Chương 3: Tiểu Noãn phiền muộn
Edit: Pinkie
Địa điểm ăn tối là Tẩm Hương Viên, đó là một nhà hàng địa phương rất nổi tiếng ở Lâm Thành. Mọi người trong lớp có quy định, ai có đối tượng phải dẫn theo. Giang Tiểu Noãn vốn cho là anh cô tới xong thì sẽ rời đi, nhưng mà quỷ dị thay, ấy vậy mà anh ấy lại mặt dày mày dạn chiếm lấy thân phận người nhà để ăn chờ uống chực ở đây.
Ôn Ngôn ngồi xe của Nghiêm Vãn Vãn tới, lúc các cô xuống xe thì đúng lúc đụng phải bọn Giang Tiểu Noãn. Sau đó, bọn họ đứng trước cổng trò chuyện một lúc.
Giang Tiểu Noãn: “Ôn Ngôn, vài năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh nha.”
Ôn Ngôn: “Cậu cũng vậy đó.”
Nghiêm Vãn Vãn: “Được rồi, có thể đừng khen nhau được không.”
Ba người các cô, lúc cấp hai thì Nghiêm Vãn Vãn và Ôn Ngôn là bạn thân, đến lúc cấp ba thì Nghiêm Vãn Vãn và Giang Tiểu Noãn là bạn thân. Ôn Ngôn trở về lần này, Nghiêm Vãn Vãn muốn tụ tập ba người một hôm, nhưng mà mọi người vẫn luôn không có thời gian, cho nên đành thôi.
Hôm nay, Giang Thiếu Đình đứng bên cạnh đặc biệt tốt, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người Ôn Ngôn, nhưng không để lại dấu vết. Cho nên, ba cô gái trò chuyện ngược lại coi anh như không khí, vẫn là Ôn Ngôn mở lời trước.
“Đây là anh của Tiểu Noãn đúng không ạ?” Ánh mắt của Ôn Ngôn đối diện với Giang Thiếu Đình, vừa cười vừa nói.
“Wow, Ôn Ngôn, trí nhớ của cậu thật tốt, lại còn có thể nhận ra đây là anh tớ.” Nghĩ đến việc anh trai mình không biết gì, Giang Tiểu Noãn càng thêm nhiệt tình khen ngợi Ôn Ngôn.
“Giang đại thần sẽ không bao giờ bị lãng quên.” Nghiêm Vãn Vãn lạnh lùng dội một gáo nước lạnh cho Giang Tiểu Noãn.
Bởi vì Ôn Ngôn nhận ra anh, khóe miệng của Giang Thiếu Đình khẽ nhếch, lên tiếng chào hỏi Ôn Ngôn, tâm tình bị khuấy động, trực tiếp xem nhẹ lời nói của Nghiêm Vãn Vãn. Ba năm cấp ba, Nghiêm Vãn Vãn đã không ít lần tới nhà họ Giang, cho nên đã sớm quen thuộc với tình cách này của Giang Thiếu Đình.
Anh vô cùng đồng ý với lời nhận xét của Giang Tiểu Noãn, cô càng ngày càng xinh đẹp, khuôn mặt đã nảy nở hoàn toàn, bây giờ có thể nhìn rõ đường nét. Mặt trắng như trứng ngỗng, da mịn như mỡ đông, mắt trong sáng như nước, dịu dàng bên trong càng tăng thêm vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị, nhìn thế nào cũng làm cho người ta có cảm giác dễ chịu.
Từ đầu đến cuối Giang Thiếu Đình đều nở nụ cười trên môi. Giang Tiểu Noãn nhìn thấy được, đó là 120% làm cho người ta rung động. Anh trai nhà cô hôm nay thật quá nể tình, nhìn xem mấy bạn nữ trong lớp kia, người nào cũng ước gì được dán con mắt trên người anh ấy.
(Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
Giang Tiểu Noãn nhìn Giang Thiếu Đình đánh giá một hồi, thì ra anh ấy làm người khác chú ý như thế, trước kia, biết anh ấy đi tới chỗ nào thì cũng đều là tiêu điểm, nhưng mà ưu tú của anh ấy lấn át hết vẻ ngoài xuất chúng. Người cao, mặt đẹp, thực sự là muốn cái gì có cái đó, trách sao anh lại kén chọn như vậy, thực sự không biết phụ nữ nào mới có thể xứng với anh ấy. Giang Tiểu Noãn phiền muộn.
