Chương 25
Từ trước đến nay Quý Sơ luôn là một ông chủ tốt biết thương xót cho nhân viên, trước khi đoàn y bác sĩ hạ cánh xuống nơi đây, đã cho người sắp xếp nào là nơi ăn chốn ở cùng với lịch trình du ngoạn ngày hôm sau chuyện lớn nhỏ gì đều đã lo xong hết.
Đặc biệt là bữa tối trong ngày, buffet món Trung và buffet kiểu Tây đầy đủ hết cả, ngay nơi đèn đóm rực rỡ, qua khung cửa kính nhà ăn sáng bóng sạch sẽ nhìn vào xem, đều có thể khiến người ta cảm thấy thèm thuồng.
Có cậu bác sĩ trẻ thông minh lanh lợi, nhìn trưởng đoàn vừa ngồi xuống, lập tức bước lên cẩn thận hỏi thăm ông thích ăn gì, nhanh chân chạy đi lấy thức ăn giúp ông ấy. Đi theo phía sau trưởng đoàn là một cậu học trò trẻ tuổi, thoạt nhìn độ hơn hai mươi tuổi, vẫn cứ cầm theo tập hỏi đủ đề tài.
Người đi ngang qua nhịn không được mà tròng ghẹo, “Ông Hoàng này, năm nay ông thật sự thu được cậu học trò tốt ha.”
Mặc dù ông Hoàng tóc đã hoa râm, nhưng hơn ở chỗ sắc mặt hồng hào, nhìn không ra chút nào dáng vẻ của người đã ngoài sáu mươi, ông cười rộ lên trông đặc biệt hiền lành, khoé mắt híp lại không giấu được sự hài lòng cùng quý mến dành cho cậu học trò này của mình, “Ha ha ha thằng nhóc này là vậy đó, ham học ham hỏi, mỗi ngày nó đều hỏi đủ mọi đề tài quái đản.”
Nghe thì như trách móc, thực ra trong lời nói đang ngầm khoe mẽ.
Cậu học trò trẻ ấy tên là Sầm Dương, là học viên cao học bác sĩ Hoàng mới nhận về năm nay. Ban đầu vốn nghĩ rằng thằng nhóc này trông trẻ con quá, dẫn dắt nó chắc lắm vất vả, không ngờ được gần đây thằng nhóc này còn liên tiếp thắng về hai giải thưởng lớn cho phòng nghiên cứu, bây giờ đang tiến hành nghiên cứu mã gien để chữa bệnh cho động vật, tiền đồ vô hạn.
Sầm Dương sửa sang lại xong hết phần tài liệu ghi chép của mình, cung kính nói với bác sĩ Hoàng, “Thầy ơi, con nghe nói trên đảo có đoàn làm phim đang quay phim ở chỗ này, con muốn đi xem thử được không ạ?”
Mấy đứa nhóc choai choai nghĩ chơi là chính, bác sĩ Hoàng cũng có thể thông cảm. Ông phất phất tay, “Đi thôi đi thôi, ngày mai đừng dậy trễ là được, tối về nhớ đọc thêm mấy tập tài liệu đó.”
“Con biết mà, thầy.”
Cậu chạy ra khỏi nhà ăn, tình cờ gặp được đôi tình nhân nọ đang ôm chó con và ổ chó bước đi trên đường.
“Xin chào, làm phiền một chút, “ Sầm Dương tùy ý lau mồ hôi trên trán, vừa thở hồng hộc vừa hỏi, “Là như này, đoàn phim《 Tháng Năm Rực Rỡ 》có một người tên là Chu Trừng ấy, hai người có biết anh ta đang ở đâu không?”
Cô nàng xinh xắn thoáng nhìn như nữ sinh kia mỉm cười trêu ghẹo cậu, “Cậu là fans của anh ta sao?”
Sầm Dương gãi gãi đầu, trên vành tai có hơi ửng hồng, “Coi như là vậy đi, hai chúng tôi là bạn thân, tôi định tới cho anh ta bất ngờ, nên mới không hỏi thăm trước.”
