Chương 57

Tiêu Ngọc Hoành trầm tư rất lâu, cuối cùng bỏ ba phút để quyết định, hắn sẽ để Vương Tiểu Thiên hack nick hắn.


Ra quyết định này là để tình đầu của mình có thể ra hoa kết quả, không thì với cái tính nhỏ nhen của Vương Tiểu Thiên, chỉ sợ hai người đến lúc tốt nghiệp cũng không thể hôn hôn ôm ôm.


Đằng nào tên này hack được nick hắn cũng không làm gì hoành tráng được, Tiêu Ngọc Hoành đã có thể tiên đoán được cảnh tượng cậu vạn phần đắc ý đứng trước máy tính áp chế hắn.


“Tài khoản của cậu đang ở trong tay tôi! Không muốn tôi hủy trang bị thì quỳ xuống xin lỗi đi!” Vương Tiểu Thiên ha ha ha ha cười to, hệt như một đại ma vương: “Biết bố lợi hại rồi chứ?”


Tiêu Ngọc Hoành cười, quyết định đến lúc đó sẽ lén lấy máy quay ra quay lại, chờ sau này hai người thành đôi rồi sẽ lấy ra cho Vương Tiểu Thiên xem, nói: “Xem nè, lúc đó em ngốc đến mức này đấy.”


Càng nghĩ càng vui vẻ, Tiêu Ngọc Hoành nhìn màn hình cười trộm một hồi, khiến Vương Tiểu Thiên giường trên nhìn mà phát ghét.
Thằng con cậu hình như càng ngày càng ngu đi. Vương Tiểu Thiên không hiểu hắn đang cười ngớ ngẩn cái gì, cậu còn đang sốt ruột chờ Tiêu Ngọc Hoành nói chuyện đi Mỹ với cậu.


available on google playdownload on app store


“Hàn Tuyết Thiên” không biết Tiêu Ngọc Hoành sắp đi Mỹ, thế nên giờ cậu không thể làm gì hết, tránh đánh rắn động cỏ. Vương Tiểu Thiên nhè nhẹ gõ ngón tay lên bàn gấp, chẳng còn lòng dạ nào mà học.


Điện thoại để bên cạnh rung lên, Vương Tiểu Thiên định thần lại, mở màn hình ra xem thì thấy quả nhiên là tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã, giáng sinh này anh sẽ sang Mỹ một chuyến, em có muốn mua gì không?


Chủ đề này của Tiêu Ngọc Hoành rất tự nhiên, Vương Tiểu Thiên hoàn toàn không hề nghi ngờ, trái lại còn hơi cảm động.
Con trai ngốc cũng biết mua quà cho mình, được. Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, có vẻ mình cũng không muốn thứ gì lắm, thế là ngón tay gõ mấy cái lên màn hình.
Hàn Tuyết Thiên: Chocolate~


Nghe nói chocolate nước ngoài và đồ bán ở Trung Quốc không giống nhau, Vương Tiểu Thiên cũng không biết khác nhau chỗ nào, nhưng trong tiềm thức cảm thấy hàng bán ở bên đó thì chính hiệu hơn, thế nên mang suy nghĩ muốn thử đồ mới lạ mà đòi quà này.


Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, biết người này chắc chắn ngại không muốn quà đắt, thế là quyết định đến lúc đó xem xem rồi mua.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Biết rồi~ sẽ mang về cho em thật nhiều thật nhiều chocolate~


Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Anh đặt vé máy bay rồi, ngày kia đi, sau đó cả một tuần sẽ không thể cùng em chơi game nữa o(╥﹏╥)o
Hàn Tuyết Thiên: Không sao~ xoa xoa~
Vương Tiểu Thiên cảm thấy khách sáo đủ rồi, bèn thấp thỏm vào chủ đề chính:


Hàn Tuyết Thiên: Ông xã cho em mượn tài khoản chơi đi~ nhiệm vụ giáng sinh không phải sắp ra rồi sao? Em làm hộ ông xã chơm chơm~
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Được thôi.


Vương Tiểu Thiên mừng rỡ, không ngờ lại có được tài khoản dễ dàng như vậy, không khỏi tớn tác ngồi trên giường trên học theo điệu múa quái đản nhìn thấy trong khu quỷ súc ở trạm B mấy hôm trước mà múa loạn lên, đang đắc ý đến quên hình tượng thì phát hiện Tiêu Ngọc Hoành đang ở đó nhìn cậu.


