Chương 8-2
Editor: phuogot_93
Tiêu Tát quen biết rộng, dùng quan hệ cá nhân giúp cảnh sát xin được lệnh bắt người, cưỡng chế bắt Vưu Tư Mỹ.
Quả nhiên chị ta không vượt qua được máy kiểm tr.a phát hiện nói dối, dưới kỹ xảo thẩm vấn của cảnh sát, đã phá tan lòng phòng ngự của chị ta, rốt cuộc chị ta cũng thừa nhận mình giết Vưu Tư Lệ, động cơ chính là Vưu Tư Lệ quyến rũ chồng chị ta.
Chị ta bày tỏ vẻ thù hằn, rõ ràng chính miệng em gái đã đồng ý không qua lại với chồng mình nữa, nhưng đêm hôm trước khi xảy ra vụ án, cô ta lại đi tìm chồng mình, vì vậy chị ta mới tức giận.
Em gái đã từng nói đến chuyện tái hợp với Tiêu Tát, chị ta thấy nghi ngờ nên âm thầm điều tra, phát hiện ra đúng là cô ta ở nhà Tiêu Tát thật.
Đêm hôm đó, chị ta ở ngoài khách sạn chờ cả đêm, sáng hôm sau mới nhìn thấy em gái ra khỏi khách sạn, vội vàng bắt taxi về, chị ta lái xe theo sau đến phía dưới nhà Tiêu Tát.
Khi đó, trong lòng chị ta bị ghen ghét lấp đầy, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn giết ch.ết Vưu Tư Lệ, thừa dịp bảo vệ không chú ý, chị ta lẻn vào tòa nhà, để tránh thang máy theo dõi chị ta đã đi thang bộ. Vất vả lắm mới leo đến tầng 11, lại phát hiện mình không mang theo vũ khí gì, nhưng lại không muốn xuống dưới lần nữa, vì vậy chị ta đã sử dụng kỹ thuật mở khóa đã học trước kia, mở cửa nhà Triệu Phù ăn trộm dao gọt trái cây giấu vào trong túi.
Rồi chị ta cũng lén mở cửa chính nhà Tiêu Tát bằng cách đó, sau khi đi vào thấy em gái nằm im trên ghế salon không động đậy, chị ta lập tức đi lên đâm một dao vào lưng rồi vội vàng chạy trốn.
Nếu đã bắt được hung thủ, đương nhiên Triệu Phù được thả ra, Tiêu Tát mừng rỡ đến đồn cảnh sát đón cô.
Nghe anh kể lại quá trình Vưu Tư Mỹ nhận tội, mặt cô có chút suy tư.
“… Vưu Tư Mỹ còn nói, lúc chạy ra khỏi nhà anh bị vấp ngã ở cửa ra vào, không cẩn thận đã bấm vào chuông cửa nhà em, lo sợ bị lộ nên chị ta vội vàng chạy trốn, không kịp khóa cửa nhà anh lại, thật ra không phải chị ta cố ý muốn vu oan hãm hại em.”
“Ừ… Chuyện này nghe có chút kỳ lạ.” Nghe lại quá trình hành hung, Triệu Phù vẫn có chút nghi ngờ.
“Kỳ lạ sao? Có gì kỳ lạ?” Vẻ mặt Tiêu Tát không hiểu.
“Trước đây không lâu, em sử dụng một loại phép thuật đặc biệt, tìm được hồn phách Vưu Tư Lệ, theo lời cô ta nói, hung thủ hại ch.ết cô ta không phải chị gái Vưu Tư Mỹ.” Lông mày cô nhíu lại.
Bởi vì sử dụng phép thuật kia khiến cô tốn không ít tinh lực, vì vậy nhìn cô lúc này có chút mệt mỏi. Chú hai đã dạy cô phép thuật này từng đặc biệt dặn dò, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tốt nhất không nên dùng vì nếu dùng không đúng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
“Vưu Tư Lệ nói, hung thủ hại ch.ết cô ta không phải chị gái? Nhưng chính miệng Vưu Tư Mỹ thừa nhận đã đâm vào lưng Vưu Tư Lệ, vậy là xảy ra chuyện gì?” Nghe lời nói của cô, Tiêu Tát lại kinh ngạc.
