Chương 5: Ngẫu nhiên gặp

Trần Phú từ đầu tới cuối đều có vẻ thực cung kính, đối với Lục nương tử, đối với Tiêu Linh Tiên, đối với Tiết Phá Dạ đều tỏ vẻ cực kỳ tôn kính.


Tiết Phá Dạ cũng không rõ hắn đến tột cùng là cùng Lục nương tử có quan hệ gì, hắn võ công hiển nhiên ở trên Lục nương tử, nhưng mà thân phận lại tự cho là ở dưới.


Sau ăn no bụng, Trần Phú lại từ trong xe ngựa nọ lấy ra rất nhiều thứ, đệm chăn quần áo, đồ dùng ăn uống, thế mà thực đầy đủ hết, hiển nhiên là đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Dưới tình huống Đạt Duyên phái người tìm kiếm chung quanh, Tiêu Linh Tiên trốn ở nơi đây cũng co thể nói là một chỗ tốt.


An bài thỏa đáng, Tiêu Linh Tiên biết được mình phải ở lại nơi này, hơi có chút không tình nguyện, bất quá sau lại khuyên bảo một phen, hơn nữa Lục nương tử lưu lại ở chung, chung quanh nơi này lại là cảnh sắc tuyệt vời, Tiêu Linh Tiên mới đáp ứng chịu ở lại.


Đương nhiên Lục nương tử cũng dặn Trần Phú liên hệ với mấy đường khác, chuẩn bị hợp lực các đường, một nhát vạch trần âm mưu của Đạt Duyên.


Tiết Phá Dạ biết muốn phối hợp các đường tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản, cũng may Lục nương tử tựa như sớm đã có an bài, gọn gàng ngăn nắp, đối với Lục nương tử mà nói, khuyết thiếu chỉ là chứng cớ, nay đã có Tiêu Linh Tiên cùng Tiết Phá Dạ hai chứng cớ lớn, điều kiện sung túc, đã có thể động thủ.


Tiết Phá Dạ nghĩ đến mình một đêm chưa về, mấy người Nguyệt Trúc nhất định vô cùng lo lăng, lúc này đã là quá ngọ, nhắm chừng Hàn Mặc Trang lão hủ nọ đã là thổi râu trừng mắt, tức cũng không thể vãn hồi, cũng không thể luôn luôn ở tại nơi này chờ đợi.


Vốn định dùng mồm mép một phen hướng về phía Lục nương tử khẩn cầu có thể về trong quán một chuyến, ngay cả những câu từ cảm động lòng người đã chuẩn bị tốt, không thể tưởng được chỉ vừa mở miệng, Lục nương tử thế mà lập tức đồng ý, thật sự có chút ngoài ý muốn.


Vốn tưởng rằng làm một nhân chứng quan trọng, hơn nữa biết công việc Thanh Liên Chiếu bề bộn như vậy, Lục nương tử nhất định sẽ lưu mình lại, không thể tưởng được lại thông tình đạt lý như vậy, cái này ngược lại làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc.


“Đệ đệ tốt, đừng xem tỷ tỷ bắt cận nhân tình, trong phòng ngươi còn có Nguyệt Trúc muội tử dịu ngoan hiền thục nọ của ngươi, ngươi vẫn không trở về, cũng làm cho nàng lo lắng, mau chút trở về an ủi một phen đi!” Lục nương tử không ngừng cười hì hì.


Tiết Phá Dạ sửng sốt, nhưng lập tức cười nói: “Ha ha, hiện tại đã kêu là muội tử, xem ra tỷ tỷ tốt đã là gấp chờ không nỗi nữa, bất quá ta cũng nên nói rõ ràng, các nàng ngày sau qua cửa, cái trình tự này nên sắp xếp lại cho tốt, ồ, tỷ tỷ tốt, tỷ muốn thêu hoa sao, ta kháo, không cần phải nhiều tú hoa châm như vậy chứ? Tỷ... tỷ muốn làm gì?”


Lục nương tử không biết từ khi nào thì ở khe hở ngón tay phải kẹp mấy cây ngân châm nhỏ, nêu không cân thận nhìn, rất khó phát hiện, thanh âm nàng cực kỳ nhu mì: “Đệ đệ tốt, tỷ tỷ bắt đầu từ ngày nhận thức đệ liền bắt đầu đối với thêu hoa có hứng thú, mây cây tú hoa châm này từ khi đó liền chuẩn bị nơi tay, chỉ cần đệ đệ thích, tỷ liền có thể thêu hoa cho đệ. bất quá không phải là thêu ở trên vải, mà là ở trên mặt của đệ” Nói rất êm tai, như đường như mật, thanh âm tuy rằng làm cho người ta thân thể ngứa ngáy, nhưng mà ý tứ nọ lại hơi có chút khủng bố.


