Chương 42: Thu lưới — ing 3
Cả Niên Trĩ và Niên Hoành đều kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng ngay thời điểm mấu chốt này ông cụ Quý lại xảy ra chuyện.
Ván cờ của nhà họ Quý và nhà họ Niên đang đến hồi gây cấn, vốn Niên Hoành vẫn đang lo lắng sau khi cơ thể Quý Sơ dần khoẻ lên, ba ông cháu nhà họ Quý sẽ phối hợp với nhau đối phó ông.
Bây giờ, nếu tin tức này là thật, ông lại có thể tiếp tục vô tư lự.
Không rảnh quan tâm đến chuyện xử lý Niên Nhạc nữa, ông nén nỗi mừng thầm trong lòng cố bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, vừa chỉnh trang lại cà vạt và bộ vest trên người, vừa nhận quà biếu quản gia Lâm chuẩn bị sẵn, gọi Niên Trĩ theo cùng nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Sau khi xác nhận hai người kia đã thật sự ngồi vào xe rời khỏi biệt thự, cơn giận của Niên Nhạc cũng nguôi ngoai đôi chút.
Số của hắn đúng là may mắn, mỗi lần gặp nguy biến đều có thể biến nguy thành an. Lần này cũng giống như vậy, ngay lúc hắn sắp bị con nhỏ phản tặc Niên Trĩ dùng quân áp bức đến nỗi không còn đường lui, ông cụ nhà họ Quý gặp ngay lúc này mà xảy ra chuyện.
Thật sự là phúc đức trời ban cho hắn.
Huống chi, căn bản ba hắn không thể nào vì con nhỏ hèn hạ Niên Trĩ mà trách tội đứa con trai duy nhất là hắn được. Chờ sau khi ba từ bên ngoài quay trở về rồi, ông ấy cũng bớt giận, hắn lại lân la đến nịnh nọt lấy lòng, chuyện này có thể được giải quyết theo cách êm đẹp mọi bề.
Nói cho cùng, hắn và ba dù gì cũng có quan hệ thâm tình máu mủ, xương cắt rồi vẫn còn gân nối lại[ ], con nhỏ Niên Trĩ nuôi chỉ tổ tốn cơm kia sao mà so được với hắn.
[ ] Nguyên văn 打断骨头连着筋: ẩn dụ cho một mối quan hệ tình thân gắn bó, dù có xảy ra mâu thuẫn thì vẫn không thể cắt đứt mối quan hệ.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười đắc thắng, hiên ngang ngẩng cao đầu chuẩn bị bước ra cửa tìm lũ bạn của mình tiếp tục ăn chơi trác táng.
Ngay lập tức một bóng người đứng chắn ngay trước mặt hắn.
“Quản gia Lâm, ai cho phép bà chắn trước mặt cậu đây vậy?”
“Cậu chủ,” quản gia Lâm thu lại nét cười chuyên nghiệp vẫn quen dùng thường ngày, hờ hững đứng nhìn Niên Nhạc, “Cậu muốn đi đâu?”
“Quản gia Lâm, nói sao thì bà cũng chỉ là người làm trong nhà này thôi, chủ cả tôi đây muốn đi đâu, đâu có liên quan tới bà?”
Quản gia Lâm đi theo Niên Hoành mấy mươi năm, gặp đủ loại người thượng vàng hạ cám, nhưng vẫn chưa thấy người nào đã ngu còn không biết lượng sức mình giống như Niên Nhạc đây.
Bà thầm thở dài trong lòng, phẩm hạnh của người mẹ đúng thật sự ảnh hưởng rất lớn đến tư chất và trí thông minh của con trẻ.
“Cậu chủ, cậu nên hiểu rằng, dẫu sao nhà họ Niên chúng ta cũng là nhà giàu sang quyền quý ở thành phố Bắc này, nền nếp gia phong nghiêm khắc. Cậu phạm lỗi vẫn không biết tự mình hối cải, còn tỏ thái độ càn quấy, chống đối.”