Triệu Phù lắc đầu, “Em cũng không rõ vì sao lại như vậy.”
“Có phải hai ngày ở trong kia em đều không ngủ không? Anh đưa em về nghỉ.” Thấy cô lộ vẻ mệt mỏi anh thực đau lòng.
“Đợi chút, em muốn nói tên hung thủ giết Vưu Tư Lệ cho cảnh sát trước đã.” Triệu Phù tin tưởng vong hồn Vưu Tư Lệ sẽ không lừa cô, cô ta nói người kia mới là hung thủ, cô phải nói chuyện này cho cảnh sát, tránh cho hung thủ vẫn được tự do tự tại.
“Hung thủ mà Vưu Tư Lệ nói là ai?” Tiêu Tát tò mò hỏi.
“Phương Chí Hào.” Cô nói ra một cái tên.
“Cái tên này nghe quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi…” Anh nhíu mày.
Cô lấy di động gọi cho cảnh sát phụ trách vụ án này, nói rõ lúc mình chiêu hồn đã biết tên hung thủ.
“Vong hồn Vưu Tư Lệ nói, người hại ch.ết cô ta là Phương Chí Hào?” Nghe cô nói, trong điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc của đối phương.
“Đúng vậy.”
“Cô biết người đó là ai không?”
“Tôi không biết.” Loại phép thuật kia không thể sử dụng quá lâu, cô chỉ có thể đợi đến khi Vưu Tư Lệ nói ra tên hung thủ, vì thế không biết thân phận của kẻ đó.
“Phương Chí Hào chính là chồng của Vưu Tư Mỹ.” Cảnh sát nói ra đáp án.
“Anh nhớ ra rồi, Phương Chí Hào chính là anh rể Vưu Tư Lệ!” Lúc này, Tiêu Tát cũng nhớ lại trong báo cáo điều tr.a của mình nhận được đã thấy cái tên này.
Vẻ mặt Triệu Phù nghiêm túc nhìn anh, lại tiếp tục nói với cảnh sát “Vong hồn Vưu Tư Lệ nói, cô ta bị Phương Chí Hào tiêm vào cơ thể một lượng ma túy lớn mà ch.ết, vụ án xảy ra một ngày trước, khi cô ta lên cơn nghiện, nhất thời không tìm được chỗ mua ma túy, vì vậy cô ta đi tìm Phương Chí Hào, bởi vì gã cũng là người bán ma túy.”
“Vậy sao anh rể cô ta lại muốn giết cô ta?” Nghe cô nói đến đây, Tiêu Tát không hiểu hỏi lại.
“Phương Chí Hào yêu cầu cô ta làʍ ȶìиɦ với mình nhưng cô ta từ chối, vì thế gã ép buộc cô ta mặc kệ cô ta không đồng ý, sau đó gã uy hϊế͙p͙ cô ta phải tiếp tục duy trì quan hệ nhưng cô ta không chịu, vì thế Phương Chí Hào nổi giận tiêm một lượng ma túy lớn muốn cô ta ch.ết.” Cô tiếp tục nói.
“Vậy sao cô ta lại ngã trên ghế nhà anh Tiêu, lại bị Vưu Tư Mỹ đâm cho một dao?” Nghe đến đó, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của cảnh sát.
“Chuyện bị Vưu Tư Mỹ đâm, cô ta nói không biết, chỉ nhớ rõ sau khi trốn ra khỏi khách sạn ở cùng với Phương Chí Hào, gọi một chiếc taxi về nhà họ Tiêu thì tắt thở.”
“Nói vậy, lúc Vưu Tư Mỹ đâm cô ta, Vưu Tư Lệ đã ch.ết rồi? Khó trách Vưu Tư Mỹ nói, chị ta lén mở cửa vào nhà anh thì thấy em gái nằm im trên ghế salon.” Tiêu Tát phỏng đoán.
