Chương 9
Editor: phuogot_93
Tiêu Tát mua một căn hộ khác làm phòng cưới, chuẩn bị tổ ấm mới cho hai người sau khi kết hôn.
Gần đến ngày kết hôn, phòng cưới cũng được đẩy nhanh tốc độ trang trí, rốt cuộc cũng hoàn thành trước hôn lễ mấy ngày. Hôm nay anh và Triệu Phù đến nghiệm thu.
Bởi vì cô thích phong cách đơn giản nên nhà cửa cũng được trang hoàng một cách giản dị.
Diện tích nhà khoảng hơn trăm bình gồm bảy phòng, trong đó có một phòng làm việc của Tiêu Tát, một phòng của Triệu Phù; hai phòng khác là phòng ngủ của từng người họ, đây là cam kết trước kia của anh với cô, sau khi cưới sẽ chia phòng ngủ.
Một phòng khác là phòng khách, còn có một phòng để Triệu Phù ngồi thiền, phòng còn lại là phòng khách (phòng ngủ cho khách).
Sau khi xem qua một lượt hai người đều hài lòng, xuống tầng lái xe rời đi, Tiêu Tát vô tình nhìn ra ngoài lại bất ngờ phát hiện tên Phương Chí Hào đang trốn cảnh sát cách mình khoảng 50 mét.
Gã vừa ra khỏi quán mỳ, miệng ngậm cái tăm, hình như vừa ăn no.
Tiêu Tát lập tức lái xe đến ven đường rồi đỗ lại.
“Sao thế?” Thấy anh đột nhiên dừng xe, Triệu Phù nghi ngờ hỏi.
“Anh thấy Phương Chí Hào rồi.”
“Cái gì?” Nhìn theo ánh mắt anh, cô cũng thấy Phương Chí Hào đang ở cách đó không xa, nhất thời nhíu chặt mi tâm.
“Em gọi điện báo cảnh sát, anh đi xuống chặn gã lại.” Tiêu Tát tháo dây an toàn.
“Quá nguy hiểm!” Cô vội vàng túm chặt anh.
“Em không cần lo lắng, lần này anh sẽ bắt được gã, không để cho gã chạy thoát đâu.” Nói xong anh nhảy xuống xe, lặng lẽ đi theo.
Triệu Phù gọi điện báo cảnh sát xong không yên lòng cũng vội vàng đi theo.
Ngay lúc Tiêu Tát cẩn thận từng bước đến gần Phương Chí Hào, thì gã phát hiện và chạy trốn ngay lập tức.
Tiêu Tát thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Mắt thấy sắp bị bắt, Phương Chí Hào rút con dao từ sau lưng áo, vẻ mặt tàn nhẫn quát lớn.
“Cút ngay, mày dám đuổi nữa tao sẽ giết mày!”
“Có gan thì anh đến đây! Nhưng mà tôi khuyên anh, tốt nhất là ngoan ngoãn cùng tôi đi tự thú, có lẽ còn có thể giảm nhẹ hình phạt, nếu không thì tội giết người rất nặng đó.”
Mặc dù tay không tấc sắt nhưng nét mặt anh không hề có chút sợ hãi, lần trước bởi vì rút dây động rừng khiến gã chạy thoát, lần này dù thế nào cũng phải bắt được gã.
“Mày ch.ết đi!” Phương Chí Hào hét lên rồi vung con dao bổ về phía anh.
Trước đó, gã giật dây Vưu Tư Mỹ đòi thi thể Vưu Tư Lệ về, sau đó lập tức đưa đi hỏa táng hủy đi chứng cớ, nào ngờ trước đấy cảnh sát đã lấy máu cô ta để kiểm tra, phát hiện trong cơ thể cô ta có lượng ma túy quá lớn, hại gã bị truy nã chỉ có thể trốn tránh khắp nơi.
Cục tức này đã nhịn mấy ngày nay, lại gặp Tiêu Tát đuổi theo không tha, gã giận dữ quyết định đằng nào giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, chỉ cần trốn thoát thì sẽ không có ai đưa gã vào tù được.
Suy nghĩ như vậy khiến Phương Chí Hào ra tay độc ác, một lòng muốn cho Tiêu Tát vào chỗ ch.ết.
Nhìn thấy anh liên tục tránh né những nhát dao nguy hiểm mà Phương Chí Hào bổ tới, trái tim Triệu Phù run sợ không thôi.
