Chương 60: Trở lại con đường đất
Sáng sớm thức dậy, nắng ban mai đang trải rộng khắp khu vườn nhà! Ngoài sân, hai con vật đáng yêu mèo con và chó con tinh nghịch, vật lộn nhau, mèo con làm tuột cái nơ đeo trên cổ chó con, chị Hai Liễu thấy vậy vội chạy lại nhặt chiếc nơ cột lại cho chó con. Có tiếng xe gắn máy từ ngoài cổng vô sân, ông Năm đứng ở gốc cây ɖú sữa nhìn vô ngạc nhiên:
- Nam, có phải cháu Nam không?
- Dạ, thưa bác con mới về!
Ông Năm gọi:
- Bà ơi, cháu Nam nó mới về!
Bà Năm ở trong nhà đi ra:
- Nam, lâu lắm rồi… ba má ở quê có khỏe không con?
- Con cảm ơn bác! Dạ, ba má con vẫn khỏe!
Ông Năm rất vui, ông vỗ vai Nam:
- Hồi này chững chạc rồi, đã vợ con gì chưa?
Nam gãi đầu:
- Dạ… con chưa có bác!
Bà Năm hỏi:
- Công việc của con dưới quê có ổn không?
- Dạ, cũng bình thường bác!
- Ừa, bấy lâu nay không gặp con, bác Năm cứ nhắc hoài món canh chua trước con nấu đó!
- Dạ!
Vợ chồng Khánh đang ở khu vườn sau đi vô, Khánh bối rối vì Nam tới nhà mà không nói trước, Thắm vui vẻ chào:
- Chào anh Nam, anh về nhà lâu chưa?
- Anh vừa tới! Hai vợ chồng đang làm vườn hả?
- Dạ, tụi em đang dọn mấy cành củi khô.
Ông Năm nói với bà Năm và các con:
- Bà, bữa trưa nay nhà mình nấu canh chua nghen, bà và con dâu nấu coi có giống canh chua của cháu Nam nấu không? Khánh chạy xe ra quán bà Bảy mua rượu cho ba, nói với bà Bảy là đong loại rượu giống bữa vừa mua đó!
- Dạ!
Thắm nói với chồng:
- Anh Khánh chở anh Nam đi cùng cho vui! À, anh ghé qua quán tạp hóa mua thêm ít me chua nấu canh nha anh.
Nam và Khánh nhìn nhau trước những lời nói tình cảm của Thắm. Nam thầm nghĩ “Thắm là người phụ nữ mà có lẽ cái xã hội này khó ai gặp được, chỉ mong Khánh luôn đối xử tốt với Thắm…”.
Từ rất lâu rồi, Nam mới quay trở lại con đường đất đi ra quán bà Bảy ven sông. Như có sự níu kéo, sau khi mua rượu xong, Khánh dừng xe ở rặng cây mù u mọc ven đường, Nam xuống xe, anh đứng hướng ra phía sông, mắt nhắm lại, hai tay dang hai bên đón nhận làn gió mát từ ngoài sông thổi vô, Khánh ghé miệng thỏ thẻ bên tai Nam:
- Nam, sao bữa nay tới nhà? Làm mình muốn rụng tim luôn.
Nam quay lại đưa tay lên nhặt mấy bông mù u vừa rụng vương trên mái tóc của Khánh:
- Khánh, tại vì suốt thời gian qua, Nam vô cùng áy náy, Nam cảm thấy có lỗi với ba má của Khánh.
- Tại sao? Nam có làm gì đâu mà có lỗi?
- Tại vì Nam sống và làm việc ở Bình Dương rất lâu rồi mà cứ giấu, làm cho hai bác nghĩ là Nam đang ở dưới quê bấy lâu nay. Gần kề nhau mà không tới thăm hai bác, cảm thấy có lỗi vô cùng, Khánh à!
- Cũng vì hoàn cảnh của chúng ta mà Nam.
- Phải, cũng vì những người như chúng ta không thể công khai trước gia đình và xã hội. Bữa nay coi như Nam ở dưới quê lên thăm gia đình Khánh, và có một điều Nam muốn Khánh phải hứa với Nam.
- Nam nói đi.
- Là Khánh không bao giờ được bỏ Thắm, thế giới này Khánh là người may mắn khi có người vợ như Thắm.
Khánh im lặng một lát rồi nói:
- Ý Nam là…
Nam chỉnh lại cổ áo của Khánh:
- Khánh, bất cứ có chuyện gì xảy ra thì Nam cũng sẽ luôn ở bên Khánh.
- Cảm ơn Nam! Khánh hứa Khánh sẽ mãi ở bên Nam.
- Thank you!
- I want to kiss you!
- Kiss? Người ta mà nhìn thấy thì ch.ết. Mình về thôi Khánh, còn ghé quán mua me chua nữa!
- Chờ một chút, để mình hái cho chị Hai mấy nhánh bông mù u.