Chương 58

Vương Tiểu Thiên ngơ ngẩn, không kịp phản ứng thì video call đã kết thúc rồi, Tiêu Ngọc Hoành chỉ cười để lại một câu “Chờ tôi về” rồi tắt video, Vương Tiểu Thiên cũng không gọi lại.


Không hề để ý chữ “gái” kia, Vương Tiểu Thiên cảm thấy chỉ là hắn đang sỉ nhục mình thôi, giờ điều cậu hoang mang chính là… cậu có cảm giác mình bị rơi vào bẫy.


Đáng lẽ phải để ý sự khác thường ngay từ đầu chứ. Vương Tiểu Thiên hối hận ôm đầu mình, nào có ai lại đi khích người hack nick tự bán trang bị mình đi chứ? Cậu cứ tưởng là hắn đang thách thức cậu thôi, thách thức cậu không có gan, kết quả cậu nóng máu thực sự cho trang bị lên sàn.


Có điều cậu cũng đem được vàng về rồi. Vương Tiểu Thiên xoa mặt, cố gắng bắt mình tỉnh táo lại, cậu ngồi xuống trước máy tính, xem lại mail của bên giao dịch gửi, tuy đề giá là 99 vạn nhưng hệ thống đã khấu trừ 10% thuế, vì thế chỉ có 900 nghìn vàng vào tay.


Tiền này hoàn toàn đủ để đem đi trả Tiêu Ngọc Hoành. Vương Tiểu Thiên hơi an tâm mấy phần, sau đó bình tĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn để đồ trộm được ở chỗ mình, cậu cũng không tin Tiêu Ngọc Hoành thực sự không xót tài khoản hắn chút nào.


Không thể để đối phương nắm mũi dắt đi nữa. Ánh mắt Vương Tiểu Thiên lạnh ngắt, sau đó cậu mở cam điện thoại ra, chụp một bức ngón giữa rồi gửi sang, coi như thách thức.
Rất nhanh, Tiêu Ngọc Hoành trả lời:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Tay đẹp, ɭϊếʍƈ một cái bày tỏ lòng ngưỡng mộ.


available on google playdownload on app store


Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, vừa giận vừa xấu hổ, cảm thấy câu này của hắn ngập tràn mùi giễu cợt, vốn định chửi một câu nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình càng tức thì hắn càng vui, thế là nghĩ một hồi, bình tĩnh lại.
Hàn Tuyết Thiên: Được thôi, chờ cậu về sẽ cho cậu ɭϊếʍƈ đủ.


Hàn Tuyết Thiên: Không ɭϊếʍƈ là con bố.


Xem ai buồn nôn hơn ai! Vương Tiểu Thiên cảm thấy mình đã tìm được cách ứng phó chính xác với đối phương rồi, Tiêu Ngọc Hoành rõ ràng đang sỉ nhục cậu, chắc là nắm chắc mình sẽ bị hắn chọc giận, cũng chắc chắn sẽ không để hắn ɭϊếʍƈ ngón tay, và cậu nhất quyết làm ngược lại suy nghĩ của hắn, để xem ai bình tĩnh hơn.


Đằng nào cậu cũng chỉ thò ra một ngón tay, cho dù bị ɭϊếʍƈ thật thì đã sao? Cùng lắm thì lấy xà phòng rửa tay ba lần, còn Tiêu Ngọc Hoành là người ɭϊếʍƈ chắc chắn thiệt hơn cậu nhiều.


Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, lập tức thoải mái hẳn, cảm thấy mình gỡ hòa được một ván rồi, sau đó liền nhận được trả lời của Tiêu Ngọc Hoành:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Chờ mong.


Vương Tiểu Thiên nheo mắt, có lẽ do giọng đối phương quá bình thản khiến lòng cậu không khỏi bực bội, thế là vội vàng hít sâu vài hơi rồi mới bình ổn lại được.
Thu dọn máy tính về phòng, Vương Tiểu Thiên bắt đầu học hành, giờ đã vào cuối kỳ rồi, cậu phải chăm chỉ ôn tập.


