Chương 8

Vào đầu tháng 11, sau khi Tạ Điệt đã héo hon suốt cả tuần, cuối cùng cô cũng sắp xếp được tâm trạng của mình. Bắc Kinh rộng lớn như vậy, cô và anh không có vòng kết nối, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.


Blogger thời trang nổi tiếng “Sunny đại nhân” đã bắt đầu làm việc và đăng một thông báo chính thức trên Weibo – ký kết hợp tác với công ty mua sắm thời trang “Tea Party”.
“Hôm nay là ngày đầu tiên đến @teaparty, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trong tương lai!”


Bài viết trên Weibo có kèm theo outfit hôm nay, không lâu sau khi đăng lên, số lượng bình luận đã vượt quá 1000, phản hồi rất nhiệt tình. Một số fan trong fan club đã tag Weibo chính thức của “Tea Party”, muốn bọn họ phải chăm sóc nữ thần nhà mình nhiều hơn.


Trong khi ăn sáng, Tạ Điệt lướt Weibo ấn like các bình luận mà người hâm mộ của cô để lại, một vài cái trong đó còn được cô phản hồi nữa.
Nhìn thấy hơn trăm vạn fans trên Weibo của mình, cô không khỏi có chút thổn thức.


Lần đầu tiên ra nước ngoài, cô đã bị trầm cảm mà không có chỗ để trút bỏ, nên đã quay video phàn nàn về những chiếc túi xa xỉ và đăng tải lên Youtube nhưng không ngờ lại nhanh chóng được yêu thích.


Nhiều người nói Sunny nhiều tiền lại nhàn hạ, cô nàng sinh ra là để làm blogger thời trang, chưa kể, gương mặt thiên thần cũng đủ để cô thoát khỏi vòng luẩn quẩn.


available on google playdownload on app store


Vài năm trở lại đây, với vẻ ngoài độc đáo và gu thẩm mỹ cao cấp, lượng người hâm mộ của cô đã tăng vọt, thậm chí vượt qua một số ngôi sao hạng ba, hạng 4 trong nước, tài nguyên thời trang vô cùng tốt.


Tạ Điệt phát triển cho tới ngày hôm nay, mỗi bước đi đều là đơn đả độc đấu. Nhưng theo thời gian số lượng fans ngày càng nhiều, công việc sáng tạo, quay phim, biên tập và mở rộng nghiệp vụ…khiến cô thiếu kỹ năng, và dần dần cô nghĩ ra kế hoạch ký hợp đồng với công ty.


Lần này về nước là vì cô đã ký hợp tác lâu dài với công ty mua sắm thời trang khổng lồ trong nước – “Tea Party”.
———
Trụ sở chính của Tea Party rất gần với căn hộ mới của Tạ Điệt, chỉ khoảng mười phút đi bộ.


Phong cách trang trí của công ty rất trẻ trung, bộ phận truyền thông tự vận hành ở tầng 3. Tạ Điệt vừa đi vào đã nghe thấy rất nhiều người nói chuyện.
“Nè, mấy người nghe gì chưa? Công ty của chúng ta tuần trước đã được thu mua. Không biết có thay đổi gì về nhân sự không”.


“Thu mua? Sợ là tin đồn vô căn cứ thôi. Nhà chúng ta đang dẫn đầu các trang web thời trang dành cho nữ và thị phần không ngừng tăng lên trong hai năm kể từ khi thành lập, các công ty khác đều đứng dưới bóng của chúng ta. Muốn mua lại, họ có bao lớn?”
“Tin nội bộ, đáng tin cậy 100%, ông chủ mới là Giang…”


Cửa sổ bên hành lang của tòa nhà văn phòng được mở toang, rèm cửa buộc phồng lên như một cái túi khổng lồ, bay phấp phới, tiếng nghị luận rời rạc ngày càng xa, nhưng âm thanh chạm đất của chú mèo vào Tuần lễ thời trang mùa thu thật trong trẻo và ngọt ngào.


Tạ Điệt uyển chuyển nhẹ nhàng đi qua hành lang dài ngoặt, với tay đẩy cánh cửa kính của Phòng Vận Hành Truyền thông.


