Chương 98
Dịu dàng dây dưa, Itou và Hikoichi quấn giao cùng một chỗ, vô luận là ngôn ngữ hay động tác đều tràn đầy nhu tình cùng kích động.
Lần đầu tiên Lori cùng Van phối hợp, nhưng trải qua một khoảng thời gian Brant dạy dỗ, Van tuy thủ pháp vẫn chưa lão luyện, nhưng là người từng trải có thể dùng tình cảm mãnh liệt bổ sung, mà Lori cũng rất phối hợp, cho nên đoạn này quay rất suôn sẻ.
Sau cảnh ân ái chính là đoạn hai người cùng trò chuyện, Lori đem tờ kịch bản dán tại tủ đầu giường bên cạnh, như vậy vô luận là Van hay mình quên thoại, đều có thể dễ dàng bổ sung.
“Anh bây giờ có lẽ đã quen rồi nhỉ.” Thừa dịp nghỉ ngơi, Lori vừa dán giấy vừa cùng Van nói chuyện phiếm.
“Coi như không tồi, ít nhất sẽ không còn vô thức phản ứng muốn trốn khi thấy ống kính rồi.” Van nhen nhóm một điếu thuốc, “nhưng đôi khi nhớ tới trong lòng vẫn hơi khó chịu.”
“Qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi,” Lori dán xong lời kịch, ngồi ở bên cạnh Van, nhờ nhân viên công tác cầm hai chai nước uống đến, muốn bổ sung nước một chút, “thật ra người là loài động vật có khả năng thích ứng rất mạnh, vô luận chuyện gì, chỉ cần biến thành thói quen, cảm giác giống như bị tê liệt, thật sự là đáng sợ!”
“Nhưng vẫn sẽ không được tự nhiên, đặc biệt là gặp phải bạn bè trước kia.” Van vẻ mặt buồn rầu, “Mặc dù là xuất phát từ sự quan tâm, nhưng rất sợ họ hỏi cậu gần đây đang làm gì hoặc làm việc ở đâu, những lúc đó tôi cũng chỉ có thể ha ha qua loa nói cho xong mà thôi, cho nên tôi hiện tại cũng không muốn gặp người quen.”
“Tôi cũng đã đi qua giai đoạn ấy.” Lori biểu tình rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng có một cảm giác chua xót, đã từng một lần trên đường vô tình gặp được một người bạn tương đối thân, biết được mọi người trong lớp đa số đều đang tiếp tục việc học, thật sự không học hiện tại cũng có sự nghiệp riêng của mình, thậm chí có người đang chuẩn bị kết hôn. Hỏi tình hình của Lori, Lori chỉ có thể khéo léo né tránh thôi, kể cả khi người bạn đó muốn xin số điện thoại, Lori cũng mượn cớ thoái thác, nên người đó liền cho Lori số di động của mình, còn dặn dò Lori sau này nên thường xuyên liên lạc, cho tới hôm nay Lori cũng chưa từng gọi qua.
“Nhưng vô luận làm chuyện gì, đều phải trả giá một cái giá lớn.” Đây là câu nói sau cùng Lori nói trước khi tiếp tục quay.
Cảnh quay bắt đầu.
Nằm trong một cái chăn, khi tình cảm mãnh liệt qua đi sắc mặt hai người đặc biệt lười biếng.
“Ngày mai sinh nhật Haga (Jesse), muốn ở nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, em đi không?” Itou hỏi Hikoichi.
“Haga?” Hikoichi nhíu nhíu mày, “Em cùng cậu ta không quen.”
“Anh cùng Haga cũng chỉ là sơ giao, nhưng đây chỉ là bữa tiệc cá nhân thôi, càng nhiều người càng thú vị, không phải sao?” Itou nhìn Hikoichi, “Nếu em không đi anh cũng sẽ không đi.”
Hikoichi nghĩ nghĩ: “Dù sao ngày mai không có việc gì, đi chơi cũng được!”
Nhưng ông trời lại trêu đùa Hikoichi.
Bữa tiệc đêm đó, bởi vì Hikoichi thích yên tĩnh, cậu lén lút trốn trong góc tối của căn phòng, cách đó không xa bỗng nhiên hiện lên một bóng người.
Suki! Hikoichi thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng khi đứng lên muốn cẩn thận quan sát, bóng người kia lại biến mất không thấy.
Là mình nhìn lầm rồi a, Suki làm sao có thể xuất hiện ở đây, Hikoichi tự giễu nói.
Nhưng khi Haga giới thiệu bạn trai mới của hắn, Hikoichi giống như bị sét đánh, người nọ đúng thật là Suki!