Lập tức xấu hổ, vội vàng nghiêm mặt rồi đỏ nhừ mặt giả vờ học sinh chăm chỉ, cúi đầu đọc sách.
Tiêu Ngọc Hoành nhịn cười, thu tầm mắt lại rồi nghĩ nghĩ, cúi đầu gõ phím:


Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ban nãy giường trên anh ngồi trên giường múa, đáng yêu cực~ khiến anh tự nhiên muốn xem bà xã múa~ hôm giáng sinh chúng ta video call được không? Em nhảy cho anh xem~


Vương Tiểu Thiên thầm hận, chỉ muốn tát cho chính mình một phút trước một phát, vì sắp trộm được tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành, lại thêm người ta sắp mua quà về cho mình, Vương Tiểu Thiên không tiện từ chối, đành phải gồng mình gõ điện thoại.


Hàn Tuyết Thiên: Nhưng người ta không biết nhảy mà~ có điều, nếu đơn giản một tí thì có thể học chút xíu theo video, ông xã chơm chơm muốn xem điệu gì?
Tiêu Ngọc Hoành chăm chú suy nghĩ tận mấy phút rồi mới thận trọng trả lời:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Uy phong đường đường.


Hàn Tuyết Thiên: o_o
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Anh muốn xem vợ mặc đồ thật đáng yêu sau đó nhảy Uy phong đường đường o(*////▽////*)q!
Hàn Tuyết Thiên: Biết, biết rồi… ha, ha ha…


Vương Tiểu Thiên giật giật khóe miệng, ngoài cười trong không cười, vừa õng ẹo nhắn tin cho Tiêu Ngọc Hoành vừa thầm quyết định, nhất định phải lột sạch hắn đến một cái quần con cũng không chừa!


Sau đó Tiêu Ngọc Hoành quả thực rời đi vào buổi sáng thứ sáu, hắn vừa đi, Vương Tiểu Thiên đã không thể chờ được nữa mà đăng nhập tài khoản hắn, Tiêu Ngọc Hoành ngồi trên taxi cười bất lực.
Hắn chân trước vừa đi, cậu chân sau đã đăng nhập ngay rồi?


Có điều vẫn thoải mái gửi mã đăng nhập cho cậu.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Đăng nhập trên một máy nhiều lần thì sẽ không cần mã xác nhận nữa, có điều trong ba ngày chắc hẳn vẫn cần xác nhận, bà xã em để ý chút nhé, anh lên máy bay rồi sẽ không thể liên lạc với em được.


Ý là bảo Vương Tiểu Thiên hành động nhanh nhẹn tí, đừng để đến khi hắn từ Mỹ về rồi mà cậu vẫn chưa hack xong.
Tiêu Ngọc Hoành phối hợp như vậy đương nhiên là có dự tính của hắn.


Vương Tiểu Thiên gửi một cái emo “hôn hôn ôm ôm” sang, sau đó vui vẻ đăng nhập tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành, lần này cậu không để em gái giúp nữa mà dùng chính máy của mình đăng nhập luôn, một là để không liên lụy đến em gái, hai là cảm thấy lần này nhất định sẽ thành công.


Quả thực một đường thuận lợi, chuyện đầu tiên làm sau khi đăng nhập chính là mở khóa trang bị, Vương Tiểu Thiên lúc nhập bốn chữ “mở khóa trang bị” mà tay run lên cầm cập, tim đập thình thình, rất có cảm giác kích thích khi phạm tội, thậm chí còn có khoảnh khắc sợ hãi, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong khoảnh khắc mà thôi, sau đó ý nghĩ lùi bước kia đã bị sự vui sướng và kích động vì sắp báo thù thành công át đi.


Sau khi mở khóa, Vương Tiểu Thiên bắt đầu chuyển các thứ khác trong túi đồ hắn, bao gồm hơn bảy vạn vàng và một mớ lớn vật liệu cũng như đạo cụ giá trị không nhỏ, Tiêu Ngọc Hoành rõ ràng vô cùng tin tưởng cậu, để hết tất cả đồ đạc trong tài khoản này, thậm chí còn cho cậu cả mật khẩu kho đồ, Vương Tiểu Thiên trộm sướng rồi, cầm bút chì 2B vừa trộm vừa ghi ra sổ, lập hẳn một danh sách vật phẩm tường tận tỉ mỉ ra.


