Chương 28: Bắt đầu từ nơi này

Trong phòng chờ máy bay, Sầm Ninh vừa nghe xong liền dừng trò chơi, nhìn về phía Tạ Điệt, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy người thanh niên cao quý trẻ tuổi bên cạnh cô, ánh mắt biến hoá càng lộ ra vẻ đồng tình cảm thông.


Trợ lý nhỏ vẻ mặt càng kích động và bát quái hơn, nhìn đến biểu tình táo bón của Sầm Ninh, nghi ngờ quơ quơ tay trước mặt cậu ta: “Ánh mắt này của cậu là sao? Thế nào mà còn thấy đồng tình, người kia chính là Giang Thần đó! Nếu nói Chu gia là thế gia lâu đời đứng đầu Bắc Kinh, thì Giang Thần chính là người đứng đầu thế hệ trẻ mới nổi, Sunny này có tài cán gì chứ? Huống chi, ngoại hình của anh ấy……cậu nên thấy may mắn vì anh ấy đã không xuất đạo đi”.


Sầm Ninh giơ tay gõ mạnh lên đầu cô ta một cái, hạ giọng nói: “Không phải cô nói cô là fan số một của Giang Thần sao? Chưa từng nghe qua gió thổi gợn sóng Giang Trạch Dư hả? Anh ta chính là nhà tư bản bạc tình bạc nghĩa đứng đầu, bị hàng ngàn cư dân mạng dìm hàng, ngay cả cảm giác sâu sắc nhất mà anh ta trải qua chỉ là một gợn gió đêm. Lần này đóng vai trò như bia đỡ đạn….chị gái nhỏ Sunny thật thảm”.


Cậu ta nhìn bàn tay của Giang Thần đang che trên đỉnh đầu của cô gái, “chậc chậc” hai tiếng với người trợ lý bên cạnh: “Cô xem, càng là tr.a nam thì bên ngoài càng có vẻ tốt đẹp, đẳng cấp cũng cao thật”.
———


Loa thông báo ở sân bay được phát ra liên tục, chuyến bay từ Bắc Kinh đi Vancouver đã bắt đầu làm thủ tục lên máy bay. Lần thứ 5 nghe được loa thông báo, Tạ Điệt mới miễn cưỡng mở mí mắt nặng trĩu. Nếu không phải vì chứng suy nhược thần kinh, sự vội vã và bối rối của ngày hôm nay đã đủ khiến cô ngủ quên mất.


Ánh sáng sau khi mở mắt không chói mắt như trong tưởng tượng, Tạ Điệt mới chú ý tới lòng bàn tay đang che ở trước mặt, cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, theo bàn tay đó nhìn sang gương mặt chủ nhân, sau đó kinh ngạc đến suýt cắn cả lưỡi: “Giang Trạch Dư? Sao anh lại ở đây?”


available on google playdownload on app store


Chưa đầy hai giờ sau khi cúp điện thoại, anh đột nhiên vượt qua nửa thành phố Bắc Kinh mà xuất hiện bên cạnh cô, Tạ Điệt gần như cảm thấy mình bị ảo giác.
Giang Trạch Dư chậm rãi thu tay về, đứng dậy, từ trong túi áo khoác lấy ra vé máy bay, cong môi nhìn cô: “Đi thôi, đến giờ lên máy bay rồi.”


“……….”
Các hành khách của khoang hạng nhất đang làm thủ tục, Tạ Điệt ngồi ngây người hồi lâu mới lon ton chạy theo anh: “Anh muốn cùng em đi Canada sao? Bác sĩ đã dặn anh mấy ngày này phải ở nhà nghỉ dưỡng mà? Còn việc ở công ty nữa, mặc kệ luôn?”


Giang Trạch Dư đưa hộ chiếu và vé của mình cho nhân viên ở cổng lên máy bay, rồi đi từ lối đi hẹp dài đến chiếc xe buýt đưa đón đang đậu dưới sân đỗ, nghe vậy anh quay đầu lại và nói với vẻ mặt dửng dưng: “Kỷ Du Chi 2 tuần tới sẽ ở lại công ty, thức khuya dậy sớm, anh không cần lo”.