Người đàn ông đứng ôm chó con đứng bên cạnh nữ sinh lách người bước lên trước, ngăn trở tầm mắt đang tìm tòi soi mói của Sầm Dương, “Vào toà nhà đó, lên lầu ba bên tay trái phòng thứ hai.”
Sầm Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng khom lưng cảm ơn hai người bọn họ, sau đó chạy như bay đi. Bò lên tới lầu 3, Chu Trừng đã đứng trên lầu chờ từ sớm, thấy có vài nhân viên công tác đang nhìn sang bên này thăm dò, anh nho nhã mà đến chào hỏi mấy người đó, “Cậu em họ nhà tôi tới thăm thôi, phiền mọi người giữ bí mật giúp tôi nhé, đừng nói cho đạo diễn Thường cùng nhà sản xuất Vương biết chuyện này.”
Mọi người bị anh chọc cười, sôi nổi tỏ ý sẽ không sẽ không.
Chờ mọi người đi qua biến mất chỗ lối rẽ, Chu Trừng nhìn xung quanh xác nhận tình huống an toàn hết rồi, lúc này mới nhanh nhẹn kéo người kia vào phòng, “Sao tự nhiên cậu lại đến đây.”
Sầm Dương vô cùng tự nhiên ngồi xuống sô pha, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn an tĩnh bên cạnh ông Hoàng trước đó nữa, “Đội trưởng kêu tôi tới đó, chắc là có nhiệm vụ gì đấy. Còn nữa chứ, vừa nãy tôi gặp đội trưởng và vợ sắp cưới của ảnh ngoài đường, chị dâu dáng dấp quả thật xinh đẹp, hệt tiên nữ vậy đó. Tôi còn chạy theo bọn họ hỏi đường, đội trưởng lòng dạ hẹp hòi ghê, muốn xem cũng không cho người ta xem, ảnh đứng che chắn thiệt kỹ vợ sắp cưới của mình luôn, đúng là đàn ông yêu đương vào thì ——”
Chu Trừng nghe được đồng nghiệp nhắc tới tên Niên Trĩ, khó tránh khỏi căng thẳng cả người, đến giờ anh vẫn chưa rõ, theo quy định về bảo mật việc che giấu thân phận người đưa tin tuyến A của Niên Trĩ, rốt cuộc có đúng hay không. Anh đã làm cộng sự với đội trưởng tám năm, chưa bao giờ thấy anh ấy làm điều này với một người phụ nữ...... đặc biệt còn cài cắm bên người cô ấy những hai lần.
“Cậu điên rồi ư, ở đây tai vách mạch rừng, cậu còn dám đi tới chào hỏi nữa? Cậu không sợ bại lộ sao?”
Sầm Dương tỉnh bơ phất tay, “Tôi chỉ là du khách đến hỏi thăm đường thôi mà, lần duy nhất ở cùng với họ là ba tiếng trước lúc khám bệnh cho chó con nhà họ, người khác không nghi ngờ gì đâu.”
Chu Trừng cười lạnh, “Cậu cứ ngồi đó chờ đội trưởng về phạt cậu đi. Không nói chuyện này nữa, tin tức bên phía ông Hoàng, cậu đã thăm dò hết cả rồi chứ?”
Đầu ngón tay Sầm Dương xoay xoay cây bút máy, tự tin cười nói, “Tất nhiên, ông già đấy với mục tiêu số một của chúng ta, có mối quan hệ vô cùng mật thiết mà.”
*
Phía bên kia, Niên Trĩ nhìn chàng trai tới hỏi đường kia chạy xa dần, không đồng tình mà nói, “Anh cứ như vậy mà nói địa chỉ riêng của người khác cho anh ta sao, lỡ đâu đó là fan cuồng thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu.”
