Bao nhiêu cố chấp như vậy, bao nhiêu nước mắt trôi qua tuổi thanh xuân, cuối cùng thì mùa hạ cũng đã đến hồi kết. Thế giới mà chúng ta nhìn thấy ngày ấy, bây giờ sao lại lạc lõng đến thế? Cô gái ấy đã dạy tôi cách yêu, chàng trai ấy đã dạy tôi cách trưởng thành. Thế mà tất cả chúng ta đều thua thiệt bởi thời gian. Mưa thời gian kéo dài trên vệt áo của chúng ta, chúng ta cố gắng điên cuồng lao về phía trước, để bảo vệ mùa hè hoàn mỹ đó, để bảo vệ những ký ức về cậu...
Khi trưởng thành rồi, cuối cùng tôi cũng biết thế nào gọi là cô đơn...