Chương 32: Mua vị trí
Nhìn bên ngoài tửu lâu, thấy Hồ Tam cùng Tiêu Phẩm Thạch đang dẫn theo một đám người bày bàn ghế, ngay bố trí ở chỗ trống ngoài cửa, bốn phía giăng lên màn tránh gió, rất có bộ dáng, đều cắm đầu làm, Nguyệt Trúc cùng vợ lão Tống đang lau bàn ghế, mà năm tiểu tử kia cũng đang đỡ đông đỡ tây, cũng thật bận rộn.
Tiết Phá Dạ không khỏi thầm khen lão Tống, lão Tống tuy rằng kinh doanh không có phương pháp, nhưng mà trang hoàng bố trí các chuyện làm cũng phi. thường tốt, mình buổi sáng vừa nói, đến buổi chiều đã muốn bố trí đâu vào đấy, mà mấy tên đại trù đều đang kiểm kê thức ăn, đều có công việc.
Cùng hai vị tài tử ngồi xuống, Tiết Phá Dạ mới lại cười nói: “Hai vị tài tử có ý kiến gì không? Vì sao nói Lãm Nguyệt Hiên có chút không đúng?”
“Mỹ nhân ở trên này của ông chạy đi đâu rồi? Sao lại không thấy?”
Tiết Phá Dạ mồ hôi lạnh túa ra, hai vị tài tử này tới nơi này, cũng không phải vì ăn cơm, mà là muốn ngắm mỹ nhân.
Tiết Phá Dạ lau mồ hôi trên trán, cười rồi nói: “Hai vị đã đến sớm rồi, bổn điếm ngày mai khai trương, mỹ nhân ngày mai mới có thể đến”.
Hai gã tài tử ô một tiếng hỏi: “Mỹ nhân thật có thể đến?”
Tiết Phá Dạ trong lòng đem hai tiểu tử này muốn băm thành thịt nát, nhưng người tới là khách, nên cười rồi nói:
“Có thể đến có thể đến, hai vị tài tử yên tâm là được. Mỹ nhân này có thể đàn từ xướng khúc, nhất định có thể làm hai vị hài lòng, hai vị qua mấy ngày lại đến là được”.
Hai gã tài tử nhìn nhau cười, một gã tài tử ho khan hai tiếng, ra vẻ đứng đắn nói: “Chưởng quầy, ông để cho chúng ta một chuyến tay không, cái này tính thế nào đây?”
Tiết Phá Dạ lại cười nói: “Hai vị yên tâm, ta lập tức bảo đại trù làm cho hai vị vài món đồ ăn đặc sắc, băng cơ tuyết phu, thanh long ngạo tuyết nọ đều là không sai, tính là Lãm Nguyệt Hiên mời khách, hai vị nhấm nháp là được”.
Hai gã tài tử tựa như cũng không hài lòng, tiếp tục nói: “Cái này được sao?”
Tiết Phá Dạ đến đây đã nổi tính tình, ta kháo, muốn xảo trá hay là thế nào, cùng Tiết gia gia ngươi chơi cái này, cũng chơi sai chỗ rồi, đang muốn phát giận, đã thấy một gã tài tử trên mặt tràn đây vẻ ɖâʍ đãng, thanh âm mềm xuống:
“Chưởng quầy, ta nghe nói Tiêu tài nữ ngày mai muốn tới tửu lâu ngươi mở tiệc
chiêu đãi người đọc sách chúng ta, không biết có phải thế không?”
Tiết Phá Dạ không biết hai tên ɖâʍ nhân này muốn làm cái gì, gật gật đầu, cẩn thận nói: “Xác thực có việc này!”
Hai vị tài tử lại nhìn nhau cười, chỉ thấy một gã tài tử từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc đặt ở trên bàn, thản nhiên nói: “Chưởng quầy, chúng ta cần phải làm
phiền ông một việc”.
Tiết Phá Dạ không biết hai tiểu tử này trong hồ lô bán thuốc gì được, xem thỏi
bạc nọ như thế nào cũng có mười lượng, bất động thanh sắc, cười nói: “Không
biết hai vị tài tử có gì phân phó?”