Nhưng có chút học không vào, trong đầu toàn nghĩ chuyện Tiêu Ngọc Hoành, không tĩnh tâm được, cứ thế mà qua bốn ngày nữa trong sự bứt rứt, Tiêu Ngọc Hoành luôn im lặng cuối cùng cũng nhắn tin cho cậu.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ra cổng tây đi.


Vương Tiểu Thiên đang trong thư viện sững ra, sau đó sắc mặt bắt đầu lạnh ngắt.
Hàn Tuyết Thiên: Cậu về rồi.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Để ɭϊếʍƈ ngón tay anh, cho dù máy bay rơi xuống biển tôi cũng phải bơi về tìm anh.
Vương Tiểu Thiên hơi đỏ mặt.


Hàn Tuyết Thiên: Nói phét không biết ngượng, lát nữa không dám ɭϊếʍƈ ngón tay thì quỳ xuống xin lỗi nhé?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Không thành vấn đề.


Vương Tiểu Thiên bèn gập sách lại, choàng khăn lên rồi ra khỏi tầng bốn thư viện khoa học thông tin, đang định đi xuống thì nghĩ nghĩ, xoay người đi vào nhà vệ sinh chăm chú rửa sạch tay rồi mới ôm tâm trạng vừa thấp thỏm vừa phức tạp rời khỏi thư viện.


Bên ngoài rất lạnh, cũng may không có gió, Vương Tiểu Thiên kéo khăn che lên trên, gần như vùi cả nửa mặt vào trong khăn, sau đó chầm chậm đi về phía cổng tây của trường.


Thư viện cách cổng tây một đoạn, đi đến nơi cũng mất chừng mười phút, Vương Tiểu Thiên đi được nửa thì phát hiện có gì đó bay xuống, bèn ngẩng đầu lên nhìn, là tuyết rơi.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.


Dừng lại ngẩng đầu nhìn tận mấy chục giây xong Vương Tiểu Thiên mới tiếp tục đi về cổng tây, quãng đường mười phút đã bị cậu kéo thành 15 phút, đến cổng tây đã có mùi xưa cũ, Vương Tiểu Thiên liếc cái liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành.


Hắn rất cao, dáng lại đẹp, mặc áo khoác cực tôn dáng, mái tóc đen hơi dài gợn xoăn vẫn được chải chuốt như trước, khuôn mặt đẹp ngũ quan sắc nét lộ ra ngoài trời lạnh trông còn trắng hơn bình thường mấy phần, không chỉ giống người mẫu nam, còn mơ hồ có mấy phần… ờ… giống ma cà rồng trong truyện.


Vương Tiểu Thiên nhớ lại một bộ phim mà cậu từng xem, Phỏng vấn ma cà rồng, trong đó có một mớ trai xinh gái đẹp, Tiêu Ngọc Hoành hoàn toàn có thể trà trộn vào trong đó.


Tiêu Ngọc Hoành lúc này cũng nhìn thấy Vương Tiểu Thiên, so với sự rực rỡ chói mắt của hắn, Vương Tiểu Thiên lại rất giản dị, người mặc áo bông màu xám đã cũ, dưới mặc quần bò, trên cổ choàng khăn ca rô, che mất nửa khuôn mặt, liếc qua chẳng khác gì người qua đường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ lập tức bị vẻ đẹp của đôi mắt cậu làm kinh ngạc, rồi từ đó lòng cứ ngứa ngáy muốn kéo khăn choàng của cậu xuống để tìm kiếm dáng vẻ thực sự.


Tiêu Ngọc Hoành cũng nhìn rất lâu mới tìm được cậu trong số người qua đường, sau đó mắt sáng lên, đứng thẳng người từ chiếc xe hơi đang dựa.


Vương Tiểu Thiên dưới sự chú mục của hắn, gồng mình đi đến bên cạnh hắn, vì Tiêu Ngọc Hoành quá chói lọi nên không ít người nhìn về phía hai người, Tiêu Ngọc Hoành bèn chủ động mở cửa xe, ra hiệu cho Vương Tiểu Thiên ngồi vào.