Quý Sơ ôm Nguyên Đán ung dung bước về phía trước, Niên Trĩ đi theo sau lưng anh trách móc, “Sao anh biết không phải? Ngộ nhỡ ngày mai trong đoàn phim truyền ra tin tức fan cuồng đến làm ẫm ĩ đi ha, tôi sẽ sa thải trợ lý nhỏ anh đây đấy.”
“Mà này.” Quý Sơ đột ngột đứng lại, Niên Trĩ mãi lo nói chuyện, quên xem đường, ngay lập tức tông thẳng vào lưng anh.
“Ui da ——”
Niên Trĩ bụm trán nhỏ giọng xuýt xoa, sao lưng cái người đàn này cứng như đá vậy chứ, rõ ràng ngày thường nhìn người anh cũng đâu có cường tráng mấy.
Nguyên Đán giống như bị một màn này chọc tới, bắt đầu sủa gào lên. Tiếng sủa cùng âm điệu nghe như đang vui sướng đến tột cùng.
“Xin lỗi, anh không biết em ở phía sau.”
Nét cười phơi phới hiện trên gương mặt Quý Sơ, vẻ mặt vô tội nói xin lỗi, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt oán giận của Niên Trĩ, “Anh đang định nói, cô chủ Niên, cô còn chưa có trả lương cho trợ lý nhỏ của mình đâu đấy.”
Với tư cách là một người yêu tiền, Niên Trĩ nhanh nhạy cảm thấy hả hê khi anh đây đang tự đào hố chôn mình, “Nếu không phải tại anh tới đây làm phiền, tôi và Hoan Hoan đã có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc bên nhau rồi, anh còn dám theo tôi vòi tiền lương?”
“Không trả lương cũng được thôi ——”
Anh vờ vô ý kéo dài âm cuối, “Nhưng em phải đem Nguyên Đán ra để mà gán nợ.”
Nguyên Đán vẫn là đứa bé miệng còn hôi sữa, đồ nhà tư | bản không có lương tâm.
“Tất nhiên, anh sẽ không ôm trọn Nguyên Đán, cứ dựa theo lệ cũ, chia anh một nửa là được.”
Lời này dằn lại Niên Trĩ sắp nổi khùng, cô cảnh giác nhìn Quý Sơ, “Chia như thế nào?”
“Ừm, để coi mỗi ngày anh giúp tập đoàn Quý thị kiếm về 3.5 triệu đô-la Mỹ giá trị cổ phần, tương đương khoảng 24 triệu nhân dân tệ, trừ những khoảng chênh lệch ra, cứ tính còn khoảng 18 triệu nhân dân tệ đi. Chia cho 24 giờ, vậy mỗi giờ sẽ kiếm được 7500 vạn nhân dân tệ, anh làm trợ lý cho em ba ngày, tính như mỗi ngày làm tám tiếng đi.”
“Như vậy thì...... Em phải trả cho anh 18 triệu nhân dân tệ tiền lương.”
Nhìn Niên Trĩ [ ánh mắt bảo anh chẳng thà đem tôi đi bán đi cho lành ], anh trấn an nói, “Đừng nóng, hãy nghe anh nói xong đã. Bởi vì hợp đồng lao động của chúng ta trước đó do anh chủ động đề nghị, cho nên tiền lương sẽ được chiết khấu, còn 1.8 triệu nhân dân tệ. Trước lúc em thanh toán xong hết tiền lương cho anh, Nguyên Đán vẫn phải gọi anh bằng ba, em cảm thấy thế nào hả?”
“Thành giao! Anh không được đổi ý.”
Niên Trĩ bị một tràng những con số từ miệng Quý Sơ đập đến đau não, sau khi nghe xong điều kiện Quý Sơ đưa ra, giữa “trả tiền” và “bán chó” quyết định lựa chọn vế thứ hai, hoàn toàn quên mất căn bản bọn họ chẳng hề ký kết hợp đồng, cô cũng không có nghĩa vụ phải trả lương.