Hôm nay Phó Đỉnh dẫn bạn gái theo. Cậu ấy lôi kéo bạn gái tới bên cạnh Ôn Ngôn, rất nhiệt tình giới thiệu cho Ôn Ngôn làm quen. Ôn Ngôn cũng cười chúc mừng cậu ấy.
Sau một vòng, Ôn Ngôn cảm giác miệng mình cười đến mức có chút mỏi, nhưng mà cô cũng rất vui vẻ. Mặc dù mười mấy năm trôi qua, mọi người nhiều ít cũng có thay đổi nhưng mà so với thế giới bên ngoài, ở chung với bọn họ thật khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đến mức không nói nên lời.
Cơm nước xong xuôi, tăng hai chính là ca hát. Ở đây ngoại trừ Giang Thiếu Đình ra thì những người khác ít nhiều đều có uống rượu. Mọi người đều có chuẩn bị trước khi đến, hầu hết đều đến bằng taxi, cho nên bây giờ cũng gọi taxi tới đón.
Giang Tiểu Noãn và Nghiêm Vãn Vãn đã nhiều ngày không gặp nhau, cho nên lôi kéo bọn cô cùng ngồi xe, tự nhiên Ôn Ngôn cũng đi theo Nghiêm Vãn Vãn ngồi chung xe với Giang Thiếu Đình.
“Hai học bá các người ngồi phía trước, học sinh cặn bã như chúng tớ ngồi đằng sau.” Giang Tiểu Noãn lôi kéo Nghiêm Vãn Vãn nhanh chóng ngồi ghế sau xe. Ôn Ngôn cười cười rồi ngồi vào ghế phụ.
Đối với sắp xếp của Giang Tiểu Noãn, người hài lòng nhất chính là Giang Thiếu Đình.
“Em ấy luôn luôn bá đạo như vậy, em cũng đừng để ý.” Lên xe, Giang Thiếu Đình mở miệng giải thích với Ôn Ngôn.
“Sẽ không nha, Tiểu Noãn rất đáng yêu, trước kia cậu ấy là hạt dẻ cười trong lớp đó.” Ôn Ngôn thật sự không để ý. Mặc dù Giang Tiểu Noãn có chút bá đạo, nhưng mà cô ấy không kiêu ngạo, tính cách lại tương đối thẳng tính. Dù không tiếp xúc nhiều, nhưng đối với bạn gái có tính cách như vậy thì Ôn Ngôn rất thích, không làm bộ làm tịch, đủ chân thực.
Trên đường đi, mọi người trò chuyện câu được câu không, rất nhanh đã tới điểm đích. Lúc đưa các cô tới phòng KTV thì Giang Thiếu Định không cùng đi vào chung.
“Ôn Ngôn, em để ý hai người bọn họ, đừng để các em ấy uống quá nhiều. Lưu phương thức liên lạc đi, chờ chút nữa kết thúc thì gọi điện cho anh. Anh đoán chừng cuối cùng Giang Tiểu Noãn hoặc là nói lời vô nghĩa, hoặc là bất tỉnh nhân sự.” Giang Thiếu Đình lấy được số điện thoại của Ôn Ngôn, rồi dặn dò thêm hai câu sau đó lập tức rời đi.
Lời Giang Thiếu Đình nói hoàn toàn là sự thật, cho nên Giang Tiểu Noãn không chỉ không dám phản bác mà còn tỏ vẻ lấy lòng, nói cảm ơn Giang Thiếu Đình. Không thể không nói, đêm nay, anh em nhà họ Giang hài hòa một cách lạ thường.
(Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
Giang Thiếu Đình đi một phòng khác. Tiết Tử Ngang, Đoàn Phi, Chu Thần đã ở đó một lúc rồi. Trong phòng bị bao trùm bởi âm thanh chói tai. Đó là giọng của Đoàn Phi, ngũ âm không đầy đủ, gào thét giống như quỷ khóc sói gào.
“Nếu nghĩ quẩn, trên lầu có thể nhảy, đừng làm hại lỗ tai của tớ.” Giang Thiếu Đình ghét bỏ nhìn Đoàn Phi.
Đoàn Phi đã quen quen thuộc với Giang Thiếu Đình độc miệng không thèm nể mặt mũi. Anh ấy bưng ly rượu lên, buồn bực uống ùng ục từng ngụm.