Chương 48: Đường đường, chúng ta kết hôn đi
Nửa giờ sau, Hà Đường đẩy Tần Lý rời phòng bệnh đi xuống lầu, Diệp Huệ Cầm cùng Tần Miễn đi bên cạnh họ. Đến bãi đậu xe, Diệp Huệ Cầm cúi đầu nhìn Tần Lý trên xe lăn, lại quay đầu liếc nhìn Hà Đường, muốn nói lại thôi.
Tần Miễn châm một điếu thuốc, rời đi cách đó không xa.
Hà Đường kịp phản ứng, nói mình muốn đi vệ sinh, xoay người liền rời đi.
Sau khi cô đi xa, Diệp Huệ Cầm day day huyệt thái dương của mình, mấy ngày nay vì bệnh tình của mẹ, bà mệt mỏi lại hao tổn tinh thần, lúc này giọng nói thật sa sút, “A Lý, con nói xem bây giờ nên làm thế nào đây?”
Tần Lý trầm tư, không trả lời.
”Tính tình ông ngoại, con cũng biết rồi đấy, tuổi càng lớn ông càng như một đứa trẻ, không thuận theo lời ông nói ông sẽ không chịu để yên đâu, mà theo lời của ông...” Diệp Huệ Cầm vỗ vỗ vai Tần Lý, “A Lý, con nói cho mẹ nghe, con với Tiểu Đường là nghiêm túc sao?”
Tần Lý ngẩng đầu nhìn mẹ, đáp: “Vâng, đương nhiên rồi ạ.”
”Con dự định kết hôn với con bé sao?” Bà tiếp tục hỏi.
Tần Lý gật đầu: “Con có dự tính này.”
”Có phải là vội quá hay không?” Diệp Huệ Cầm nói, “Con với con bé quen biết chưa được bao lâu.”
”Mẹ, con biết rõ con muốn tìm một cô gái như thế nào để làm vợ, mẹ tin tưởng con, Hà Đường rất tốt.” Giọng Tần Lý thành khẩn lại kiên định, anh nói, “Chuyện này mẹ cứ để con xử lý đi, đừng lo lắng.”
Diệp Huệ Cầm gật gật đầu, đối với những quyết định của Tần Lý, từ trước đến giờ bà luôn yên tâm.
Một cơn gió đêm thổi tới, Diệp Huệ Cầm cảm thấy có chút lạnh, bà cúi xuống kéo cao cổ áo Tần Lý, lại thở dài thật sâu: “Nếu như có thể, mẹ thật rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của ông bà ngoại con. Hơn nữa bà nội con cũng đã nói, sang năm là Quả phụ niên (*), không có tiết “Lập xuân”, kết hôn cũng không được tốt. Đương nhiên, chuyện như vậy không thể miễn cưỡng, chúng ta không thể ích kỷ như vậy để cho con gái nhà người ta chịu ủy khuất.”
(*) Quả phụ niên hay còn gọi là Cốt đầu niên hoặc Hoa đầu niên được tính theo âm lịch. Theo cách tính của âm lịch, một năm gồm 4 mùa xuân hạ thu đông, mỗi mùa sẽ có 6 tiết khí, tổng cộng một năm sẽ có 24 tiết khí. Việc chia 24 tiết khí dựa vào sự thay đổi nóng lạnh của thời tiết. Những tháng theo âm lịch và thời điểm của các tiết khí trên thực tế có thể sẽ có sự chênh lệch khoảng nửa tháng. Vì thế mới có sự xuất hiện của Quả phụ niên. Quả phụ niên sẽ tính theo âm lịch. Quả phụ niên là chỉ những năm mà sang năm mới âm lịch không có tiết “Lập xuân”
Tần Lý gật đầu: “Con biết rõ. Mẹ, con biết phải làm sao.”
Diệp Huệ Cầm cười hiền một tiếng: “Không còn sớm, các con về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Tần Lý đưa tay vỗ vỗ lưng mẹ, nói: “Vậy chúng con đi trước, nói A Miễn đưa mẹ, mẹ trở về cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Diệp Huệ Cầm đáp ứng, theo Tần Miễn đi đến xe của anh.
Lúc Hà Đường trở lại, Tần Lý đã được Quan Kính cõng lên xe, đang chống khuỷu tay, nâng cằm ngẩn người. Anh quay đầu lại nhìn thấy Hà Đường, khẽ mỉm cười, không nói gì.