Bà khoát tay, mấy tên vệ sĩ phía sau bước lên phía trước, ôm lấy hai cánh tay Niên Nhạc, kẹp chặt hắn ở chính giữa.
“Trước khi đi ông chủ có dặn dò tôi phải quản giáo cậu,” quản gia Lâm nhận lấy cây thước trợ thủ đưa tới, “Vậy giờ chúng ta bắt đầu học về phép tắc trong nhà trước.”
Niên Nhạc cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị xúc phạm nặng nề, bọn tôi tớ này lấy đâu ra tư cách động chạm hắn vậy chứ?
Hắn nhìn khuôn mặt đang bạnh chặt doạ người khác khiếp sợ của quản gia Lâm, nhướng mày giận dữ, chửi ầm lên, “Bà chỉ là tôi tớ hèn hạ thôi, dám đè đầu cởi cổ cậu chủ tôi sao, làm......”
“Chát ——”
Niên Nhạc nói chưa dứt lời, đã bị quản gia Lâm cầm thước tát thẳng vào miệng. Trên gương mặt trắng trẻo trong nháy mắt in lên một vệt dài đỏ ửng, không đến nửa phút sau, đã sưng đỏ hằn vết máu.
Nước mắt theo bản năng nhanh chóng tràn ra nơi khoé mắt, đọng trên khuôn mặt mếu máo chực khóc của hắn, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp đáng thương.
“Bà dám đánh tôi? Sao bà dám đánh tôi!”
Hắn nào đâu biết rằng, đây là quản gia Lâm trả thù thay cho Niên Trĩ chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Quản gia Lâm vốn hiểu Niên Hoành là người bạc tình bội nghĩa thế nào, từ xưa đến giờ ông ấy chỉ xem con cái trong nhà như công cụ để tranh giành lợi ích. Bởi vì bà một lòng trung thành với Niên Hoành, nên chỉ có thể nhìn Niên Trĩ bị ép phải chấp nhận cuộc hôn nhân do gia tộc sắp xếp, còn bị Niên Hoành đẩy ra trước mắt quần chúng, làm bia chắn đạn thay nhà họ Niên, trở thành vật hi sinh bị người đời phỉ báng.
Đây đều là những quyết định liên quan đến tiền đồ gia nghiệp của nhà họ Niên và ông Niên, quản gia Lâm không thể và cũng không bao giờ can thiệp vào.
Nhưng dù sao Niên Trĩ cũng là đứa trẻ do một tay bà nuôi lớn, cũng là huyết mạch chính thống của Niên Hoành.
Niên Nhạc đây, chẳng qua hắn chỉ là đứa con riêng, là kết quả sau một đêm phóng túng của Niên Hoành với người phụ nữ buông thả nào đấy ở ngoài đường. Ỷ mình có danh phận con trai một, suốt ngày ở nhà họ Niên kiêu ngạo ngang ngược, làm ẩu làm càng.
Người như hắn, cũng dám mưu toan trèo cao trên Niên Trĩ?
Đúng thật là mơ mộng hão huyền.
Quản gia Lâm hờ hững đưa mắt liếc nhìn Niên Nhạc một cái, vẻ mặt khinh thường, giống như đang nhìn thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn. Bà cười khẩy ra lệnh cho cấp dưới của mình, “Đưa cậu chủ đến ‘hình đường’, ông chủ có dặn dò, khi nào cậu chủ học được bốn chữ ôn lương kính cẩn viết ra như thế nào, thì cậu ấy mới được ra ngoài.”
Mấy tên vệ sĩ cao to bặm trợn nghe nhắc hai chữ ‘hình đường’, người thoáng cứng đờ, bọn họ quét mắt nhìn cậu trai ốm yếu gầy gò trước mặt này, cảm thấy thương cảm thay cho số phận kế tiếp của hắn.
