Chương 16: Được làm vua thua làm giặc, dựa vào bản lĩnh của mình

Trên đường trở về phòng làm việc, Hà Đường cúi thấp đầu trầm mặc không nói, Tiểu Phạm ở một bên không ngừng cảm khái: “A, thì ra truyền thuyết về Tần tổng của Trung Cần thân thể tàn tật, phải dựa vào xe lăn thay đi bộ, lại là sự thật a!”


Hà Đường sau khi nghe được, quay đầu nhìn anh ta, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chủ tịch của Trung Cần chẳng phải là Tần đổng sao, tên là Tần Miễn, tôi đã gặp rồi.”


Tiểu Phạm nói: “Đúng là Tần đổng, không sai. Nhưng tôi nghe tiền bối bên bộ nghiệp vụ nói qua, lão tổng chân chính của tập đoàn Trung Cần thật ra là một vị khác, Tần tổng. Bởi vì thân thể của anh ta không tốt, không đi đường được, nên đối với hoạt động bên ngoài đều là do Tần đổng ra mặt.”


Hà Đường: “……”
Tiểu Phạm nói tiếp: “Thật không nghĩ tới hôm nay có thể được tận mắt nhìn thấy Tần tổng trong truyền thuyết a. Đúng rồi Tiểu Hà, cô rõ ràng là biết anh ta phải không? Hai người thoạt nhìn có vẻ quen thân lắm đó.”


Hà Đường u oán cúi đầu, mặc kệ Tiểu Phạm hỏi thế nào, cũng không chịu mở miệng.
Cô đương nhiên biết vị Tần tổng này—— Tần tổng ngồi xe lăn, Tần tổng không thể đi đường.
Bọn họ cùng nhau ăn chuối tiêu, cùng nhau ăn bánh ngọt, cùng nhau nói chuyện vui vẻ.


Anh ta ba lần bốn lượt đưa cô về nhà, còn giúp cô bày hàng bán quần áo, rồi mời cô ăn khuya.
Cô chính tay đưa cho anh ta túi bánh chẻo cô làm, mời anh ta uống trà sữa, thậm chí, còn vì anh ta mà đánh nhau với người khác.


available on google playdownload on app store


Người đó gọi là Tần Lý, Hà Đường một mực coi anh ta là bạn bè. Kết quả, anh ta căn bản chẳng phải là nhân viên nhỏ gì cả! Anh ta là Tần tổng, là người đứng đầu tập đoàn Trung Cần!
A a a, thật sự là điên mất.
******


Tần Lý làm việc ở phòng Tôn Kiến Quân hơn một giờ, gần tới lúc xong việc, Tôn Kiến Quân mời Tần Lý ăn cơm, Tần Lý đồng ý.
Đoàn người rời phòng làm việc của Tôn Kiến Quân, đi về phía thang máy, trên đường sẽ đi ngang qua phòng làm việc của Hà Đường.


Đã có đồng nghiệp tới nhắc chuẩn bị đi rồi, Hà Đường vẫn chần chờ ở lại dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Cô cầm lấy ly trà muốn đi phòng vệ sinh để rửa ly, vừa đến cửa liền trông thấy nhóm người Tôn Kiến Quân đang đi đến, chỉ còn cách vài bước.


Tần Lý ngồi xe lăn, Mã Hữu Kiệt đẩy anh từ từ đi về phía trước, anh ngẩng đầu lên, liền chạm đến ánh mắt Hà Đường.
Cô gái kia cầm cái ly đứng ở cửa, thấy Tần Lý liền nhăn đôi mày, xoay người quay vào phòng làm việc.


Xe lăn Tần Lý đi qua cửa phòng làm việc của cô, Hà Đường vẫn cúi đầu ngồi trước bàn ngẩn người, Đỗ Phương Phương kêu cô: “Xong việc rồi còn không đi?”


“Tôi đợi thêm một lát.” Hà Đường nói xong, mới len lén nhìn hướng hành lang, đã không nhìn thấy bóng dáng của những người đó.
Vương Vũ Lâm vẫn đi theo sau lưng Tôn Kiến Quân, tầm mắt Tần Lý nhìn theo bóng lưng cô gái kia trong phòng làm việc, anh đều quan sát thấy tất cả.


