Chương 31: Kinh mộng

thế nào rồi? Đều phát ra rồi chứ?”
Tiết Phá Dạ gật đầu mỉm cười, vỗ bả vai lão Tống nói: “Tốt lắm, nhị chưởng quầy, làm thật sự là không tệ” Lôi kéo lão Tống ngồi xuống, mim cười nói: “Còn có một chuyện muốn nói cho ông!”


Lão Tống lúc này đối với Tiết Phá Dạ đã bội phục sát đất, vội cung kính nói:
“Chưởng quây có gì phân phó?”
Tiết Phá Dạ trầm mặc một chút, vuốt mũi nói: “Ngày mai chúng ta còn có mua bán lớn, chỉ sợ sau khi vụ mua bán này qua, Lãm Nguyệt Hiên chúng ta thanh danh sẽ vang vọng Hàng Châu”.


Lão Tống ngạc nhiên nói: “Mua bán lớn? Chưởng quầy, cậu nói là mua bán lớn gì”
Tiết Phá Dạ hắc hắc cười nói: “Ngày mai đệ nhất tài nữ Hàng Châu Tiêu tài nữ sẽ tới tửu lâu chúng ta mở tiệc chiêu đãi tài tử Hàng Châu, ông nói cái này có oanh động không?”


Lão Tống mở to mắt, tràn đầy không thể tin, nửa ngày mới nói: “Chưởng... chưởng quây, cậu nói là thật?”
Tiết Phá Dạ đắc ý nói: “Đương nhiên là thật, so với trân châu còn thật hơn!”


Lão Tống dừng ở Tiết Phá Dạ, nửa ngày mới nói: “Chưởng quây, cậu thần thông quảng đại, lão Tống bội phục” Lại nói: “Hôm qua còn nghe nói Tiêu tài nữ
ở phủ nha Hàng Châu vì cha giải oan, không hề thiếu tài tử đại thiếu tụ tập ở
trước cửa phủ nha”.


Tiết Phá Dạ gật đầu nói: “Không sai, tôi hôm qua cũng ở đó”.
Đúng lúc này, chợt nghe Nguyệt Trúc ô một tiếng nói: “Phá Dạ ca ca, tối hôm qua có một người đưa tới rất nhiều bạc, nói là muốn giao cho huynh, muội thiếu chút nữa quên”.


available on google playdownload on app store


Tiết Phá Dạ đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức nhớ tới, Đàm lão tiên sinh phân phó Triệu Long đưa tám trăm lượng bạc lại đây, chắc là đưa đến, lại không biết Triệu Long này là dùng biện pháp gì? Cũng sẽ không là ngoài trộm trong đoạt mà đến chứ.


Tiết Phá Dạ đứng lên nói: “Đúng tồi, đó là bạc chỉ cho tiệc rượu ngày mai, ta cần phải tr.a xem có thiếu hay không”.


Tiết Phá Dạ điểm một chút bạc, quả nhiên không nhiều không ít, vừa đúng tám trăm lượng, nhìn bạc trăng bóng, Tiết Phá Dạ nhếch miệng cười không ngừng, lão Tống cũng là nuốt ngụm nước miếng nói: “Chưởng quầy, chúng ta.. chúng ta thật phải đem bạc này tiêu ở yến hội?”


Tiết Phá Dạ trợn trắng mắt nói: “Ta ăn no ở không, đem bạc ném vào trong nước sao? Tiêu tốn một trăm lượng ta đều đau lòng, nơi nào còn có thể đem toàn bộ tiêu đi, cũng phải lưu chút để tửu lâu chúng ta tự mình quay vòng”.


Lão Tống nhíu mày nói: “Bất quá cái này dù sao cũng là đại yến lần đâu tiên của Lãm Nguyệt Hiên chúng ta, đại yến thành bại cũng quan hệ đên làm ăn ngày sau, cũng không thể quá tệ, cũng phải làm cho tài tử đại thiếu này có ấn tượng tốt, ngày sau mới có thể thu được tiền về.”