Bắt đầu tìm thông tin tính giá trị… Chu choa mạ ơi! Vương Tiểu Thiên nhìn thấy con số tính ra xong suýt nữa thì trố rơi cả con ngươi.
113 vạn?!!


Nhiều vậy sao?!! Vương Tiểu Thiên chột dạ, bắt đầu nghi ngờ có phải mình tính sai rồi không, thế là bắt đầu search thông tin đồng thời chăm chú tính toán lại một lượt…
Không chỉ không ít đi mà còn tăng lên 6 vạn, biến thành 119 vạn…


Không ổn, con số quá lớn rồi, Vương Tiểu Thiên bắt đầu hoang mang, thầm nghĩ hay là để lại một ít, nhưng nghĩ lại thì trộm một vạn cũng là trộm, trộm một trăm vạn cũng là trộm, không có gì khác biệt, thế là cứng đầu, mặc kệ luôn.


Hôm sau Tiêu Ngọc Hoành nhắn tin cho Vương Tiểu Thiên báo hắn đã đến Mỹ rồi, còn gửi mấy bức ảnh chụp tuyết cực đẹp sang, thậm chí còn cho cậu xem ảnh chụp hắn và ông bố người Mỹ của hắn, không hổ là bố con, đều đẹp trai đến rối tinh rối mù, Tiêu Ngọc Hoành thì không nói rồi, tiểu thịt tươi mười tám tuổi, còn ông bố hắn trông chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc xoăn màu đen da thì trắng, tuy khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn là một ông chú đẹp trai vô cùng thu hút, hoàn toàn không thua kém người nổi tiếng trong phim, điều càng hiếm có hơn chính là trên người ông còn có khí chất nho nhã của quý ông Trung Âu, khiến Vương Tiểu Thiên nhìn thấy rồi hiểu ra ngay vì sao mẹ Tiêu lại yêu ông.


Hơi tiếc, nếu như bố mẹ Tiêu Ngọc Hoành không ly hôn, đi ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của bao nhiêu người, có điều không ở với nhau được là không ở với nhau được, miễn cưỡng không tốt, Vương Tiểu Thiên cũng chỉ có thể thổn thức trong lòng một hồi.


Tiêu Ngọc Hoành gửi ảnh cho cậu xem xong cũng đòi Vương Tiểu Thiên gửi ảnh cho hắn, Vương Tiểu Thiên đang ở trong ký túc, làm sao mà gửi cho hắn được? Nhưng Tiêu Ngọc Hoành cứ đòi nằng nặc, Vương Tiểu Thiên đành phải xắn ống quần lên, giơ chân lên tường, lấy tường trắng làm nền mà chụp một bức ảnh chân cho hắn.


Tiêu Ngọc Hoành nhận được rồi cực kỳ hài lòng.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Đẹp lắm~ chân của bà xã tuyệt nhất~ tối nay anh sẽ ngồi ɭϊếʍƈ cái ảnh này~
ɭϊếʍƈ cái gì mà ɭϊếʍƈ? Muốn ɭϊếʍƈ thì cũng đừng nói ra chứ! Vương Tiểu Thiên nổi gai ốc khắp người, mặt cũng nóng bừng.


Lại hỏi Tiêu Ngọc Hoành mã xác nhận đăng nhập, Vương Tiểu Thiên lên tài khoản hắn xem thử, còn 45 tiếng nữa là đến giờ mở khóa, đằng nào cũng đang rảnh, bèn giúp Tiêu Ngọc Hoành làm nhiệm vụ giáng sinh, lại còn chơi rất vui.


Mãi mới qua được thời gian ba ngày, giáng sinh cũng đến rồi, hôm đó Tiêu Ngọc Hoành rất yên tĩnh, chắc là đang vui vẻ đón giáng sinh cùng bố rồi, Vương Tiểu Thiên cũng rất vui vẻ mà mở khóa trang bị chuyển sang tài khoản của mình.
Nghĩ nghĩ, vẫn để lại cho hắn cái quần tà lỏn.


Vạn sự đã xong, chỉ thiếu gió đông!


Vương Tiểu Thiên kích động không chịu được, nhưng tự nhiên, trong lòng lại cảm thấy bất an mơ hồ, nghĩ lại thì chắc là vì có tật giật mình, thế là tự an ủi là không sao đâu, cậu cũng không phải trộm thật, chỉ cần Tiêu Ngọc Hoành có thể thật lòng xin lỗi cậu, thừa nhận là mình sai, cậu sẽ trả lại cho hắn.