Không lâu sau, nhìn thấy cánh tay trái Tiêu Tát bị dao đâm vào, vết thương nhuộm đỏ ống tay áo, cảm giác kinh sợ chạy dọc cơ thể cô.
Cô cúi mặt xuống, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt thanh lệ hiện lên vẻ giận dữ hiếm thấy.
Bị trúng một dao nhưng Tiêu Tát cũng nhanh chóng phản kích lại, đạp mạnh về phía bụng Phương Chí Hào, làm cho gã lùi về sau hai bước.
Anh định đi lên muốn bắt gã lại, Phương Chí Hào nảy sinh ý nghĩ độc ác, cầm dao bổ vào anh, anh nghiêng người tránh ra, nhấc chân đá mạnh vào tay đang cầm dao của gã.
Tay Phương Chí Hào đau suýt nữa rơi dao xuống đất, nhận ra không thể giết anh được lập tức đổi ý định, quyết định chạy trốn.
Làm bộ vung xuống một nhát rồi gã chạy về hướng khác.
Mà Triệu Phù lại đứng đúng hướng Phương Chí Hào chạy trốn.
Nhìn gã cầm dao chạy đến phía này, nét mặt hung dữ làm cô chấn động, giống như dáng vẻ kinh người năm đó gã kéo cô vào nhà vệ sinh công cộng muốn xâm phạm cô.
“Triệu Phù, tránh ram au!” Sợ gã làm cô bị thương, Tiêu Tát đuổi theo gọi to.
Nghe thấy lời của anh, lúc này Phương Chí Hào mới để ý thấy cô đứng gần đó, lại nảy sinh ý định xấu, muốn bắt cô để uy hϊế͙p͙ Tiêu Tát, vì vậy gã cầm dao chạy đến chỗ cô.
“Không được động vào cô ấy---” Tiêu Tát thấy thế gầm lên một tiếng.
Ngay khi Phương Chí Hào cầm dao chạy tới trước mặt cô thì Triệu Phù bất ngờ vươn tay, lưu loát nắm cổ áo gã, “Ầm” một tiếng, trong nháy mắt cả người gã bị cô vật ngã, lúc gã đang muốn bò dậy thì cô lại túm lấy gã đánh ngã một lần, rồi lại một lần.
Cô tức giận nhớ lại, năm đó cô còn nhỏ không có năng lực phản kháng nhưng bây giờ không thế nữa, cô đã có đủ năng lực, không ai có thể dễ dàng bắt nạt cô được.
Cô không cần sợ gã nữa.
Tiêu Tát nghẹn họng mở to mắt nhìn Phương Chí Hào giống như một bao cát bị cô nhấc lên lại ném xuống hết lần này đến lần khác.
“Triệu Phù, được rồi, đừng quăng gã nữa, tiếp tục có thể gây ra án mạng đó.” Sau khi hồi hồn, anh vội vã tiến lên ngăn cản cô.
Nghe Tiêu Tát nói, Triệu Phù thở nhẹ, buông Phương Chí Hào ra.
Cả người gã ngồi phịch xuống đường, xương cốt trong người cứ như gãy vụn hết, hoàn toàn không có khả năng giãy dụa, muốn động cũng không có sức.
“Không sao, không sao…” Thấy cô bình an vô sự, Tiêu Tát tiến lên nhẹ nhàng ôm cô.
Cô vẫn đang đắm mình trong cảm xúc phẫn nộ, trên mặt có chút mờ mịt, sau đó nháy mắt một cái, cô lập tức đẩy anh ra, lui về sau một bước.
Tiêu Tát có chút thất vọng nhưng cũng không trách cô, trên thực tế, vừa rồi cô chịu để anh ôm một cái anh đã cực kỳ kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) rồi.
“Sao vừa rồi đột nhiên em có sức mạnh ghê gớm vậy? Vừa ra tay đã khiến Phương Chí Hào không có đường phản kháng?” Vừa rồi quả thật cô như bị nữ siêu nhân nhập vào người, sức mạnh đó thật khiến anh trợn mắt há mồm.
“Em đã từng tập trước kia.” Triệu Phù nhẹ nhàng nói, nhìn thấy vết thương ở cánh tay anh, sắc mặt trầm xuống “Anh bị thương rồi, chúng ta đi bệnh viện băng bó trước.”
“Chút vết thương nhỏ này không sao cả, trước tiên đưa gã này đến đồn cảnh sát đã.” Tiêu Tát giả bộ không quan tâm.