Trong lúc đợi thang máy, Vương Vũ Lâm nhấn nút thang máy, ung dung đứng bên cạnh Tần Lý, làm như tùy ý hỏi: “Hình như Tần tổng biết Tiểu Hà ở bộ nghiệp vụ của chúng tôi.”


Tần Lý cười một tiếng, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, lần trước cô ấy tới Trung Cần làm việc, tôi cùng cô ấy nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó cũng có gặp mấy lần.”


Mấy lần —— Vương Vũ Lâm bắt được từ này, nói: “Tiểu Hà là sư muội của tôi hồi đại học. Tôi và cô ấy biết nhau bốn năm, cô ấy tuổi còn nhỏ, nói chuyện làm việc có thể không quá chu đáo, còn phải phiền Tần tổng thông cảm nhiều hơn.”


“Không đâu.” Tần Lý cong lên ánh mắt cười vui vẻ, “Hà Đường là một cô gái rất thú vị.”
******
Ban đêm, lúc Tần Lý trở lại Cẩm Hoành Quốc Tế đã rất khuya, Tần Miễn ngồi trên sofa trong phòng khách đọc sách.


Thấy Tần Lý về, anh lập tức đứng dậy đi qua, liếc mắt một cái liền thấy mặt của người trên xe lăn đỏ bừng, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.


Tần Miễn cau đôi mày rậm, vội vàng nói chị Kim chuẩn bị trà giải rượu. Sau khi Tần Lý uống trà xong, Tần Miễn vỗ vỗ vai anh: “Sao lại uống nhiều như vậy? Anh không sợ uống sẽ xảy vấn đề sao? Bây giờ cảm thấy thế nào?”


Tần Lý đầu óc choáng váng, có chút khó chịu, anh khoát khoát tay: “Không sao, anh có đếm, uống không nhiều lắm. Em cũng biết, anh uống rượu rất dễ say, cũng không uống bao nhiêu.”
Nói xong, anh nói Quan Kính cõng mình đến xe lăn điện.


Tần Miễn ngăn cản Quan Kính, anh đẩy Tần Lý đi phòng ngủ của anh ta, cởi giây an toàn ra liền cõng anh ta đến trên giường.
Tần Lý nằm dựa vào lưng giường, hữu khí vô lực nói: “Giày còn chưa cởi a …… Này, anh còn chưa có tắm thay quần áo đó.”


Tần Miễn giúp anh cởi giày da, lại lấy ra vài cái gối, đệm dưới hông của anh, cuối cùng kê hai chân và cánh tay phải lại cho anh rồi nói: “Anh nằm nghỉ một chút trước đi, chờ tỉnh lại hãy đi tắm, đến lúc đó em sẽ nói chị Kim thay mới toàn bộ ga giường.”


Nghe Tần Miễn nói vậy, Tần Lý mới không nói thêm gì nữa, nằm một lúc, dần dần liền nhắm mắt lại.
Tần Miễn lấy tấm mền mỏng đắp cho anh.


Tần Miễn cầm sách ngồi bên cạnh anh, lúc đọc sách thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát Tần Lý nằm trên giường, anh ngủ rất quen thuộc, trên mặt vẫn chưa hết đỏ, khẽ nhíu mày, thoạt nhìn dáng vẻ rất không thoải mái.


Ước chừng qua nửa giờ, sắc mặt Tần Lý mới khôi phục bình thường. Anh tỉnh lại, một giây cũng không thể chịu được mình mặc quần áo đi ra ngoài nằm trên giường, liền nhấn chuông bên giường gọi Quan Kính tới.


Trong lúc Quan Kính giúp Tần Lý tắm, chị Kim đã đổi tất cả đồ dùng trên giường. Tần Miễn ở một bên gọi điện thoại cho Mã Hữu Kiệt, giọng nói nghiêm nghị: “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Cùng Tần tổng đi ra ngoài, phải ngăn cản anh ấy uống rượu! Cậu nghe không hiểu sao?!”


Mã Hữu Kiệt rất ủy khuất: “Tần đổng, tôi thật có ngăn cản, nhưng không ngăn được.”
Sau khi Tần Lý tắm xong, Quan Kính đem anh an trí ở trên giường, anh gọi Tần Miễn tới, thấy gương mặt anh ta hầm hầm, thản nhiên cười rộ lên nói: “Em nhất định đã mắng Tiểu Mã, phải không?”


