Chương 35: Hợp tác hai bên cùng có lợi

Lục nương tử nghe được ba chữ “Lãm Nguyệt Hiên”, thân thể mềm mại chấn động, tươi cười thu liễm, cả kinh nói:
“Không lẽ chính là Lãm Nguyệt Hiên ngày
mai Tiêu tài nữ mở tiệc chiêu đãi tài tử Hàng Châu?”


Tiết Phá Dạ trong lòng biết, định là lão Đàm đã phát ra thông cáo, tin tức mới
có thể linh thông như thế, gật đầu nói:
“Không sai, tiểu đệ thật là gánh xuống cái
vụ mua bán này”.


Lục nương tử lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ, “Đệ đệ tốt, thì ra đệ chính là Tiết chưởng quầy Lãm Nguyệt Hiên? Hôm nay thành Hàng Châu khắp nơi đều là thanh danh của đệ, Lãm Nguyệt Hiên của đệ là danh chân Hàng Châu. Quý nhân giá lâm, là tỷ tỷ mắt vụng”.


Tiết Phá Dạ cười nhẹ, ánh mắt từ phong nhũ nàng đảo qua, lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ nếu biết thì càng là chuyện tốt, cái này đối với hai ta là chuyện hợp tác hai bên cùng có lợi. Cô nương ở lâu đệ xướng khúc, Lãm Nguyệt Hiên bên đệ liền hơn một tiết mục mời chào khách, mà tỷ tỷ bên này mượn tửu lâu đệ, cũng thanh danh lan xa. Không những như thế, chờ cô nương đi tửu lâu đệ, đệ vê sau mỗ tháng viết mấy khúc mới cho bên tỷ, nhất định làm cho khách tới ùn ùn, đạp phá cửa Phẩm Hương Các”.


Lục nương tử lộ ra vẻ hưng phấn, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, “Đệ đệ tốt, tửu lâu của đệ an bài các cô nương xướng khúc, có... hì hì... có chút không ổn không? Tỷ thật ra nghe nói tửu lâu có kể chuyện, cũng chưa từng nghe qua tửu lâu có cô nương xướng khúc”.


Tiết Phá Dạ lạnh nhạt cười, vuốt mũi nói: “Chưa nghe qua, không phải là không thể làm. Có một số việc, vĩnh viễn là cái lợi của người đầu tiên ăn cua (sự tích là trước đây người ra không dám ăn cua vì bề ngoài của cua quá xấu, những người đầu tiên ăn mới biết nó ngon, ý chỉ thành qua tốt dành cho những người mạo hiểm đi đầu)”.


available on google playdownload on app store


Lục nương từ nhíu mày khó hiểu hỏi: “Người đầu tiên ăn cua?”
Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Chính là nói những người đầu tiên đi làm những
chuyện mới mẻ”.


Lục nương tử mỉm cười, trầm mặc một lát, mới nâng lên dung nhan thiên kiều bá mị, lại cười nói: “Đệ đệ tốt, đệ nói cô nương đi tửu lâu của đệ xướng khúc thực sự có tác dụng sao?”


Tiết Phá Dạ khăng định nói: “Tỷ tỷ tốt, vậy tất nhiên là hiệu quả cực tốt. Các tài tử đại thiếu này ở tửu lâu nghe khúc cảm giác cùng ở xuân lâu nghe khúc là khác nhau thật lớn, tửu lâu khắp nơi là cô nương, tự nhiên không quá có cảm giác, mà tửu lâu cũng là vật hiếm làm quý, có mỹ nhân đàn từ xướng khúc, khách tự nhiên đối với cô nương rất có hứng thú, nếu là biết được cô nương đến từ Phẩm Hương Các, còn không giống như nổi điên hướng nơi này chạy tới”


Lộ ra nụ cười ɖâʍ tục: “Tửu lâu cùng xuân lâu nghe khúc khác nhau, liền như ở trên giường cùng tại đã địa giao hoan tố ái vậy tại đã địa tự nhiên là tình thú hơn
nhiều, cũng kích thích hơn nhiều”.