Chỉ thương xót cho tiểu Nguyên Đán, tuổi còn nhỏ, trên lưng phải gánh món nợ lớn, từ nay về sau đời chó gian nan.
Trong mắt Quý Sơ ánh lên vẻ thành tựu khi kế hoạch tiến hành trót lọt, tức khắc tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh ôm Nguyên Đán giơ cao qua đỉnh đầu, “Về nhà nào, Đán Đán, ba mang con về ăn đồ ăn ngon.”
*
Cứ thế làm kiếp cá mặn hết mấy ngày, những ngày tháng làm sâu mọt trong đoàn phim của Niên Trĩ đã kết thúc. Vừa khéo những phân đoạn lúc nhỏ của nhân vật cũng vừa đóng máy, cứ như vậy tiến đến giai đoạn tuổi thành niên của hai người Dịch Thải và Thẩm Lưu Quang.
Phim trường phân cảnh đầu tiên, được đặt trong phòng kín.
Niên Trĩ vừa tới trường quay, liếc mắt nhìn đã bị bảng hiệu chớp đèn chân thật thu hút. Bảng hiệu đèn sáng rỡ của một phòng nhảy theo phong cách thập niên 80 90 nào đấy, có đủ màu sắc muôn hồng nghìn tía hoà lẫn vào nhau, rất có phong thái cổ xưa.
Trường đoạn này diễn cảnh Dịch Thải và nữ thứ ba lần đầu tiên đến phòng nhảy, ở nơi này các cô tình cờ gặp được vị chuyên viên đóng tàu đang ngồi riêng một góc uống rượu giải sầu, bởi vì họ trả tiền rượu giúp đối phương, nên quen biết nhau từ đấy.
Lúc vào đại học còn học được không ít kiến thức về kỹ thuật đóng tàu từ đối phương.
Người vào vai nữ thứ ba này coi như cũng là người quen cũ của Niên Trĩ —— Việt Tử Tranh.
Lúc Việt Tử Tranh tới nơi Niên Trĩ đang ngồi trong góc phòng thoại kịch bản, thấy cô đến, ngẩng đầu niềm nở chào đón.
“Niên Trĩ.”
Việt Tử Tranh cầm kịch bản đi đến trước mặt Niên Trĩ, “Một người thoại kịch bản hiệu suất thấp quá, hay là chúng ta vào trường quay diễn qua một lượt, tiện thể trao đổi lời thoại luôn.”
Niên Trĩ nghĩ nghĩ, ý kiến này cũng hay đấy, nói với Quý Sơ đang ngồi chờ bên cạnh đôi ba câu, rồi mới cầm kịch bản cùng Việt Tử Tranh đến phòng nhảy.
Còn quá sớm mới tới giờ bấm máy, chỉ có hai ba người trong tổ đạo cụ đang chỉnh sửa hướng đèn và kiểm tr.a đồ dùng biểu diễn, không gian im ắng, rất thích hợp để diễn tập.
Lần tập đầu, Niên Trĩ không muốn chơi lớn, nên quyết định vừa diễn vừa cầm kịch bản đọc lời thoại, cố ghi nhớ thật tốt cách xử lý tâm trạng và chuyển đổi cảm xúc của nhân vật.
Dựa theo kịch bản, lời thoại đầu tiên là của Niên Trĩ. Cô nhập vai vào cô nàng Dịch Thải lớn lên ở thị trấn nhỏ, diễn tả tâm trạng lần đầu tiên được đến thành phố lớn đèn màu rực rỡ về đêm.
[ nơi này thật sự khiến mình không thoải mái, duy nghĩ đến một từ thôi, ngợp trong vàng son. ]
[ tất cả các sinh viên trong thành phố đều đến chỗ này vui chơi hưởng thụ, hai chúng ta mà không vào đấy, về sau lúc nói chuyện phiếm để người khác biết, họ sẽ cười chê chúng ta. ]
[ nhưng mà...... ]
[ ôi dào, đừng nhưng mà nữa, cũng đã đến đây rồi, đi vào thôi. ]
Niên Trĩ bị Việt Tử Tranh kéo khỏi cảnh dựng, chuyển cảnh, cảnh thứ nhất đã xong.