“……” Tần Miễn ngồi xuống bên giường nói, “Biết em sẽ mắng cậu ta mà anh còn cố uống. Anh biết không, anh uống rượu sẽ rất nguy hiểm. Nếu như anh xảy ra chuyện gì, em biết ăn nói thế nào với bố mẹ đây.”


“Làm sao gặp chuyện không may dễ dàng như vậy.” Tần Lý lắc đầu cười, “Uống chút rượu thật không có gì, quan trọng là phải uống cho có hiệu quả. Đáng tiếc chính là, bữa rượu tối nay coi như là uống không.”
Tần Miễn cả kinh: “Ý anh là……”


Tần Lý nghiêng đầu nhìn chăm chú vào anh ta, gật đầu: “Tôn Kiến Quân lần này đập nồi dìm thuyền, không phải là không có khả năng lấy được thầu trung học Thành Nam. ”, Ông ta hoàn toàn không đồng ý liên danh đấu thầu với chúng ta, thậm chí còn hỏi anh có bằng lòng liên danh với họ không.”


(*)“vây tiêu” là “liên danh đấu thầu”
a) Nhà thầu chính là nhà thầu chịu trách nhiệm tham dự thầu, đứng tên dự thầu và trực tiếp ký, thực hiện hợp đồng nếu được lựa chọn. Nhà thầu chính có thể là nhà thầu độc lập hoặc thành viên của nhà thầu liên danh.


b) Nhà thầu phụ là nhà thầu tham gia thực hiện gói thầu theo hợp đồng được ký với nhà thầu chính. Nhà thầu phụ đặc biệt là nhà thầu phụ thực hiện công việc quan trọng của gói thầu do nhà thầu chính đề xuất trong hồ sơ dự thầu, hồ sơ đề xuất trên cơ sở yêu cầu ghi trong hồ sơ mời thầu, hồ sơ yêu cầu.


“Vậy anh nói sao?”
“Anh còn có thể nói thế nào nữa.” Tần Lý cười, “Được làm vua thua làm giặc, dựa vào bản lĩnh của mình.”
******


Hà Đường lại nhận được điện thoại của Tống Nguyệt Nga, bởi vì góp không đủ năm vạn đồng, nên tiểu phẫu của Hà Hải vốn là an bài cuối tháng 10, phải dời lại. Tống Nguyệt Nga rất tức giận, không chỉ mắng Hà Đường không có bản lãnh, còn đối với Hà Đường mắng to Điền Tri Hiền. Hà Đường đầu tiên vẫn cùng mẹ cãi mấy câu, sau phát hiện hoàn toàn nói không thông, liền dứt khoát cúp điện thoại.


Nhưng là, cô có thể không để ý tới mẹ, lại không thể không quan tâm Hà Hải.
Tình cảm giữa Hà Đường và Hà Hải không tính là sâu, bởi vì mẹ, hồi còn nhỏ, cô thậm chí có chút oán hận Hà Hải.


Vì bị bệnh, tính khí Hà Hải rất xấu, tính tình rất kém cỏi, một chút cũng không dễ dàng chung sống. Nhưng trong lòng Hà Đường hiểu, Hà Hải đối với cô cũng không coi là kém.
Cho nên, thật ra Hà Đường cũng giống Tống Nguyệt Nga, hy vọng Hà Hải có được cơ thể khỏe mạnh.


Giờ ăn trưa, đang lúc Hà Đường ở phòng trà nước hâm cơm, nghe sau lưng có tiếng bước chân. Cô quay đầu nhìn lại, ra là Vương Vũ Lâm.


Vương Vũ Lâm cầm trong tay hai hộp cơm, nhìn Hà Đường cười một tiếng: “Tối hôm qua mẹ anh làm nhiều món ăn, ăn không hết muốn bỏ đi. Anh nghĩ cần phải học tập em, lãng phí thức ăn thật không tốt.”
Hà Đường mặt đỏ lên nói: “Vương sư huynh, em giúp anh hâm nóng thức ăn.”


Vương Vũ Lâm khoát khoát tay: “Anh tự mình hâm là được rồi. Đúng rồi, chờ một chút cho em nếm thử thịt kho mẹ anh làm, kia thật thật là tuyệt nhất, đầu bếp căn tin làm căn bản so ra còn kém.”
Hà Đường mím môi mỉm cười: “Thật nha, được.”