Hà Đường lặng yên ngồi lên xe, Tần Lý thuận tay liền nâng tấm cách ly lên.
Trên đường về Cẩm Hồng quốc tế, Hà Đường liên tục cúi đầu, Tần Lý hỏi: “Vừa rồi có phải không là bị dọa không?”
”A...không sao.” Hà Đường lấy tay chải chải tóc, xấu hổ cười cười.
Tần Lý nói: “Em yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em.”
Hà Đường ngẩn ra, những lời này của anh hình như có ý nói, anh cũng không phản đối đề nghị của ông ngoại.
Thấy sắc mặt nghi hoặc của cô, Tần Lý nhẹ nhàng cười rộ lên, anh kéo qua tay cô, cho cô một câu trả lời rõ ràng: “Anh đúng là không bài xích việc cùng em kết hôn.”
Ngón cái anh một chút một chút vuốt ve lòng bàn tay Hà Đường, trong lòng Hà Đường như có nai con đi loạn, căng thẳng đến nỗi không biết như thế nào cho phải.
Tần Lý cúi đầu nhìn tay hai người dây dưa, nói: “Thật ra anh có thể hiểu được tâm tình của ông ngoại, ông với bà ngoại anh kết hôn từ lúc còn rất trẻ, ân ân ái ái cả đời, sinh được bốn người con (*), đến tuổi già lúc nào cũng hy vọng gia hòa vạn sự hưng. Mẹ anh với mấy người bác dâu, đúng là cũng rất bình an thuận lợi, mấy cô bác của anh sức khỏe, sự nghiệp cũng không tệ, nhưng đến thế hệ bọn anh thì không được như vậy. Anh từ nhỏ đã tàn tật, còn có em họ của anh, Tư Viễn cũng vậy, trong nhà có hai đứa cháu tàn tật nghiêm trọng, ông bà ngoại đều rất đau lòng. Không nghĩ tới, về sau em họ với anh họ nhà bác cả của anh lại xảy ra chuyện. Chuyện này về sau có cơ hội anh từ từ nói cho em nghe. Tình huống bây giờ là, gia đình bác hai của anh một nhà bốn người đã đi Italy đều không trở lại. Thân thể anh họ nhà bác cả trở nên rất kém cỏi, cũng là suốt ngày đều phải đi bệnh viện. Aiz...”
(*) bác cả (trong truyện DTV dùng vậy) có một người con tên là Diệp Tư Hòa. Bác hai là ba Diệp Tư Viễn với Diệp Tư Viêm. Bác ba hình như là ba Diệp Tư Dĩnh. Con về Tần Miễn với Tần Lí là con của con gái. Cho em cảm ơn Ss Coki vì đã giúp em về vai vế của gia đình của Tần Lý và Diệp Tư Viễn ạ.
Anh thở dài một hơi, nói với Hà Đường, “Nhà ngoại anh đã lâu lắm rồi không có chuyện vui. Tư tưởng của mấy người lớn tuổi thường bảo thủ, đại khái sẽ cảm thấy lúc này cần phải xung hỉ.”
Hà Đường ngước mắt nhìn anh, gật gật đầu tỏ ý hiểu.
Hai người lại trầm mặc một hồi, Tần Lý hỏi: “Đường Đường, em có nghĩ tới khi nào thì em sẽ kết hôn hay không?”
Hà Đường nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Khoảng 25 tuổi gì đó.”
Tần Lý có chút tò mò: “Sao vậy? Có lý do gì sao?”
Hà Đường thẹn thùng cười cười, nói: “Em vốn dự định nếu qua sinh nhật 24 tuổi mà chưa có bạn trai thì sẽ bắt đầu xem mắt, tìm hiểu khoảng một năm rưỡi, sau đó sẽ có thể kết hôn. Kết hôn sau một năm thì sẽ sinh con, đến lúc sinh con thì cũng kết hôn được hai năm rồi, chẳng phải là nói phụ nữ khoảng từ 25 đến 28 tuổi sinh con là tốt nhất sao.”
“...” Tần Lý kinh ngạc, “Em cũng kế hoạch chu đáo thật đó nha!”
Hà Đường le lưỡi: “Chỉ là tùy tiện nghĩ một chút thôi, anh xem em có kế hoạch gì đâu, đi làm một năm mà có gặp người nào theo đuổi em đâu.”
