Chương 3: Xã hội đen

“Nói cách khác, Đạt Duyên bất mãn đạo gia độc đại, cho nên muốn thông qua các loại thủ đoạn lớn mạnh phật môn? Thậm chí không tiếc bán đứng Thất sư muội?” Tiệt Phá Dạ có chút cảm khái, Phật giáo tuyên dương nhân từ bình hòa, nay Đạt Duyên cũng là vì quảng đại Phật giáo, lại cố tình trái với giáo lí, sự tình trên thế gian có đôi khi chính là mâu thuẫn như vậy.


Chợt nghe Tiêu Linh Tiên ở bên ngoài kêu lớn: “Phá Dạ ca ca, đi ra, rất nhiều cá lớn, mau ra đây nướng cá ăn!”


Tiết Phá Dạ cười ha ha, đi qua mở cửa, thấy Tiêu Linh Tiên đang cầm một con cá lớn, con cá nọ đang giãy dụa, Tiêu Linh Tiên hi hi ha ha cầm lấy, hơi lỏng tay một cái, cá lớn nọ liền từ trong tay nàng giãy ra, rơi trên mặt đất, vẫn rất là có lực nhảy lên, Tiêu Linh Tiên vội vàng cúi người, đi bắt con cá nọ, cũng phải phí công một phen.


Trần Phú đang để mình trần, ở trong hồ bắt cá.
“Chi mong nàng vĩnh viễn vui vẻ thoải mái như vậy!” Lục nương tử ở phía sau Tiết Phá Dạ, nhẹ giọng thở dài.


Tiết Phá Dạ gật mạnh đầu, nhìn về phía bãi cỏ xanh bên hồ kia, Tiểu Linh Tiên giống như một tinh linh đáng yêu, đang cùng con cá giao đầu, không khỏi nở nụ cười vui vẻ, tựa như là thế, mà nói: “Có thể, nàng nhất định có thể, sẽ vĩnh viễn vui vẻ thoải mái, toàn bộ buồn rầu cùng bị thương sẽ cách xa nàng đi!” Quay đầu nhìn Lục nương tử giống như yêu cơ màu đen, mềm giọng nói: “Không chỉ là nàng, tỷ cũng sẽ vui vẻ thoải mái mà sống qua mỗi một ngày”.


Lục nương tử thân thể hơi hơi chấn động, sau một lúc lâu, mới có chút chua xót nói: “Vui vẻ thoải mái? Ta... ta có thể sao?”


Tiết Phá Dạ trong lòng biết nàng nay đang ở Thanh Liên Chiếu, là một trong mười hai đồng tử hộ giáo, không thể né tránh thị phi thế gian, một người con gái thiên kiều bá mị như vậy, vì Thanh Liên Chiếu, không tiếc thân nhập hồng trần liễu hạng, chỉ vì che giấu thân phận mà được tình báo, thật sự là có chút đáng tiếc.


Bất quá cũng thật sự bội phục sự kiên nhẫn của nàng, thanh lâu long xà hỗn tạp. khách đến như nước, chỉ tr.a xét tình báo mà nói, quả thật là một nơi rất tốt, nàng có thể trái phải xu nịnh, ứng phó tự nhiên, tâm mặc dù trung trinh nhưng mà trên mặt lại phải làm ra thái độ phong tao phóng đãng, các cô gái bình thường thật sự không có năng lực như vậy.


“Đương nhiên là có thể!” Tiết Phá Dạ xem thân thể của nàng hơi hơi phát run, lập tức kiên định nói: “Chỉ cần có mục tiêu này, nhất định là có thể, trên thế giới này cũng không có chuyện nào là không thể thực hiện”.
Lục nương tử cười chua xót, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn ngươi!”


Tiêu Linh Tiên hướng tới bên này nhìn xung quanh một chút, hưng phấn nói:
“Đến đến, cá thật lớn!”
Tiết Phá Dạ vẫy vẫy tay nói: “Nướng cá đi, rồi hãy kêu mọi người tới ăn, muội phải đích thân động thủ, ta muôn nếm thử tay nghề của muội”.
Tiêu Linh Tiên sửng sốt, cười hì hì.