Vương Tiểu Thiên hơi do dự, Tiêu Ngọc Hoành bèn cười nói: “Sao, sợ tôi ăn thịt anh à?”
“Ai sợ chứ?” Vương Tiểu Thiên không vui nói, sải chân chui vào trong xe.


Tiêu Ngọc Hoành đóng cửa cho cậu, sau đó vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, Vương Tiểu Thiên đã để ý thấy trên xe chỉ có hai người họ, bèn nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành: “Cậu biết lái xe à?”


“…Anh xem thường tôi quá rồi đấy.” Tiêu Ngọc Hoành cạn lời, “Tôi trông giống tên ngốc không biết lái xe à?”
“Cậu không phải mới mười tám tuổi thôi à?” Vương Tiểu Thiên vẫn tỏ ra nghi ngờ, huống hồ cậu chưa từng thấy Tiêu Ngọc Hoành sang trường dạy lái xe bao giờ.


“Sang năm mới là mười chín rồi.” Tiêu Ngọc Hoành nhắc cậu, tỏ vẻ mình đã là người trưởng thành rồi, thấy Vương Tiểu Thiên vẫn tỏ ra bất an bèn nói: “Yên tâm đi, tôi mười ba tuổi đã biết lái xe rồi, ở Mỹ học với bố tôi đấy.”


Người nước ngoài hình như học lái xe từ rất sớm thật, Vương Tiểu Thiên xem phim Mỹ hay thấy học sinh cấp ba tự lái xe đến trường, giờ mới an tâm hơn mấy phần.


Không có ý khởi động xe đi ngay, Tiêu Ngọc Hoành tươi cười ngồi trên ghế lái nhìn Vương Tiểu Thiên, khiến Vương Tiểu Thiên bị nhìn mà phát sợ, tay căng thẳng để trong túi, sau đó nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành vươn tay về phía cậu.


Vương Tiểu Thiên lập tức muốn trốn sang bên, nhưng lại không muốn để mình trông có vẻ nhát gan, thế là cứ cứng đờ người giả vờ bình thản bất động, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành sờ đầu cậu, hóa ra là phủi vụn tuyết trên tóc cậu.


Vương Tiểu Thiên yên lòng rồi, bởi vì cảm thấy không tự nhiên nên khi cậu đang định đẩy tay Tiêu Ngọc Hoành, liền trông thấy tay người này vén tóc mai cậu một cái, sau đó đột nhiên biến ra một bông hồng đỏ rực.


“Tặng bà xã đại nhân.” Đầu ngón tay Tiêu Ngọc Hoành cầm bông hồng đỏ không biết hắn moi từ đâu ra kia, khóe miệng ngậm cười, tình cảm nồng nàn tặng cho Vương Tiểu Thiên.


Cả người Vương Tiểu Thiên đều không yên, đầu óc bỗng chốc rỗng tuếch, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào bông hồng trước mắt hồi lâu rồi mới lạnh mặt đưa tay gạt ra.
“Em gái tôi ở thành phố Y.” Vương Tiểu Thiên bình thản nói: “Chi bằng cậu gửi máy bay cho nó đi?”


“…” Tiêu Ngọc Hoành không nói gì mà thu bông hồng lại, tiện tay để lên thành xe trước mặt Vương Tiểu Thiên, giọng hơi nhướng lên mà nói: “Chỉ đùa thôi mà, anh cũng không thèm phối hợp tôi một tí.”


Quả nhiên người này đánh ch.ết cũng không thừa nhận mình chính là Hàn Tuyết Thiên. Tiêu Ngọc Hoành đã dự đoán được kết quả này từ lâu, hắn cũng không dám vạch trần cậu tùy tiện, sợ Vương Tiểu Thiên thẹn quá hóa giận lại tránh né hắn, tâm lý cũng vì thế mà thành áp lực cực lớn.


Nói đến tâm tư nhạy cảm, Vương Tiểu Thiên là người lợi hại nhất trong tất cả những người Tiêu Ngọc Hoành quen.