”Sao? Chẳng lẽ anh không phải sao?” Lông mày Tần Lý nhướn lên, “Anh theo đuổi em như vậy còn không coi là theo đuổi sao?”
Hà Đường vội vàng giải thích: “Không phải, anh, anh không tính mà... Ừm...em là nói con trai bình thường ấy.”
Tần Lý vui vẻ, cảm thấy giống như tìm được đề tài hứng thú, anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhã hỏi: “Đường Đường, anh rất tò mò, trong mắt em cái gọi là người con trai bình thường là như thế nào?”
Hà Đường thành thật đáp: “Chính là giống như em sáng chiều đến công ty đi làm.”
”Vậy tại sao anh không thể tính?” Tần Lý không bỏ qua hỏi, “Anh cũng đến công ty làm việc mà.”
Hà Đường rất nghiêm túc đính chính: “Anh là ông chủ công ty đó.”
Tần Lý không phục: “Ông chủ công ty cũng phải đến công ty để làm việc, ông chủ công ty cũng muốn kết hôn nha.”
Hà Đường lắc đầu: “Bình thường theo em thấy, thì ông chủ công ty cũng sẽ không tìm những nhân viên bình thường để kết hôn đâu.”
”Tại sao?”
”Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá lớn.” Hà Đường chỉ ngoài cửa xe, nói với Tần Lý, “A Lý, anh xem những người bên ngoài kia, đa số bọn họ đều là mới tan tầm về nhà, hoặc là tản bộ trên đường sau bữa tối. Em đây, chính là vẫn luôn muốn tìm người đàn ông bình thường như vậy để kết hôn. Em cũng không yêu cầu đối phương nhất định phải có nhà có xe, bởi vì bản thân em cũng không có những thứ ấy. Hai người chỉ cần cùng nhau phấn đấu, mỗi ngày cùng đi làm, cùng tan tầm, cùng nhau ăn bữa tối, cùng nhau làm việc nhà, cùng ra ngoài tản bộ, cả đời yêu thương giúp đỡ lẫn nhau thì tốt rồi. Ừm, giống như dì với dượng của em vậy.”
Lúc nói chuyện cô nhìn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ôn nhu, dường như đối với cuộc sống như vậy là mục tiêu cô cần phải đạt được. Tần Lý lại thấy nôn nao rồi, anh nhịn không được đưa tay xoay cằm cô lại, không do dự liền đặt nụ hôn lên môi cô.
Hà Đường sợ hết hồn, dưới tình thế cấp bách, phản xạ có điều kiện liền đẩy anh ra.
Tần Lý dù sao cũng chỉ có một tay có thể dùng sức, bị cô đẩy một cái liền buộc phải buông lỏng môi ra, ngã dựa trên ghế ngồi, cúi đầu “A” một tiếng.
”Thật xin lỗi! Anh không bị sao chứ?” Hà Đường luống cuống, hối hận mình đã quá dùng sức, vội vàng đi đỡ anh.
Tần Lý cũng không nói gì, chỉ là trái tay chống mặt ghế điều chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng người lên. Anh nghiêng đến bên tai Hà Đường nói: “Cô Hà Đường à, cuộc sống hôn nhân trong giấc mơ của em so với người bạn trai trước mắt em không phải là có chút khác biệt sao?”
Hà Đường: “...”
Tần Lý nheo mắt lại nói tiếp: “Ngay lúc bạn trai em muốn cho em một nụ hôn cảnh cáo, em lại còn động thủ đánh anh ta.”
”Em không có đánh anh mà!” Hà Đường biện bạch.
Tần Lý chỉ chỉ ngực trái của mình: “Em vừa rồi đẩy anh chỗ này.”
”Em có dùng sức nhiều đâu.” Hà Đường sốt ruột nói, “Em không cố ý mà.”
”Nhưng mà anh rất đau.”
“...”
Tần Lý vẻ mặt giận dỗi quay đầu sang chỗ khác nhìn phía ngoài cửa sổ.
Một lát sau, Hà Đường đưa tay kéo kéo tay áo anh, khe khẽ gọi: “A Lý.”
“...”
”A Lý xin lỗi mà, anh đừng tức giận mà.”
“...”
”A Lý...”
Cô đánh bạo nhích tới gần nhìn anh, lại thấy anh đang cố nén cười.