Kỳ thật từ cảnh này theo cốt truyện có thể nhìn ra tính cách của Dịch Thải và nữ thứ ba hoàn toàn khác biệt, chung quy sự khác biệt trong tính cách này cũng nhằm khẳng định ngày sau hai người họ sẽ đi theo hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai người Niên Trĩ và Việt Tử Tranh đều không phải kiểu người thiếu chuyên nghiệp, thoại thử với nhau qua hai lần, thì đã nhanh chóng vào vai. Đến lần sau cuối, hai người đều dẹp kịch bản sang một bên, quyết định dùng cảm xúc của chính Dịch Thải và nữ thứ ba thoại thêm lần cuối này.
“Nơi này......”
Câu thoại đầu tiên còn chưa kịp nói hết, đột nhiên từ phía ngoài truyền đến một trận xôn xao, giọng nói của nhiều người hoà lẫn vào nhau, cũng giống như có người nào đó đang lao thật nhanh về phía này.
Niên Trĩ chỉ kịp nghe thấy tiếng cả nam lẫn nữ hét lên thật to hai chữ “Cẩn thận”, thì đã bị một lực thật lớn nhào đến đè cô xuống nền nhà. Tiếp theo đó, là tiếng kim loại đập mạnh xuống nền và tiếng thuỷ tinh vỡ vụn.
Giống như vừa có cái gì rất lớn rơi xuống nền, hất lên một trận bụi mờ, bụi mờ giăng phủ khắp nơi, cô không nhìn rõ rốt cuộc quanh mình đã xảy ra chuyện gì.
Trong phút chốc, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu liên tục vang lên, căn bản không nghe rõ được họ đang nói gì.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Niên Trĩ bình tĩnh lại, mới phát hiện người nằm sấp trên người cô là Quý Sơ vốn dĩ đang ngồi ở góc tường cơ mà. Một tay anh đỡ sau đầu cô, để tránh cho đầu cô bị va đập mạnh xuống nền, tay còn lại buông xuống bên phải người cô, chỉ cách tấm kính kia có vài centimet.
“Nhanh kêu người tới đây, bảng đèn rớt, bảng đèn rớt rồi.”
Lúc này cô mới ý thức được, vật rơi từ phía trên kia xuống, thì ra là tấm bảng đèn mà cô nhìn thấy lúc mời vào cửa, trong lúc diễn tấm bảng đèn ấy vẫn luôn treo trên đầu cô và Việt Tử Tranh.
Nếu lúc nãy Quý Sơ không bổ nhào về phía này đẩy cô ra xa thêm mấy li, có thể bây giờ cô đã ch.ết oan ch.ết uổng rồi. Đột nhiên mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, Niên Trĩ hoảng loạn kiểm tr.a người cô và Quý Sơ, phát hiện trên cánh tay Quý Sơ để bên phải người cô có một vết thương lớn dài khoảng mười li.
“Quý Sơ, Quý Sơ, anh không sao chứ, anh đừng làm tôi sợ.”
Lần đầu tiên Niên Trĩ oán hận bản thân mình vô dụng, cố kìm nén nước mắt đang chực trào ra của mình, hai mắt đỏ hoe gắng gượng bò khỏi người Quý Sơ, ôm Quý Sơ vào lòng mình.
“Niên Niên.”
Anh vẫn im lặng rốt cuộc cũng có phản ứng trở lại.
Hai mắt Niên Trĩ đẫm lệ nhìn anh, “Anh sao rồi, khó chịu ở đâu hả?”
Sắc mặt Quý Sơ trở nên tái nhợt hơn lúc nào hết, nhếch đôi môi cắt không còn chút máu cười với Niên Trĩ, “Niên Niên, đừng khóc.”
Chỉ có bốn chữ đơn giản thôi, lại giống như dùng hết toàn bộ khí lực của anh.