Vì thế, chuyện này đã có thể giải thích được, vì sao ngày đó Vưu Tư Lệ nằm lăn trên sofa, bị đâm một dao cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu giãy dụa nào.
Lúc nói chuyện, Triệu Phù liếc thấy một người đàn ông đi tới đây, gã cầm một điếu thuốc, trên tay có một hình xăm đầu lâu, giữa đầu lâu còn có một chữ thập.
Nhìn thấy hình xăm kia, ánh mắt cô chấn động, tầm mắt dời về phía cổ gã, nhìn thấy có một vết sẹo.
Năm ngón tay cô nắm chặt điện thoại, khuôn mặt thanh lệ thoáng chốc đã đông cứng.
Là gã, cái kẻ năm đó kéo cô vào nhà vệ sinh công cộng muốn cường bạo cô chính là gã!
Trên cổ tay hắn có hình đầu lâu chữ thập, dù đã qua hai mươi năm nhưng cô vẫn nhớ rõ, mà vết sẹo trên cổ của hắn chắc chắn là vết cắn của cô để lại.
Tiêu Tát thấy sắc mặt cô không ổn, nhìn theo ánh mắt cô thì thấy một người đàn ông, anh thấy hơi quen quen, nhìn kỹ một chút thì nhận ra.
“Gã này chính là anh rể Vưu Tư Lệ!” Anh chỉ vào đối phương rồi hô lên.
Đối phương hình như nghe thấy lời anh nói, quay đầu lại nhìn.
“Là anh! Anh là người hại ch.ết Vưu Tư Lệ!” Thấy gã quay đầu lại, Tiêu Tát bật thốt lên.
Mặt người đàn ông kia thoáng vẻ kinh ngạc rồi một mực phủ nhận “Tôi không biết anh đang nói linh tinh gì nữa?”
Nói xong, gã bước nhanh ra đường cái.
Tiêu Tát sải bước vòng qua trước mặt gã, xác định người trước mặt và người trong tấm ảnh điều tr.a được nhìn thấy giống nhau như đúc.
“Anh chính là Phương Chí Hào, đừng hòng phủ nhật, vong hồn Vưu Tư Lệ đã nói hết chuyện anh tiêm vào người cô ta một lượng lớn ma túy.” Anh nói.
“XXX, tôi không biết Vưu Tư Lệ là ai, cút mau!” Gã văng tục một câu rồi đẩy Tiêu Tát ra, bước nhanh xuống đường chặn một chiếc taxi.
Nếu gã không phải hung thủ vì sao phải chạy trốn? Còn nói dối là không quen Vưu Tư Lệ, cái này rõ ràng là chột dạ.
Nhưng gã chạy quá nhanh, xe taxi vừa lao đi đã không nhìn thấy đâu nữa rồi.
Tiêu Tát thấy không đuổi kịp gã, không thể làm gì khác hơn là trở về.
Triệu Phù đứng ngẩn ngơ tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt như đang rơi vào ký ức đáng sợ nhất, mi tâm nhíu chặt, vẻ sợ hãi hiếm thấy.
“Em sao vậy Triệu Phù?” Vừa nhìn thấy Phương Chí Hào vẻ mặt cô không ổn lắm, Tiêu Tát quan tâm hỏi.
“Vừa rồi… Người đó là ai?” Vừa rồi cô quá khiếp sợ, không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy anh đuổi theo gã, hình như là biết gã.
“Gã đó chính là anh rể Vưu Tư Lệ, Phương Chí Hào.”
“Gã chính là Phương Chí Hào?”
“Đúng vậy, lúc em thấy gã đó sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì thế? Không lẽ em biết gã à?”
“Em…” Cô mở miệng, nhưng cũng không nói gì.
Thấy cô mãi vẫn không nói gì, sắc mặt tái nhợt khó hiểu, Tiêu Tát vươn tay định ôm cô an ủi, nhưng khi tay anh đặt lên vai cô thì cô giống như điện giật, sợ hãi lui về sau mấy bước.
“Đừng sợ, anh chỉ định an ủi em, không có ý gì khác.” Tay anh dừng lại giữa không trung, lúng túng thu lại, nhẹ giọng giải thích.
