Chương 30: Giai nhân khổ hậu
Đợi cho Tiết Phá Dạ nhớ kỹ, đánh cho có hình có dạng, ánh rạng đông bình minh đã hiện.
Tiết Phá Dạ nghĩ đến mình một đêm không về, đám người Nguyệt Trúc nhất định lo lắng, lập tức hướng Trương Hồ cáo từ, đứng dậy về nhà.
Nương ánh rạng đông bình minh, hít thở không khí sáng sớm, Tiết Phá Dạ
tâm tình thoải mái chạy về.
Các tiểu thương cũng dậy cực sớm, Tiết Phá Dạ đi ở trên đường, thường thường thấy những người buôn bán nhỏ vác quang gánh đi vội vào trong thành.
Một đường hướng nam, dần dần đi ra chính thành, dọc theo một đường nhỏ bước nhanh, gió sớm thôi nhẹ qua người, sinh ra vài phần ý lạnh, bước chân nhanh hơn, chỉ sợ Nguyệt Trúc lo lắng.
Trong khi đang đi, phía trước có một chiếc xe trâu đang chậm tãi đi tới, chiếm hơn nửa đường, một lão hán ngồi ở trên xe trâu, huy roi, cao giọng thét to.
Tiết Phá Dạ nhìn thấy trên xe rau dưa mới hái, có rau cải trắng, củ cải cùng cà các thứ, cùng hương cỏ cây ven đường xen lẫn cùng nhau, tràn đầy khí tức tự nhiên.
Tiết Phá Dạ lớn tiếng nói: “Đại gia, tới chợ à?”
Lão hán nọ thấy là một người trẻ tuổi cao lớn anh tuấn hỏi, cười nói: “Đâu có tới chợ, đưa rau, rau của Hối Nguyên Các trong thành”.
Tiết Phá Dạ biết Hối Nguyên Các là tiệm ăn lớn trong thành, Lãm Nguyệt Hiên của mình cùng nó còn kém một mảng lớn, cười nói: “Cái rau dưa này đều là chính người trồng ra?”
Lão hán gật đầu nói: “Là do bà vợ ở nhà trồng!”
Tiết Phá Dạ sờ sờ mũi, lại hỏi: “Đưa đến Hối Nguyên Các, một xe này có thể bán bao nhiêu bạc?”
Lão hán lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Cũng chỉ sáu tiền, nếu là bán ở quán bán rau, ít nhất cũng được một lượng năm tiền”.
Tiết Phá Dạ ngạc nhiên nói: “Vậy lão sao không bán ra tiệm rau? Cho dù không được một lượng năm tiền, một lượng hai tiền cũng có thể được, cái này so với đưa đên Hối Nguyên Các thì có lời hơn chứ”.
Lão hán lắc đầu nói: “Không được không được, muốn bày hàng, phải nộp tiền thuế, quan phủ thu, còn có du côn vô lại thu, đến cuối cùng chỉ sợ còn không được tới sáu tiền”.
Tiết Phá Dạ ồ một tiếng, tiến lên nhìn rau quả, quả nhiên là thực tươi mới, ở trên rau còn dính sương sớm.
Tiết Phá Dạ bỗng nhiên nói: “Đại gia, cái xe rau này bán cho tôi được không?”
Lão hán sửng sốt, nửa ngày mới nói: “Hậu sinh, đây chính là một xe rau, trong nhà của cậu có mấy người, ăn không hết đâu, chỉ để phí phạm!”
Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Không dối gạt đại gia, tôi cũng mở một tửu lâu, ngay tại phía trước không xa, rau này vừa vặn có thể sử đụng”.
Lão hán gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Thì ra là một chưởng quầy, cậu muốn mua rau này cũng tốt, miễn cho tôi lại chạy đến Hối Nguyên Các”.
Tiết Phá Dạ híp mắt, rau này tuy rằng không ít, bất quá tửu lâu làm ăn nếu
náo nhiệt, vậy còn kém xa lắm, lại hỏi: “Đại gia, cũng chỉ có một nhà của ông đưa rau thôi à? Tửu lâu của tôi cũng không nhỏ, nhiêu này cũng không đủ”.
