin lỗi, cưng ơi, tớ không có năng lực đó…
[Bang hội] [tạp mị]: xN
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Phụt… em thật sự không muốn cười hai chị đâu, là hai chị bức em !!
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Kỳ thật tớ đáng yêu hơn ~*
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Lão cuồng lão còn biết lòng tự trọng ba chữ đó viết thế nào không………
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Thái dương ca ca, em biết em biết
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: …
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Ha ha ha ha
[Bang hội] [voi trên cây]: Thật sự rất đáng yêu, tớ cuối cùng cũng tin tưởng bạn nhỏ này 10 tuổi…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Có chuyện gì vậy?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ ~~~~
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Ngoan~
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly mau mở QQ !!!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Để làm gì?
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Vào chat room a, ảnh của Tiêu Tiêu nha !!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: …
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Siêu cấp đáng yêu a a a !!!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Mấy người dùng thủ đoạn gì lừa gạt nó lên QQ vậy
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Ách, a a a, hôm nay thời tiết thật tốt ~~
Phương Hãn mở QQ, vừa đăng nhập xong, biểu tượng nhỏ góc phải điên cuồng nhấp nháy, cậu nhấn mở, một đoạn nhật ký trò chuyện nhảy ra, không để cho cậu nhìn toàn bộ một lần, phía dưới lại nảy lên tin.
Nguyệt lượng: “Hồ ly lên chưa ”
Hồ ly: “Đây.”
Cà phê: “Oa, Nguyệt lượng nhanh gửi ảnh !!”
Cà phê lời vừa nói xong, ảnh liền theo hiện ra, Giang Tiểu Vũ cười đến khuôn mặt đỏ bừng hướng tới màn hình giơ chữ V, cực kỳ đáng yêu. Mặc dù Phương Hãn mỗi ngày có thể thấy được cậu nhóc, nhưng không thừa nhận cũng không được, đứa nhỏ này gương mặt thật đáng yêu, chủ yếu là gien tốt, ba của nhóc cũng rất đẹp trai, nghĩ vậy trong đầu cậu không nén được hiện lên hai lần chạm mặt đó, sau đó 囧 rồi 囧, có vẻ như suy nghĩ gần đây của mình toát ra trình độ có chút khùng, lại bị mẹ ảnh hưởng rồi. Nói đến mẹ, đêm nay hiếm thấy tình nguyện ra ngoài không ở nhà, Phương Hãn đối với việc này thật sự thở dài một hơi.
Tiêu tiêu: “Tỷ tỷ các chị làm sao thấy được em ”
Thu vũ nhi: “XDD chính là webcam a, nhóc vừa nhấn đồng ý đó, có thể chụp hình nha!”
Tiêu tiêu: “Em cũng có thể xem sư phụ không?”
Hoa cúc: “囧, Tiêu Tiêu lá gan nhóc lớn quá nha, sư phụ nhóc cũng dám ghẹo vào…”
Hồ ly: “= =”
Quỳ xuống gọi nữ vương: “=/////= thật là, thật là đáng yêu…”
Cà phê: “( ⊙ o ⊙ ) A! Nữ vương cậu cậu cậu lại có thể cũng sẽ đối với thứ đáng yêu không có sức chống cự !?”
Quỳ xuống gọi nữ vương: “= = 凸, nhảm nhí, bà đây cũng là nữ được không!”
Hồ ly: “Cậu chẳng qua là thích con nít đi?”
Quỳ xuống gọi nữ vương: “=/////=…”
Cà phê: “( ⊙ o ⊙ ) A! Nữ vương cậu… chẳng lẽ là…”
Hoa cúc: “Nhất thập cúc môn thâm tự hải !!”
Quỳ xuống gọi nữ vương: “Thiên thụ vạn thụ hoa cúc khai !!”
Nguyệt lương: “Đồng chí a !!! Cậu thế mà có thể che giấu lâu như vậy !!!”
Mễ lạp: “( ⊙ o ⊙ )! Bội phục cậu !!!”
Quỳ xuống gọi nữ vương: “A ha ha, còn hơn bàn tán, tôi thích làm người đứng xem hơn.”
Cà phê: “= = không hổ là nữ vương !!”
Tiêu tiêu: “Các tỷ tỷ đang nói gì ạ? Em xem không hiểu?”