“Em biết, em xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói.
“Alo, alo, cô Triệu, cô vẫn nghe chứ? Vừa xảy ra chuyện gì?” Điện thoại trong tay cô lại truyền đến giọng nói của cảnh sát.
Cô cầm di động lên, kể lại cho cảnh sát, họ vừa thấy Phương Chí Hào nhưng gã chột dạ chạy thoát rồi.
Sau khi cảnh sát nói sẽ điều tr.a về Phương Chí Hào, cô tắt điện thoại yên lặng lên xe Tiêu Tát.
Trong lòng Tiêu Tát có một dự cảm mãnh liệt.
Anh biết giữa Triệu Phù và Phương Chí Hào nhất định có chuyện gì đó, hơn nữa là một chuyện rất nghiêm trọng cho nên sắc mặt mới kém như vậy, hoảng sợ như vậy.
Nhưng cô không chịu nói, anh cũng không tiện hỏi, không thể làm gì khác hơn là đưa cô về nghỉ ngơi cho thật tốt rồi sẽ từ từ hỏi.
Thi thể của Vưu Tư Lệ bị Vưu Tư Mỹ mang về không lâu thì cho đi hỏa táng rồi, không thể mang về khám nghiệm tử thi lần nữa, nhưng thật may là lần trước đã rút máu của cô ta chuẩn bị xét nghiệm, cũng đưa ra kết quả trong máu có một lượng lớn ma túy.
Báo cáo kiểm nghiệm này có thể chứng minh đầu mối Triệu Phù cung cấp không sai, Vưu Tư Lệ ch.ết là do bị tiêm quá nhiều ma túy vào cơ thể.
Cảnh sát căn cứ vào đầu mối được cung cấp, điều tr.a ra khách sạn bọn họ từng ngủ lại, kiểm tr.a camera thì đúng là có thấy Phương Chí Hào và Vưu Tư Lệ gặp nhau.
Nhưng khi cảnh sát muốn tìm Phương Chí Hào thì gã đã không còn ở nhà, nhân cơ hội chạy trốn không rõ tung tích.
Tiêu Tát tự trách, ngày đó anh bứt dây động rừng, khiến cho Phương Chí Hào cảnh giác nên đã chạy trốn trước.
“Đều do anh không nhẫn nại.”
“Không phải lỗi của anh đâu.” Triệu Phù an ủi anh.
“Là lỗi của anh, nếu như ngày đó anh không lắm mồm nói ra chuyện của Vưu Tư Lệ, gã cũng sẽ không chạy thoát.”
“Đột nhiên gặp gã, anh chỉ là căm giận bất bình thôi, không thể trách anh được.”
“Để cho gã bỏ trốn, anh thật có lỗi mà.” Anh vẫn rất áy náy.
“Nếu anh muốn gánh hết trách nhiệm vào người vậy thì tùy anh.” Thấy khuyên mãi không được, cô nhàn nhạt liếc anh một cái.
“Em thật vô tình, không thể an ủi anh vài câu sao?” Tiêu Tát uất ức tố cáo.
“Em đã an ủi anh rồi.” Cô tiếp tục nhìn quyển sách trong tay, đây là sách tham khảo điều trị vết thương tâm lý.
“Papa, dì đang đọc sách, cha đừng ầm ĩ, cha ngoan ngoãn chờ một chút nữa đến ba giờ, dì sẽ lấy bánh ngọt cho chúng ta ăn.” Chân Chân ngồi ở bên cạnh vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu anh.
Được con gái an ủi như vậy, Tiêu Tát có chút dở khóc dở cười.
Trong nhà xảy ra án mạng, bọn họ không thể ở lại, mấy hôm nay anh đều cho con gái ở nhờ nhà Triệu Phù.
Hôm nay là chủ nhật, buổi sáng bọn họ đi thử áo cưới, trên đường về gặp một nhà sách, cô đi vào mua vài quyển, về đến nhà là bắt đầu đọc.
Anh phát hiện cô toàn mua sách liên quan đến tâm lý học, vì vậy muốn tìm cơ hội hỏi thăm chuyện liên quan đến Phương Chí Hào.