Phía tây nước Mỹ và Trung Quốc chênh nhau tận mười sáu tiếng, Vương Tiểu Thiên tính toán thời gian, cảm giác bên Tiêu Ngọc Hoành cũng ăn giáng sinh kha khá rồi, bèn ra khách sạn đặt phòng.


Thuê phòng nhảy Uy phong đường đường? Đương nhiên là không, Vương Tiểu Thiên chẳng học một động tác nào hết, cậu định ngả bài với Tiêu Ngọc Hoành, cũng không thể làm ầm ĩ với hắn trong phòng được, Đoàn Sách thì không sao nhưng cậu béo cho một chiêu Thái sơn áp đỉnh thì cậu toi mất nửa cái mạng rồi.


Lòng rất thấp thỏm, cũng rất kích động, Vương Tiểu Thiên ngồi giết thời gian trong khách sạn, sau đó cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã moa moa~ Giáng sinh vui vẻ!


Vương Tiểu Thiên nhảy bật dậy khỏi giường như con cá chép, vội vàng chạy ra máy tính cap hình, đầu tiên là cap một bức “Tiêu Ngọc Hoành” chỉ mặc độc một cái tà lỏn đáng thương, sau đó lại cap một bức nhà kho nhét đủ loại tang vật xanh đỏ tím vàng rực rỡ.


Hít sâu, click gửi đi, Vương Tiểu Thiên cảm giác tim mình sắp nổ tung rồi, cơ thể lại vừa nóng vừa lạnh một cách kỳ lạ.
Thật lâu sau, Tiêu Ngọc Hoành vẫn không hề phản ứng, Vương Tiểu Thiên đoán hắn đang chìm trong kinh ngạc và hoang mang, lòng không khỏi đắc ý, bèn run run ngón tay nhắn tin sang.


Hàn Tuyết Thiên: Bạn gái và trang bị của cậu đều nằm trong tay tôi, biết điều một chút đừng báo cảnh sát.
Hàn Tuyết Thiên: Bằng không giết con tin cho cậu xem!
Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng cũng có phản ứng, gửi thẳng yêu cầu video call sang!


Vương Tiểu Thiên do dự một hồi rồi mới lấy hết dũng khí ra chấp nhận, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của Tiêu Ngọc Hoành trong màn hình điện thoại cũ mèm của mình.
“…Vương Tiểu Thiên?” Tiêu Ngọc Hoành có vẻ rất kinh ngạc.


Vương Tiểu Thiên cười, tim đập nhanh nhưng vẫn đắc ý nhìn hắn: “Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
“…” Tiêu Ngọc Hoành xoay màn hình đi, chờ cười xong mới trưng khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng về phía màn hình.


“Anh làm gì ‘Hàn Tuyết Thiên’ rồi?” Tiêu Ngọc Hoành phối hợp với cậu mà nói, hắn biết Vương Tiểu Thiên đang che giấu thân phận khác của mình, hắn định xem tình hình trước đã rồi mới quyết định có nên vạch trần cậu không.


“Yên tâm, ‘con bé’ là em gái tôi, tôi sẽ không làm gì ‘con bé’ hết.” Vương Tiểu Thiên nói thẳng băng, đây là lời giải thích cậu đã nghĩ từ lâu: “Nhưng nếu cậu không ngoan ngoãn nghe lời… tết năm nay về nhà tôi sẽ đánh mông ‘con bé’!”


Tự mình đánh mông mình? Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục. Tiêu Ngọc Hoành cố nén cười, bạnh mặt nói: “Nói vậy tất cả những thứ này đều là kế hoạch của anh?”


“Không sai!” Vương Tiểu Thiên chầm chậm thả lỏng, sau khi triệt để ngả bài đã không còn hoảng hốt như lúc nãy: “Cậu không phải vẫn luôn xem thường tôi sao…”
“Tôi nào có xem thường anh…” Tiêu Ngọc Hoành ngắt lời cậu: “Anh xem thường tôi còn nghe được.”


Ngày nào cũng cậy mình giường trên, toàn nhìn hắn bằng góc độ từ trên xuống.