Đã lâu không gặp, Suki đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng năm đó, nhưng loại thái độ không sao cả làm cho Hikoichi hơi mê muội, Suki bây giờ khiến người ta cảm giác phong thái cử chỉ càng thêm phóng đãng giống một hoa hoa công tử (Play Boy), cùng Suki trong trí nhớ khác rất xa, điều này làm cho Hikoichi không có dũng khí cùng Suki đáp lời, chỉ có thể từ xa nhìn chăm chú thân ảnh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Bữa tiệc kéo dài đến đêm khuya, Itou cùng cậu và đám bạn đều đã ngà ngà say, đặc biệt Haga là say nhất, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người yêu của hắn Suki, Hikoichi cuối cùng quyết định muốn đối mặt cùng Suki, cho nên chủ động đề nghị để mình đi tìm Suki.
Nhưng Hikoichi rất nhanh cảm thấy vô cùng hối hận với quyết định này của mình, bởi vì ở một góc khuất trên hành lang cậu thấy rõ ràng Suki đang cùng một người con trai điên cuồng ân ái.
Cảm nhận được một ánh mắt kinh ngạc, Suki chẳng hề để ý dùng sức thúc người dưới thân vài cái, mới mang chút ác ý cùng trào phúng mà quay đầu lại, như muốn nhìn rõ là ai không hiểu chuyện lúc người khác đang làm việc chẳng những không né tránh, mà vẫn ngơ ngác đứng nơi đó.
Nhưng lúc nhìn rõ gương mặt Hikoichi, Suki cũng ngẩn cả người, theo phản ứng của anh, Hikoichi biết anh nhận ra mình rồi, nhưng cái này cũng đại biểu, lúc nhìn thấy một màn vừa rồi, nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác… Anh ta không phải Suki, chỉ là lớn lên rất giống, tên cũng trùng nhau hi vọng triệt để tan vỡ rồi.
Hikoichi chậm rãi đi qua, có thể, cậu cuối cùng cũng không cùng Suki nói chuyện, chỉ là gặp thoáng qua…
Quay xong phân đoạn hôm nay đã là mười giờ tối rồi, Lori không cùng mọi người đi ăn bữa khuya, mà sau khi quay xong Edgar cố ý trực tiếp tới đón cậu cùng về.
Mọi người đều dùng một ánh mắt mập mờ, thậm chí lời nói cũng mang hai tầng ý muốn Lori và Edgar bảo trọng thân thể, loại thiện ý trêu đùa này khiến cho Edgar chỉ biết cười khổ.
Chắc chỉ có Edgar biết Lori gần đây buổi tối thường xuyên mất ngủ, uống thuốc ngủ có thể ngủ, nhưng sẽ gây tác dụng phụ, uống thuốc so với không uống thuốc đầu sẽ càng đau, cho nên Lori cảm giác rất khó chịu, cũng rất mệt a, mà còn phải quay phim, Edgar làm sao có thể nhẫn tâm giày vò cậu.
Hai người ngồi trên xe buýt, buổi tối xe buýt rất ít người, có vẻ đặc biệt an tĩnh, nhìn bên ngoài những ngọn đèn lốm đa lốm đốm, Lori cảm thấy mí mắt từ từ rủ xuống.
Edgar đột nhiên cảm giác được trên bờ vai nằng nặng, quay đầu nhìn lại, Lori vậy nghiêng đầu dựa vào vai mình tiến nhập mộng đẹp, Edgar một hồi kinh hỉ, động cũng không dám động, sợ đánh thức Lori thật vất vả mới ngủ được.
Cứ như vậy, hai người đi thẳng đến trạm cuối, lái xe thấy còn có người chưa xuống xe, đi tới muốn hỏi, đã thấy Edgar dùng cái tay Lori không dựa vào đối với lái xe ra dấu im lặng, sau đó chỉa chỉa Lori còn ngủ say, lấy tiền ra, tỏ vẻ chuẩn bị đợi chiếc xe này hồi trình.
Chắc là cũng sắp đến lúc tan ca, lái xe tâm tình không tệ, thiện ý cười cười, ngầm cho phép hành vi không tuân theo quy định của Edgar.
Dù trong giấc ngủ Lori vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, Edgar bắt đầu ngẩn người nhìn Lori, làm sao mới có thể chân chính chữa lành vết thương trong lòng Lori, để cho cậu toát ra dáng tươi cười vui vẻ ngày xưa? Vì sao cuộc sống lại tàn khốc như vậy, tuy đã cố gắng, nhưng một cơ hội nghỉ ngơi cũng không có?
Nếu Lori có thể rời khỏi, thoát ly hoàn cảnh xám xịt này, có phải sẽ tốt hơn không? Edgar gần đây bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, trước kia mình sợ một khi Lori lui sẽ cùng mình càng đi càng xa, nhưng sau khi trải qua chuyện lần đó cơ hồ suýt mất đi Lori, Edgar đã hiểu, so với chuyện đó, những lo lắng trước kia thật sự không là gì, chính mình không nên ích kỷ như thế, dù sao đây đối với Lori mà nói, là một ràng buộc thống khổ!