Tiết Phá Dạ bụm mặt, cười khổ nói: “Tỷ tỷ tốt, tỷ có biết đệ đệ là bằng vào khuôn mặt này mà kiếm cơm không, cái tú hoa châm này nếu ở trên mặt đệ thêu hoa, vẻ bề ngoài anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong củ đệ có thể toàn bị hủy rồi”.


Lục nương tử ha ha cười không ngừng, trông rất xinh đẹp, bộ ngực sữa cao thấp phập phòng vô cùng nóng bỏng.
Nếu đã đồng ý, Tiết Phá Dạ cũng không ở lâu, cùng Tiêu Linh Tiên đặn dò một phen, an ủi một phen, liền lên ngựa muốn đi.


Lục nương tử bỗng nhiên nói: “Đệ đệ tốt, đệ về sau làm việc cần phải cẩn thận một ít, đệ là người Thanh Liên Chiếu, nếu xảy ra sai lầm, Nguyệt Trúc muội muội Phẩm Thạch đệ đệ còn có một đám người của đệ đều sẽ có phiên toái, đừng để cho quan phủ tìm ra phiền toái! Đợi cho chuyện bên này an bài thỏa đáng, tỷ sẽ phái người tìm đệ ra mặt”.


Tiết Phá Dạ trong lòng thẳng mắng, Lục nương tử trong miệng tuy là quan tâm, nhưng mà trân trụi chính là cảnh cáo cùng đe dọa, nói là quan phủ tìm phiền toái, thực tế là cảnh cáo mình, nểu như chuyện Thanh Liên Chiếu là từ phía mình nói ra, vậy người Thanh Liên Chiếu nhất định sẽ tìm tới cửa.


Tiết Phá Dạ không chút nghi ngờ, Lãm Nguyệt Hiên hiện nay, vẫn ở dưới Hồng Tụ đường giám thị.
Hung hăng nhìn nhìn bộ ngực cao ngất của Lục nương tử, giọng căm hận nói:


“Tỷ tỷ cứ yên tâm, tỷ tỷ chiếu cố đệ đệ như thế, tiểu đệ ngày sau nhật sẽ báo đáp!” Hai chữ “báo đáp” này nhấn rất nặng, tự nhiên là có ý tứ khác.


Lục nương tử ha ha cười không ngừng, tựa như không chút đề ý đưa tay từ trên ngực của mình lướt qua, mềm mại nói: “Tỷ đây sẽ chờ đệ báo đáp, cũng đừng để cho tỷ thất vọng!”
Tiết Phá Dạ cắn chặt răng, không nói thêm lời nào, giục ngựa bỏ đi.


Trong nước xanh cỏ xanh, Hoàng Kim Sư như rồng, Tiết Phá Dạ giống như hổ, tung hoành ngang dọc, Lục nương tử nhìn bóng dáng của hắn đi xa xa, buồn bã thở dài một tiếng.
Tiết Phá Dạ tâm tình thật sự có chút trầm trọng.


Lục nương tử nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, liền đem mình kéo vào xã hội đen, tuy nói Lục nương tử cũng không có đe dọa cùng bức bách một cách sắc bén, nhưng mà đối với Tiết Phá Dạ người thông minh như vậy, chỉ cần nói đến là hiểu.


Tiết Phá Dạ không phải không nghĩ qua mang theo mọi người rời khỏi nơi thị phi này, nhưng mà cái ý niệm này trong đầu mới chợt lóe đã qua, Lục nương tử nếu dám để cho mình trở về, xem sự tinh minh của nàng ta, không có khả năng không phòng bị một tay, chỉ sợ ở bốn phía Lãm Nguyệt Hiên đã mai phục không ít người, hơi có động tác, hậu quả thiệt tưởng không chịu nỗi.


Thật vất vả mới có tòa tửu lâu này làm căn bản để lập thân, quả quyết không thể dễ dàng bỏ qua.
Xã hội đen, xã hội đen, hại ch.ết người!


Thật sự không có biện pháp, chỉ có thể đi một bước tính một bước, tuy rằng mình cũng coi như là thông minh lanh lợi quỷ kế đa đoan, nhưng mà tất cả cái này dù sao cũng phải thành lập ở trên thực lực, không có thực lực, thông minh cũng dùng không được ở trên lưỡi đao.