Hà Đường thở phì phì vừa định ngồi trở lại chỗ ngồi, Tần Lý đã xoay người lại, cánh tay trái anh đưa ra liền đem Hà Đường ôm vào trong ngực, nói:“Đường Đường, chúng ta kết hôn đi.”
******
Hà Đường gọi điện thoại cho Điền Tri Hiền.
Trong điện thoại, chú yên lặng nghe cô kể đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng, chú hỏi: “Tiểu Đường, cháu quen cậu ta bao lâu rồi?”
”Để cháu xem...” Hà Đường bấm bấm đốt ngón tay tính qua, nói, “Năm tháng.”
”Tìm hiểu được bao lâu?”
”Một tháng.”
”Cháu yêu cậu ta sao?”
Hà Đường không trả lời được, suy nghĩ một chút nói: “Chú Điền, chẳng qua cháu cảm thấy thời gian qua lại với anh ấy quá ngắn, chênh lệch giữa hai người lại đặc biệt lớn, vẫn cảm thấy tình cảm còn chưa ổn định lắm.”
”Cháu là đang đáp phi sở vấn đó(*).” Điền Tri Hiền nói, “Tiểu Đường, cháu thành thật nói cho chú biết, trong lòng cháu có phải có người khác hay không?”
(*)đáp phi sở vấn: hỏi một đàng trả lời một nẻo
“...”
”Có phải vị sư huynh lúc ở đại học kia hay không?”
“...” Hà Đường không rõ vì sao Điền Tri Hiền lại nói như vậy, “Chú Điền...”
”Chính cháu cũng không biết sao, lúc cháu viết thư cho chú, lúc gọi điện thoại, lúc gởi tin nhắn trả lời, rất nhiều lần cháu đã nhắc tới cậu ta. Sau khi cháu đến D thị đi làm, có một lần nhắn trên QQ cho chú, còn đặc biệt nói cấp trên của cháu chính là sư huynh lúc ở đại học. Hình như chính cháu cũng không có chú ý.”
Hà Đường trợn tròn mắt: “Cháu...”
”Chú chỉ hỏi cháu một vấn đề, hiện tại người trong lòng cháu, rốt cuộc là ai?” Điền Tri Hiền nói, “Tiểu Đường, thời gian qua lại cũng không phải là vấn đề. Sau khi biết Nguyệt Mi, chỉ lần đầu gặp gỡ thì chú đã biết cô ấy là người chú muốn tìm, chú không chút do dự theo cô ấy đến thôn Bích Hồ, vài ngày ngắn ngủi liền quyết định sẽ chung sống với cô ấy cả đời. Giờ chú đang hối hận lúc đó đã không sớm kết hôn với cô ấy, đến khi cô ấy ra đi, chú cũng không thể cho cô ấy một danh phận, thậm chí về sau cũng không thể cùng cô ấy chung mồ...” Nói đến đây, giọng Điền Tri Hiền nghẹn ngào, một lúc lâu chú bình tĩnh lại mới nói, “Cho nên, Tiểu Đường à, chỉ cần cháu có thể trả lời chú vấn đề kia thì cháu sẽ biết, cháu có muốn gả cho cậu ta hay không.”
******
Hà Đường trắng đêm không ngủ.
Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới, hôn nhân của cô lại đến bằng hình thức như vậy. Quả thật, Tần Lý là một đối tượng thật tốt để kết hôn, Hà Đường cũng không ghét bỏ anh tàn tật, vốn còn lo lắng vấn đề “Bất lực” cũng vì lúc say rượu hồi đêm kia mà đã được giải quyết.
Hà Đường cũng không phải là người có tấm lòng sắt đá, cô hiểu Tần Lý đối với cô là thật lòng, mặc dù đến bây giờ cô vẫn nghĩ không ra Tần Lý vì sao lại coi trọng cô, nhưng cô có thể cảm nhận được là anh nghiêm túc đối với tình cảm này.
Anh thật lòng thành ý như vậy, cô tự nhiên cũng muốn đáp lại. Hà Đường phát hiện, trong lúc vô tình, chàng trai đặc biệt này đã chiếm một chỗ trong lòng cô.
Về phần anh có lay chuyển vị trí Vương Vũ Lâm hay không, chính Hà Đường cũng không thể trả lời.