Tiếp đãi cô là trưởng nhóm thời trang Trương Triều, một người thanh niên thời thượng với một nhúm tóc xanh lá nằm giữa 2 mái tóc màu đen, mặc một bộ vest Armani màu đỏ tía, trên người toàn màu xanh với đỏ.


Khi nhìn thấy cô thì đôi mắt hoa đào hơi toả sáng, nụ cười có chút khinh thường, giọng điệu khen ngợi không che dấu được: “Sunny đại nhân, người thật còn đẹp hơn trong video”.
Tạ Điệt liếc nhìn miếng dán ngực, nhếch khóe môi duỗi tay: “Xin chào Trương Triều, cứ gọi tôi là Sunny.”


Trương Triều lịch sự đưa tay ra ôm lấy cô, nhưng lại không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào cô mấy lần, thói quen nghề nghiệp khiến anh ta nhanh chóng đưa ra một loạt phán đoán. Cao 1,65 mét, chân dài và eo thon, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Ngũ quan tinh xảo không mờ nhạt trong biển người, vẻ ngoài rất nổi bật, chưa kể đến đôi mắt đáng nhớ kia, đôi mắt dịu dàng có chút vô tình tuỳ ý, còn có một chút bất cần.


Nhìn xuống chút nữa, một chiếc khăn lụa có màu sắc và hoa văn độc đáo nằm trên chiếc cổ thon dài, áo len cashmere sáng màu với quần ống rộng thùng thình, còn gì tuyệt hơn là cô mang một đôi bốt gót mèo sáng màu, một thói quen hàng ngày rất bình thường nhưng lại cực chất.


Hắn không nói nên lời, là trưởng nhóm thời trang của Tea Party, tiếp xúc với không ít minh tinh lớn nhỏ cùng những người nổi tiếng trên mạng, nhưng công bằng mà nói thì ngoại hình và gu thời trang của bà chị này chắc chắn có thể xếp trong top ba.


Trương Triều sững sờ hồi lâu, nhưng dù sao cũng không quên việc của mình: “Đây là studio của cô và một số phần mềm cần thiết trên máy tính đã được cài đặt. Trợ lý của cô sẽ báo cáo vào ngày mai. Công ty chúng tôi không có hạn chế đối với các blogger tự truyền thông và chỉ yêu cầu 20 giờ làm việc mỗi tuần”.


Tạ Điệt gật đầu. Mấy thông tin này cô đã biết lúc ký hợp đồng.
Sau khi hai người thương lượng xong một loạt vấn đề công việc trong hợp đồng, Trương Triều nói với cô: “… Sunny, chắc cô vẫn chưa biết, công ty chúng ta được mua lại vào tuần trước, không lâu sau khi cô ký hợp đồng.”


Tạ Điệt nhớ tới những lời nghị luận mơ hồ nghe được lúc đi đến Studio, vén tóc từ trán ra sau đầu: “Đổi chủ? Vậy các hạn chế đối với nội dung video của các Blogger có như cũ không?”


Cô không quan tâm ông chủ là ai, cô chỉ quan tâm đến những ràng buộc đối với các Blogger. Trước khi trở về Trung Quốc, nhiều công ty truyền thông và studio tự mời cô một cành ô liu, và cuối cùng cô đã chọn Tea Party. Điều thu hút duy nhất ở Tea Party là ngoại trừ một số chương trình khuyến mãi được quy định trong hợp đồng, không có yêu cầu nào đối với nội dung video của người sáng tạo – sẽ không bị bắt buộc phải khớp với nhau.


Trương Triều bị hành động vén tóc của nàng quyến rũ, chớp mắt sau vài giây sững sờ: “Sunny đại nhân yên tâm, ông chủ mới của chúng tôi rất cởi mở. Ngoài việc thay đổi cổ phần, mô hình hoạt động và nhân sự của công ty sẽ không bị điều chỉnh. Sự hợp tác giữa công ty và những người tạo ra phương tiện truyền thông vẫn như cũ”.


Tạ Điệt chớp mắt, bày tỏ sự may mắn của mình.