Cô chỉ đánh một cái đã khiến Phương Chí Hào choáng váng cả người, hoàn toàn mất hết năng lực phản kháng, mà anh lại bị Phương Chí Hào đâm một dao, thật khiến anh cảm thấy mất mặt. Vì vậy dù vết thương có đâu cũng không dám nói ra.
Đang lúc Tiêu Tát chuẩn bị đi qua chỗ Phương Chí Hào thì cảnh sát cũng tới, lôi Phương Chí Hào từ mặt đất ném vào xe cảnh sát, cảm ơn hai người họ rồi chở nghi phạm về đồn cảnh sát.
Vết thương của Tiêu Tát có hơi sâu, sau khi khâu năm mũi ở viện thì đã có thể về nhà nghỉ ngơi.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, trong xe thật yên lặng, rốt cuộc Triệu Phù cũng phá vỡ sự trầm mặc, chậm rãi mở miệng.
“Năm em tám tuổi, có một ngày trên đường tan học về nhà bị một thiếu niên bịt miệng, kéo em vào nhà vệ sịnh công cộng, muốn cường bạo em---”
Nghe cô đột nhiên nói vậy, Tiêu Tát gấp gáp giẫm vào phanh xe, vẻ mặt oán hận.
“Không lẽ, tên khốn kiếp đó chính là Phương Chí Hào?” Anh liên kết những chuyện quá khứ xảy ra, rồi rút ra một kết luận như vậy.
“Ừ… Tuy em đã không nhớ rõ mặt mũi gã như nào nhưng nhìn thấy trên cổ tay gã có một cái hình xăm đầu lâu cùng một chữ thập trên đó, thì em đã nhận ra, cổ của gã vẫn còn vết sẹo năm đó em dùng sức cắn mạnh một cái.”
Chuyện cũ nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nói với người ngoài bí mật chôn giấu trong lòng.
Lập tức Tiêu Tát quay đầu xe.
“Anh định đi đâu?” Cô không hiểu hỏi.
“Anh muốn giết ch.ết tên khốn kia!” Biết được Phương Chí Hào ra tay với Triệu Phù khi mới tám tuổi, trong mắt Tiêu Tát toát ra sự phẫn nộ, hận không thể đạp một cước vào nam căn của gã, sau đó giết ch.ết gã.
“Vừa rồi nhìn gã đã rất thảm, chỉ sợ trên người cũng gãy vài cái xương rồi.” Mặt cô đã không còn vẻ giẫn dữ như lúc nãy mà đã khôi phục vẻ bình tình.
“Đáng ra vừa rồi nên để em vật ch.ết gã!” Anh thật hối hận vừa rồi ngăn cản cô làm gì chứ, nên để cho cô ném thêm vài cái, dù có ch.ết người cũng là Phương Chí Hào cầm hung khí tấn công cô trước, cô chỉ tự vệ không có tội.
Thấy anh giận đến trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, cô hiểu anh là yêu thương cô, trong lòng ngọt ngào, khuôn mặt thanh lệ tràn ra ý cười.
“Gã sẽ nhận được báo ứng, hơn nữa năm đó gã cũng không làm được gì, sau khi em dùng sức cắn mạnh vào cổ gã đã trốn thoát khỏi đó.” Cô không muốn tường thuật lại cả quá trình, bởi vì quá trình đó rất khó chịu, cô không muốn nói thêm.”
“Cắn thật giỏi!” Tiêu Tát dừng xe, mắt không chớp nhìn cô, “Anh có thể… Ôm em một cái không?”
Yên lặng chốc lát, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Anh chậm rãi mở hai tay ôm cô vào ngực.
Toàn thân cô căng thẳng cứng đò, mặc dù có thể thản nhiên thổ lộ đoạn ký ức khó chịu trong quá khứ, nhưng đối với việc đụng chạm thân mật với người khác phái cô vẫn sợ hãi theo bản năng.
Cô cố nén suy nghĩ đẩy anh ra, cố gắng để cho chính mình dựa vào người anh.
Cảm thấy sự cứng ngắc của cô, Tiêu Tát không ôm quá lâu, rất nhanh đã buông tay ra.
Cô đồng ý để cho anh ôm đã là tiến bộ rất lớn rồi, anh không dám quá vội vàng, chỉ có thể từ từ, tránh hù dọa đến cô.
