Chương 2: Tiếc nuối thuở thiếu niên
Edit: Pinkie
Từ nhỏ, trong miệng người lớn, Giang Thiếu Đình chính là con nhà người ta, không chỉ có ngoại hình đẹp trai, mà còn thành tích học tập cũng cực kỳ, cực kỳ tốt, đi tới chỗ nào thì cũng đứng nhất. Đây cũng là niềm tự hào của mẹ Giang và Giang Tiểu Noãn.
Giang Thiếu Đình lớn hơn Giang Tiểu Noãn hai tuổi. Lúc anh học năm cuối cấp hai thì Giang Tiểu Noãn học năm đầu tiên. Khi đó, thi giữa kỳ và cuối kỳ thì tất cả các lớp lớn, nhỏ đều sẽ thi chung với nhau. Lúc ấy, có hai kỳ thi, Ôn Ngôn và Giang Tiểu Noãn được chia tới lớp của Giang Thiếu Đình bọn anh, hơn nữa, Ôn Ngôn còn ngồi cùng bàn với anh.
Mới đầu, khi Ôn Ngôn đi vào lớp, thậm chí tìm tới vị trí bên cạnh anh ngồi xuống thì Giang Thiếu Đình cũng không thèm nhìn cô một chút. Là Giang Tiểu Noãn thiểu não khi vừa vào lớp đã chạy tới bên cạnh anh, giọng nói to đến mức sợ tất cả mọi người không nghe thấy: “Anh, anh ngồi cùng bàn với Ôn Ngôn à. Ôn Ngôn đứng đầu lớp em đó, hai người hạng nhất thế mà ngồi chung một chỗ.”
Lời này vừa nói ra, nếu như bọn anh không trở thành tiêu điểm cũng khó. Tất cả mọi người đều theo giọng nói của em ấy, lần lượt quay đầu nhìn hai người. Giang Thiếu Đình không nói gì, chỉ nhìn Giang Tiểu Noãn một chút. Làm tiêu điểm, anh đã sớm quen thuộc, nhưng mà thông qua phương thức này thì thật đúng là làm cho anh vừa khó chịu lại không quen.
“Anh của Tiểu Noãn vẫn luôn là tấm gương của bọn em.” Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại ở bên cạnh anh truyền tới.
Giang Thiếu Đình khẽ quay đầu qua, đập vào mắt anh là một gương mặt trắng nõn, một đôi mắt to trong veo ngấn nước. Cô gái mỉm cười nhìn anh, quả thực là giọng nói như người. Đây là đánh giá xuất phát từ nội tâm của Giang Thiếu Đình. Anh cảm thấy người ta khích lệ anh, cho dù nhìn thế nào thì bên ngoài cũng cảm thấy có vài phần khách khí trong đó. Anh cũng không thể để thua người ta về tố chất, thế nên cũng nhẹ nhàng lễ phép mỉm cười, gật đầu đáp lại. Đại khái đây cũng là lần đầu tiên trong mười lăm năm qua, Giang Thiếu Đình có tâm lý không thể đánh mất tố chất của mình với người đồng trang lứa.
Hai người đều không phải là kiểu người thích nói chuyện, cho nên mỗi lần kiểm tra, mỗi lần Ôn Ngôn tới, hai người đều chỉ lễ phép gật đầu mà thôi, sau đó ngồi riêng phần mình, cho đến khi thi xong cũng chẳng hề nói với nhau câu nào.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Thiếu Đình đánh giá một bạn nữ là không tệ. Dáng dấp xinh đẹp, giọng nói êm tai, tính cách hình như cũng dịu dàng, dù sao chính là nhìn vô cùng thuận mắt. Đương nhiên, ý nghĩ này anh cũng không thể hiện ra, chỉ bày tỏ với chính mình trong lòng. Mỗi lần nhớ tới thì trong lòng anh luôn có một cảm xúc không rõ ràng, giống như là vui vẻ.
(Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
Trường trung học Lâm Thành có cả cấp hai và cấp ba. Sau khi lên cấp ba, thỉnh thoảng Giang Thiếu Đình cũng có gặp Ôn Ngôn trong trường, có đôi khi là chỉ gặp thoáng qua, có đôi khi là nhìn từ xa. Có một lần hai người đối mặt nhau, Ôn Ngôn gật đầu mỉm cười với anh, anh cũng dùng phương thức tương tự để đáp lại. Đó là một lần duy nhất.