Tiết Phá Dạ gật gật đầu, thành khẩn nói: “Lão Tống, lời này của ông không sai, tất cả đều là lo lắng vì tửu lâu, là thật đem Tiết mỗ ta làm người một nhà”.


Lão Tống cảm thán nói: “Chưởng quầy, không nói gạt cậu, lão Tống vào nam ra bắc, thấy qua không ít chưởng quầy, nhưng làm việc giống chưởng quầy thật


sự là hiếm thấy, lão Tống tuy nói không có bản lãnh gì lớn, nhưng mà ánh mắt xem người cũng có vài phần, chường quầy không phải người thường, sau này nhất định có thể thăng tiến rất nhanh, tài nguyên cuồn cuộn.”


Tiết Phá Dạ cười ha ha nói: “Nhận lời may mắn của ông, lão Tống, ông cứ yên tâm, đi theo tôi, tuyệt sẽ không để cho ông thất vọng”


Mày nhăn lại, vuốt mũi trầm tư một lát, nghiêm mặt nói: “Lão Tống, ông nói đúng, yến hội lần này chúng ta cũng không thể kém, như vậy đi, chúng ta chỉ bốn trăm lượng bạc, tiếp bọn họ một hồi, bốn trăm lượng bạc, đều có thể mua nửa Lãm Nguyệt Hiên, ta cũng không tin làm không ra một hồi đại yến”.


Lão Tống vội nói: “Chưởng quầy, bốn trăm lượng là đủ rồi, việc này cậu cứ yên tâm giao cho tôi, tôi nhất định chuẩn bị thỏa đáng cho cậu”.
Tiết Phá Dạ chỉ ra bốn trăm lượng bạc giao cho lão Tống, bốn trăm lượng khác giao cho Nguyệt Trúc thu hỏi, phân phó nói:


“Lão Tống, ông nói cùng các đại trù, ngày mai đều làm tốt cho tôi, làm tốt sẽ có thưởng. Mặt khác mấy người Hồ Tam khi lại đây, bảo bọn họ ngày mai làm hỏa kế, lại đi mời chút người giúp đỡ đến, ngày mai nhiều người, chúng ta cũng phải hầu hạ cho tốt”.
Lão Tống liên tục xưng đúng.


Tiết Phá Dạ hôm qua bận rộn một ngày, lại một đêm không ngủ, còn cùng Trương Hồ luyện Phách Không Quyền cả đêm, trở về còn có rất nhiều công việc, đã thực mệt mỏi, xua tay nói: “Không được, đã nói nhiều như vậy, tôi muốn đi ngủ, chuyện khác ông tự làm chủ là được!” Đứng dậy muốn trở về phòng nghỉ ngơi.


Lão Tống ở phía sau thình lình nói ra một câu, “Chưởng quầy, cậu sẽ không sợ tôi mang theo bốn trăm lượng bạc chạy đi?”
Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Ông mang bồn trăm lượng chạy đi, ta lại đi kiếm
bốn trăm lượng là được, ha ha...!” Rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ.


Tiết Phá Dạ vừa ngủ là lâm vào giấc mộng kinh thiên động địa quỷ khóc thần gào, thế mà là một hồi xuân mộng, nữ nhân vật chính trong mộng lại là đệ nhất mỹ nhân Hàng Châu Tiêu Tố Trinh.


Đang muốn làm việc cẩu thả, lại thấy chóp mũi lạnh lẽo, lấy tay sờ, thế mà tràn đây nước lạnh, lắp bắp kinh hãi, mở to mắt, chỉ thây Tiêu Linh Tiên đang mặt mày hớn hở, trong tay cảm lấy một cái bầu rượu nhỏ, đang đổ nước lên trên mặt mình.


Bị đánh gãy cảnh trong mơ cùng Tiêu Tố Trinh lên đỉnh vu sơn, Tiết Phá Dạ lão đại không vui, nhưng mà đối với Tiêu Linh Tiên lại không tức giận được, mắt thấy nước lạnh lại muốn đổ xuống, Tiết Phá Dạ quay người lại, né qua, ngồi dậy, hung tợn nói: “Tiểu quỷ, muội muốn làm gì? Muốn đồ tài hại mệnh sao?”