“Đó là tôi thấy cậu chướng mắt.” Vương Tiểu Thiên bực mình nói, sau đó để màn hình điện thoại quay về phía máy tính cậu, hung dữ nói: “Còn ngắt lời tôi nữa thì tôi bán trang bị cậu đấy tôi nói cho cậu biết!”


“Được được được, anh là bắt cóc tống tiền anh to nhất.” Tiêu Ngọc Hoành nhịn không được mà phì cười, chôm trang bị mà cũng hoành tráng thế này sao?


“Cười cái gì mà cười?!” Vương Tiểu Thiên nổi cáu, mặt cũng đỏ bừng lên: “Cậu còn nói cậu không xem thường tôi?! Có phải cậu cảm thấy tôi ngốc lắm không?!”


Vương Tiểu Thiên thở hổn hển: “Tôi vẫn còn nhớ đấy! Trước đây cậu vênh váo nói với tôi là trước khi tốt nghiệp tôi sẽ không thể đấu lại cậu! Giờ có phải bố đã trị được mày rồi không?”
Nói xong liền hung dữ vỗ bàn một cái: “Giờ quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!”


Tiêu Ngọc Hoành giả vờ do dự không muốn, Vương Tiểu Thiên lập tức quay màn hình về phía máy tính: “Tôi bán trang bị đấy!”
“Anh đừng kích động!” Tiêu Ngọc Hoành “hoang mang” nhắc cậu: “Tôi có hai món trang bị bản giới hạn đấy!”


Vương Tiểu Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức di chuột đến vòng tay bản giới hạn của hắn: “Vậy thì xin lỗi đi! Chuyện quăng ngã tôi học kỳ trước, chuyện đạp tôi, còn cả… ừm… còn cả lúc tôi làm thêm ở nhà hàng tây, cậu dùng tiền tip mắng tôi ngốc nữa! Xin lỗi ba tiếng! Ngay!”


Wa, đúng là chuyện vặt lông gà vỏ tỏi cũng bị cậu ghim hết. Tiêu Ngọc Hoành cũng cạn lời với cậu, nhưng vẫn không chịu: “Không muốn, là anh lòng lang dạ sói trước.”


“Lòng lang dạ sói?!” Vương Tiểu Thiên nghe hắn chửi mình như thế thì làm sao mà nhịn nổi nữa? Thế là không chịu yếu thế mà trả lời: “Cậu là đồ mỡ heo lấp não!”


“Tôi đối xử tốt với anh như thế, còn anh có 1500 tệ cũng không cho tôi vay, tôi không thể giận một chút được à?” Tiêu Ngọc Hoành ngồi trên ghế nói, còn rảnh rang lấy rượu vang ra uống.


“Cậu lấy để đi mua trang bị!” Vương Tiểu Thiên cảm thấy mình làm vậy không sai: “Lúc đó tôi cảm thấy cậu đúng là điên rồi! Nào có ai chơi game như vậy chứ?! Đem mười một vạn đi mua một trang bị á?! Cả người tôi đem đi bán cũng chẳng được mười một vạn…”


“Tôi trả mười triệu để mua anh.”
“Hả?” Vương Tiểu Thiên ngẩn ra.
Tiêu Ngọc Hoành phát hiện mình lỡ lời, nhưng cũng chẳng hoảng, chuyển đề tài mà nói tiếp: “Mua về làm nô lệ, hầu hạ ông.”


Vương Tiểu Thiên đột ngột phản ứng lại, cậu bị sỉ nhục như thế nên không thèm nhịn nữa, không chỉ tức đến đỏ cả mặt mà ngay cả mắt cũng đỏ lên, thế là không do dự nữa, xoay người quay lại máy tính mở trang bán đồ lên, cho vòng tay cực phẩm của Tiêu Ngọc Hoành lên sàn, ra vẻ định bán thật.


“Có xin lỗi không?” Vương Tiểu Thiên cố ý che giá không cho Tiêu Ngọc Hoành nhìn thấy, thực ra cậu đã nhập giá 999999 vàng, đây là hạn mức giá giao dịch do hệ thống cài đặt, đổi sang nhân dân tệ sẽ là 13 vạn, mà cậu đã điều tr.a rồi, vòng tay bản giới hạn này chỉ đáng giá 7 vạn thôi, vì thế cho dù có đăng lên bán cũng chẳng ai mua.