Mà thời điểm có thể quang minh chính đại nhìn cô là lễ khai giảng của mỗi kỳ. Lần nào cô cũng sẽ thay mặt các lớp lên sân khấu phát biểu. Mỗi lần Giang Thiếu Đình đều sẽ chăm chú nhìn cô gái trên sân khấu. Nhưng đến lễ khai giảng học kỳ hai của năm lớp mười một thì anh không thấy cô lên sân khấu phát biểu nữa, mà lần đó đổi thành một người khác. Thật ra, từ học kỳ đầu tiên của năm đó, anh đã không còn tình cờ gặp cô nữa. Giống như ý thức được điều gì đó, trong lòng anh bỗng cảm thấy vắng vẻ.
Ngày đó trở về nhà, lần đầu tiên anh hỏi thứ hạng thi cuối kỳ của Giang Tiểu Noãn, hơn nữa còn làm bộ hỏi vị trí thứ nhất được bao nhiêu điểm, nói mỹ miều là giúp Giang Tiểu Noãn phân tích thử xem khoảng cách của em ấy cách hạng nhất còn bao xa.
“580, em biết thành tích của anh tốt. Anh cũng không cần làm như vậy để vùi dập em. Em cũng không thể so với hạng nhất nha. Dù sao sau khi Ôn Ngôn chuyển trường, vị trí hạng nhất bị thay đổi, thành tích không cao như cậu ấy, nhưng mà em đuổi cũng không kịp.”
Tính cách của Giang Tiểu Noãn thế nào, anh hiểu rất rõ, nói nhiều nữa thì sẽ bị phát hiện điểm không thích hợp, sẽ không nghĩ là anh trai xấu bụng là anh lại quan tâm em ấy một cách khác thường như thế.
Giang Thiếu Đình “à” một tiếng, sau đó liền quay người đi lên lầu, có được điều mình muốn biết, còn quan tâm cái gì nữa, phân tích gì đó lập tức ném ra sau ót. Chỉ còn lại tiếng của Giang Tiểu Âm mắng anh không có lương tâm, cố ý khoe khoang thứ hạng nhất của mình với cô ấy, chế giễu cô ấy.
Đó là lần đầu tiên thiếu niên Giang Thiếu Đình có cảm giác hoảng sợ trong lòng. Hôm đó cũng là lần đầu tiên trong đời anh mất ngủ, mấy ngày sau cũng cảm thấy không thể vực dậy nổi, có đôi khi còn thất thần ở trong lớp. Rất nhiều năm sau, cái tên Ôn Ngôn này đã được cất giấu thật sâu trong lòng anh. Nếu anh không nghe Giang Tiểu Noãn nhắc tới, có lẽ anh cũng làm như cố ý không còn nhớ tới. Có lẽ, thanh xuân của mỗi người luôn luôn mang theo một chút tiếc nuối nào đó.
Một tay Giang Thiếu Đình chống trên lan can ban công, một tay kẹp điếu thuốc lá, khói thuốc lượn lờ quanh người anh. Một hơi rồi lại một hơi, khói thuốc tràn ngập trong màn đêm, ánh lửa loe lóe tựa như muốn điểm xuyết lấy đoạn quá khứ không muốn người khác biết kia.
*
Sáng sớm hôm sau, Giang Thiếu Đình nói rõ với mẹ Giang là mình sẽ không đi xem mắt, để bà thu hồi phần tâm tư đó lại. Để đền bù, buổi tối anh sẽ gánh vác nhiệm vụ đưa đón Giang Tiểu Noãn vô điều kiện.
(Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
Giang Tiểu Noãn đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nghĩ đến khó có khi lần đầu tiên được Giang Thiếu Đình mở miệng nói phục vụ vì cô vô điều kiện, lòng trung thành với mẹ Giang ngày hôm qua đã ném lên tận chín tầng mây, không những thế, ngược lại còn an ủi mẹ Giang một phen. Lần đầu tiên Giang Thiếu Đình cảm thấy em gái không có chút thông minh nào của mình đã làm được một chuyện tốt.