Giờ đang trong ba ngày nghỉ tết dương, Tiêu Ngọc Hoành có thể tự do sắp xếp thời gian của hắn và Vương Tiểu Thiên, thế là cài dây an toàn xong, khởi động xe, nhưng mới đi được mấy mét thì nhớ ra gì đó bèn dừng lại, vươn người sang cài dây an toàn cho Vương Tiểu Thiên.


Vương Tiểu Thiên nhìn Tiêu Ngọc Hoành lần mò trước mắt mình ở khoảng cách gần, hơi thở không khỏi ngừng lại, sau khi Tiêu Ngọc Hoành cài dây an toàn cho cậu xong, cậu mới thở ra một hơi, không vui nói: “Cậu nhắc tôi một tiếng không tốt hơn à?”


“Cài hộ anh không được sao?” Tiêu Ngọc Hoành cong môi, ban nãy suýt nữa thì không nhịn được mà ôm lấy cậu rồi.
Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, có vẻ cũng không có gì đáng để bụng, thế là lại im.


Một lần nữa khởi động xe, Tiêu Ngọc Hoành đưa Vương Tiểu Thiên lên đường lớn rộng rãi, Vương Tiểu Thiên nhìn hắn lái xe một hồi rồi mới bất an nói: “Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
“Nhà tôi.” Tiêu Ngọc Hoành nói: “Có thể nói chuyện thỏa thích.”


“Có thể đi kiếm mấy kiểu như quán cà phê mà.” Vương Tiểu Thiên hơi cau mày, vừa không muốn đối đầu với hắn trong phòng ký túc, vừa không muốn đến nhà hắn.


“Không được.” Tiêu Ngọc Hoành quay lại liếc nhìn cậu, như cười như không: “Hay là anh muốn bị tôi ɭϊếʍƈ ngón tay trước mặt mọi người?”


Vương Tiểu Thiên đột ngột đỏ bừng mặt, tay đang để trong túi cũng siết lại thành nắm, cũng may là cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tỏ ra không vấn đề gì: “Vậy thì đến nhà cậu đi.”
Không được hoảng, không được để hắn dọa sợ. Vương Tiểu Thiên thầm dặn chính mình.


Nhà Tiêu Ngọc Hoành cách trường rất xa, xe lên cầu vượt đi rõ lâu mới đến một khu biệt thự cao cấp, lưng dựa công viên, trước là sông hộ thành, xung quanh có tàu điện ngầm có trung tâm thương mại, tuy thuộc khu vực vành đai bốn của thành phố X nhưng giá nhà đất chắc cũng phải ngang vành đai một.


Lái xe vào khu biệt thự rồi, Vương Tiểu Thiên lại bắt đầu căng thẳng, nghĩ nghĩ rồi nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Cậu đưa tôi sang siêu thị gần đây đi, tôi mua một thùng sữa cho mẹ cậu.”


Mẹ Tiêu Ngọc Hoành đang mang thai, Vương Tiểu Thiên dù không có tiền nhưng vẫn mua được một thùng sữa, không thì tay không đến nhà người khác ngại lắm.
Nói ra cũng xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà bạn học.


“Mẹ tôi chuyển đi từ lâu rồi.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra cậu đang mất tự nhiên, bèn giải thích: “Mẹ tôi kết hôn xong là chuyển sang ở với chú An rồi, phụ nữ mang thai ở chung cư có thang máy thì vẫn thoải mái hơn, biệt thự này rộng quá, lại là ba tầng, đi lại không tiện.”


Vương Tiểu Thiên hiểu ra, lập tức thả lỏng không ít: “Tức là giờ trong nhà chỉ có một mình cậu?”
“Không.” Tiêu Ngọc Hoành phủ nhận, thế là Vương Tiểu Thiên nghĩ chắc vẫn còn giúp việc, nào ngờ Tiêu Ngọc Hoành nói: “Còn có anh.”