Chỉ là cái gia nhập Hồng Tụ đường này là phải thương thảo một phen, tiến vào đường khẩu đại bộ phận là nữ nhân, còn phải làm hoạt động gián điệp đặc công, đây là Tiết Phá Dạ không thể tiếp thu.


Ngắm lại kiếp trước thuần khiết, tuy rằng cũng không thiếu trải qua cái loại chuyện tụ chúng đánh nhau, nhưng mà cách bang hội vẫn là rất xa, sau khi xuyên qua tới đây, thế mà bị hϊế͙p͙ bức tiến vào Thanh Liên Chiếu, thật sự là con mẹ nó khôi hài.


Phóng ngựa đi vội hồi lâu, mới đi ra khỏi thảm cỏ xanh tươi tốt, chuyên lên quan đạo.
Từ hồ Tiểu Kính đến quan đạo khoảng cách thật đúng là xa, trách không được nơi đó có cây phồn thịnh, ít có vết chân, đêm qua cũng không biết là làm thế nào mà tiến vào.


Ban đêm tối đen, Lục nương tử thế mà đối với đường lối thực quen thuộc, nghĩ đến nơi này đối với nàng mà nói là rất tinh tường.


Bằng tâm mà nói, Đại Sở đối với giao thông lui tới trong nước là cực kỳ chú ý, tiêu phí rât nhiều tiền bạc ở trên duy tu đường, có lẽ bọn họ cũng không biết cái gọi là “Muốn làm giàu, trước sửa đường”, nhưng mà ở trên xây dựng quan đạo lại cực kỳ tận tâm, quan đạo các nơi rộng lớn bằng phẳng tuy rằng so ra kém đường cao tốc đời sau, nhưng mà ở thời đại này đã là tiêu chuân cực cao.


Đường là đường tốt, ngựa là ngựa tốt, ở trên quan đạo, chạy như lưu tinh điện xẹt.
Chạy vội một hồi, xa xa trông thấy trên quan đạo phía trước chạy một chiếc Xe ngựa, bên cạnh xe theo hơn mười quan binh, cầm thương cầm đao, chậm rãi đi tới, Tiết Phá Dạ không khỏi thả chậm tốc độ ngựa.


Mặc dù đã gần giờ ngọ, nhưng mà lúc này ánh mặt trời cũng không quá sáng, không trung đang bay tới vài mảng mây đen, đem thái dương vôn là sáng rọi che đi không ít, trong trời đất tràn ngập một cỗ hào quang ảm đạm.


Nhìn chiếc Xe ngựa nọ, hơn mười quan binh có vẻ vô cùng tản mạn, lười biếng theo ở bốn phía cổ kiệu, vô tình, ở trên quan đạo tịch liêu này, thế mà hơi có chút đìu hiu.


Dưới bầu trời, trên đường vắng, hơn mười binh lính tản mạn, một cái xe ngựa đơn sơ, đã phác thảo ra một bức họa quyến tiêu điều.
Tiết Phá Dạ nhíu mày, híp mắt nhìn xe ngựa nọ, theo xe ngựa dần dần tới gần, cảm thấy hơi có chút quỷ dị.


Nhìn thấy Tiết Phá Dạ cưỡi ngựa chậm rãi tới gần, đầu lĩnh binh lính nọ phất phất tay, ý bảo. Tiệt Phá Dạ sang bên một chút, Tiết Phá Dạ cũng không so đo, kéo ngựa chuyển qua bên cạnh, trong lòng có chút kỳ quái, cũng không biết trong xe ngựa áp chế người nào, chiếc xe ngựa này cực kỳ đơn sơ, trong xe hẳn là không phải quan to hiện quý gì.


Hoàng Kim Sư khẽ hí hai tiếng, màn che cửa sô sườn xe ngựa nọ chậm Tãi kéo lên, lộ ra một gương mặt, Tiết Phá Dạ ngưng thần nhìn khuôn mặt nọ, lắp bắp kinh hãi, ở trong xe lại là Phủ doãn Hàng Châu Vương Thế Trinh.


Tuy rằng cũng không có gặp Vương Thế Trinh mấy làn, nhưng nhưng khuôn mặt có vẻ thanh nhã cùng tái nhợt của hắn cũng nhớ cực kỳ rõ ràng.
Vương Thế Trinh cũng nhìn thấy Tiết Phá Dạ, nhíu mày, vẫn vén mành, mắt thấy đã muốn rời đi xa. thì nghe hắn trầm giọng nói: “Dừng xe!”


