Chương 28: Hội phụ huynh học sinh

Kỳ thi giữa kì rốt cuộc cũng đã qua, lần này mình làm bài rất tốt nha, vì sư phụ có nói, chỉ cần mình có thể lọt vào ba người đứng đầu liền mua cho mình một con xi ngưu [Tê Ngưu], nên mình đã rất cố gắng học bài, lâu lắm rồi không có xem phim hoạt hình, trò chơi cũng không có lên.


Vì lần trước sư phụ thấy mình chơi trò chơi liền mắng mình, nên mình không dám nữa.


Sau khi thi giữa kì được nghỉ ba ngày, nhưng mà buổi chiều hôm nay có cuộc họp phụ huynh học sinh. Mình tưởng baba rất bận, nhưng baba nói baba muốn đi, vẻ mặt còn là lạ, có phải baba nghĩ mình ngày thường chưa chăm chỉ, vậy nên hôm nay muốn đến cáo trạng với thầy? Thầy Phương thầy phải giúp con nói tốt a.


Mặc dù được nghỉ mình rất vui, có điều bài tập vẫn thiệt là nhiều, thầy Phương nói nhật ký phải bắt đầu viết lại. May mà mình lấy lại được vở nhật ký, nhưng mà lúc baba cầm xem thật là kỳ quái a, một hồi cười một hồi lẩm bẩm, có phải mình viết nói xấu baba bị baba thấy không? Mình vẫn nên trốn ở trong phòng thì tốt hơn.


Đúng rồi, khi sư phụ giáo huấn mình với thầy Phương giống hệt nhau a.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========


Cổng trường tiểu học XX xếp một hàng dài xe, có ôtô, taxi, xe máy, còn có cả xe đạp. Tuy rằng đã đổ đầy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một chiếc xe tấp đến, người xuống xe ào ào đi vào trường học, khung cảnh rất náo nhiệt.


available on google playdownload on app store


Lại nhìn ở phía trên cổng giăng một băng rôn màu đỏ, ghi “Nhiệt liệt hoan nghênh các vị phụ huynh đến trường chúng tôi!”. Nguyên lai hôm nay là hội phụ huynh học sinh theo thường lệ sau kỳ thi giữa kì của trường tiểu học XX, tất cả phụ huynh đều được mời đến tham gia, lấy mục đích để biết thành tích và biểu hiện thường ngày của con em họ, đồng thời cũng cho bọn họ cơ hội cùng giáo viên chủ nhiệm ‘bồi dưỡng tình cảm’.


Các vị phụ huynh tới tham gia hội phụ huynh trước tiên được sắp xếp tại hội trường lớn nghe hiệu trưởng phát biểu, sau đó mới có thể trở về phòng học của con em mình, do chủ nhiệm lớp phụ trách cuộc họp. Phương Hãn đứng ở cửa hội trường, đợi hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu, cậu phải dẫn các vị phụ huynh đến phòng học.


Trên bục hiệu trưởng đầu hói rất kích động tuyên bố bài phát biểu, Phương Hãn đứng phía dưới có điểm không tập trung nghe, hằng năm đều là mấy câu này không hơn không kém, nghe đi nghe lại cũng phát chán, làm khó mấy vị phụ huynh có thể giữ vững tinh thần. Cậu có chút lười biếng tựa lên tường, ánh mắt quét một vòng, hình như không có nhìn thấy người kia.


Sáng nay cậu có hơi bồn chồn, cảm giác thấy tâm trạng không yên, giữa trưa lúc hỗ trợ chuẩn bị hội trường thì đều thất thần, thiếu chút nữa đem micro phi đến trên vùng Địa Trung Hải của ông hiệu trưởng ( ). Mặc dù không muốn thừa nhận là vì liên quan đến Giang Thiên Dự, nhưng liền lúc 1 giờ chiều phụ huynh lục đục xuất hiện ở trường học, cậu vẫn bất tri bất giác căng thẳng thần kinh.