Tài tử nọ thản nhiên nói: “Bạc ông nhận lấy, ngày mai Tiêu tài nữ tới đây mở tiệc chiêu đãi người đọc sách, nói vậy nhân số rất đông, ông đem hai người chúng tôi an bài ở vị trí gần Tiêu tài nữ, không thể có lầm, nếu không hai người chúng ta tất nhiên ngâm thơ chửi tửu lâu này, làm cho người ta không dám đến”.
Kháo, thật sự là hung ác.
Tiết Phá Dạ nhẹ nhàng thở ra, không thể tưởng được lại là loại yêu cầu này, vị trí tới gần chút có thể kiếm mười lượng, xem ra thanh danh Tiêu tài nữ thực không phải ăn chay.
Tiết Phá Dạ liên tục gật đầu, lúc này mới đem bạc yên tâm thu hồi, cười nói:
“Hai vị yên tâm, hai vị yên tâm!”
Nhanh chóng lấy đến giấy bút hỏi: “Hai vị tài tử có thể báo ra đại danh, ta cũng tiện an bài”.
Hai người tựa như thực hài lòng phương thức này của Tiết Phá Dạ, một người nói: “Bản công tử họ Lý, danh Vu Thuân, tự Vĩ Nam” Tiết Phá Dạ vôi viết xuống trên giấy, tự thế thật lớn.
Tên còn lại họ Hà, danh Kiệt, tự Kiến Nhân, Tiết Phá Dạ cũng viết lên.
Sau khi viết xong, Tiết Phá Dạ đem giấy cắt ra, sau đó đán vào trên hai chiếc ghế, lúc này mới nói: “Ngày mai tôi liền đem hai cái ghế dựa này đặt ở bên cạnh Tiêu tài nữ, hai vị đến lúc đó đến ngồi là được, không biết hai vị đã hài lòng chưa?”
Hai gã tài tử mặt mày hớn hở, liên tiếp gật đầu, khen ngợi vị chưởng quầy này thông minh, thực biết làm người.
Ở trong không khí hài hòa, hai gã tài tử cơm cũng không ăn, vô cùng vui vẻ rời đi.
Tiết Phá Dạ tiễn bước hai vị ɖâʍ nhân này, mới thở ra thật to, kêu lên lão Tống, phân phó nói: “Chỉ sợ còn có người đến trong điếm yêu câu vị trí gân Tiêu tài nữ, nhớ kỹ, trong vòng ba thước mười lượng bạc một chỗ, trong vòng bốn thước tám lượng, trong vòng năm thước năm lượng, cũng không thể thu thiếu, thu bạc, đều ghi nhớ tên, dán ở trên ghế, an bài tốt chỗ ngồi."
Lão Tống giật mình nói: “Chưởng quầy, cậu... cậu không phải nói đùa chứ, chỗ ngồi cũng thu bạc?”
Tiết Phá Dạ sờ sờ mũi, thản nhiên nói: “Có bạc thu, chúng ta vì sao không thu? Bắt lấy mỗi một cơ hội kiếm tiền, đây là bản lãnh thương nhân chúng ta phải chuẩn bị. Ông yên tâm, ông không cân phải nói, người khác tự nhiên sẽ đem bạc hai tay dâng lên. Cấp nhiều tôi không phản đối, cấp ít hì nói vị trí đã được người chiếm, để cho bọn họ tăng giá”.
Lão Tống thở dài: “Chưởng quầy, cái đầu óc này của cậu, chỉ sợ không tới vài năm, toàn bộ cửa hàng Hàng Châu đều là của cậu”.
Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Nếu thật sự là như vậy, tôi phải đi kinh đô mở quán, đem bên quán bên này đều giao cho ông quản lý”.
Nói một hồi, Tiết Phá Dạ cũng ra ngoài giúp đám người Tiêu Phẩm Thạch cùng nhau bố trí.
Tiêu Phẩm Thạch nhìn thấy Tiết Phá Dạ, cười nói: “Đại ca, tối hôm qua huynh đi đâu vậy? Sao không có trở về?”