Tiêu Ngọc Hoành hoàn toàn không hoảng hốt: “Anh bán đi.”
Vương Tiểu Thiên nheo mắt: “Cậu nghĩ tôi không dám bán à?”
Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày: “Vậy anh bán đi.”
Vương Tiểu Thiên nghiến răng: “Tôi bán thật đấy!”
“Bán đi.”
“Cho cậu ba giây để xin lỗi!”


“Bán đi, đừng dài dòng nữa.”
“3!”
“Ừ hứ.”
“2!”
“Ừ hứ.”
“1!”
Tiêu Ngọc Hoành nhìn màn hình, vốn tưởng Vương Tiểu Thiên đang cáu sẽ bán thật, ai dè cậu lại trợn mắt lên nhìn hắn, vẻ mặt ấm ức như đang nghẹn cơn giận trong ngực.
“0,9…”


Tiêu Ngọc Hoành cười, bị cậu làm buồn cười không chịu được, “Ha ha ha ha… anh đừng sợ chứ…”
“Tôi không sợ!” Lần này Vương Tiểu Thiên thực sự bốc khói đầu rồi, thế là mặc xác ấn ngón tay một cái, vòng tay bản giới hạn kia liền lên sàn.


Vương Tiểu Thiên lập tức vênh mặt lên, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành: “Giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy, nếu như không muốn mất cái vòng tay giới hạn này thì ngoan ngoãn xin lỗi tôi đi, tôi có thể sẽ nghĩ xem có nên gỡ…”
“Ting! Mặt hàng bạn đăng đã bán ra thành công!”


Vương Tiểu Thiên: “…”
Tiêu Ngọc Hoành: “…”
Cứng ngắc quay đầu lại, Vương Tiểu Thiên không dám tin mà mở hòm thư ra, phía trên viết thông tin bán vòng tay thành công rõ rành rành!
Ôi vl?! Vì sao lại có người bỏ ra 13 vạn để mua một trang bị trị giá 7 vạn vậy?!! Rốt cuộc là tên đần nào thế???


Trong một căn nhà hai tầng trong thành phố X, Mã Tuấn Phi hài lòng nhìn vòng tay vừa mới mua, quay đầu cái bèn tặng ngay cho Mã Kỳ Kỳ: “Em gái, vòng tay này là hàng giới hạn, Tiêu Ngọc Hoành cũng có một cái, em với cậu ta có đồ đôi rồi đó.”


Mã Kỳ Kỳ ôm mặt Mã Tuấn Phi hớn hở hôn một cái: “Cảm ơn anh!”
Mà trong khách sạn gần trường A, Vương Tiểu Thiên tái xanh mặt quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngọc Hoành trong màn hình, chỉ thấy người kia không chỉ không hoảng hốt mà còn rất bình thản.


Tiêu Ngọc Hoành thực sự phải cảm ơn người đã mua trang bị, khiến kế hoạch của hắn có thể thuận lợi thế này, xin lỗi thì sẽ xin lỗi, hắn về rồi sẽ trực tiếp xin lỗi Vương Tiểu Thiên, giải quyết khúc mắc trong lòng cậu từ trước đến nay, nhưng xin lỗi xong thì sao? Thiên trai thẳng sẽ từ bỏ sự cố chấp đối với mình phải không?


Điều Tiêu Ngọc Hoành sợ chính là cái này, vốn định dùng vụ giả gái để trói cậu lại, nhưng lại cảm thấy không ổn, Vương Tiểu Thiên nhất định có ch.ết cũng không chịu nhận, trên tay hắn cũng không có chứng cứ xác thực việc Vương Tiểu Thiên giả gái, thế nên nghĩ lại rồi vẫn thấy cách này có hiệu quả.


Dù có hơi đê tiện, nhưng cũng đành phải vậy.


“Căn cứ theo pháp luật của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nếu trộm cắp vật phẩm ảo có giá trị vượt quá hai nghìn nhân dân tệ, thì sẽ bị quy là phạm tội.” Tiêu Ngọc Hoành nở nụ cười “thân thiện” với Vương Tiểu Thiên: “Và vòng tay anh vừa bán đi, trị giá bảy vạn.”


Vương Tiểu Thiên nuốt nước bọt đánh ực một cái: “…Tôi trả tiền bán trang bị cho cậu.”
Nụ cười trên môi Tiêu Ngọc Hoành càng sâu thêm: “Không cần trả, làm gái của ông đi.”






Truyện liên quan