Lão hán tinh thần tỉnh táo, nhảy xuống xe nói: “Ta là ở thôn Phiền gia ngoài thành, trong thôn các hộ người ta đều trồng rau, đều đưa tới Hối Nguyên Các”.
Tiết Phá Dạ yên tâm nói: “Đại gia, cái xe rau dưa này của người trước bán cho tôi, người muốn bao nhiêu bạc?”
Lão hán hàm hậu nói: “Chưởng quầy xem có thê cho bao nhiêu, chỉ cần không quá ít là được, Hối Nguyên Các cấp tôi... ha ha... sáu tiền đó”.
Tiết Phá Dạ từ trong lòng lấy ra một lượng bạc vụn nhét trong tay ở lão hán nói: “Ta mua một lượng bạc, ngày sau ông có rau thì đưa tới Lãm Nguyệt Hiên, tôi sẽ không bạc đãi ông, ông trở về có thể nói cùng người trong thôn, rau dưa tươi mới có thể đưa đến Lãm Nguyệt Hiên, giá so với Hối Nguyên Các cao hơn”.
Lão hán vui mừng kích động nói: “Tốt, tốt, cảm ơn chưởng quầy, tôi trở về sẽ nói cùng mọi người, để cho bọn họ đem rau đưa đến Lãm...!” Nói không được, Tiết Phá Dạ cười nói tiếp: “Lãm Nguyệt Hiên!”
“Đúng, đúng, Lãm Nguyệt Hiên!” Lão hán thật sự hưng phấn, chuyến này chẳng những đi đường ngắn hơn, ngược lại nhiều hơn phân nửa bạc, quả nhiên là lộc từ trên trời rơi xuống.
Lão hán vội vàng đánh xe trâu, Tiết Phá Dạ ngồi ở bên cạnh xe, cùng nghênh đón ánh sáng mặt trời hướng Lãm Nguyệt Hiên tiến đến.
Đi ở bờ sông, xa xa thấy Lãm Nguyệt Hiên ở trong nắng sớm.
Xe trâu đến gần, Tiết Phá Dạ nhìn thấy một bóng dáng tinh tế đang lo lắng đi qua đi lại ở trước cửa tửu lâu, thấy rõ ràng, đúng là Nguyệt Trúc.
Tiết Phá Dạ nhảy xuống xe, kêu lên: “Nguyệt Trúc, sao lại dậy sớm như
vậy?”
Nguyệt Trúc nghe được thanh âm, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiết Phá Dạ, kêu lên: “Phá Dạ ca ca, huynh đã trở lại!” Trong thanh âm thế mà mang theo tiếng khóc.
Tiết Phá Dạ biết Nguyệt Trúc là lo lắng cho mình, cảm động tiến lên nói:
“Tiểu nha đầu, làm sao vậy, sợ Tiết đại ca không về sao?”
Nguyệt Trúc mắt đỏ ngầu, sắc mặt có chút tái nhợt, tiến lên nức nở, đánh lên trên cánh tay Tiết Phá Dạ. khóc nói: “Huynh còn cười, huynh còn cười, huynh
làm người ta lo ch.ết được!”
Tiết Phá Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, ôn nhu nói: “Nguyệt Trúc ngoan, Phá Dạ ca ca không có việc gì, Phá Dạ ca ca cười, là vì cao hứng, cao hứng Nguyệt Trúc đem Phá Dạ ca ca đặt ở trong lòng. Không lo lắng, không lo lắng, Phá Dạ ca ca không phải đã trở lại sao”.
Cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, từng trận mùi thơm xông vào mũi, Tiết Phá Dạ nhật thời lòng say.
Bị Tiết Phá Dạ ôm vào trong ngực, Nguyệt Trúc chấn động, vội vàng tránh ra, nhưng là Tiết Phá Dạ hai tay rắn chắc, giống như vòng sắt giãy không ra, đỏ bừng mặt, thâp giọng kêu lên: “Buông, huynh... huynh buông ra!”