Dám trêu chọc người của anh thì chuẩn bị làm nô dịch cho tốt đi.
Giang Trạch Dư không trả lời, đôi mắt chịu được hay không chỉ là chuyện xếp thứ hai, quan trọng nhất chính là trái tim chịu không được.


Mới gặp một lần đã có thể ngồi tâm tình cả đêm, bây giờ còn ở chung 2 tuần thì phải thế nào? Mặc dù nhiều việc không thể vội, nhưng anh làm sao có thể để người khác ngủ ngon trên giường của mình được, vì vậy anh lập tức yêu cầu Thành Chí Dũng đặt cho mình cùng chuyến bay.


**Làm sao có thể để người khác ngủ ngon trên giường của mình: một câu thành ngữ của TQ, ẩn dụ về việc không cho phép người khác xâm phạm lợi ích của bạn.


Cuối lối đi, dưới cầu thang là xe đưa đón của sân bay. Không giống như đèn đuốc sáng trưng trong tòa nhà sân bay, ánh sáng trên đường bay rất mờ. Giang Trạch Dư đi từ nơi sáng sủa đến nơi tối tăm, trước mắt đột nhiên hỗn loạn, anh nheo mắt muốn xác định phương hướng của xe đưa đón, nhưng ống tay áo lại bị người nắm lấy.


Tạ Điệt kéo ống tay áo người đàn ông, dẫn anh đến ngồi ở vị trí trong cùng trên xe, sau đó mới buông anh ra.
Cô hờn giận dặn dò anh: “Nếu anh đi thì trên đường phải ít sử dụng đôi mắt lại. Đến Canada rồi thì phải ở trong khách sạn dưỡng bệnh”.


Khi người đàn ông nghe câu nói có chút khiển trách này, không những không khó chịu mà còn cong môi: “……ưm.”
Đã 8h tối, làn gió đêm Bắc Kinh thổi qua bầu trời. Trên đường băng rộng lớn, một chiếc máy bay gầm rú dữ dội, giống như một con chim khổng lồ ngủ đông trong đêm dài.


Tạ Điệt nghe thấy câu trả lời nhàn nhạt còn mang theo ý cười của anh, liền giương mắt nhìn lại – người đàn ông ngồi trong góc cạnh cửa sổ trên xe, ánh mắt không có tiêu điểm, nhưng vẫn có thể nắm bắt chính xác phương hướng của cô. Anh ngồi rất gần cô, đôi mắt sương mù mang theo ý cười như ngôi sao trên bầu trời đen, quần áo chạm vào nhau, hô hấp có hơi hỗn loạn.


Tạ Điệt như bị bóng đêm che lấp, ngây người nhìn anh.
Cô đột nhiên có loại cảm giác không chân thật, hiện thực tái sinh này khiến cô nhớ lại 5 năm qua.


Căn hộ của cô ở Los Angeles có một cửa sổ cao từ trần đến sàn, khi đó, cô thường ngẩn ngơ đứng một mình bên cửa sổ ngắm nhìn màn đêm vô tận. Bất cứ khi nào cô nhớ anh, cô sẽ uống một chút rượu vodka đậm đặc, dưới ảo giác do rượu gây ra, anh sẽ xuất hiện trong màn đêm thâm trầm, nhìn cô với nụ cười như thế này.


Giờ phút này chiếc xe chật người đang đi về phía máy bay, có anh ngồi bên cạnh cô.


Tiếng gió thổi mạnh, tiếng máy bay ồn ào trên đường băng. Đôi mắt của Giang Trạch Dư không thể thích ứng với màn đêm mờ ảo, anh bắt đầu cảm thấy đau nhức. Trong suốt 5 năm không có cô bên cạnh, anh luôn phải vật lộn khó chịu mỗi khi gặp phải tình huống này.
Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa.