*
Mặc dù biết rõ Quý Sơ không thể liên lạc với cô bằng điện thoại di động được, nhưng Niên Trĩ vẫn cứ nóng lòng sốt ruột nhìn chằm chằm vào màn hình di động, hy vọng sẽ nhận được tin tức gì đó từ nó.
Bất kể là theo kế hoạch của cô và Thẩm Mạn, hay kế hoạch bắt giữ người bên phía Quý Sơ, không hề có đề cập đến chuyện ông nội Quý bệnh tình nguy kịch đến mức phải vào viện.
Nếu tin này là thật, thì chỉ e rằng nhà họ Quý thật sự phải hứng lấy một trận rối ren hỗn loạn.
Giờ phút này Niên Trĩ vô cùng tự trách mình, trong đầu cô luôn có suy nghĩ, nếu trước đó mình không nói kế hoạch này với Thẩm Mạn, đưa phương án dùng gia sản nhà họ Quý ra làm mồi nhử, thì hôm nay nhà họ Quý, vẫn sẽ là cảnh gia đình ấm cúng vui vẻ hoà thuận.
Ngay từ đầu cô đã luôn cố gắng đẩy Quý Sơ và nhà họ Quý ra khỏi vũng bùn nhơ nhớp này.
Nhưng cuối cùng thì sao, tạo hóa trêu người, những thứ không cầu được thì đến, không muốn nó xảy ra, nó lại xảy ra ngay trước mắt mình.
“Tiểu Trĩ.”
Giọng nói lạnh lùng oai nghiêm của Niên Hoành kéo cô quay trở về thực tại.
Niên Trĩ cung kính gục đầu, “Dạ ba, có chuyện gì sao?”
“Con không cần đến bệnh viện, giờ con quay lại Thụy Khang, đến Viện nghiên cứu khoa học đời sống sửa sang cho xong dữ liệu hạng mục ‘α’ kia, nhanh chóng mang về đây cho ba.”
Ngay tức khắc trong lòng Niên Trĩ rung lên hồi chuông cảnh tỉnh, mặc dù cô theo học chuyên ngành nghệ thuật, đối với những gì thuộc về khoa học kỹ thuật, đặc biệt hơn nữa là nghiên cứu khoa học công nghệ sinh học không hiểu biết cho lắm, nhưng cô nhớ mang máng nội dung chính của hạng mục nghiên cứu ‘α’ này, là độ mẫn cảm và khả năng chịu đựng của người châu Á đối với loại vi-rút cúm ‘α’.
Ngay thời điểm quan trọng này Niên Hoành lại yêu cầu cô sửa sang dữ liệu, chẳng lẽ thực sự mục đích ông muốn khống chế Thụy Khang, chính là vì thứ này?
“Dạ, ba, con sẽ mau chóng mang theo dữ liệu đấy trở về biệt thự.”
“Không về biệt thự Hoành Sơn nữa,” Niên Hoành dõi mắt nhìn theo những cánh chim đang bay liệng ngoài cửa sổ, nhắc đến một địa chỉ khác, “Chúng ta sẽ về nhà.”
......
Anh Vương nhận được tin nhắn, cho xe sẵn sàng vào tư thế như máy bay chiến đấu, xe chở Niên Trĩ nhanh như chớp đi thẳng một đường, quãng đường hơn nửa giờ đồng hồ được giảm bớt chỉ còn một nửa.
Vừa bước vào Thụy Khang, Niên Trĩ đã phát hiện bầu không khí bên trong trung tâm điều trị có phần quái dị.
Dù rằng việc nghiên cứu khoa học đa phần cần một môi trường làm việc yên tĩnh, nhưng bình thường giờ này, trên hành lang ít ra cũng phải có đôi ba nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, uống cà phê tranh thủ trò chuyện về dữ liệu, hoặc trao đổi kinh nghiệm trong quá trình tiến hành thí nghiệm.
Nhưng chưa bao giờ giống hôm nay, toà nhà như chẳng còn chút sinh khí nào, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi vẫn có thể nghe ra rõ ràng.
Có gì đó không bình thường.