Vừa nghĩ đến cô bài xích hành vi thân mật với người khác đều do tên Phương Chí Hào cặn bã làm, anh lại hận không thể băm gã thành thịt vụn.
“Nếu như có thể, anh thật hi vọng có thể xóa sạch những tổn thương mà tên Phương Chí Hào gây ra cho em, khiến cho gã chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này; nhưng đáng tiếc anh không làm được, nhưng anh nguyện ý cùng em vượt qua bóng ma mà gã tạo ra cho em, em có thể cho anh cơ hội không?” Ánh mắt của gã chuyên chú, kiên định, giọng nói dịu dàng.
“Được, nhưng em không biết phải mất bao lâu mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, anh có thể nhẫn nại chờ không?” Lời của anh khiến cô rất cảm động, cô nhẹ nhàng gật đầu hứa hẹn.
Gương mặt Tiêu Tát không đổi, vội vàng tỏ rõ cõi lòng.
“Anh đương nhiên có tính nhẫn nại, cho dù phải đợi em thêm mười năm cũng không thành vấn đề.”
Vụ án của Vưu Tư Lệ sau khi cảnh sát bắt được hung thủ Phương Chí Hào rốt cuộc đã có thể kết án.
Triệu Phù cũng báo với cảnh sát chuyện khi còn nhỏ thiếu chút nữa bị gã cường bạo, kết quả là cảnh sát lại tr.a được trong nhiều năm qua gã cũng có liên qua đến vài vụ án xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ trẻ nhỏ, trước mắt đang trong giai đoạn điều tra.
Hôn lễ của Tiêu Tát và Triệu Phù cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, sáng mai sẽ cử hành.
Trước khi kết hôn một ngày, anh đặc biệt nhờ thư ký chăm sóc Chân Chân, muốn ở cùng cô đêm trước khi kết hôn.
Suy nghĩ cho “tính phúc” sau khi kết hôn của mình, Tiêu Tát muốn tiến hành một kế hoạch.
Có câu nói “Vạn sự khởi đầu nan” còn có câu “Không sợ không có tiến bộ, chỉ sợ không chịu cất bước.”
Tối nay anh muốn bước một bước đầu tiên kia.
Từ khi hẹn hò đến giờ, anh chưa từng hôn cô, vì vậy anh nghĩ muốn chiếm được cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Phù.
Nếu như cô có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, có lẽ những cái khác cũng dễ dàng hơn.
Anh đặc biệt nấu một bàn thức ăn phong phú, có trứng tráng cần tây, miến xào thịt, măng Lục trúc nướng nhồi thịt phô mai, súp khoai tây cà chua, đặc biệt còn có một chén Phật nhảy tường.
Nấu xong các món ăn, anh cố ý bày nến thơm đã chuẩn bị trước, nhìn khung cảnh lãng mạn dưới ánh nến, anh ảo tưởng hình ảnh hai người thân mật ôm hôn thật tuyệt vời.
“Sao lại không bật đèn thế?” Triệu Phù ra khỏi phòng làm việc, thấy phòng khách không có đèn, trên bàn ăn lại thấy mấy ngọn nến, có chút nghi hoặc “Bị mất điện à? Nhưng vừa rồi phòng làm việc của em vẫn có đèn mà.”
“Không mất điện, ăn cơm như này có không khí hơn, em đến đúng lúc lắm, có thể ăn cơm rồi, mau lại đây ngồi xuống nào.”
Tiêu Tát hoàn hồn từ trong hồi tưởng, hoan hỉ vẫy cô.
Triệu Phù đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh một chút, rồi lại nhìn bàn ăn phong phú.
“Chỉ có hai chúng ta sao anh nấu nhiều vậy, ăn hết làm sao được?”
“Không sao, chúng ta cứ từ từ ăn.”
Vừa đúng lúc hơi đói, cô cũng không hỏi nhiều nữa, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Phù, ngày mai chúng ta kết hôn, em có thấy căng thẳng không?” Anh cố ý thân mật chỉ gọi tên cô.
“Mọi chuyện đã lo xong hết rồi, mai chỉ cần làm theo trình tự, có gì phải căng thẳng.” Trên mặt cô bình tĩnh trước sau như một, nhẹ nhàng mở miệng.
Khóe miệng Tiêu Tát hơi co quắp, nghe cô nói như vậy làm anh thấy sự hưng phấn, khẩn trương của mình dường như có chút vô dụng.