Anh dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay nắm lấy một góc quần áo của cô: “Điệt Điệt, khi nãy trong điện thoại em có nói chờ em trở về sẽ có chuyện nói với anh đúng không?”
Tạ Điệt nghẹn ngào, sau đó mới nhớ cô quả thật có nói như vậy.


Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, chẳng hạn như hỏi anh câu hỏi về sự lựa chọn đã gây bối rối cho cô trong nhiều năm qua, nói với anh lý do vì sao cô rời bỏ anh năm đó, và thảo luận với anh về chuyện của Chu gia, bước tiếp theo nên đi như thế nào mới là tốt nhất.


Sau khi xem đoạn video thẩm vấn trong văn phòng của Kỷ Du Chi, cô đã suy nghĩ trong ba giờ mới hiểu được mình đã làm sai những gì 5 năm trước.


Cô không sai khi bỏ anh đi để rửa sạch oan khuất cho anh, cũng không sai khi cân nhắc và đánh giá tình yêu, sự tự do, sự giàu có, mà sai ở chỗ tự cho là đúng khi chưa hỏi anh có bằng lòng hay không.
Nhưng thực tế này quá phức tạp và nặng nề, Tạ Điệt vừa mở miệng đã thấy mình không nói được lời nào.


Khi cô nói điều này qua điện thoại với anh, là cô đang ngầm đồng ý với chính mình dành ra 2 tuần để sắp xếp lại suy nghĩ.


Thật sự không thể trách cô do dự không quyết đoán, đơn giản là bí mật năm đó đã giấu trong lòng quá nhiều năm, cô từng gắt gao cắn chặt lưỡi không chịu tiết lộ một lời, cho nên bây giờ dù muốn nói cho anh biết nhưng vừa định mở miệng thì phát hiện đầu lưỡi đã đóng băng hơn phân nửa, thật sự không thể nói thành lời.


Giang Trạch Dư thấy cô im lặng không lên tiếng, tự khuyên nhủ bản thân không nên gấp gáp, người còn ngồi bên cạnh có thể chạy đi đâu.


Xe đưa đón chậm rãi chuyển động, gió thu Bắc Kinh vẫn còn lất phất, anh được một tấc lại muốn tiến một thước mà lần theo vạt áo của cô lên đến ống tay áo, tìm thấy bàn tay mềm mại ấp ám của người con gái, lại thật cẩn thận mà nắm lấy.


Một lúc lâu sau, anh mới ngập ngừng gãi gãi lòng bàn tay cô: “Điệt Điệt, khi nào em muốn thì nói cho anh biết, anh có thể nghe bất cứ lúc nào.”


Trên xe đầy tiếng người ồn ào, tầm mắt mọi người xung quang lơ đãng nhìn qua khiến thần kinh Tạ Điệt trở nên căng thẳng, phản ứng theo bản năng sau 5 năm khiến cô muốn buông tay anh, trong tiềm thức chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người không thể để người khác nhìn ra.


Đang suy nghĩ mông lung cô chợt ngừng giãy giụa, ngược lại đột nhiên siết chặt các ngón tay và nắm lấy tay anh.
Nếu không có cách nào nói ra những bí mật đang gánh trên lưng, vậy thì cứ cùng nhau bắt đầu từ nơi này, có vẻ cũng không tệ.


Cuối cùng cô cũng cho phép mình được nắm tay anh giữa chốn đông người, như cách đây nhiều năm.
Trong màn đêm hối hả, gió nhẹ trở mình, Tạ Điệt im lặng hồi lâu, thật lâu sau mới đáp lại một tiếng “ừm”.
———


Để đi từ Bắc Kinh đến Vancouver phải vượt qua nửa vòng trái đất, và thời gian bay dài tới 11 tiếng. May mắn là trang thiết bị trong khoang hạng nhất rất tốt, ghế có thể nằm nghiêng 180 độ, bàn nhỏ để ăn uống và làm việc cũng rộng rãi, giúp giảm thiểu mệt mỏi trong suốt chuyến bay.


Trên máy bay, đoàn làm phim và những người khác đều chìm vào giấc ngủ.
Tạ Điệt kê một chiếc gối sau eo, đeo kính và bắt đầu cắt video.