Thậm chí cô cũng chưa từng ảo tưởng qua mình có thể gả cho Vương Vũ Lâm. Ở trong mắt Hà Đường, Vương sư huynh anh tuấn tiêu sái, ôn tồn tao nhã, anh có trình độ học vấn cao, công việc có thu nhập tốt, có nhà có xe lại chính trực mà đứng đắn, quả thực chính là người đàn ông tốt một trăm phần trăm. Một người đàn ông như vậy làm sao có thể đến phiên cô?
Nhưng hiện tại, cô lại cùng một người đàn ông khác bị đẩy tới trước ngưỡng cửa hôn nhân.
Tần Lý có thể được bao nhiêu phần trăm?
Hà Đường ôm Khả Khả ngồi ở đầu giường, lẩm bẩm: “Ừ thì…chín mươi chín phần trăm đi.”
******
Ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Hà Đường không thấy Tần Lý. Cả ngày anh cũng không gọi điện thoại cho cô.
Tới gần giờ tan sở, đột nhiên có người giao thức ăn đưa thức ăn đến phòng làm việc của Hà Đường.
“Xin hỏi ở đây ai là cô Hà Đường?” Anh ta hỏi.
Hà Đường vội vàng đi ra: “Là tôi.”
Người giao thức ăn đem hai túi đồ to giao cho cô: “Giao cho cô.”
Hà Đường không hiểu chuyện gì, mở túi ra nhìn thì thấy tất cả đều là đồ ăn.
Trước khi đi, người giao thức ăn vỗ đầu một cái: “A, người đặt hàng nói muốn cô ăn liền miếng bánh ngọt này.” (Tiểu Huyền: Hehe, ăn liền để làm gì nhỉ *cười nham hiểm*)
”?” Hà Đường nhận lấy chiếc hộp nhỏ anh ta đưa tới, bên trong đựng một miếng bánh ngọt việt quất hình tam giác. Tiềm thức cô cảm thấy những thứ này đều là Tần Lý đưa tới.
”Oa! Có phải hay không tiên sinh hoa hải đường tặng? Nhiều thức ăn như vậy nha!” Đỗ Phương Phương cùng những đồng nghiệp khác vây đến, chậc chậc nói, “Tiểu Hà, một mình cô ăn hết được sao?”
”A, mọi người cùng nhau ăn đi.” Hà Đường vội lấy mọi thứ trong túi ra, hộp lớn bánh trứng, bánh donut, vừa nhìn liền đưa cho mọi người cùng ăn.
Các đồng nghiệp đều không khách khí, mặt mày hớn hở đi đến chọn lựa. Đỗ Phương Phương thấy Hà Đường cầm bánh ngọt đang ngẩn người, hỏi: “Tiểu Hà, đó là bánh gì vậy?”
Hà Đường không cảm thấy đói, phục hồi tinh thần lại hỏi: “Bánh việt quất, chị muốn ăn không?”
Đỗ Phương Phương nói: “Tôi rất thích ăn những món có vị việt quất, cô thật sự không ăn sao?”
Hà Đường lắc lắc đầu, Đỗ Phương Phương vô cùng vui vẻ nhận lấy miếng bánh ngọt.
Lúc này, vừa đúng lúc Vương Vũ Lâm đến phòng làm việc để lấy tài liệu, thấy mọi người đang ăn gì đó, anh hết sức kinh ngạc.
Chị Phó nói: “Quản lý Vương tới thật đúng lúc, có lộc ăn nè, vương tử hoa hải đường của Tiểu Hà tặng đồ ăn cho chúng ta, cùng nhau nếm thử đi.”
Vương Vũ Lâm khoát tay cảm ơn, quay đầu nhìn Hà Đường một cái, cô vẫn còn đang ngẩn người.
Vương Vũ Lâm lấy văn kiện xong đang định đi, Đỗ Phương Phương đột nhiên “Á!” một tiếng, tất cả mọi người quay lại nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta nhe răng trợn mắt lấy từ trong bánh ngọt ra vật gì đó: “Cái gì mà cứng như vậy, làm muốn rớt răng ra luôn rồi. A!!”
Hà Đường ngây ngốc nhìn cô ta mở bàn tay ra, rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương.
Vương Vũ Lâm cũng nhìn thấy một màn này, tất cả đồng nghiệp đều ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên, giống như chứng kiến một đoạn tình yêu cảm động trời đất. Đỗ Phương Phương kích động muốn ch.ết, lấy khăn giấy đem chiếc nhẫn kim cương trong bánh ngọt ra lau, giao vào trong tay Hà Đường.