Bản thân có phần phản ứng quá độ đi, tên Phương Hãn ngày thường lãnh tĩnh đi đâu rồi! Cậu tự răng đe chính mình một câu, ưỡng thẳng lưng miễn cưỡng chống lỗ tai lên nghe bài phát biểu ‘tuyệt vời’ của hiệu trưởng. Cũng không phải đi xem mắt có cái gì mà khẩn trương chứ !! Vả lại đi xem mắt thật còn không làm khó được cậu, chỉ đơn giản là họp phụ huynh, cho dù bị nhận ra cũng sẽ không mất miếng thịt nào.


Sau khi hiệu trưởng dứt lời lau gương mặt bóng loáng một cái, để chủ nhiệm lớp đưa các vị phụ huynh về phòng học của mình. Phương Hãn trở về đầu tiên, dù sao phụ huynh cơ bản cũng đều biết phòng học con em mình, cậu dẫn đường ngược lại có vẻ làm việc thừa. Chân trước vừa mới rảo bước tiến đến cửa, chân sau thuận tiện bước theo, một giọng nam đứng tuổi trầm thấp ở phía sau vang lên: “Xin hỏi đây có phải là phòng học lớp 3/ không?”


Phương Hãn xoay người ngẩn đầu, “Đúng vậy” hai chữ vừa mới từ miệng trượt ra một nửa, miễn cưỡng mà nín lặng. Đứng ở cửa là một người đàn ông trưởng thành, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt, mắt không chớp theo dõi cậu.


Chỉ cần liếc mắt, Phương Hãn cũng biết được rằng người đang đứng trước mặt là Giang Thiên Dự, đừng nên hỏi cậu làm thế nào chỉ dựa vào hai lần chạm mặt liền nhận ra đối phương, có thể là Giang Thiên Dự tướng mạo đã định trước không giống người thường, khiến kẻ khác khó quên. Chỉ hoảng hốt trong nháy mắt, Phương Hãn liền khôi phục thái độ bình thường: “Nơi này là phòng học lớp 3/ , xin hỏi vị tiên sinh này anh là phụ huynh của em nào?”


“Giang Tiểu Vũ.” Người đàn ông phun ra mấy chữ, sau đó đột nhiên mặt giản ra cười, “Thầy là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Vũ? Xin chào, tôi là baba của bé.” Nói xong vươn tay ra, Phương Hãn mắt nhìn, thật tự nhiên đem tay của mình tới. Bị nắm trong tích tắc, cậu bị độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương làm cho run rẩy.


“Xin chào, rất vui được gặp mặt.” Duy trì lấy nụ cười khéo léo, cậu nhẹ nắm tay của đối phương, tiếp theo liền muốn rút ra, nhưng con người trước mắt này không có ý định buông tay cậu.


“Không nghĩ tới chủ nhiệm của Tiểu Vũ lại còn trẻ như vậy, hội phụ huynh trước đây tôi đều không có thời gian tham gia, năm nay rốt cuộc tranh thủ đến được, mặc dù vẫn bỏ lỡ bài phát biểu của hiệu trưởng, nhưng không lỡ mất phần của thầy, thật sự vô cùng may mắn.” Giang Thiên Dự vẫn cười như trước, sau khi nói xong cuối cùng buông tay.


Phương Hãn trên mặt không gợn sóng, trong lòng thì đã tê dại, khi người nọ buông tay, hình như dùng đầu ngón tay quét qua lòng bàn tay của cậu… Nhìn lại người đàn ông kia, vẫn vẻ mặt thản nhiên, có thể là mình ảo giác đi, cậu nghĩ như vậy, cũng liền yên lòng. Người có thể dựa vào kinh động thoáng qua nhận ra người xa lạ ít lại càng ít, tên này ở trong game có thể gọi là ngu ngốc, chắc chắn trong hiện thực cũng không tốt hơn đâu, với lại nhìn anh ta, chỉ có vẻ mặt nên có khi cư xử với một thầy giáo, vừa rồi mình thật sự lo chuyện không đâu. Nhưng, tại sao lại có chút mất mác…


“Giang tiên sinh, anh trước đến chỗ của Tiểu Vũ ngồi một chút, những phụ huynh khác sẽ nhanh chóng đến đông đủ.” Phương Hãn quay sang Giang Thiên Dự gật đầu nói, xoay người đi lên bục giảng sắp xếp lại tài liệu. Cậu không nghĩ tới mình xoay người như vậy, đã hoàn toàn bỏ lỡ biểu cảm chợt lóe trên mặt người đàn ông kia.