Cô vào thử một phòng nghiên cứu thực vật gần đấy, đẩy cánh cửa lớn của phòng thí nghiệm ra.
Phát hiện bên trong không có một bóng người.
Vốn dĩ nơi này các nghiên cứu viên thường bận rộn di chuyển qua lại giữa giá đựng ống nghiệm và bàn điều khiển, giờ phút này không biết đã đi đâu, chẳng thấy tăm hơi đâu hết.
Điều kỳ lạ chính là trên bàn điều khiển vẫn còn để những lọ dung dịch thử còn thừa lại, tất cả đều để mở không đậy nắp, bên trong đó có một số hoá chất toả mùi khó chịu.
Được vào làm nghiên cứu viên trong Thụy Khang, nhất định chuyên môn nghiệp vụ phải cực kỳ xuất sắc, chắc chắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm khó bỏ qua của sinh viên non nớt như thế này.
Niên Trĩ lấy điện thoại di động ra xem thử, quả nhiên không có tín hiệu.
Vậy toà nhà này chắc chắn đã bị người ta khống chế, để đề phòng có cá lọt lưới liên hệ với bên ngoài, những người đó còn chu đáo chuẩn bị thiết bị phá sóng, ngăn không cho người bên trong toà nhà gửi tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Nói cách khác, bây giờ toà nhà này trở thành nơi biệt lập kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Là người của Niên Hoành sao?
Niên Trĩ dựa vào vách tường, suy nghĩ về cảnh tượng mình nhìn thấy trên đường đến đây.
Bất luận rốt cuộc người bày mưu đặt chước những chuyện này là ai đi nữa, bọn họ nhất định có liên quan đến Niên Hoành.
Nếu không thì cô sẽ không thể nào vào tòa nhà này trót lọt mà không có chướng ngại nào trên suốt quãng đường đi.
Nếu Niên Hoành đã dám ra tay giữa ban ngày ban mặt như này, thì có thể thấy ông chẳng lo sợ gì nữa cả. Hoặc ông ấy biết mình bị các bộ ngành nhắm tới, không có đường chạy thoát; hoặc là, ông biết mình đã nắm chắc phần thắng hôm nay, chuồn đi một cách êm ái cùng với mục tiêu cơ mật của mình.
Xem tình hình trước mắt này, Niên Trĩ đoán khẳng định là vế sau.
Nói cách khác, cuối cùng Niên Hoành cũng chịu xé bỏ lớp vỏ bọc doanh nhân ưu tú bên ngoài, để lộ bộ mặt thật là tên gián điệp và kẻ sát nhân hung ác bên trong.
Không hiểu sao Niên Trĩ bỗng muốn khóc, nỗi phấn khích và xúc động như sóng biển cuồn cuộn vỗ trong lồng ngực cô, khiến cô như nghẹt thở.
Cô âm thầm nhẫn nhịn mười mấy năm, ngay lập tức sự thật sẽ có thể rõ ràng trước tất cả mọi người.
Niên Trĩ quệt mắt, lau vội khoé mắt ươn ướt của mình, đổi thành nét mặt điềm tĩnh, dáng điệu ung dung bước lên lầu.
Vốn cô nghĩ rằng mục tiêu chính của Niên Hoành là toàn bộ tài liệu về hạng mục ‘α’ kia, bây giờ coi ra, dã tâm lớn nhất của ông chính là nuốt chửng cả Thụy Khang.
Lòng không nhịn được cười khẩy, Niên Hoành nghĩ mình là ai, còn muốn mang theo những thứ này chạy trốn ra nước ngoài?
Thật đúng là mơ mộng hão huyền!
Cô vừa bước về phía trước, lòng vừa suy tính tiếp theo nên hành động như thế nào.
Bởi vì quá tập trung nên quên mất việc quan sát xung quanh mình, lúc đi qua lối ngoặt cầu thang, từ trong góc đấy đột ngột có cánh tay vươn ra túm chặt lấy cô.