Hắn vốn tưởng rằng Lục nương tử thân ở hoan tràng, đối với loại lời ɖâʍ tục này tự nhiên là đã quen, cũng không ngờ Lục nương tử nghe vào trong tai, khuôn
mặt thế mà đỏ bừng, phì nói:


“Đệ cũng thật không đứng đắn, toàn nói bậy” Vô cùng ngượng ngùng, Tiết Phá Dạ thật ra cũng có chút kỳ quái.


Tiết Phá Dạ cười hắc hắc, nói tiếp: “Tỷ tỷ, hiệu quả có tốt hay không, tỷ đề cho cô nương xướng vài ngày sẽ biết, nếu là làm ăn không khá lên được, tỷ cũng không cần để cho cô nương đi qua, tiểu đệ cũng tự nhiên đăng môn tạ tội”.


Lục nương tử hàm răng cắn môi đỏ, sóng mắt lưu động, tựa như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, rốt cuộc lộ ra nụ cười quyến rũ hồn xiêu phách lạc:


“Tốt, liên định như vậy đi, từ sáng mai... Không, sáng mai chỗ của đệ có yến hội, như vậy từ ngày sau đó tỷ liền mỗi ngày phái một cô nương đi tới chỗ của đệ xướng khúc. Đệ cũng đừng quên, loại khúc mới vừa rồi đệ nên mỗi tháng đều viết cho chúng ta mấy khúc”.


Tiết Phá Dạ liên tục gật đầu nói: “Yên tâm yên tâm!” Lại nói: “Đệ trước đem Thiện Nữ U Hồn mới vừa rồi viết cho tỷ!”
Lục nương tử cười nói: “Thì ra kêu Thiện Nữ U Hồn, cái tên này cũng quái!”
Đi ra ngoài cầm giấy bút lại đây.


Tiết Phá Dạ chấp bút viết từ, cười nói: “Tỷ tỷ, cái khúc này có chút lai lịch, là đệ nghe nói một chuyện xưa, có cảm mà phát mới viết thành”.
Lục nương tử thúc giục nói: “Đệ đệ tốt, là cái chuyện xưa gì? Mau nói cho tỷ tỷ nghe một chút”.


Tiết Phá Dạ lập tức đem chuyện xưa Ninh Thải Thần cùng Niếp Tiểu Thiến thô sơ giản lược nói một lần, Lục nương tử nghe xong ngây người một lát, thế mà sinh ra một tia sầu não, buồn bã thở dài:
“Nhân quỷ thù đô, lại có thể yêu ch.ết đi
sống lại như vậy, thực làm cho người ta khâm phục”.


Tiết Phá Dạ nhìn dung nhan kiều mị của nàng, sinh ra một cỗ xúc động, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ nếu là Niếp Tiểu Thiên, đệ cũng thật muốn làm Ninh Thải Thân”.
Lục nương tử ngẩn ra, lập tức cười mắng: “Đệ đồ không lương tâm này, trù tỷ ch.ết sao? Để cho tỷ thành quỷ”.


Nàng mắng mà diễm thái ngàn vạn, Tiết Phá Dạ nhất thời lại xem đến ngây người.
Lục nương tử nhìn vẻ mặt của hắn, che miệng cười nói: “Đệ đệ tốt, nhìn đến ngốc sao? Viết xong chưa?”


Tiết Phá Dạ ho khan hai tiếng, thu tinh thần trở về, đem giấy đưa qua, Lục nương tử đưa tay tiếp nhận, thấy hắn tự thê ngắn gọn, ngạc nhiên nói:
“Công tử cũng dùng chữ mới?”


Đương kim Đại Sở tôn trọng văn nhân, văn nhân địa vị cực kỳ cao thượng, cái này cùng triều Đại Tống bị nó thay thế cực kỳ tương tự, đều là hình không hơn đại phu, từ trình độ nào đó mà nói, Đại Sở quốc là quốc gia văn nhân hạnh phúc.