Trương Triều vừa nói vừa bước đến văn phòng, cầm lấy một phong thư trên bàn và đưa cho cô: “Thứ Hai tới, YR Group và Tea Party sẽ cùng nhau tổ chức lễ ra mắt sản phẩm mới, đây cũng là sự kiện offline đầu tiên của họ trên nền tảng Tea Party, hôm đó cũng sẽ có nhiều minh tinh cùng các công ty truyền thông tham dự. Đây là danh sách tham dự, cô xem qua thử, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ sắp xếp trang phục và trang điểm cho cô”.


“Đúng rồi, ông chủ mới của công ty chúng ta cũng tới, cô hẳn là đã từng nghe qua tên”.
Trong khi nghe anh ta giới thiệu, Tạ Điệt xé niêm phong phong thư, rút ra thư mời và danh sách, ký tự mạ vàng lớn ở giữa trang đầu tiên khiến cô khẽ nhếch miệng.


“CEO của tập đoàn Trạch Ưu, Giang thần Giang Trạch Dư, hình như nghe nói là học cùng trường đại học với Sunny cô”.
Tạ Điệt ngẩng đầu, thái độ thản nhiên thường ngày đột nhiên có chút bực bội: “Xin lỗi … Còn có thể huỷ hợp đồng không?”


Trương Triều không rõ nguyên do mà nhướng mày, lật bản hợp đồng sang một trang nào đó với một nụ cười, chỉ vào con số khổng lồ tiền vi phạm hợp đồng.


Tạ Điệt đau đớn muốn ch.ết, cô đã từ chối nhận tất cả các khoản hỗ trợ tài chính từ Tạ Xuyên từ 4 năm trước, tiền vi phạm hợp đồng này cô thật sự không kham nổi.
Sự tình đã thành kết cục đã định.


Mấy ngày hôm trước còn cảm thấy giang hồ to như vậy, cuộc đời này không còn gặp lại nhau, ai có thể ngờ chỉ trong vài ngày, người bạn trai cũ từng bị cô ruồng rẫy thế nhưng lại là kim chủ cô không thể đắc tội.


Lúc trước vì để chia tay anh mà những lời tàn nhẫn thô tục đều nói ra hết, cũng không chừa lại cho anh một chút sĩ diện nào. Nếu 5 năm trước biết sẽ có ngày hôm nay cô nhất định sẽ chọn cách nhẹ nhàng nhất.
———


Rời khỏi trụ sở Tea Party vào khoảng 11h30 trưa, bầu trời vẫn còn xám xịt, vừa mở cửa ra, làn gió thu se lạnh mang theo một chút mưa tạt vào mặt Tạ Điệt.
Cô lấy điện thoại ra và liếc nhìn dự báo thời tiết.
Dự báo cho thấy mưa sẽ không ngừng trong ba giờ tới.


Cô thầm nói xui xẻo, đội chiếc túi đựng hợp đồng trên đầu rồi bước ra khỏi tòa nhà.
Bên cạnh tòa nhà là một quán cà phê viết bằng tiếng Ý, phong cách trang trí rất đơn giản.


Ngay khi Tạ Điệt gọi một tách espresso, điện thoại trong túi áo khoác rung lên không ngừng. Cô chậm rãi cầm ly cà phê tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, sau đó nhàn nhã nghe điện thoại.


Đầu dây bên kia là Trang Thục, đại thiếu gia nhà họ Trang, ngoại trừ Hàn Tầm Chu và Hạ Minh thì hiện giờ anh ta cũng là một trong những người thường xuyên liên hệ với Tạ Điệt nhất.
Âm thanh bên kia có chút ồn ào, nghe ra hình như cậu ta đang chơi board game: “Đại tiểu thư, đang làm gì?”


Trang gia là một doanh nghiệp lớn không thua kém gì Tạ gia, danh xưng “Đại tiểu thư” này k phải là gọi cho có lệ. Tạ Điệt năm đó chính là “Con nhà người ta” – lớn lên xinh đẹp, tính tình kiêu ngạo, từ cấp 2 đến cấp 3 luôn được xếp vào danh sách học sinh xuất sắc, ông bố bà mẹ nào trong giới thượng lưu cũng hết lòng khen cô, “Cô gái nhà Tạ gia kia mới là một đại tiểu thư đường đường chính chính”.