Những phụ huynh khác lục đục tới phòng học, sau khi tìm được chỗ của con em mình ngồi xuống, trên bàn bày ra bài tập hằng ngày cùng thành tích kỳ thi của bọn nhỏ, bọn họ lật lật nhìn nhìn, nhân tiện làm so sánh với xung quanh, có người vui mừng có người ưu sầu.


“Xin chào các vị phụ huynh, tôi là chủ nhiệm lớp 3/ —— Phương Hãn.” Đợi trong phòng học một lần nữa yên tĩnh lại, Phương Hãn bắt đầu nói, “Tin chắc rằng các vị phụ huynh đã xem qua nhật ký của các em, mặc dù viết đều là một ít chuyện thường ngày, nhưng tôi hy vọng có thể thông qua phương thức này phát triển việc giao tiếp giữa các vị và các em. Tuy rằng lần họp phụ huynh này được thu xếp sau kỳ thi giữa kì, có lẽ thành tích của các em sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của các vị, nhưng hy vọng các vị phụ huynh theo phương thức tốt nhất cùng các em trò chuyện. Vậy, mời xem qua phần tài liệu này…”


Sau khi kết thúc, như trước có không ít phụ huynh lưu lại ở phòng học, giữ chặt Phương Hãn đang muốn rời đi nói không ngừng. Đa số đều hỏi biểu hiện bình thường của con em mình, còn có hy vọng có thể được chủ nhiệm lớp đặc biệt quan tâm tới, đây cũng là một công dụng của họp phụ huynh, biến cuộc giao tiếp giữa giáo viên và phụ huynh thành sàn giao dịch cung cấp thông tin.


Lúc thời gian trôi qua đã lâu, ánh mặt trời để lộ ra vẻ mệt mỏi màu hồng nhạt, các vị phụ huynh từng người từng người rời đi. Phương Hãn đem tài liệu trên bàn thu dọn xong, một chân vừa bước ra khỏi phòng học, liền bị người ngăn lối.


Hé ra gương mặt anh tuấn cười khanh khách nhìn về phía cậu: “Rất hân hạnh được mời thầy ăn tối, thầy Phương. Hoặc là, nên gọi em, Hồ ly?”


Phương Hãn tuy cực lực giữ vẻ mặt vô cảm của mình, nhưng mà nội tâm đã 囧 dữ dội. Hiển nhiên cậu đã xem nhẹ quyển nhật ký ch.ết tiệt của Giang Tiểu Vũ, tên tiểu quỷ Ân Dự có thể dựa vào nhật ký nhìn ra cậu là Hồ ly, Giang Thiên Dự làm sao có thể nhìn không ra, còn chưa nói anh ta đã từng thấy qua mặt cậu.


Thầy Phương rõ ràng là kinh hoàng đến có chút ngây người, Giang Thiên Dự thì che miệng cười, cái người trước mắt này mặc dù cố tự trấn định, nhưng hai mắt mở to lại tiết lộ rất chân thật tâm tình của cậu ấy. Anh đến gần Phương Hãn, một tay rất tự nhiên khoác ở bả vai đối phương, giống như một người anh tốt nói: “Đi một chút, anh mời em ăn.”


Thầy Phương giờ phút này biến thành anh bạn Phương, cậu ngơ ngác mặc Giang Thiên Dự kéo đi, mãi đến khi vào xe mới tỉnh lại. “Anh…” cậu nhìn về phía người nào đó đang khởi động xe, “Anh tại sao, không đúng, anh muốn đưa tôi đi đâu?”


“Đã nói, mời em ăn tối a.” Giang Thiên Dự nói xong, đột nhiên nghiêng người tiếp cận cậu, tay cũng vươn ngang tới, Phương Hãn hít thở dừng lại, kết quả phát hiện đối phương chỉ giúp mình cài dây an toàn mà thôi. Đợi cài xong, Giang Thiên Dự vòng xe, “Khó được có thể nhìn thấy trong game.”, dừng dừng một chút, tiếp theo tiếp tục phun ra “Bà xã, không mời ăn thì thật không ra gì, em nói đúng không.”