Hồ ly: “Đồ đệ ngốc, từ nay về sau lúc mấy bà cô này nói chuyện không cần tham dự vào thì tốt hơn, biết không?”
Tiêu tiêu: “Dạ, biết rồi ạ, sư phụ.”
Nguyệt lượng: “= = cậu làm gì lại giống như mẹ già thế.”
Cà phê: “Nói với để ý, thật sự rất giống…”
Thu vũ nhi: “Không phát biểu ý kiến.”
Hồ ly: “^_^, mời nói lại lần nữa.”
Nguyệt lượng: “Ách…”
Đang trong lúc chat room vô cùng náo nhiệt ba hoa đến ba hoa đi, chủ room phê chuẩn cho một người lạ tham gia chat room, mấy cô con gái lập tức thật High oa oa nhào tới rống “Người mới vào room gửi ảnh nude !!” “Báo ba vòng !!” “Yêu cầu chân tướng !!” Hoàn toàn không để ý đến ở đây còn có trẻ vị thành niên.
Ba nghìn ★ sát: “…”
ID này vừa mở miệng, phía dưới im phăng phắc một mảnh, đây không phải là cái cậu rất ít login, một khi login tất sẽ cùng Tiêu Tiêu cãi nhau đến không thể dứt điên cuồng loa sao Cậu này tại sao cũng chạy đến chat room, mặc dù đây là chat room của bang hội Mỹ nhân cốc, nhưng mà hình như cũng không có người nói với cậu ta đang có chat room đi?
Quỳ xuống gọi nữ vương: “Đây là em tôi, tôi gọi nó tới.”
Nguyệt lượng: “A, ra là thế.”
Tiêu tiêu: “Sư phụ con thi xong rồi đó! Con rất chăm chỉ nha, TV cũng không xem, trò chơi cũng không chơi~”
Hồ ly: “Ngoan, đợi có kết quả sư phụ mua cho con Tê Ngưu.”
Tiêu tiêu: “Dạ !!”
Ba nghìn ★ sát: “Giang Tiểu Vũ ở dây?”
Tiêu tiêu: “Ai á?”
Nghe vậy, mấy bà chị đang âm thầm xem kịch nháy mắt đánh ngã, hóa ra bạn nhỏ Tiêu Tiêu căn bản là không nhớ đến vị huynh đệ kia tên gì !! Dựa theo cuộc đối thoại trước mắt, hai đứa này không chỉ có quen biết trong hiện thực, còn có khả năng cùng tuổi. Hai bé trai, một bẩm sinh ngốc đáng yêu, một kiêu ngạo miệng lưỡi cay độc, này ghép thành đôi rất hấp dẫn nha oa oa !! Hồn các bà chị kì quái đang bùng cháy.
Ba nghìn ★ sát: “Cái tên đần độn này !!”
Tiêu tiêu: “Cậu mới đần độn !!”
Ba nghìn ★ sát: “Ngay cả tôi mà cậu cũng không nhận ra, cậu không phải đần độn thì là cái gì!”
Tiêu tiêu: “Tôi không muốn nói với cậu !! Sư phụ, chúng ta đi.”
Hồ ly: “Vào đội.”
Ba nghìn ★ sát: “Thầy Phương, em cũng muốn đi !!”
Tiêu tiêu: “Thầy Phương?”
Phương Hãn vuốt mồ hôi, cái tên nhóc này thế mà nhận ra cậu, rốt cuộc là biết từ lúc nào? Chẳng lẽ do nhật ký của Giang Tiểu Vũ… Mấy câu lời phê phía dưới cậu viết thật sự rất tùy ý, có thể không cẩn thận tiết lộ suy nghĩ thật của mình, cậu vốn nghĩ rằng cái não dưa chuột của Giang Tiểu Vũ chắc nhìn không ra, lại không nghĩ đến Ân Dự sẽ giật lấy quyển nhật ký. Cậu nhóc này, quả nhiên không thể khinh thường! Đúng rồi, còn có… Cậu nhanh chóng chuyển đến cửa sổ game, bàn phím vang lên tiếng gõ lốc cốc.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đồ đệ, con có đưa nhật ký cho baba xem không?
[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Có ạ, baba xem nãy giờ, trò chơi cũng không chơi.
Xong rồi, hai chữ này trong đầu Phương Hãn không ngừng vô hạn phóng đại tuần hoàn…