Tiết Phá Dạ vuốt cằm, một lần nữa đóng cửa lại, Lục nương tử đã nói tiếp đề tài lúc trước: “Đạt Duyên nhiều lần hướng Tông đà chủ góp lời, hy vọng Tông đà chủ lấy Phật giáo làm giáo tông, huynh đệ Thanh Liên Chiếu đêu phải thờ phụng Phật giáo. Chi là việc này quá mức khó xử, huynh đệ trong hội xuất thân khác nhau, Sao có thể đều thờ phụng Phật giáo, chủ ý này có thể nói là vọng tưởng thật lớn, Tông đà chủ mỗi lần chỉ đều cười, mà Đạt Duyên cũng rất không cam lòng, nhiều lần góp lời, sau khi được Tông đà chủ dốc lòng an ủi, tâm tính liền càng ngày càng cổ quái, vì tuyên dương lớn mạnh Phật giáo, đã muôn tiếp cận điên cuồng”.


Tiết Phá Dạ thở dài: “Kính phật kính đến trình độ như vậy, vậy đã là nhập ma, không thể coi là đệ tử phật gia”.


Có lẽ ở hắn suy nghĩ, chỉ có ngồi trên vị trí Tông đà chủ, mới có thể làm cho mấy vạn hội chúng Thanh Liên Chiếu lễ Phật hộ pháp, cũng chính vì nguyên nhân như thế, hắn mới có khả năng thiết hạ bẫy hại Thất sư muội, trước ngồi trên vị trí phân đà chủ, ngày sau mới mưu đồ vị trí Tông đà chủ” Lục nương tử lắc đầu nói: “Quy củ của hội, chỉ có phân đà chủ mới có tư cách trở thành Tông đà chủ. Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, nay hắn đã gần năm sáu chục tuổi, còn sông được bao nhiêu năm nữa? Cho dù thuận lợi ngồi trên vị trí Tông đà chủ, chỉ sợ còn không có truyền pháp, người đã đi rồi”.


“Điên cuồng có thể khiến cho người ta xem nhẹ rất nhiều thứ, tuổi cũng là một trong số đó!” Tiết Phá Dạ lắc đầu thở dài nói: “Đạt Duyên điên cuồng đến mức đã quên tuổi chính mình”.


Lục nương tử chậm rãi ngồi xuống ở bên giường nói: “Có lẽ là như vậy, hắn nay ngay cả Thất sư muội đều có thể bán đứng, còn có cái gì không thể làm? Tuổi với hắn mà nói đã là râu ria, mấu chốt là thực hiện nguyện vọng điên cuồng của hắn”.


Tiết Phá Dạ chắp tay nói: “A Di Đà Phật, nếu đúng như là tỷ nói, vị đệ tử trung thành với phật môn này nêu đi không được Tây Thiên, chỉ sợ sẽ phải xuống địa ngục” Dừng một chút, lại hỏi: “Nay tỷ hiểu rõ âm mưu của hắn, tỷ chuẩn bị làm như thế nào?”


Lục nương tử trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Nay chứng cớ trực tiếp là không có, Đạt Duyên đa mưu túc trí, làm ra chuyện xấu khăng định sẽ lau dọn sạch sẽ, tỷ cùng thủ hạ hao phí tâm lực, đối với hắn điều tr.a đã lâu, tuy rằng biết rõ hắn làm ra rất nhiều việc không biết xấu hổ, thủy chung lại không có lấy được chứng cớ”.


Tiết Phá Dạ cười hắc hắc, vuốt mũi nói: “Không có chứng cớ, vậy cũng thực phiền toát”.
Lục nương tử lập tức nói: “Không sai, phân đà Hàng Châu gần bốn trăm đệ tử, cũng có hơn một trăm ở dưới tay hắn, không có chứng cớ, đối với hắn thật sự không thể làm gì được!”


Tiết Phá Dạ hoảng sợ nói: “Tỷ là nói, trong Linh Ẩn tự không tới một ngàn người, đã có cả trăm tên hòa thượng Thanh Liên Chiếu?”
Lục nương tử gật gật đầu.
Tiết Phá Dạ cười khô nói: “Xem ra Đạt Duyên hòa thượng này thật ra cũng có chút thực lực”.


Lục nương tử thanh âm nghiêm túc nói: “Thanh Liên Chiếu tông cộng có mười tám phân đà, mỗi đà thiết có năm đường, phân biệt là Đấu đường, Thắng đường, Dũng đường, Hồng Tụ đường cùng Ám Ảnh đường!”


Tiết Phá Dạ thè lưỡi, cười nói: “Tên thật ra cũng uy phong, tỷ phụ trách tự nhiên là Hồng Tụ đường?”
Lục nương tử chính thanh nói: “Đừng nói cười, ngươi nghe cần thận”.