Phương Hãn mặt không đổi trừng anh ta, “Cái gì bà xã, trong hiện thực tốt hơn đừng có gọi lung tung.”
“Ha ha, vậy anh đây phải gọi em thế nào?” Giang Thiên Dự khóe miệng cười nhạt, khóe mắt quan sát phản ứng người bên cạnh.


“Thầy Phương, Phương tiên sinh, tùy ý chọn một đi.” Phương Hãn khẽ nhíu mày, giống như đối với tình cảnh yếu thế trước mắt rất khó chịu, giọng điệu không khỏi có chút cương.


“Ha ha, vậy thầy Phương đi.” Biết không thể nào dồn ép quá mức với cậu, Giang Thiên Dự thông minh lựa chọn cách xưng hô thích hợp nhất.


“Ừ.” Phương Hãn lên tiếng đáp lại, thuận tiện đem tầm mắt ném tới ngoài cửa sổ. Giang Thiên Dự hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn một bên mặt cậu, nội tâm như trước có chút rung động. Kỳ thật buổi chiều anh đúng là đến muộn, lúc đang chuẩn bị xuất phát, một khách hàng tới chơi, liền ngâm hết của anh nửa giờ, tiếp theo lại gặp giờ cao điểm giao thông tắc nghẽn, sau khi tới trường anh chạy một đường đến phòng học, lỡ mất bài phát biểu của hiệu trưởng không sao, nếu cũng bỏ lỡ phần mở đầu của tiểu Hồ ly, này là tổn thất rất lớn.


Ở cự ly gần quan sát, tướng mạo Hồ ly thật sự rất đẹp, làn da trắng nõn, mặc dù đeo kính gọng đen làm giảm mất phong cảnh, nhưng như cũ có thể nhìn ra hình dạng của con mắt, độ dày của môi vừa phải, mang theo màu hồng phấn nhàn nhạt, chắc là rất thích hợp bị cắn vào ɭϊếʍƈ ʍút̼… Mặc dù có người nói, bạn net sợ nhất gặp khủng long, ếch (*), tình net càng sợ dễ vỡ mộng, song anh chẳng những không thất vọng, ngược lại đối với vị “bạn net” này vô cùng hài lòng.


(*)Khủng long là bạn nữ tướng mạo xấu, tương tự cho ếch với bạn nam.


Giang Thiên Dự trước đó còn nảy sinh suy nghĩ có thể gặp người thật sẽ không có cảm giác, nhưng vừa rồi trải qua hai ba giờ quan sát, anh cho rằng mình không nhìn lầm người. Đặc biệt khi anh tiếp cận đối phương thắt dây an toàn, Phương Hãn người có hơi cứng ngắt cùng phát ra mùi vị tươi mát làm anh có chút khống chế không được.


“Em thích ăn gì?” Giang Thiên Dự thu hồi ánh mắt có phần nóng rực, lên tiếng hỏi.
“Gì cũng được, anh mời khách đương nhiên anh quyết định.” Cảm giác được ánh mắt của người sau lưng không còn nữa, Phương Hãn nhẹ thở một hơi, quay đầu lễ độ đáp.


“Món cay Tứ Xuyên thế nào? Anh biết có một quán Tứ Xuyên, hương vị rất đặc trưng.” Giang Thiên Dự hỏi ý đối phương.


“Được, lâu rồi không ăn, vậy cái đó đi.” Không nghĩ tới ai kia sẽ đề xuất đi ăn món cay Tứ Xuyên, Phương Hãn khóe miệng câu lên, đừng tưởng rằng cậu là người miền nam liền coi thường năng lực ăn cay của cậu.


Giang Thiên Dự đậu xe xong, hai người yêu cầu một gian phòng, gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ chu đáo đặt nước trà trên nền nhà, Giang Thiên Dự giúp Phương Hãn rót trà, sau đó mới rót đầy cho mình.
“Thầy Phương uống một chén không?” Giang Thiên Dự uống miếng trà, tùy miệng hỏi.


“Cũng được, nhưng chỉ có thể uống chút bia.” Phương Hãn lưu loát tiếp tục chủ đề của đối phương, có chuyện để nói là tốt rồi, nếu không hai người không quen biết rõ ngồi ở một không gian khép kín, thật rất lúng túng.