Mười năm trước, Văn các đại học sĩ Du Hồ Thanh bắt đầu thay đổi văn tự, đề xướng đơn giản hoá văn tự, phát triển tự thê mới, đây chính là tư tưởng cực kỳ tiến bộ, nhất thời văn nhân chia làm hai phái, một phái bảo cô do Thái Sư cầm đầu, một phái là cách tân phái lấy Văn các đại học sĩ Du Hồ Thanh đầu lĩnh.


Hai phái vì loại tự thê nào càng thích hợp cho Đại Sở, tranh đấu lẫn nhau, cô tân tranh cũng thành một dị sự trên văn đàn Đại Sở.


Tân phái lại biên soạn Vạn Tự Thông Giám, phát rộng rãi trong dân gian, vì lan truyền chữ mới, Tiết Phá Dạ đi vào thế giới này tháng thứ hai liên mua một quyển, phát giác cái chữ mới này cùng chữ giản thể đời sau lại giếng nhau khác thường, chênh lệch trong đó cũng không lớn, bỏ ra không đên hai tháng thời gian, một ít chữ thường dùng đã thuần thục.


Lục nương tử liếc mắt một cái phân biệt ra tự thể, Tiết Phá Dạ cũng không kỳ
quái, gật đâu nói: “Từ mới rõ ràng sáng tỏ, hoa hòe lại ít, đê dàng cho sáng tác,
đương nhiên phải dùng từ mới”.
Lục nương tử cười nhè nhẹ, nhìn từ khúc trên giấy, nhẹ nhàng ngâm nói:


“Nhân sinh lộ, mĩ mộng tự lộ trường...”
Ngâm sau, buồn bã nói: “Đệ đệ tốt, cái
khúc từ này của đệ việt thật sự là tốt”.


Tiết Phá Dạ đứng lên, vặn vẹo gân cốt, đắc ý nói: “Đó là tự nhiên, tỷ tỷ, không bằng tỷ đem cái khúc này xướng một lần, đệ nghe một chút được không?”


Lục nương tử tựa như có chút ngượng ngùng, xua tay nói: “Không tốt, không tốt, tỷ tỷ đã rất nhiều năm không xướng qua, xướng không dễ nghe."


Tiết Phá Dạ bày ra gương mặt nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ tốt, đệ là muốn nghe tỷ xướng có chỗ nào không đúng hay không, cái khúc này tỷ phải dạy cho các cô nương mới được, tỷ tự nhiên không thể không nắm vững.”


Nhãn châu chuyển động, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đại mỹ nhân như vậy, thanh âm không thua gì hoàng oanh khổng tước, muốn không dễ nghe cũng không được."


Lục nương tử sóng mắt lưu động, khanh khách cười duyên nói: “Đệ đệ rất biết ăn nói, mồm miệng này của đệ, chỉ sợ muốn dỗ ch.ết các tiểu cô nương”.
Tiết Phá Dạ vuốt mũi cười nói: “Dỗ các tiểu cô nương? Như vậy dỗ không đến tỷ tỷ tốt sao?”


Lục nương tử lại là một trận cười quyến rũ, môi đỏ mọng khởi động, đã xướng nói: “Nhân sinh lộ...!”


Nàng thanh âm thế mà so với hai cô nương kia còn để nghe uyển chuyển mấy lần, mỗi một lời như hàm hương mang ngọc từ cái miệng nhỏ anh đào của nàng phát ra, Tiệt Phá Dạ lúc này mới lãnh hội đến cái gì tên là âm thanh tự nhiên, Lục nương tử không những mỗi một từ phát âm cực chuẩn, hơn nữa càng ở khúc tăng thêm ý cảnh mới, so với Tiết Phá Dạ xướng còn cao hơn mấy phần.


Một khúc kết thúc, Tiết Phá Dạ còn chìm đắm trong giọng hát say lòng người nọ, hồi lâu tỉnh lại, mới thấy Lục nương tử đang mỉm cười nhìn mình.