Trực giác mách bảo không chừng Phương Chí Hào có liên quan đến chuyện cô bài xích đụng chạm với người khác giới.
Anh nhớ ngày đó trước khi đi anh cả Triệu Diệu đã nhắc, chuyện này sẽ là cơ hội thay đổi nỗi sợ hãi với người khác phái của cô.
“Không hiểu cảnh sát đang làm cái gì, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa bắt được Phương Chí Hào?” Anh giống như nói bâng quơ.
“Chân Chân, cháu đi đến tủ lạnh lấy bánh ngọt đến đây.” Triệu Phù nhìn anh một cái, rồi quay sang dặn Chân Chân.
“Dì ơi, ba giờ rồi ạ?” Nghe thấy lấy bánh ngọt, ánh mắt cô bé sáng lên.
“Vẫn chưa, nhưng hình như papa cháu đói rồi, cho nên cháu đi lấy bánh đi.”
Anh nào có đói bụng? A, anh biết rồi, cô đang định nói cho anh chuyện đó à! Tiêu Tát nháy mắt mấy cái, nhìn cô vẻ vô tội.
Chân Chân vui vẻ đi tới phòng bếp lấy bánh ngọt, Triệu Phù buông quyển sách trên tay xuống, nghiêm mặt nhìn anh.
“Em không muốn nghe thấy ba chữ Phương Chí Hào nữa.”
“Tại sao?” Trực giác của anh là chính xác, quả nhiên giữa cô và Phương Chí Hào từng có chuyện gì, anh thật sự rất muốn biết nguyên nhân.
“Em không muốn nói.” Mặt cô lạnh nhạt nói ra mấy chữ này.
“Anh cảm thấy em nói ra sẽ tốt hơn một chút.” Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Tiêu Tát, anh đừng ép em.” Cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với chuyện cũ, đợi cô chuẩn bị xong có lẽ cô sẽ nói cho anh biết nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
“Anh có thể cầm tay em không?” Tiêu Tát vươn tay về phía cô dịu dàng hỏi.
Chần chừ một lúc, cô mới chậm rãi đưa bàn tay qua, cô nhớ mang máng lần trước anh cầm tay cô có một cảm giác ấm áp lạ kỳ.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, vẻ mặt dịu dàng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“Chúng ta cũng sắp kết hôn, anh hi vọng em hiểu, em đã quyết định sống cùng anh cả đời, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều gánh vác, đối mặt cùng em, em không muốn nói chuyện của em anh không miễn cưỡng, có một số việc để trong lòng quá lâu sẽ thành tâm bệnh, cần được nói ra. Em bài xích đụng chạm với người khác phái, nếu anh đoán không lầm thì có liên quan đến Phương Chí Hào, nếu như em một mực muốn trốn tránh không chịu đối mặt, nó sẽ thành bóng ma, sẽ luôn bám lấy em không rời, chỉ có đối diện với nó, em mới có thể thực sự thoát khỏi nó.”
Triệu Phù trầm mặc, rũ mắt xuống nhìn tay hai người đang nắm chặt.
Lòng bàn tay anh cọ cọ, cảm giác ấm áp từ tay truyền đến ngực cô, những lời anh nói cô thật sự rất xúc động, nhưng chuyện năm đó đã quá lâu đến mức đóng thành một cái kén, cô không có cách nào mở miệng nói với anh được.
“Em không muốn nói cũng không sao, anh có thể chờ, ngày nào đó em muốn nói thì nói với anh.” Thấy cô vẫn yên lặng không nói, Tiêu Tát biểu hiện sự quan tâm săn sóc.
“Anh… Có phải anh rất thất vọng về em không?” Cô chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh không phải thất vọng mà là đau lòng, anh biết không phải em không muốn nói cho anh, mà là không biết nói như nào.”
“Em sẽ cố gắng, chờ đến lúc em sẵn sàng sẽ nói cho anh biết.” Nhìn cặp mắt thâm tình của anh, Triệu Phù hứa hẹn.
“Được, anh chờ em.” Anh cười to gật đầu.