Sau khi hai người hâm nóng thức ăn, Vương Vũ Lâm chưa trở về phòng làm việc của mình mà đi theo Hà Đường tới bên bàn làm việc của cô. Trong lòng Hà Đường đã thất loạn bát tao, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Sau khi ngồi xuống, chỉ thấy Vương Vũ Lâm kéo ghế ở bàn làm việc kế bên qua, ngồi xuống bên cạnh cô.


Anh đem hộp cơm đựng món ăn đẩy tới trước mặt Hà Đường: “Nếm thử một chút xem.”
Hà Đường thẹn thùng gắp một miếng thịt kho, ăn vào miệng chỉ cảm thấy như hòa tan trong miệng, mặn ngọt vừa phải, không khỏi tán thưởng: “Đúng là ăn thật ngon nha.”


Vương Vũ Lâm cười rộ lên: “Anh không gạt em mà, aizz, đồ ăn em mang đều là rau dưa, như vậy sẽ không có dinh dưỡng, nào, ăn thêm một chút thịt đi.”
Mặt Hà Đường trong nháy mắt chợt đỏ, trong hộp cơm của cô chỉ có một chút rau dưa, cô thấp giọng nói: “Em đang giảm cân.”


Vương Vũ Lâm lắc đầu: “Đừng có nói đùa, em như vậy còn muốn giảm cân?”
Hà Đường không lên tiếng nữa, yên lặng ăn cơm.
Vương Vũ Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ là không ngừng gắp thịt kho vào trong chén của Hà Đường.


Sau khi hai người ăn xong, Hà Đường giành lấy hộp cơm của Vương Vũ Lâm nói đi rửa giúp anh. Vương Vũ Lâm cùng cô đi phòng vệ sinh, vừa đi anh vừa nói: “Tiểu Hòa Thượng, em nói thật với anh đi, trong nhà em đang gặp khó khăn phải không?”
Vương Vũ Lâm biết hoàn cảnh nhà Hà Đường không khá lắm.


Hồi học đại học, cô cơ hồ là nhận làm đến bốn năm công việc làm thêm, ngay cả nghỉ hè cũng không về nhà.


Mùa hè, ký túc xá đại học không có máy điều hòa không khí, công suất quạt điện cũng không mạnh, nóng bức giống như cái lò nướng. Hà Đường trải chiếu ngay dưới đất ngủ qua đêm, không cẩn thận nên bị cảm mạo.


Khi đó, Vương Vũ Lâm đã tốt nghiệp công tác, bởi vì bạn gái học nghiên cứu nên nghỉ hè ở trường học giúp giáo sư làm việc. Vì vậy, nhân hai ngày nghỉ lễ, anh chạy về trường học để gặp bạn gái, trùng hợp gặp được Hà Đường.


Lúc đó Hà Đường không suy nghĩ nhiều, Vương Vũ Lâm quan tâm hỏi mấy câu, cô liền đơn giản nói tình huống nhà mình.
Cho nên bây giờ, nhìn Hà Đường không chịu đi căn tin ăn cơm, mỗi ngày chỉ ăn một phần rau dưa, Vương Vũ Lâm dĩ nhiên là nghĩ đến có lẽ nhà cô xảy ra vấn đề.


Anh nói: “Nếu như có khó khăn, thì nói cho anh biết, xem anh có thể giúp em một chút hay không.”
Hà Đường cúi đầu yên lặng thật lâu, Vương Vũ Lâm đứng trước mặt cô, cũng không thúc giục cô.


Sau đó rất lâu, Hà Đường thấp giọng nói: “Anh của em phải làm giải phẫu, trong nhà không đủ tiền, em nghĩ em có thể dành dụm một chút cũng là một chút.”
Sau khi nói xong, đầu của cô lại cúi thấp hơn.
Vương Vũ Lâm thở dài hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“…… Ba vạn.”