Cô luôn bị suy nhược thần kinh và mất ngủ. Ở Mỹ, ngay cả khi cô sống trong một căn hộ cách âm tuyệt vời, thì tình trạng mất ngủ vẫn là chuyện thường ngày – càng đừng nói là tiếng động cơ ồn ào của máy bay.


Ngoại trừ mỗi chỗ ngồi đều sẽ có một đèn đọc sách thì tổng thể hoàn cảnh xung quanh an tĩnh lại tối tăm. Giang Trạch Dư ngồi bên cạnh cô, quay đầu liếc nhìn màn hình máy tính của cô, mặc dù không nhìn thấy rõ lắm nhưng đại khái có thể nhìn thấy cô đang cắt Video.


Ngón tay cô gái thao tác thoăn thoắt trên bàn phím, ánh mắt trầm tĩnh và uy lực.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô làm việc, đủ chuyên nghiệp và thuần thục.


Giang Trạch Dư bỗng nhiên ý thức được, trong 5 năm không có anh, cô đã thay đổi lĩnh vực chuyên môn của mình, còn học được rất nhiều kỹ năng mới mà anh chưa biết và cũng kết thêm nhiều bạn mới.
Ví dụ như……bốn chữ “trước” sừng sững như núi Thái Sơn kia.


Anh nhắm mắt lại, trầm tư trong chốc lát, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế khoang hạng nhất, từng nhịp, từng nhịp một.


Anh cố thuyết phục bản thân mình rằng không ai quy định sau khi chia tay thì không được yêu nữa, những người còn canh cánh trong lòng đối với tình cảm trước đây của đối phương đều là thẳng nam ung thư trong miệng Kỷ Du Chi.


**Thẳng nam ung thư: bắt nguồn tự sự khinh miệt hoặc chế giễu của cư dân mạng, những người sống theo thế giới quan, giá trị và thẩm mỹ của riêng mình, đồng thời luôn tỏ ra không hài lòng với người khác, và một chút máy móc. Đó là những người đàn ông dị tính.


Huống chi 4 cái “trước” đều đã là chuyện quá khứ của cô, vẫn là không một ai có thể cùng cô đi đến cuối đường.
Nhưng mà!
Giang Trạch Dư bỗng mở mắt ra, nhìn Tạ Điệt với ánh mắt sâu kín.


Thẳng nam ung thư thì thế nào? Mẹ nó Kỷ Du Chi chẳng phải đã nói anh ɭϊếʍƈ cẩu sao, thêm một tội thì có sao?


Mặc kệ như thế nào thì thật sự không thể không để ý, anh để ý việc mất cô 5 năm, rốt cuộc là ai ở bên cạnh cô, đồng hành cùng cô từ một người vô danh trở thành một Blogger thời trang có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành, cùng cô đi qua cuộc sống cô độc nhất mấy năm nay.
ch.ết tiệt! Anh thấy thật chua xót.


Nửa phút sau, Tạ Điệt đang chuyên chú cắt Video thì cảm giác hơi ớn lạnh, quay đầu sang liền nhìn thấy Giang Trạch Dư đang nhìn cô chằm chặp với cặp mắt âm u, nhất thời khiến cô hoảng sợ.


Cô đặt máy tính lên đùi, từ trong vali rút ra một chiếc mặt nạ che mắt vừa mua ở trung tâm thương mại, đảo mắt ném cho anh: “Giang tổng, buông tha đôi mắt của anh, cũng như buông tha em, ok?”
Giang Trạch Dư hơn nửa ngày mới cầm lấy đồ bịt mắt kia, lại trầm mặc nhìn cô bồi hồi, rất không tình nguyện mà đeo lên.


Tác giả có lời muốn nói: Dư muội: Một ngày nào đó! Chờ anh làm rõ ràng 4 cái “trước” kia, anh sẽ làm cho bọn họ biển khổ vô biên.
Điệt ca: nhớ kỹ lời anh nói.






Truyện liên quan