Chương 36: Phương phu nhân

Rời khỏi Phẩm Hương Các, dọc theo Thanh Hà Phường hướng đông mà đi trở về, đã là đêm khuya, cũng là lúc xuân lâu làm ăn rầm rộ nhất, rộn rộn ràng ràng, một mảng cảnh tượng thái bình.


Sắp ra đầu phố, đi qua “Phiêu hương viện” lớn nhất đông nhất, bên trong vô cùng huyên náo, Tiết Phá Dạ thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy tiếng người ồn ào, bên trong oanh ca yến hót, một bóng người chạy ra bên ngoài, Tiêt Phá Dạ nhìn người nọ, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, về sau thiếu chút nữa là cười ra tiếng.


Người này thân trên trần trụi, phía đưới mặc một cái đan khố, tóc rối tung, chật vật không chịu nổi chạy ra bên ngoài, mọi người đều nhường đường, tiểu tử này chạy ra đại môn, suýt nữa đụng phải Tiết Phá Dạ, thất kinh, quay đầu nhằm hướng đông chạy đi, tốc độ cực nhanh, làm cho Tiết Phá Dạ nhớ tới phi nhân Bogut.


Tiết Phá Dạ trong lòng tò mò, không lẽ tiểu tử này là muốn phiêu bá vương kĩ?
Còn không có nghĩ nhiều, chợt nghe trong lầu truyền đến tiếng khóc thét thê thảm, một đám nương tử quấn áp một người trắng như tuyết ổi ra, lại là một cô nương trần như nhộng.


Hơn mười cô nương tay cằm mộc bồng, đầu lĩnh là một nữ nhân chừng hai bốn hai lăm, thân hình đầy đặn, tuy có vài phân tư sắc, nhưng nhe răng trợn mắt, tất là hung hãn.
Nàng mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, tay phải cầm lấy tóc cô nương trần trụi kéo
ta phía ngoài, trong miệng mắng:


“Ngươi con hồ ly tinh thôi, kỹ nữ vô liêm sĩ,lão nương hôm nay không trừng trị ngươi, ngươi thật đúng là không biết cái
Hàng Châu này là thiên hạ của ai”.
Tiết Phá Dạ rất nghi hoặc, chăng lẽ là cô nương không chịu hầu hạ khách, bị lão bản trừng phạt?


available on google playdownload on app store


Nương tử quân đem cô nương nọ kéo ra tới bên ngoài, giơ gậy đánh lên trên người nàng ta, cô nương nọ quay cuồng ngay tại chỗ, liên tục kêu thảm thiết, thân mình trắng bóng một lát liền tràn đầy vết thương vết máu.
Nữ nhân hung hãn tay chống eo, hung tợn mắng:


“Kỹ nữ khốn nạn, không biết xấu hổ, cho ngươi biết lão nương lợi hại, đánh, đánh cho ta, đánh ch.ết cho ta...!"
Nàng vô cùng mạnh mẽ, hung lệ đều hiện ra, Tiết Phá Dạ ở một bên thấy, đối với nữ nhân này lập tức sinh ra cảm giác chán ghét.


“Nhị nãi nãi, nhị nãi nãi, đừng đánh nữa, cái này sẽ xảy ra tai nạn ch.ết người!”
Trong thanh âm, một nữ nhân mập mạp nắm khăn tay, khóc nức nở hoang mang rối loạn đi ra.


Tiết Phá Dạ đầu óc vừa chuyển, lập tức rõ ràng, cái nữ nhân mập mạp này mới là lão bản Phiêu Hương Viện, bất quá cái lão bản này so sánh cùng Lục nương tử phong tình vạn, quả nhiên là khác nhau như trời với đất, một bên như cóc ghẻ, một bên như cửu thiên tiên nữ.


Nữ nhân hung hãn Nhị nãi nãi tay chống eo, nhìn lão bản đi ra, cười lạnh nói:
“Có phải sợ ta đem kỹ nữ đầu bài nơi này của ngươi đánh hỏng, hại ngươi làm ăn
hay không?”


Lão bản nọ vội nói: “Nhị nãi nãi hiểu lầm, Phượng Hà là một đứa nhỏ, không biết quy củ, Nhị nãi nãi đừng nóng giận, chọc tức thân mình là lỗi của ta!”
Nhị nãi nãi chỉ vào cô nương trần trụi mình đầy thương tích, hung tợn nói:


“Cái kỹ nữ thối này câu dẫn nam nhân nhà của ta, nếu không đánh ch.ết nó, ta làm sao xả được cơn tức này.”
Phất tay nói: “Đánh, đừng dừng, hung hăng đánh."