“???” Vương Tiểu Thiên cảm thấy câu này của hắn hơi là lạ, đang nghi hoặc thì xe tiến vào một tòa biệt thự tường trắng mái xanh, Tiêu Ngọc Hoành chẳng biết ấn vào đâu mà cửa gara tự mở ra.
Vương Tiểu Thiên nhìn nhìn, oách chưa, lại còn là gara hai tầng, có thể để được bốn cái xe.


Cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu, Vương Tiểu Thiên vừa hiếu kỳ nhìn vừa cởi dây an toàn, muốn xem xem xe làm thế nào để lên trên được, sau đó trước mắt liền mọc ra Tiêu Ngọc Hoành.


Tiêu Ngọc Hoành giúp cậu tháo dây an toàn xong cũng không dời người ra ngay, mà rướn sát lại Vương Tiểu Thiên nhìn cậu từ khoảng cách gần, rất có mùi ép nhau vào tường.


Vương Tiểu Thiên nín thở, sau đó nheo mắt, tiện đà giơ một ngón tay lên cảnh cáo bằng giọng không hề thân thiện: “Cậu còn khiêu khích tôi nữa là tôi đánh đấy!”


“…” Tiêu Ngọc Hoành cạn lời, rõ ràng là chòng ghẹo lại bị coi thành khiêu khích, cũng không biết người này quá thẳng hay là cậu cố ý hiểu lệch đi, đầu không khỏi nhức nhối, tưởng tượng lại cậu trong game tán tỉnh “chơm chơm” với chả “moa moa” với hắn, lại không dám tùy tiện vạch trần cậu.


Vừa vặn trước mắt có ngón tay, Tiêu Ngọc Hoành cười, há miệng định cắn, Vương Tiểu Thiên nhanh tay lẹ mắt vội vàng rụt tay lại, sau đó hai người nhìn nhau trong khoang xe nhỏ hẹp.
Lại sợ rồi? Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày, dùng ánh mắt thách thức Vương Tiểu Thiên.


Ha ha, ai sợ chứ? Vương Tiểu Thiên cười lạnh, đôi mắt dưới hàng mi dài mảnh nhìn chằm chằm vào môi Tiêu Ngọc Hoành, chắc vì da hắn trắng quá nên môi trông rất đỏ, so với miệng những người con trai khác thì thuận mắt hơn nhiều, thế là bài xích trong lòng nhẹ đi mấy phần, giờ mới duỗi ngón tay vừa rụt lại ra, cũng không đâm thẳng vào mà dừng lại trước môi hắn 2cm.


Lòng chợt nhớ ra một chuyện, Vương Tiểu Thiên hỏi hắn: “Lần trước lúc cậu mơ ác mộng gọi tôi dậy, có phải là lấy tay chạm vào miệng tôi không?”
Lúc đó đang đêm khuya, quay đầu đi cái là quên luôn chuyện đó, giờ tự nhiên lại nhớ ra.


“…Tối quá, tiện tay quờ lên giường anh thì chạm phải.” Tiêu Ngọc Hoành bình thản nói phét, cũng không dám nói với cậu là hắn máu nóng sôi trào muốn chọc một cái xem thế nào.


Vương Tiểu Thiên còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành hạ mắt, đôi mắt nâu sẫm nhìn vào ngón tay cậu, thế là cả người căng thẳng.


Hắn không phải định ɭϊếʍƈ thật chứ? Vương Tiểu Thiên nuốt nước bọt, tim bắt đầu tăng tốc độ, sau đó liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành nhẹ rướn về phía trước, môi hôn lên lòng bàn tay cậu, cảm giác mềm mại và trơn nhẵn khiến Vương Tiểu Thiên như bị sét đánh, nhất thời cứng người lại, sau đó là cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cậu muốn co giật.


Đầu óc trống rỗng chỉ còn lại hai chữ:
Mẹ kiếp.


Tiêu Ngọc Hoành có vẻ cảm thấy khá được, môi dán vào bụng ngón tay trỏ của Vương Tiểu Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Tiểu Thiên, hé miệng vươn lưỡi ɭϊếʍƈ lên đầu ngón tay cậu, sau đó mới ngậm lấy cả ngón.






Truyện liên quan