Tiêu Linh Tiên chu miệng, khinh thường nói: “Ngươi mới là tiểu quỷ? Đề tài hại mệnh, chút bạc ấy của ngươi, ta còn chướng mắt”.


Tiết Phá Dạ trán đổ mồ hôi, cô gái nhỏ này khẩu khí cũng thực lớn nha, giả bộ không tin: “Chướng mắt? Hắc hắc, đừng có mà thôi, muội lại có mấy lượng bạc, ta là có tửu lâu đó”.


Tiểu Linh Tiên thở đài nói: “Tửu lâu, ta có mười nhà, ta còn có tiền trang, hiệu cầm đô, dược điếm...!” Chợt im miệng, bĩu môi nói: “Không nói cùng ngươi, dù sao ta có bạc”.


Tiết Phá Dạ nghe vào trong tai, rất giật mình, xem ra Thanh Liên Chiếu không những bí mật hành động, hơn nữa thế mà đặt mua rất nhiều sản nghiệp, bởi vậy có thể tưởng tượng, những nơi này đều là Thanh Liên Chiếu nằm vùng, nhân số đông, rắc rối khó gỡ.


Tiểu Linh Tiên thấy hắn sững sờ, còn nói hắn bị tiền tài quyền thế chính mình làm sợ, hắc hắc cười gian nói: “Sợ rồi sao, tiểu quỷ, bên ngoài có người tìm ngươi đó, còn không mau đi?”


“Có người tìm?” Tiết Phá Dạ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, thế mà đã đến nửa buổi chiều, xem ra mình cũng thật sự có thể ngủ , thế mà ngủ cả nửa ngày.


Đứng đậy duỗi cái lưng mỏi, cảm giác tỉnh thần chấn hưng, thể lực dư thừa, cảm giác mệt mỏi biến mất hầu như không còn, hỏi Tiểu Linh Tiên:
“Ai tìm ta? Là đại mỹ nữ sao?”


“Cái đầu quỷ lớn!” Tiêu Linh Tiên đánh bà vai hắn: “Nguyệt Trúc tỷ tỷ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn muốn mỹ nữ, thật sự là một kẻ xấu, sắc lang”.


Thấy nàng nói chuyện nghiêm trang, Tiết Phá Dạ suýt nữa cười ra tiếng đến, bất quá nàng nói cũng không sai, mỉm cười nói: “Tiêu Linh Tiên, Tiết đại ca nói sai rồi, là ai tìm ta?”
Tiểu Linh Tiên thấy hắn nghiêm chỉnh, còn có vẻ xin lỗi, thực không thích ứng, phất tay nói: “Ngươi đi xem đi, ngươi đi xem đi!”


Tiết Phá Dạ có chút kỳ quái, đã nghe được phía trước truyền đến từng trận
khắc khẩu, vội đên giếng nước bên sânrửa mặt một phen, sửa sang lại một chút, lúc này mới đi đến đại đường, chỉ thấy hai người bộ dáng tài tử đang cùng lão
Tống tranh cãi.


Tiết Phá Dạ ho khan hai tiếng, lão Tống nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội hỏi: “Chưởng quầy, người mau tới, hai vị công tử... Hắc hăc...!”
Một gã tài tử liếc mắt đánh giá Tiết Phá Dạ một cái nói: “Ngươi chính là chưởng quầy?”


Tiết Phá Dạ mỉm cười tiến lên, gật đầu nói: “Không sai không sai, tại hạ chính là chưởng quầy Lãm Nguyệt Hiên này”.
Một tài tử khác ho khan hai tiếng, nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Chưởng quầy, cái Lãm Nguyệt Hiên này của ông thật có chút không đúng?”


Tiết Phá Dạ sửng sốt, bất quá xem hai vị này tay trói gà không chặt, muốn phá bãi cũng không có tiền vốn, bằng chính mình chỉ sợ một quyền hai cước là dẹp ngay, ha ha cười nói: “Vị tài tử này có gì chỉ giáo?Hai vị trước hết mời ngồi, có chuyện chậm rãi nói!” Phân phó lão Tông: “Đem trà lên cho hai vị tài tử”.






Truyện liên quan