“Này ——”
Niên Trĩ vừa định cố sức vùng vẫy, giọng nói thân thuộc vang lên bên tai, “Đừng sợ, là anh.”
Quý Sơ từ từ buông bàn tay đang che trước miệng Niên Trĩ, ra hiệu cho cô im lặng, đừng đánh rắn động cỏ.
“Tiểu Sơ? Sao anh ở đây?”
“Đội của bọn anh có cách thức liên hệ đặc biệt, ngay sau khi khống chế được nơi này, Sầm Dương sẽ lập tức gửi tin đến sở chỉ huy.”
“Ông nội sao rồi?”
Quý Sơ ôm vai Niên Trĩ an ủi, “Yên tâm, ông nội chỉ là mồi dụ khị Niên Hoành và bọn người phía sau ông ta hành động, ông cụ nhà vẫn còn khoẻ mạnh cường tráng lắm.”
Nghe anh nói như vậy, tâm trạng thấp thỏm của Niên Trĩ cũng dần lắng xuống. Còn chưa kịp bình tâm trở lại, cô sực nhớ đến mục tiêu thật sự của Niên Hoành, vội vàng nói cho Quý Sơ biết, “Em biết mục đích thật sự Niên Hoành muốn khống chế Thụy Khang là gì, ông ta......”
“Ông ta muốn thâu tóm hết những tài liệu nghiên cứu cơ mật của Thụy Khang, đưa chúng đến nước A.”
Niên Trĩ trừng to mắt, hàng mi đen dày trên mí mắt cô chớp chớp, trông có vẻ đáng yêu, “Sao anh biết?”
Quý Sơ cười búng mũi cô, “Em quên công việc của anh là gì rồi sao? Yên tâm, bây giờ bên ngoài đều là người của chúng ta, không ai có thể chạy thoát khỏi toà nhà này.”
Anh kéo Niên Trĩ về phía mình, ôm cô vào trong ngực, “Niên Niên, lát nữa lúc Chu Trừng dẫn người vào đây, em hãy đi về cùng với bọn họ. Giang Bân bên kia đã bắt đầu hành động, em là người làm chứng quan trọng nhất, phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, chờ đến ngày mở phiên toà.”
“Vậy còn anh?”
Quý Sơ nhìn lướt qua ánh mắt Niên Trĩ, “Em biết đó, đây là chuyện cơ mật, anh không thể nói được.”
Niên Trĩ kiễng chân ôm lấy cổ Quý Sơ, ôm chặt lấy anh, “Em không đi đâu, anh còn ở nơi nguy hiểm thế này, em không thể trốn ở sau anh, làm một linh vật chỉ biết lo lắng không yên. Nhà tổ của nhà họ Niên vẫn còn một thứ, chỉ có em biết nó đang ở đâu, em phải về đó.”
Cô thật sự rất thích tư thế như này, dù là ôm, hay hôn, hay lúc cùng anh giao hợp bên nhau ở trên giường. Cô vẫn thích chống chân rướn người lên, tay choàng qua ôm cổ Quý Sơ, giống như chim non nhào vào lòng anh.
Sau đó, chim non dần chắp dài thêm đôi cánh, lớn lên thành chim ưng mạnh mẽ sải cánh tung bay.
Thành niềm kiêu hãnh của Quý Sơ.
Anh vỗ nhẹ lưng Niên Trĩ, ôm cô gái của anh vào lòng, độ ấm cơ thể của hai người sưởi lấy nhau qua lớp quần áo. Ít nhất ngay tại thời khắc này, bọn họ tạm tìm được sự yên bình bên nhau.
“Tiểu Sơ.”
“Hử?”
“Cẩn thận, mai mình gặp nhé.”
“Em cũng vậy, nhớ cẩn thận, ngày mai gặp.”
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngày hôm nay lại dành chút thời gian cho đôi trẻ thể hiện tình cảm đằm thắm với nhau, tung bông tung hoa ~
Hẹn mai gặp nhé.