Tiết Phá Dạ sờ sờ mũi, mỉm cười, bất quá có chút kỳ quái, Lục nương tử vì sao đem rất nhiều bí mật Thanh Liên Chiếu này nói cho mình biết.


“Ngươi nói không sai, Hồng Tụ đường là ta phụ trách, trừ bỏ Phẩm Hương Các, không ít tỷ muội đều dùng thân phận giả mà ân nấp” Lục nương tử thanh âm bình tĩnh: “Thân phận khác nhau, nói không chính xác phú thái thái nhà ai đó là người của Hồng Tụ đường ta, cũng nói không chừng tiểu thiếp Tri phủ đại nhân đó là người của chúng ta”.


Tiết Phá Dạ kinh ngạc không thôi, không thê tưởng được Thanh Liên Chiếu thế lực thế mà thâm thấu như thế, giơ ngón tay cái lên.


“ƈúƈ ɦσα Đồng phụ trách Ám Ảnh đường, Quỳ Hoa Đồng phụ trách Dũng đường, Đào Hoa Đồng phụ trách Đấu đường, bất quá hắn bị quan phủ bắt, nay Đấu đường do Phó Đường chủ thông lĩnh” Nói đến Đào Hoa Đồng, Lục nương tử thanh âm có chút thương cảm.


Tiết Phá Dạ ò một tiếng, lại nói: “Đạt Duyên phụ trách đó là Thắng đường?”


“Đúng!” Lục nương tử tiếp tục nói: “Thất sư muội ở còn sống, năm đường về nàng quản lý, nhưng nay nàng đã bị hại, các đường đều có tâm tư, đoàn kết ngày xưa dần dần biến mất. Phân đà Hàng Châu chúng ta là phân đà lớn nhất trong hội,


cho nên năm đường đều là đồng tử hộ giáo thông lĩnh, so với nơi khác khác nhau”.
Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Ta nói, Thanh Liên Chiếu mười hai đồng tử hộ giáo các người, một nửa ở Hàng Châu, Tông đà chủ các người đối với phân đà các người cũng thực coi trọng”.


Tựa như một phen nói chuyện nãy giờ hao phí không ít thể lực của Lục nương tử, thanh âm có chút vô lực nói: “Ưm, Tông đà chủ đối với phân đà Hàng Châu quả thật thực coi trọng, bởi vì Thất sư muội là... ừm... cái này ngươi về sau sẽ biết”.
Tiết Phá Dạ cười nhẹ.


Có đôi khi chuyện của mình tựa như là ông trời đã định, từ Tây hồ gặp Thất sư muội bị giết, về sau nhị sư huynh cố tình ở tửu lâu của mình bị hại, đến sau đêm nhập Linh Ẩn tự, lại có hiện tại nghe Lục nương tử giảng tình hình chung của Thanh Liên Chiếu, liền giống như một sợi dây đem mình kéo đên trong cái vòng Thanh Liên Chiếu này, cái này tựa như ở trong tối tăm sớm đã định, liền ngay cả Lục nương tử thiên kiều bá mị này, thế mà cũng là Đường chủ Hồng Tụ đường Thanh Liên Chiếu, thế sự thật đúng là khó liệu!


“Đạt Duyên rắp tâm, vậy... đúng rồi, Quỳ Hoa Đồng cùng ƈúƈ ɦσα Đồng nọ có biết không?” Tiết Phá Dạ dừng ở trên mặt nạ hồ ly tinh xảo, trong mắt hàm tình hỏi.


Lục nương tử lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Trước đó ta vẫn không có chứng cớ, mà nói không bằng chứng, cho dù nói, bọn họ cũng không nhất định tin tưởng, thậm chí có khả năng rơi vào tai Đạt Duyên, Đạt Duyên nêu như biết Hồng Tụ đường chúng ta đã hoài nghi đối với hắn, nhất định sẽ tới gây khó dể chúng ta”.


“Trước đó chưa có chứng cớ?” Tiết Phá Dạ nghe ra ý nghĩa trong đó, ngạc nhiên nói: “Vậy ý tứ của tỷ là nói hiện tại đã có chứng cớ?”


Lục nương tử gật gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm cực kỳ mềm mại, Tiết Phá Dạ lập tức lại có cảm giác sang khoái như khi mới tới Phẩm Hương Các.