Lão bản nọ thấy cô nương trần trụi giãy dụa chậm dần, liền thanh nói: “Nhị nãi nãi, cầu người đừng đánh nữa, đánh nữa cũng thật sẽ xảy ra tai nạn ch.ết người. Cái này cũng không phải Phượng Hà câu dẫn nhị thiếu gia, là nhị thiếu gia chính mình tới cửa...!”


Vừa mới dứt lời, Nhị nãi nãi nọ xông lên trước, vung tay lên,bốp một tiếng, cho lão bản một cái tát, cười lạnh nói:
“Nếu không phải bà tử ngươi cái thứ không biết xấu hổ dẫn một đám hồ ly khốn kiếp, hắn có thể tới cửa sao?”


Tiết Phá Dạ thấy Nhị nãi nãi thế mà cho lão bản một cái tát, không khỏi rất là
giật mình, Nhị nãi nãi này ngang ngược, vô cùng kiêu ngạo, lại không biết nói là Nhị nãi nãi nhà ai? Tiểu tử lúc trước ngay cả quần áo cũng chưa mặc liền chật vật
chạy trốn tự nhiên chính là nhị thiếu gia nọ.


Bên này ra chuyện như vậy, trước cửa Phiêu Hương Viện đã vây đầy người, tiếng người ồn ào, thật sự chật chội.
Khách bốn phía tạm thời mất đi nhã hứng nghe khúc, đều ùa tới, xem trận trò hay này.


Lão bản nọ ở trước mặt mọi người bị cho một cái tát, vừa gấp vừa tức, vô cùng xấu hổ, cũng không dám phản bác, chỉ có thể nén giận, Tiết Phá Dạ vô cùng tò mò, bên cạnh có một tài tử vóc dáng nhỏ bé liều mạng chen tới phía trước, thật vất và chen đến bên cạnh hắn, Tiết Phá Dạ nghiêng đầu thấp giọng hỏi:


“Vị tài tử phong lưu phóng khoáng này, xin hỏi đây là Nhị nãi nãi nhà ai?”
Người vóc dáng nhỏ bé này đánh giá Tiết Phá Dạ, nhìn ở mặt mũi bốn chữ “Phong lưu phóng khoáng”, rốt cuộc thấp giọng trả lời: “Nhị nãi nãi Lô gia”.
“Lô gia?” Tiết Phá Dạ có chút nghi hoặc.


“Ngươi ngay cả Lô gia cũng không biết?”
Người vóc dáng nhỏ bé giống như xem người ngoài hành tinh nhìn Tiết Phá Dạ hỏi: “Ngươi là người Hàng Châu chúng ta sao?”


Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Không đúng không đúng, Hàng Châu chỉ có thể sinh ra nhân vật tài tử phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái như vậy, tiểu đệ thô tục, không dám sinh ra ở đây”.


Người vóc đáng nhỏ bé thế này mới gật đầu nói: “Trách không được trách không được, Lô gia này là thủ phú Hàng Châu, Hàng Châu nếu có mười nhà cửa hàng, có sáu nhà là sản nghiệp Lô gia bọn họ."


Tiết Phá Dạ nhíu mày, nhớ tới ngày ấy lão Đàm đi dự tiệc, không phải chính là tới Lô gia sao?
“Thì ra là thế!” Tiết Phá Dạ híp mắt: “Trách không được ngang ngược như vậy."


Người vóc đáng nhỏ bé tựa như bị gợi lên hứng thú, đề sát vào nói: “Lô gia phú giáp một phương, Nhị nãi nãi này là người chủ sự Lô gia, nghe nói ngay cả Lô lão thái gia đều phải kính nàng ba phần."


Tiết Phá Dạ cười thấp giọng nói: “Ô, lợi hại như vậy? Đúng rồi, nhị thiếu gia nọ một nam tử hán đường đường, vì sao lại có vợ như hổ, hay là Nhị nãi nãi này là Hà Đông sư?”