Tạ Điệt dời điện thoại ra xa một chút, “Mới ra khỏi công ty, có chuyện gì?”


Trang Thục thần thần bí bí che micro, giọng điệu có chút hưng phấn: “Tôi phải nói cho cậu một tin tức chấn động, cậu không phải ký hợp đồng với Tea Party sao? Tôi vừa mới chơi board game với một nhóm bạn, có người nói Giang Trạch Dư đã thu mua Tea Party”.


Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, không bao lâu màn mưa trên kính đã làm mờ tầm mắt của mọi người. Người đi đường bắt đầu tìm chỗ trú mưa, khắp nơi đều là những tòa nhà văn phòng lạnh lẽo nên càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra quán cà phê khiêm tốn này.


Tạ Điệt cảm thấy may mắn vì đã sớm chiếm được chỗ ngồi, vừa nheo mắt ra vẻ nguy hiểm vừa cười với đầu dây bên kia: “Thì sao?”
Giọng điệu hoàn toàn không có chút gì gọi là ngạc nhiên.


Trang Thục ngẩn người, anh ta sững sờ vài giây trước khi nói, “…..cậu biết? Biết mà còn bình tĩnh vậy sao? Người ta bây giờ đang là chàng trai vàng kiểm soát huyết mạch kinh tế, trước đây lại bị cậu ruồng rẫy, bạc tình bạc nghĩa, không sợ bị cậu ta chơi xỏ sao?”


Một câu rồi lại một câu từ ngữ lung tung, giọng điệu năm lần bảy lượt tố cáo việc làm xấu xa năm đó của cô.
Tạ Điệt làm gì mà không chột dạ, từ lúc biết tin đến giờ chân cẳng cô mềm nhũn ra.


Nhưng đại tiểu thư chưa bao giờ chịu lép vế, phản công sắc bén: “Tôi làm gì phải sợ. Cậu chỉ nhớ chuyện tôi vứt bỏ anh ta, sao không nhớ giữa chúng tôi còn có 3 năm yêu nhau. Gió thu thổi qua biết đâu tro tàn lại cháy, bạn trai cũ trở thành bạn trai hiện tại trong một đêm, tôi không phải được bế lên đùi sao?”


Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy một cặp đùi thẳng tắp và thon thả trong chiếc quần âu vừa vặn hiện ra trước mặt như một bóng ma.
Tạ Điệt từ từ ngước mắt lên như một thước phim quay chậm, sau vài giây cân não, cuối cùng cũng xác định được cặp đùi này chính là cặp mà cô vừa đòi ôm.


Làm gì còn tâm trạng đấu khẩu với bên kia, Tạ Điệt nhanh chóng ngắt điện thoại.


Tiếng mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn, cuốn đi không khí ngột ngạt trên phố. Cửa kính quán cà phê đóng rồi lại mở, tiếng chuông gió ở cửa vang rồi ngừng, ngừng rồi lại vang, người đi vào đều có chút chật vật vì mưa. Giữa những cuộc trò chuyện ồn ào, giọng nói khàn khàn dày đặc của Lý Tông Thịnh vừa cất lên câu “Chuyện cũ đừng nhắc lại, nhân sinh đã nhiều gió mưa”.


**Đây là câu trong bài hát “Khi tình yêu đã thành dĩ vãng (OST Bá Vương Biệt Cơ) từng được trình bày bởi Trương Quốc Vinh. Lý Tông Thịnh là tác giả.
Trước chiếc bàn vuông, Giang Trạch Dư nhìn cô trịch thượng, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm, hờ hững phủi mưa trên vai.


“Tro tàn lại cháy? Bên ngoài mưa to như vậy, tôi thấy chưa chắc châm lên được đâu”.
“…..”
Tác giả có lời muốn nói: Giang kiêu ngạo – XXJ – vì những lời này mà con đường theo đuổi vợ kéo dài thêm hai vạn dặm
Điệt Điệt nhanh lên dạy hắn làm người.






Truyện liên quan