Tiết Phá Dạ hàm hồ ứng đối qua, hướng Hồ Tam hỏi: “Hồ Tam, mẫu thân ngươi bệnh tình ra sao rồi?”
Hồ Tam vội hỏi: “Tiết đại ca, người đã tốt hơn nhiều, thật sự là nhờ vào đại ca cứu mạng”.
Tiết Phá Dạ cười cười nói: “Làm cho tốt, kiếm nhiều bạc, để cho lão nhân gia người sinh thời được hưởng phúc của ngươi, cũng coi như lão nhân gia không có sinh không một lần”.
Hồ Tam cảm kích nói: “Tiết đại ca yên tâm, Hồ Tam nhất định làm tốt”.
Tiết Phá Dạ gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cha mẹ mình, một loại cảm giác
cô đơn chua xót nảy lên trong lòng, mẫu thân hiền lành cùng phụ thân ít cười nói
hiện nay cuộc sống thế nào rôi? Hai vị lão nhân gia cuộc sống có tốt không?
Mình đột nhiên mất tích, hai vị lão nhân chỉ sợ thương tâm vạn phần, khóc đỏ
mắt.
Nghĩ đến hai vị lão nhân đều là giáo sư, về hưu cũng có tiền hưu dưỡng lão, cũng không sợ không có tiên chịu khổ, Tiết Phá Dạ tâm tình mới hơi đỡ hơn.
Nguyệt Trúc ở bên nhìn thấy Tiết Phá Dạ thần sắc không đúng, lại đây nhẹ giọng nói: “Phá Dạ ca ca, huynh làm sao vậy?”
Tiết Phá Dạ xoa xoa ánh mắt tràn ra một tia nước mắt, cười cười nói: “Không có gì, chỉ nhớ tới gia phụ gia mẫu, có chút thương nhớ”.
Nguyệt Trúc vội hỏi: “Bá phụ bá mẫu ở nơi nào? Chúng ta đưa qua đây, miễn cho huynh thương nhớ họ, họ cũng đối với huynh nóng ruột nóng gan”.
Tiết Phá Dạ thôn thức lắc đâu, thở dài: “Bọn họ ở rất xa rất xa, có lẽ... có lẽ
huynh sẽ không còn được gặp lại bọn họ”.
Nhìn về phía chân trời, đã là chiều tà, mặt trời đỏ chậm rãi hạ về phía tây.
Nói cũng chính xác, quả nhiên không hề ít tài tử đại thiếu lại đây định vị trí, một gã đại thiếu tài đại khí thô, thế mà chi hai mươi lượng bạc mua một vị trí trong khu ba thước.
Đến cuối cùng, thế mà bán ra trên trăm lượng bạc vị trí, lão Tống le lưỡi, thật sự không thể tưởng được bạc đến dể đàng như vậy, đối với vị chưởng quầy đa dạng chồng chất này thật sự là kính như thân.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, đến đang lúc hoàng hôn, đã đại khái an bài tốt, màn tránh gió ở trước cửa tửu lâu làm thành một vòng lớn, thẳng vây đến phía trước bờ sông, trong vòng bày hơn ba mươi bàn, đây đều là lão Tống thuê lại đây, dùng xong thì trả trở về.
Đợi cho lúc sắp kết thúc công việc, Tiết Phá Dạ bảo lão Tống buổi tối cấp cho mọi người một bữa tối phong phú, bản thân thì lại lấy cớ có việc phải làm, đi ra tửu lâu, nhìn thấy Nguyệt Trúc một bộ đáng lo lắng, Tiết Phá Dạ thở dài, an ủi nói: “Ta đi nói chuyện hạng mục hợp tác, sẽ không trắng đêm không về”.
Nguyệt Trúc cúi đầu thấp giọng nói: “Muội, muội chờ huynh trở về!”
Tiết Phá Dạ cười cười, gật đầu rời đi.
Tiết Phá Dạ thật ra thật muốn đi nói chuyện hạng mục hợp tác, bất quá loại
hạng mục công việc hợp tác này cũng không thể hướng Nguyệt Trúc thuyết minh.