Tiểu vóc dáng không rõ cái gì là Hà Đông sư, Tống Triều Trần Quý Thường thê tử thiện tật, ngược đãi phu quân, Tô Đông Pha diễn xưng là “Hà Đông sư”, triều Đại Sở cũng không có điển cố như vậy, bất quá tài tử chính là tài tử, người vóc đáng nhỏ bé đối với Tiết Phá Dạ nói nghe là hiệu, đơn giản chính là hỏi nhị thiếu gia vì sao e ngại Nhị nãi nãi, hạ giọng nói:


“Nhị nãi nãi này là người Dương Châu Phương gia. Lô gia lập nghiệp, có thể trở thành thủ phủ Hàng Châu, Phương gia là đại ân giúp đỡ, không chỉ như thế, hai vị huynh trưởng Nhị nãi nãi này nay tại triều làm quan, nghe nói huynh trưởng là Ban sai ở phủ Chiêm Sĩ, thứ huynh hành quân binh nghiệp, quan phong tứ phẩm Tuyên Võ Đô Ủy, cần tài có tài, cần thế cũng có thế, ngày thường Vương đại nhân cũng không dám đi đắc tội”.


Tiết Phá Dạ lúc này mới rõ ràng Nhị nãi nãi này thế mà có hậu trường sâu như vậy, trách không được Lô gia mời yến, ngay cả lão Đàm cũng không tiện chối từ.


Cô nương kêu thảm thiết càng ngày càng nhỏ, thanh âm dân dần suy yếu, tựa như đã chịu không được loạn côn bổng này đánh, sắp ch.ết rồi.
Nhị nãi nãi Phương phu nhân nhìn thấy cô nương trần trụi không hề giãy dụa, rốt cuộc kêu lên: “Nghỉ ngơi, dừng đánh!”


Nương tử quần côn bổng lúc này mới ngừng lại.
Cô nương nọ thân mình tuyết trắng đã tràn đầy vết thương, vết máu loang lỗ,
vốn trắng nõn giống như tuyết, nay lại đỏ sầm đáng sợ.


Người vây xem chung quanh thấy ở trong mắt, đều lắc đầu thở dài, hiên nhiên đối với cô nương này rât là đồng tình, Tiết Phá Dạ mấy lần muốn đi lên ngăn cản, đáng tiếc nghĩ đến hoàn cảnh trước mắt của mình, cùng Lô gia đấu đơn giản là tự tìm đường ch.ết mà thôi, áp lực lửa giận trong lòng, âm thầm thề:


“Cũng có một ngày, ta muốn cho Lô gia ngươi thần phục dưới chân cho ta, càng muốn cho bà tử điên này trừng phạt đúng tội!”


Phương phu nhân hướng về bốn phía nhìn quét một lần, cao giọng nói: “Các ngươi đều xem tốt cho ta, về sau kỹ viện nhà ai lại để cho miết tôn vào cửa, ta đốt bảng nơi đó, làm cho nó từ nay về sau ở Hàng Châu không nơi sống yên."


Nàng nói chuyện cực kỳ thô lỗ, mọi người trong viện là đám giận không đám nói.
Phương phu nhân thấy mọi người câm như hến, rất là đắc ý, chậm rãi đi đến
bên người cô nương trần trụi, cúi người xuống, nắm tóc cô nương kéo lên, lạnh


lùng thốt: “Cho dù có vài phân tư sắc, chỉ là trời sinh hạ lưu, làm kỹ nữ làm nghiện, thông đồng miết tôn nhà của ta...”
Còn chưa nói xong, chỉ thấy cô nương


nọ bông nhiên cô lấy khí lực, một tay đẩy ngã Phương phu nhân, Phương phu nhân nọ còn chưa có kịp kêu to, cô nương nọ đã đem thân mình loang lỗ đầy vết máu xông lên, cắn cổ Phương phu nhân.


Dị biến đột nhiên sinh ra, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, thấy cô nương cưỡi ở trên người Phương phu nhân cắn xé, đều là đại khoái nhân tâm, có chút người nhịn không được kêu lên rất tội.


Phương phu nhân gào khóc thảm thiết kêu to, sợ tới mức khóc lên: “Mau, đem nàng kéo ra, đem nàng kéo ra...!”
Nương tử quân lập tức tiến lên lôi kéo, rốt cuộc đem cô nương kéo ra, cô nương nọ miệng đầy máu tươi, mà trên cổ Phương phu nhân trực tiếp bị cắn ra một khối thịt.


Mọi người còn đang kinh hãi, chỉ thấy cô nương bỗng nhiên giống như phát điên đẩy nương tử quân ra, phóng thẳng về phía sông trước mặt, bùm một tiếng, thế mà nhảy xuống.
Tiết Phá Dạ trong lòng chấn động, vô cùng khiếp sợ, một sinh mệnh còn trẻ như vậy đã trôi qua ở trước mắt chính mình.


Cú nhảy sông này, làm cho Tiết Phá Dạ cảm nhận được mạng người ti tiện ở dưới loại chế độ này.






Truyện liên quan