Tiết Phá Dạ nhất thời động tình, đem Nguyệt Trúc ôm vào trong ngực, lại nhớ
tới đây cũng không phải là kiếp trước, các cô gái thời nay quan niệm trinh tiết rất
nặng, về phần âu yếm cũng không tùy ý, cảm giác Nguyệt Trúc giãy dụa, vội buông lỏng cánh tay ra, có chút xấu hổ, vuốt mũi nói: “Thời tiết thật tốt!”
Nguyệt Trúc liếc trắng mắt, mặt đỏ hồng, hứ một tiếng, chạy về trong phòng, cảm giác tim đập gia tốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên.
Tiết Phá Dạ quay đầu nhìn nhìn lão hán vô cùng kinh hãi, cười nói: “Đại gia, ông trước đợi một chút, tôi cho người đến lấy rau vào”.
Lão hán phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt vẫn kinh hãi như cũ, gật đầu nói: “Tốt, tốt, chưởng quầy, cậu về sau gọi tôi là Phiền lão hán là được, chứ chịu không nỗi xưng hô đại gia đâu!”
Tiết Phá Dạ lắc đầu nói: “Trưởng giả vi tôn mà, về sau kêu ông Phiền đại gia là được!” Cũng không nhiều lời, cất bước tiến vào trong nhà.
Vừa tiến vào nhà, chỉ thấy Tiểu Linh Tiên đang phục ở trên bàn ngủ, trên người khoác áo, hiên nhiên là ngủ sau Nguyệt Trúc.
Tiết Phá Dạ vuốt mũi cười nói: “Quỷ lười, dậy thôi, thái dương đã nắng tới mông rồi!”
Tiểu Linh Tiên lập tức bừng tỉnh, mơ hồ ngẩng đầu, thấy Tiết Phá Dạ, lập tức chu miệng nói: “Cái tên xấu xa này, giờ mới trở về, hại ta cùng Nguyệt Trúc tỷ tỷ đợi cả đêm, Nguyệt Trúc tỷ tỷ còn chờ phát khóc”.
Tiết Phá Dạ thấy Nguyệt Trúc ở một bên đang cúi đầu sát bàn, một cỗ ấm áp
nảy lên trong lòng, nhìn Tiêu Linh Tiên cười nói: “Muội sao lại cũng chờ ta? Muội có khóc không?”
Tiểu Linh Tiên vội lắc đầu nói: “Ta mới không khóc, huynh người xấu này cho dù không trở lại ta cũng không khóc. Ta cũng không phải là chờ huynh, ta là thấy Nguyệt Trúc tỷ tỷ chờ một mình tịch mịch, mới cùng tỷ cùng nhau chờ”.
Tiết Phá Dạ về vỗ cái đầu nhỏ của nàng, cười hì hì nói: “Muội mới là tiểu bại hoại đó” Nhìn thấy lão Tổng mới từ mặt sau lại đây, vội nói: “Lão Tống, bên ngoài có rau dưa ta mua về, ông trước giúp đỡ đưa vào”.
Lão Tống thấy Tiết Phá Dạ trở về, cười gật gật đầu, nói: “Chưởng quầy, cậu đã trở lại, cũng làm Tiêu cô nương lo lắng!”
“Tiêu cô nương?” Tiết Phá Dạ nghĩ tới Tiêu Tố Trinh, lập tức tỉnh ngộ, Nguyệt Trúc cũng họ Tiêu, lúc này mới phát hiện Tiêu Tố Trinh cùng Nguyệt Trúc lại là đồng tông, chỉ kêu Nguyệt Trúc, nhật thời quên Nguyệt Trúc cũng họ Tiêu.
Lập tức cùng nhau đem rau đưa vào hậu viện, Tiết Phá Dạ lại dặn dò Phiền
lão hán một phen, Phiền lão hán mới vui vẻ rời đi.