“Tỷ tỷ chẳng những thanh âm có thể so với thiên tiên, chỉ cái trí nhớ này cũng làm cho người ta khâm phục, đệ chỉ xướng một lần mà tỷ có thể một âm cũng không kém xướng ra, tiểu đệ là thật bội phục”


Tiết Phá Dạ thành khẩn nói, đối với lão bảo Phẩm Hương Các phong tình vạn chủng này, hắn bắt đâu một lần nữa
xem kỹ lại.
Cảm giác sắc trời quá muộn, lo lắng Nguyệt Trúc lại thức đêm chờ đợi, cô gái nhỏ nọ là thực quật cường, cười nói:
“Tỷ tỷ tốt, chuyện này chúng ta cứ như vậy


nói định đi, từ nay trở đi tỷ liền phái cô nương đi qua, sắc trời đã muộn, tiểu đệ
nên trở về."
Lục nương tử cười quyến rũ, ẻo lả nói: “Đệ đệ tốt, đệ cứ thế mà trở về sao? Đêm đẹp vàng ngọc, không bằng ở trong này nghỉ ngơi, để cho tỷ tỷ bồi cùng đệ”


Tiết Phá Dạ cổ họng vừa động, thất thanh nói: “Thực?”
Lục nương tử cười duyên khanh khách, lại đẩy điểm lên trán Tiết Phá Dạ, ôn nhu nói: “Đệ cái tiểu bại hoại này, trong đâu nghĩ cái gì đây?”


Tiết Phá Dạ đưa tay muốn ôm lấy vòng eo của nàng, bị nàng chợt né qua, Tiết Phá Dạ thở dài:
“Người không phong lưu uổng thiếu niên, tỷ tỷ một đại mỹ nhân như vậy qua lại ở trước mắt của đệ, tỷ nói đệ đệ có thể không động tâm sao?”


Lục nương tử cười quyến rũ nói: “Phong lưu cũng tốt, nhưng đừng thành hạ lưu”.


Tiết Phá Dạ trong lòng hơi hơi rõ ràng, Lục nương tử này tuy rằng ở hoan tràng, hơn nữa phong tao mị cốt, nhưng chuyện tới trước mắt cũng không là một nữ tử dễ dàng, chính mình mỗi một lần động thủ đi vuốt ve, đều bị nàng tránh né tất có kỹ xảo, nghĩ đến câu kia của nàng “Tỷ tỷ còn là thân cô nương”, mơ hồ cảm thấy cũng không giông tin đồn vô căn cứ.


So đo đã định, Lục nương tử tự nhiên sẽ không thật muốn bồi Tiết Phá Dạ qua
đêm, tuy nói trong lòng đối với tiểu đệ đệ này có vài phần yêu thích, nhưng mà muốn giao ra thân mình, vậy cũng là chuyện cách xa vạn dặm.


Đưa Tiết Phá Dạ đến cửa, Tiết Phá Dạ nghĩ đến một chuyện, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Tỷ tỷ tốt, tỷ sẽ xướng thập bát mô sao?”
Cái “Thập bát mô” này thanh danh cực vang, Tiết Phá Dạ nghe không ít người nói qua, lại chưa bao giờ nghe qua.


Lục nương tử đầu tiên là ngẩn ra, về sau liếc trắng mắt, cười mắng: “Đừng nói bậy”
Đi lên tới trước, thấp giọng nói:
“Chờ đệ lần sau lại đây, tỷ tỷ một mình
xướng cho đệ nghe”.


Tiết Phá Dạ trong lòng mừng rỡ, đột nhiên đưa tay hướng vòng eo Lục nương tử ôm qua, lần này tiếp cận quá gần, Tiết Phá Dạ ra tay đột nhiên, tốc độ lại nhanh, vốn tưởng rằng nhất định có thể ôm được, ai ngờ còn chưa có đụng tới, Lục nương tử thân mình đã như quỷ mị tránh ra, lui về phía sau hai thước, tựa cười mà không cười nhìn Tiết Phá Dạ.


Tiết Phá Dạ cũng có chút giật mình, Lục nương tử cái thân pháp này thế mà thật sự tinh diệu, thâm nghĩ: “Người này không lẽ có võ công?”






Truyện liên quan