Chương 61: Mưa và nỗi nhớ
Trời gần sáng, Cơn mưa rào xối xả trút xuống mái tôn nhà trọ, hơi lạnh bên ngoài ùa vô lan tỏa khắp căn phòng. Nam Ngồi dậy tựa vô tường, anh kéo chiếc mền lên đầu gối cho bớt lạnh. Mưa thường làm cho người ta cảm thấy cô đơn khi một mình, và mưa cũng luôn gợi lên nhiều nỗi nhớ! Giờ này Nam nhớ Khánh da diết, muốn Khánh ôm mình thật chặt để hơi ấm được nhen lên…
Vẫn như mọi ngày, trong văn phòng công ty Mộc Á, Khánh và Nam hay mượn cớ gặp nhau, lúc thì photocopy nhờ máy, lúc thì cùng xuống kho lấy giấy in… Họ chỉ cần nhìn thấy nhau thôi cũng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc. Vì công ty sắp có sự thay đổi phòng nhân sự, nên giám đốc Zhang đã thảo luận với Khánh trước khi cuộc họp diễn ra:
- A Khánh! Trong thời gian vừa qua, cậu đảm nhiệm công việc rất tốt, một tuần nữa A Linh sẽ thôi việc. Chính vì vậy, A Khánh sẽ vào vị trí công việc của A Linh, mong A Khánh cố gắng làm tốt công việc mới...
Khánh bối rối:
- Thưa giám đốc! A Khánh chỉ lo khả năng của A Khánh chưa thể đủ trọng trách để đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng nhân sự, mong giám đốc đề cử nhân viên khác được không?
Giám đốc Zhang nói:
- Ban lãnh đạo công ty đã xem xét rất kỹ, chỉ có cậu là phù hợp nhất cho vị trí này, và người sẽ thay thế công việc của cậu hiện tại là A Nam từ phòng kinh doanh chuyển qua.
Khánh ngạc nhiên:
- Nhưng mà…
Giám đốc Zhang hỏi:
- Thấy A Khánh và A Nam có vẻ rất thân, hai người là bà con hả?
- Không phải thưa giám đốc! A Nam là bạn học cùng đại học…
Bà Zhang giám đốc gật đầu hài lòng về tính cách thành thật của Khánh.
Sau giờ tan ca, cơn mưa chiều lại mới giăng nặng hạt, Nam và Khánh vội chạy vô phòng, Khánh nói:
- May mà không ướt, mắc mưa hay bị cảm.
Nam gấp chiếc khăn ướt đắp lên trán của Khánh, Khánh hỏi:
- Nam làm gì vậy? Sao đắp khăn lên trán mình?
Nam ấn nhẹ mấy cái bên ngoài chiếc khăn:
- Lúc trong công ty, đứng gần Khánh mà thấy người Khánh nóng như lửa, chắc là bị sốt.
- Nam ngồi xuống đây!
- Gì vậy?
- Không có sốt mà tại vì đứng gần Nam nên cơ thể bỗng nhiên tỏa nhiệt.
- Gì ghê vậy?
- Thiệt đó!
- Khánh ơi, Nam chỉ lo Nam sẽ không làm tốt được công việc mới, vì Nam chưa hiểu nhiều về công việc phòng nhân sự…
Khánh ôm chặt Nam:
- Có Khánh bên cạnh, Nam đừng lo!
- Ok, thanks! Giờ Khánh hát tiếng hoa đi!
- Nam thích nghe bài gì?
- Ánh trăng nói hộ lòng em.
- Trời đang mưa có ánh trăng nào đâu?
- Thôi mà, hát ánh trăng đi để ông trời tạnh mưa.
- Ok, …
"Ni wen wo ai ni you duo shen (你问我爱你有多深)
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không?
Wo ai ni you ji fen (我爱你有几分)
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Wo de qing ye zhen (我的情也真)
Tình cảm của em là chân thật
Wo de ai ye zhen (我的爱也真)
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Yue liang dai biao wo de xin (月亮代表我的心)
Ánh trăng đã nói hộ lòng em..."
Ngoài trời mưa gió vẫn đang làm chủ không gian, bên trong căn trọ nhỏ chỉ có hai người, họ hát cho nhau nghe rồi bỗng dưng im lặng để làn môi ấm truyền cho nhau từng hơi thở nồng nàn... Sự gần gũi giữa Nam và Khánh khiến Thanh người ở phòng bên cạnh luôn tò mò, Thanh đang là tâm điểm bàn tán của khu nhà trọ, người ta nói, mỗi ngày Thanh mua trứng gà về dùng cho việc cúng ngải.