“Vậy thì làm vài lon đi, món cay Tứ Xuyên phối với vị bia rất tốt.” Giang Thiên Dự vẫy nhân viên tới gọi thêm.
Phương Hãn tỏ ý: “Không nghĩ tới Giang tiên sinh anh đối với món ăn Tứ Xuyên hiểu rõ như vậy.”


“Ừ, vì mẹ của anh là người Tứ Xuyên, cho nên ở nhà thường xuyên có thể ăn món Tứ Xuyên.” Giang Thiên Dự dừng một chút, nhìn về phía người ngồi đối diện, “Hồ ly, em vẫn nên gọi anh là Giang Thiên đi, nghe em gọi Giang tiên sinh thế nào cũng không được tự nhiên lắm.”


“Ha ha, cũng đúng, tôi nghe cũng không tự nhiên.” Phương Hãn nở nụ cười, thân phận từ game đến hiện thực thay đổi quá đột ngột, khiến cậu mất đi vẻ lãnh tĩnh thường ngày. Rõ ràng Giang Thiên Dự so với cậu chín chắn hơn, thái độ không có gì đặc biệt, giống như gặp một người bạn bình thường, mình quá câu nệ ngược lại có vẻ có chút làm bộ, nghĩ như vậy, cậu liền trầm tĩnh lại, biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt hiền lành đi rất nhiều.


Nhìn thấy sự chuyển biến này Giang Thiên Dự ánh mắt tối sầm đi, lập tức lôi kéo lại chủ đề: “Thường xuyên nghe được Tiểu Vũ nhắc tới thầy chủ nhiệm của nó, không nghĩ đến sẽ là em a, thế giới này thật sự quá nhỏ bé.”


“Đúng vậy, tôi lúc đầu cũng kinh ngạc rất lâu.” Phương Hãn nói, tiếp theo như nhớ tới chuyện gì, “Nói như vậy, anh làm thế nào nhận ra tôi?”


“Anh xem nhật ký của Tiểu Vũ, hơn nữa lần trước ở webcam QQ đã từng thấy em, cho nên liền đoán được.” Đương nhiên còn có một lần tại nhà hàng, Giang Thiên Dự không nói những lời này ra, đổi đề tài tiếp, “Nói vậy lúc đầu, em khi nào biết là Tiểu Vũ?”


“Hình như không bao lâu đã biết, đứa nhóc này, chuyện gì đều không giấu được.” Phương Hãn hơi thả lỏng, giọng điệu để lộ ra mùi Hồ ly, đương nhiên bản thân cậu cũng không phát giác ra, “Sau đó nó gọi anh baba, tôi cũng nhân thế mà biết anh.”


“Em sớm như vậy đã biết, hình như không có công bằng a.” Giang Thiên Dự có chút oán giận nói, dẫn tới Phương Hãn nhất thời liếc mắt, hại anh thiếu chút nữa không nhịn được muốn nhào qua.


“Anh bây giờ không phải cũng đã gặp rồi sao, không thiệt thòi đi.” Hồn nhiên chẳng biết tâm tư của đối phương, con hồ ly nào đó mang ai kia đơn thuần làm bạn bè.


“Nói thì nói như thế…” Không đợi Giang Thiên Dự nói xong, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đến cắt ngang anh, một nồi nước nóng bốc hơi đun thịt trên mặt bàn, Phương Hãn ánh mắt hơi có chút tỏa sáng, song vẫn lễ độ đợi Giang Thiên Dự động đũa trước, cậu mới bắt đầu ăn.


“Em ăn cay rất được nha.” Giang Thiên Dự thấy Phương Hãn sắc mặt không đổi đem miếng thịt nhuộm đỏ rực ớt cay nuốt vào, mở miệng khen.
“Ha ha, chớ xem thường khả năng ăn cay của tôi.” Phương Hãn vui vẻ miệng không ngừng, trong lòng không biết họ Giang kia giờ phút này suy nghĩ gì.


Có thể ăn cay là tốt rồi, dẫn về nhà cho mẹ xem khẳng định vừa lòng. Giang lão đại sờ cằm nghĩ, sau đó thì hài lòng cười.






Truyện liên quan