Niên Trĩ cảm thấy lòng bàn tay đang để sau ót Quý Sơ có cảm giác ướt át, cô run rẩy rút tay ra, lọt vào tầm mắt là màu máu đỏ chói. Nếu như không nhìn lầm, khi thanh sắt trên bảng đèn rơi xuống, chính là rơi thẳng xuống chỗ hai người họ. Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác mình bị đập vào, lý do duy nhất chính là thanh sắt đó đã bị Quý Sơ chắn ở phía sau.
Vết máu tạo thành một mảng đỏ, hòa lẫn với nước mắt che khuất tầm mắt của Niên Trĩ, cô không thể nhìn rõ xung quanh, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn nghe duy nhất tiếng nổ vang sắc nhọn chói tai. Đám đông vội vã và các nhân viên y tế bận rộn khiêng cáng đối với cô bây giờ giống như một máy quay phim bật chế độ tua chậm, người yêu cũ của cô, cứu vớt cuộc đời cô, giờ phút này như một búp bê vải nát nhàu nằm trong vòng tay cô, không rõ sống ch.ết.
Mãi đến lúc Quý Sơ được đưa vào phòng phẫu thuật, cơ thể vẫn đang căng chặt của Niên Trĩ mới dần được thả lỏng. Cô lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống băng ghế chờ lạnh băng của bệnh viện, phía sau lưng đau nhói. Cảm giác mình giờ đây như một con cá đang giãy ch.ết, ngực căng trướng khó chịu, không thể thở được. Trong cổ họng khô khốc dấy lên một trận buồn nôn, chẳng thể rơi thêm giọt nước mắt nào, chỉ có mỗi cõi lòng tựa như đang có một nồi sắt nung đỏ, đảo qua đảo lại khiến cho cô nôn nao.
Mỗi khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ ấy, cô sẽ lập tức chuyển sự chú ý để áp chế nó. Nhưng câu nói này giống như con voi nặng trĩu lòng cô, càng không muốn nghĩ đến, ấn tượng lại càng khắc sâu.
Nếu, Quý Sơ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?
Trước khi anh hôn mê nụ cười nhợt nhạt ấy, và ánh mắt lưu luyến lúc mẹ cô qua đời giống hệt như nhau. Tưởng tượng đến khả năng này, trái tim trong lòng ngực đập dữ dội, đâm vào người đau đớn.
Cô đã dùng đủ mọi cách để Quý Sơ tránh xa mình, cố đẩy nhà họ Quý ra khỏi vũng lầy của nhà họ Niên cô, chính là hy vọng rằng những người ngay thẳng tốt bụng ấy có thể sống trong sạch bình an hạnh phúc suốt đời.
Nhưng giờ, Quý Sơ vẫn xảy ra chuyện.
Nếu ngay từ đầu cô không nhận bộ phim này, hoặc là biết kiềm chế tính tình của mình, không bất hòa rồi xích mích với Đỗ Văn Hân, mọi chuyện sẽ không tiến triển đến nước này. Quý Sơ cũng sẽ không cả người đầy máu nằm trong lòng cô, bị đưa vào phòng cấp cứu.
Hết thảy nguồn cơn của chuyện này, đều do cô cả.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chung quy Trĩ Trĩ cảm thấy cô ấy không xứng có được tình yêu, nhưng không phải vậy.
Dẫu cho em có vướng sâu vào vũng lầy, dẫu cho em vừa sinh ra đã phải vẫy vùng từ dưới vực sâu thăm thảm, chỉ cần em vẫn sống ngay thẳng nhiệt tình, mãi mãi không chịu khuất phục trước vận mệnh đời mình, thì nhất định sẽ có người nào đấy đến để yêu em.
Yêu em như yêu sinh mệnh.
Ngủ ngon, các tình yêu.
Lời con Mèo: không biết có tình yêu nào nhận ra bí mật ‘nho nhỏ’ ở chương này không tar =))