“Có chứng cớ là tốt rồi, tỷ có thể đem chuyện này nói cho mấy đường khác, Đạt Duyên chắc là đâu không lại bốn đường khác liên thủ!” Tiêt Phá Dạ nghe được Lục nương tử đã lấy được chứng cớ, cũng thay nàng cao hứng, thanh âm thoải mái không ít hỏi: “Tỷ lấy được chứng cớ gì? Ò... thực xin lỗi, ta không nên hỏi, việc này... Hắc hắc...!”


Đây là bí mật lớn của người ta, thật sự không nên hỏi.
“Hì hì...!? Lục nương tử lúc này thế mà nở nụ cười như chuông bạc, thanh âm câu hồn, vô cùng mềm mại: “Đệ đệ tốt, đệ đã biết nhiều như vậy, cái chứng cớ này tự nhiên tỷ cũng không gạt đệ”.


Tiết Phá Dạ nghe nàng vừa nói như vậy, thế mà từ lưng dâng lên một cỗ cảm giác lành lạnh, một loại dự cảm cực kỳ không tốt dâng lên trong tim, gượng cười nói: “Cái này... là đại sự trong hội của tỷ, ta... ta là một người ngoài cũng không tiện nhúng vào. Đúng rồi, mấy người Tiêu Linh Tiên chỉ sợ đã nướng xong cá, chúng ta đi ra ngoài nhấm nháp một phen, bụng thật sự có chút đói rồi!” Liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.


Nào biết Lục nương tử tuy rằng thân mình vô lực, nhưng tốc độ cũng không chậm, trong tích tắc đã động thân mình tới phía sau Tiết Phá Dạ, ấn bả vai hắn, nhu mì nói: “Chúng ta đã là tỷ tỷ đệ đệ, nào là người ngoài, chuyện mà tỷ tỷ biết, tự nhiên không thể gạt đệ đệ” Nàng thổi khí như lan, Tiết Phá Dạ đã ngửi thấy được hương vị quen thuộc nọ.


Tiết Phá Dạ chỉ cảm thấy Lục nương tử tuy rằng nhẹ nhàng ấn, nhưng mà mình lại tựa như bị hai khối đá lớn ngăn chặn, thế mà không thể động đậy, cười khổ nói: “Tỷ tỷ tốt, nào có tỷ như đối với đệ đệ vậy, tỷ còn làm như vậy, đệ cũng không nhận thức tỷ tỷ này!”




Lục nương tử kề sát vào cô Tiết Phá Dạ, nũng nịu nói: “Đệ đệ thật không có lương tâm, đệ không cần tỷ tỷ như vậy, tỷ cũng không chịu, một ngày là đệ đệ, cả đời cái này đều là đệ đệ của tỷ” Khi nói chuyện, một cổ gió thơm thôi qua ở trên cổ Tiết Phá Dạ, thổi tới chỗ lỗ tai, một cô cảm giác ngứa ngáy dâng lên, nhưng mà lại thoải mái dị thường, toàn thân dâng lên một cỗ khí huyết


Ông trời ơi, hồ ly này, sinh bệnh mà còn câu dẫn ta.
Nhìn thấy hạ thân Tiết Phá Dạ lại dâng lên lều trại, Lục nương tử thanh âm càng mị càng nhu: “Đệ đệ tốt, ngươi lại khởi cái ý xấu gì đó?”


Tiết Phá Dạ thuận tay chống đỡ chỗ xấu hỗ nọ, lúng túng nói: “Tý tý tốt, tỷ nếu còn câu dẫn ta như vậy, đừng trách ta cởi quần đánh đòn tỷ đó”.


Lục nương tử vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai hắn, quyến rũ nói: “Ngươi lúc trước đánh người ta... chỗ đó của người ta, bây giờ còn đau đây, ngươi lại không lương tâm, xuống tay cũng không biết nhẹ một ít!” Lại ở bên tai Tiết Phá Dạ thổi hai ngụm hương khí, hồn xiêu phách lạc, kiều diễm hương diễm, bộ ngực đầy đặn nọ đè ép ở trên lưng Tiết Phá Dạ, vô cùng mềm mại, lại có độ co dãn cứng rắn như của xử nữ, thật sự là làm cho người ta phiêu phiêu như muốn lên tiên, quên hết tất cả.


Vưu vật gợi cảm như vậy quấn quanh phía sau, Tiết Phá Dạ tuy rằng yết hầu phát khô, nhưng không có tâm tình quyến luyến, hồ ly này bỗng nhiên làm ra tư thái như vậy, làm cho Tiết Phá Dạ rõ ràng một đạo lý, dụ hoặc có bao nhiêu lớn, nguy hiểm cũng sẽ lớn y như vậy.






Truyện liên quan