Trong lòng anh có chút bất bình nghĩ, như vậy đủ để chứng minh anh chắc chắn yêu cô hơn rất nhiều.
Cho nên mới nói, ai yêu trước là người thua.
“Anh căng thẳng à à?” Triệu Phù hỏi ngược lại.
“Hả? Không có.” Anh cứng rắn không muốn thừa nhận thật ra mình vừa hưng phấn vừa căng thẳng mong đợi.
Thấy cô đột nhiên gắp thức ăn vào trong bát của anh, anh thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), kết quả lại nghe cô nói –
“Thức ăn quá nhiều, anh ăn nhiều chút, tránh ăn không hết bỏ đi lại lãng phí.”
Anh ai oán phát hiện, cô rất thiếu hụt tế bào lãng mạn, vì vậy buồn buồn cúi đầu ăn đồ ăn cô gắp cho.
“Phù, sau khi chúng ta kết hôn, em có kỳ vọng gì về anh không?” Anh ngẩng đầu dò hỏi.
“Không có.”
“Tại sao?” Cô trả lời ngắn gọn làm anh kinh ngạc.
Cô cứ thế không quan tâm anh sao?
“Em không có kỳ vọng gì đặc biệt với anh hết, vì giống như anh bây giờ đã tốt rồi.” Cô không hiểu nhìn vẻ giật mình của anh.
“Giống như anh bây giờ đã tốt rồi?” Đây là ý gì?
“Ừ, đúng vậy.” Giọng cô nghiêm túc “Anh có thể giữ được tình trạng như bây giờ cũng không dễ dàng, em nghe nói rất nhiều đàn ông sau khi kết hôn đều sẽ thay đổi như nhau, em rất thích anh bây giờ, vì thế hi vọng anh có thể tiếp tục như vậy không cần thay đổi gì.”
Nếu thật nói đến kỳ vọng thì đây chính là yêu cầu duy nhất của cô với anh.
“Em yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ đối xử tốt với em như bây giờ.” Chính miệng cô bày tỏ tình cảm khiến Tiêu Tát ngạc nhiên, cười to trịnh trọng cam kết.
“Em mỏi mắt mong chờ.” Bên môi cô cũng nở một nụ cười nhẹ.
Triệu Phù cười nhẹ lộ núm đồng tiền trên má làm Tiêu Tát thấy xao xuyến, anh không kiềm chế được đưa khuôn mặt tuấn tú lại gần, muốn hôn cô.
Trong nháy mắt khi cô thấy anh tiến sát lại định hôn, tế bào khắp cơ thể cô lại hiện ra trạng thái chuẩn bị chiến đấu, theo bản năng cầm một đĩa thức ăn ném thẳng về phía mặt anh.
“A---” Anh hét thảm một tiếng.
Thật may là thức ăn không còn nóng, nhưng trên mặt đầy dầu mỡ khiến khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tát đen lại.
“Em làm gì vậy?” Trên mặt và cổ toàn là thức ăn, anh tức giận hỏi cô.
“Anh không nên đột ngột đưa mặt lại gần em.” Đây là thói quen nhiều năm qua, một khi cảm thấy có người muốn trêu chọc cô, thân thể cô sẽ tự động tạo ra phản kích.
“Anh chỉ muốn hôn em!” Gặp phải đối xử như vậy anh không thể chấp nhận được.
“Em đã nói rồi, em không thể chịu đựng được người khác hôn em, chuyện này đã vượt quá phạm vi em có thể chịu được.” Nhìn anh, cô nói lại một lần nữa cực hạn của bản thân.
“Phương Chí Hào đáng ch.ết!” Anh phủi sách thức ăn trên đầu, khẽ chửi một câu.
“Thật xin lỗi.” Thấy mặt anh đầy dầu mỡ, nhếch nhác Triệu Phù suy nghĩ một chút rồi nói xin lỗi, rút tờ giấy lau đưa cho anh lau mặt.
“Không phải lỗi của em, anh đi tắm đã.” Anh thông cảm nói, xoay người đi vào phòng tắm.
Anh hiểu Phương Chí Hào đã tạo nên sự bài xích hôn môi, tên cặn bã kia mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Nhưng kế hoạch của anh không thể nghi ngờ là đã bị hoãn lại, xem ra đêm tân hôn ngày mai bọn họ nhất định phải chia phòng ngủ rồi.
Anh ai oán than nhẹ trong lòng.