Hắn thanh âm không lớn, nhưng lại mười phân trung khí, rất có khí thế, xe ngựa nhất thời ngừng lại, đầu lĩnh binh lính nọ vội vàng đi qua, thanh âm cũng không quá cung kính: “Vương... Vương đại nhân, người có gì phân phó?”
“Ta muốn nghỉ một chút!” Vương Thế Trinh thản nhiên nói: “Ta muốn xuống xe!”


Đầu lĩnh binh lính nọ chậm rãi nói: “Vương đại nhân, Đàm Ngự Sử cùng Liễu Thị Lang đều phân phó qua, chúng ta phải nhanh một chút tới kinh đô Hình bộ báo danh, không thể lâm hành trình, dọc theo đường đi này thuộc hạ phải phụ trách an toàn của đại nhân, nếu xảy ra chuyện gì, thuộc hạ cái đầu này cũng có thể không bảo đảm, ta khuyên đại nhân hay là nhanh chóng đi nhanh!”


Tiết Phá Dạ ở một bên nghe được rõ ràng, nhíu mày, hơi suy tư, lập tức rõ ràng nguyên do trong đó, chắc là Vương Thế Trinh phải vào kinh chịu thâm, hắn là quan to tam phẩm, người thường là không thể tội, chỉ có sau khi đi đến kinh đô thẩm tra, lại có ngự bút thân phê, định ra tội danh.


Mặc dù không có định ra tội danh, nhưng mà nhìn thái độ đầu lĩnh binh lính, Tiết Phá Dạ cảm nhận thật sâu cái gì là lòng người dễ thay đổi nhân tình ấm lạnh.


Vương Thế Trinh cũng không tức giận, hắn tựa như đã vô tâm cùng đồ đệ ti tiện này so đo, bình tĩnh nói: “Dương Ngục ti, bản quan nay vân là Trì Phủ Hàng Châu, vẫn là mệnh quan triều đình!”


Lời này tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà lại cực lực thuyết minh một vấn đề, Vương Thế Trinh ta nay còn chưa có bị bãi quan thôi chức, vẫn là quan to tam phẩm, so với ngươi một ngục ti nho nhỏ thì tôn quý hơn nhiều.


Tiết Phá Dạ thấy Vương Thế Trinh lúc nói chuyện, hình như có nhìn về phía mình, trong lòng rõ ràng vài phần, Vương Thế Trinh đột nhiên dừng xe, chắc là bởi vì nguyên nhân do mình, từ nào đó góc độ mà nói, mình đối với hắn bị điều tr.a thật có vài phần trách nhiệm, nay có thể nói là thân phận đối địch, ở trên con đường tiêu điều này gặp lại, cũng có vài phần xấu hỗ.


Dương Ngục ti nọ trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Đại nhân nếu yếu muốn tạm, vậy liền nghỉ tạm một lát, bất quá không thể quá lâu, lầm hành trình, thuộc hạ cũng gánh không nỗi”.




Vương Thế Trinh cũng không đề ý tới, vén màn từ trong xe đi ra, thắng nhìn Tiết Phá Dạ, thanh âm lại cực kỳ nhu hòa: “Tiết tiểu huynh, bản quan muốn mời ngươi xuống ngựa một chuyến, trì hoãn ngươi một ít thời gian, không biết có có rảnh hay không?”


Tiết Phá Dạ không biết cùng hắn có gì có thể nói, nhưng mà thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, chính khí nghiêm nghị, cũng không tiện cự tuyệt, xoay người xuống ngựa, hành lễ nói: “Thảo dân tham kiến Tri phủ đại nhân, đại nhân có lệnh, tiểu dân không dám không từ!”


Vương Thế Trinh bước khoan thai, chậm rãi đi tới, bình tĩnh đị thường, xua tay nói: “Tiết tiêu huynh đừng khách khí, bản quan không lấy quan chức để nói chuyện cùng ngươi, chỉ lấy thân phận một trưởng bối nói vài câu, mong rằng ngươi có thể nghe một lát!”


Tiết Phá Dạ mim cười nói: “Tốt, ta cũng dùng thân phận một vãn bối chăm chú lăng nghe!”
Vương Thế Trinh cười nhẹ, đi đến trên bãi cỏ bên cạnh quan đạo, khoanh chân ngồi xuống, khoát tay nói: “Mời ngồi!”


Tiết Phá Dạ đi theo đến trên cỏ, ở đối diện ngồi xuống, Dương Ngục ti nọ triệu hồi mọi người tạm nghỉ chính mình thì nhìn chăm chăm bên này, tựa như sợ Vương Thế Trinh chạy vậy.
Từng cơn gió nhẹ thôi qua, một già một trẻ đối diện mà ngồi, hương cỏ tràn ngập, bình tâm tĩnh ý!






Truyện liên quan