Chương 99
Trong bóng tối, một nhúm lửa đỏ đập vào mắt, Haga đẩy cửa tiến đến, tiện tay mở đèn.
“Anh sao không mở đèn?” trong phòng mùi thuốc lá nồng nặc, Haga nhăn mày, “Anh hút thuốc như vậy rất dễ làm cháy ghế sô pha.”
Suki vốn nửa nằm trên ghế sa lon, nghe xong lời Haga liền ngồi dậy, “Trở về rồi!”
“Đúng vậy a,” Haga đi đến bên cạnh Suki, lấy thuốc lá từ trong miệng anh xuống, “Anh từ tối qua bắt đầu có điểm là lạ, có tâm sự?”
“Làm gì có!” Suki kéo Haga xuống, hôn lên môi hắn, hai tay cũng rất không thành thật mà chạy loạn khắp người Haga.
Haga bị Suki châm ngòi, nhiệt liệt đáp trả lời cầu ái của Suki, quên luôn nghi vấn trước đó, cũng không để ý lúc này Suki cũng không toàn tâm vào trận tình ái này.
Suki cùng Kawasaki (Denny) lăng nhăng cũng không phải lần một lần hai, Haga đã từng bắt gặp, nhưng cũng không giải quyết được gì, dù sao Suki vẫn sẽ trở lại bên cạnh mình, điều này vô hình dung túng Suki. Nhưng không nghĩ tới, đi đêm có ngày gặp ma, lần này lại bị Hikoichi vừa vặn nhìn thấy.
Hikoichi, cái tên này khắc sâu dưới đáy lòng, vận mệnh lại dùng cách này cho hai người gặp lại nhau, cái này thật khiến Suki dở khóc dở cười.
Cậu vẫn như cũ, đặc biệt là cặp mắt kia, vẫn sáng ngời và mê người như vậy, chỉ là, chính mình đã thay đổi quá nhiều, vô luận thế nào cũng khó có thể quay lại quá khứ, cho nên, như vậy cũng tốt, Suki phiền muộn nghĩ, dù sao mình bây giờ đã không còn là chính mình ngày xưa, anh không tin có tình yêu mãi mãi, càng không muốn đi tìm bạn đời cố định!
Gặp gỡ không bằng hoài niệm, Hikoichi và Suki hai người đều quyết định cứ như vậy quên đối phương, ai ngờ người tính không bằng trời tính, ngay lúc Haga và Itou cùng đi công tác, qua điện thoại Haga biết được Suki sinh bệnh, vô cùng lo lắng, Itou sau khi biết hảo tâm nói có thể nhờ người yêu mình chăm sóc Suki.
Lúc Hikoichi nhận được điện thoại của Itou thì ngây ngẩn cả người, nhưng cậu tìm không thấy lý do cự tuyệt, hoặc là, trong lòng Hikoichi còn một tia hy vọng, chờ mong một lần có thể nhìn thấy Suki trong trí nhớ, cho nên Hikoichi đã đồng ý.
Mua thuốc và một ít thức ăn dễ tiêu, Hikoichi nhấn chuông cửa nhà Suki.
Khi nhìn thấy Hikoichi, Suki còn cho là mình bị ảo giác.
Hikoichi cúi đầu đi vào phòng Suki, đem đồ vật trong tay để xuống bàn, “Nhớ kỹ đúng giờ uống thuốc, ba bữa cơm cũng phải ăn đúng giờ, nếu ra ngoài không thuận tiện…, tôi có thể đưa anh đi.”
Nói xong, Hikoichi quay người muốn đi.
“Cậu…” giống như ma xui quỷ khiến, Suki thò tay kéo Hikoichi lại, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hikoichi, Suki không biết nên nói gì, do dự cả buổi mới thốt ra mấy chữ: “Cậu có khỏe không?”
“Ừm.” Hikoichi hạ tầm mắt, nhìn không ra giờ phút này trong lòng cậu chấn động thế nào.
“Lúc trước, cha tôi thay đổi công tác, rất bất ngờ, cho nên cũng không kịp nói lời tạm biệt với cậu.” Thấy Hikoichi đáp lại, lá gan Suki lớn thêm không ít, lời nói cũng nhiều hơn.
“Tôi biết.” Hikoichi nói không nhiều lắm, cậu giãy vài cái, nhưng Suki nắm rất chặt, không thể rút tay ra.
“Hikoichi, cậu cứ như vậy nóng lòng rời khỏi tôi một lần nữa sao?” Suki đến gần hơn, anh dùng tay cưỡng ép nâng mặt Hikoichi lên.
“Lần trước cũng không phải là tôi bỏ đi trước.” trong mắt Hikoichi tràn đầy ngỡ ngàng cùng sầu não, còn có một phần bướng bỉnh.
“Thực xin lỗi!” Thấy Hikoichi như vậy, Suki nhất thời động tình, đột nhiên tiến lên một bước ôm chặt Hikoichi.