“Ngày mai anh cầm tới cho em, em đồng ý với anh, bắt đầu từ ngày mai phải đi căn tin ăn cơm.”
Hà Đường sợ ngây người, mắt mở to, lắc đầu liên tục: “Không được không được, Vương sư huynh, em……”


“Coi như anh cho em mượn đi, được chưa.” Vương Vũ Lâm biết rõ tính tình Hà Đường, “Chờ sau này em được tăng lương, từ từ trả lại cho anh.”
Hà Đường trong lòng vô cùng cảm động, không nói nên lời, quanh co nửa ngày mới nói: “Cảm ơn anh, Vương sư huynh, em nhất định sẽ trả lại cho anh.”
******


Hà Đường thật nhận được ba vạn đồng Vương Vũ Lâm cho cô mượn, cô rất nghiêm túc viết giấy vay nợ, trong ngày liền đem tiền gởi cho bố.


Cô không nói dối bố mà nói thẳng đây là tiền mình đi mượn, nếu để cho mẹ hiểu lầm mình ở đây kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó sẽ không cách nào hết phiền toái.


Ngày thứ Sáu, lúc sắp tan sở, Hà Đường lấy hết dũng khí gởi tin nhắn cho Vương Vũ Lâm: “Vương sư huynh, tối mai anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm, cám ơn anh đã giúp em.”
Một lúc sau Vương Vũ Lâm mới trả lời: “Xin lỗi, tối mai anh có tiệc, mời khách thật không cần, anh với em không cần khách sáo.”


Hà Đường thất vọng nhìn tin nhắn, thở dài trở về nhà.
Không nghĩ tới, trong nhà một người cũng không có, Ngô Tuệ Nghiêu để lại tờ giấy nhắn cho Hà Đường, nói là bà ngoại bệnh nặng, cuối tuần cô về nhà hai ngày.


Hà Đường đem đồ ăn đã mua bỏ vào phòng bếp, đột nhiên không muốn làm gì cả, ôm đầu gối ngồi trên ghế ngẩn người ra.


Hôm sau là thứ Bảy, Hà Đường rời giường rất sớm, sau khi ăn một chén cháo, ở nhà một mình nên bắt đầu làm vệ sinh. Buổi trưa, cô làm cho mình một chén trứng hấp. Ăn xong cô xem ti vi, cảm thấy hơi mệt nên định ngủ trưa một chút.


Đang ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại di động của cô vang lên, là một số lạ, Hà Đường nhận điện thoại: “A lô.”
Trong điện thoại truyền tới một giọng nam dễ nghe: “Hà Đường, là tôi.”
“……” Hà Đường vuốt vuốt mái tóc ngồi dậy, “Anh là….?”


“Di? Mới mấy ngày không gặp mà đã nghe không ra giọng của tôi sao?” Chàng trai ở trong điện thoại nhẹ nhàng cười, tiếng cười trong sáng mát lạnh, Hà Đường thoáng cái cũng biết anh ta là ai.


“Tần ……” cô không nói được, không biết nên gọi anh ta thế nào. Suy nghĩ hồi lâu đành dùng giọng bình tĩnh nói, “Tần tổng, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Gọi tôi là Tần Lý” Anh ở đầu dây bên kia nói, “Hoặc gọi là A Lý. Người trong nhà đều gọi tôi như vậy.”


“……” Hà Đường cảm thấy nhức đầu, “Có chuyện gì sao?”
“Tối nay cô có rảnh không?”
Hà Đường không biết tại sao anh ta muốn hỏi câu này, suy nghĩ một chút vẫn là nói thật: “Có rảnh.”
Anh vừa cười: “Vậy cô thay quần áo, đi ra ngoài đi, tôi mời cô ăn cơm.”
“Hả?”


“Tôi ở dưới lầu nhà cô chờ cô.”
“ Chờ chút chờ chút, anh……”
“Tôi đến rồi.” Tần Lý càng nhẹ nhàng cười rộ lên, “Ừm, tôi biết mấy cô gái ăn mặc rất tốn thời gian, nên cô cứ từ từ đi, không vội.”
Sau đó, anh liền cúp điện thoại.


Hà Đường để điện thoại xuống, chạy đến cửa sổ nhìn xuống, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe quen thuộc kia, người thanh niên đang tựa trên cửa xe, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười.
Cách xa như vậy, cũng có thể nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên tia vui vẻ.


Đầu Hà Đường như muốn nổ tung, hoàn toàn không biết vị Tần tổng này đến tột cùng là muốn gì đây.
--- ------ ----ta là vạch phân cách thần thánh---- ------






Truyện liên quan