Bất ngờ bị ôm, thân thể Hikoichi thoáng cứng ngắc, cậu không nghĩ tới Suki sẽ làm chuyện thân mật như vậy với mình, nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Suki, kỷ niệm như đang dần dần thức tỉnh, Hikoichi chậm rãi buông lỏng.
Phát giác Hikoichi không hề bài xích mình như lúc đầu, Suki cuối cùng kiềm chế không được, anh cúi đầu hôn Hikoichi.
Hikoichi trợn mắt to, cậu không nghĩ Suki vậy mà… so với trong trí nhớ nụ hôn này ít vẻ bồng bột non nớt lại nhiều thêm vị thuốc lá nhàn nhạt.
“Không!” Hikoichi phản ứng, cậu đẩy mạnh Suki ra, quá khứ là quá khứ, mình bây giờ đã có Itou, mà Suki đã có Haga, hai người đã không có khả năng rồi.
“Hikoichi!” hiểu tại sao Hikoichi đẩy mình, Suki nhìn cậu, trên mặt biểu tình ham muốn không che dấu được.
“Tôi phải đi!” Thấy Suki như vậy, Hikoichi hơi kinh hoảng đẩy cửa bước đi.
“Hikoichi,” Suki lần nữa bổ nhào qua, đem Hikoichi vây giữa cánh tay mình và vách tường, “Làm một lần, chỉ một lần, cậu chẳng lẽ thật sự không muốn đền bù thiếu sót đáng tiếc của năm đó sao?”
“Anh điên rồi, có ích gì chứ.” Suki thì thầm giống như ác ma hấp dẫn, Hikoichi không phủ nhận cậu đang dao động, có thể cậu vẫn còn miễn cưỡng chính mình, cự tuyệt Suki.
“Gọi tên của tôi!” Suki thấy Hikoichi chống cự cũng không kiên quyết, vừa yêu cầu vừa hướng cổ Hikoichi nhẹ gặm: “Còn nhớ rõ nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của cậu, lúc trước bị muỗi cắn, tôi giúp cậu xoa thuốc, kết quả mới sờ vài cái cậu liền tránh né, nhưng vẫn có cảm giác, đúng không?”
Suki vẫn còn nhớ rõ chuyện này, Hikoichi cảm giác mình dưới sự công kích của Suki càng ngày càng không cách nào chống cự, cậu như rên rỉ như cầu xin tha thứ mà nhẹ giọng kêu một tiếng: “Suki!”
Có thể nói đối với Suki đây chính là một mồi lửa, lập tức đốt lên dục vọng của anh, anh nửa ôm nửa dìu mà đem Hikoichi tiến vào phòng ngủ, đặt cậu lên giường…
Sau đó, Hikoichi bộ dáng ủ rũ không thể nói thành lời, cậu cũng không kịp tẩy trừ thân thể, mặc xong quần áo đi ra ngoài, Suki một lời cũng không thốt, chỉ lẳng lặng nhìn Hikoichi, đến khi Hikoichi như phát tiết mà dốc sức đóng cửa.
“Rất hoàn mỹ!” Đạo diễn nhìn màn ảnh, trên mặt cười như hoa nở, quả nhiên không có tình huống thường phát sinh như người mới, toàn bộ bộ phim này đều do sao A đảm nhiệm quay chụp rất thuận lợi, tiến độ cũng nhanh hơn rất nhiều so với dự tính.
“Cậu và Lori phối hợp vẫn xuất sắc như vậy, lại thêm Denny sau bộ này sẽ rời khỏi, chắc sau này hai cậu sẽ là vương đạo thiên hạ rồi!” Bởi vì tâm tình rất tốt, đạo diễn khó được cùng Lori, Brant nói giỡn.
“Chúng tôi vốn chính là vương đạo!” Brant không hề khiêm tốn nói, “Nhưng Lori lúc này gầy quá.”
“Đúng vậy a, Lori gần đây tập thể hình sao?” Đạo diễn đối với điều này cũng tràn đầy đồng cảm.
“Không biết, Lori sao vẫn chưa trở lại?” Brant cảm thấy kỳ lạ, vốn vung cửa xong Lori có thể trở vào, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy.
Lấy khăn tùy ý vây quanh hông, Brant thò đầu ra xem.
Lori đang đứng tại hành lang trước cửa sổ, bất động nhìn cảnh sắc bên ngoài, lúc này Lori nhìn lên trên, như vừa mỏi mệt vừa đau buồn.
Giống như bị sự cô đơn bao phủ, Brant thấy Lori như vậy, trong đầu hiện lên cảm giác này.
Vô luận có bao nhiêu bạn bè bên cạnh, nhưng một mình ở giữa hoang mạc mênh mông, nhìn bốn phía xung quanh không một bóng người cảm giác yên tĩnh và cô độc, không chỉ là Lori, bọn Brant và Edgar cũng thường xuyên có cảm giác này, bởi vì bọn họ không biết đường ra cuối cùng là ở nơi nào, không biết mình cứ kiên trì đi như vậy phải chăng là chính xác, nếu không thì phải thay đổi như thế nào!