”Tiểu Hà, thật sự là quá lãng mạn đi, omg tôi nói này, tuyệt đối nghiêm túc gả cho người ta đi!”
Hà Đường ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trong tay, nó hết sức tinh xảo, rất đẹp, viên kim cương còn rất lớn, nhất định là vô cùng xa xỉ. Nhìn nhìn một lát, cô không tự chủ ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Lâm.
Vương Vũ Lâm đang cười cười nói chuyện với những đồng nghiệp khác, dáng vẻ rất nhẹ nhàng, cảm giác được ánh mắt của Hà Đường, anh quay đầu lại, nói: “Tiểu hòa thượng, chúc mừng em.”
Mười phút sau, Hà Đường trốn ra ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Tần Lý.
Anh ở đầu dây bên kia mang theo thanh âm cười: “Đường Đường, có chuyện gì sao?”
”Ừm…em muốn hỏi anh…” Hà Đường bình tĩnh tâm tư, nói, “đăng ký kết hôn, cần mang những thứ gì?”
******
Nhận được điện thoại của Hà Đường xong, Tống Nguyệt Nga mừng rỡ như điên, bà ta bắt Hà Đường đưa Tần Lý nghe điện thoại, một lần nữa nhắc với anh muốn tiền sính lễ.
Tần Lý nói: “Không có vấn đề, thưa bác, có điều trước cuối năm này chúng cháu không cách nào trở về, đầu năm sau cháu sẽ cùng Đường Đường về Trạch Thổ Trấn một chuyến, đến lúc đó sẽ theo phong tục của Trạch Thổ Trấn, như thế nào cũng được.”
Tống Nguyệt Nga chưa nhìn thấy tiền thì trong lòng thấp thỏm không yên, Tần Lý không còn cách nào, đành phải nói ngay chiều hôm đó sẽ chuyển khoản 20 vạn tiền mặt qua. Tống Nguyệt Nga lập tức liền ngậm miệng, gác điện thoại xong vội đi đến bưu điện, đem hộ khẩu của nhà gửi đến thành phố D.
Hà Đường cứ như vậy cùng Tần Lý đi đăng ký, đương nhiên là có một chút đặc biệt. Tần Lý sắp xếp chỗ đăng ký kết hôn là sau khi hai người tan việc mới đến, nhân viên ở đó phải nán lại làm thêm giờ vì hai người họ.
Lúc chụp hình kết hôn, Hà Đường ngồi bên cạnh Tần Lý, có chút không tập trung, người chụp hình nhiều lần nói cô cười ngọt một chút, cô đều ngây ngốc không có phản ứng.
So sánh với cô, Tần Lý cười thật sự là đẹp mắt, Hà Đường nhìn tấm giấy chứng nhận kết hôn trong tay mà vẫn còn có chút không thể tin được.
Cô kết hôn.
******
Vì bà ngoại bệnh nặng nên tạm thời không cử hành hôn lễ, cũng không tổ chức tiệc rượu, nhưng vì để cho hai cụ được vui, người trong nhà để Tần Lý cùng Hà Đường đến phòng bệnh của bà ngoại kính trà.
Dù sao cũng là tân hôn, phòng bệnh được mọi người trang trí một chút, trên cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm, trên bàn bày rất nhiều kẹo cưới. Chị họ của Tần Lý, Diệp Tư Dĩnh, chuẩn bị rất nhiều dải băng bằng hoa tươi, đem phòng bệnh lạnh như băng trang trí trở nên vui tươi ấm áp.
Tần Lý mặc một bộ màu đen áo không bâu kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên ngực trái cài hoa, để góp thêm sự vui tươi vào bầu không khí, anh thậm chí còn đổi một chiếc xe lăn màu đỏ, cả người ăn mặc được hết sức có tinh thần. Cả ngày vẻ mặt anh đều tươi cười, giống như một chú rể đang bước trên lễ đường vậy.
Hà Đường mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm viền tơ vàng, tóc cô chải ra sau gáy, bên tóc mai cài một bông hoa màu đỏ. Trang phục truyền thống không nghờ lại rất thích hợp với cô, một thân hồng làm nổi bật lên làn da trắng, đôi mắt to càng nhìn càng động lòng người, nói không hết kiều diễm sáng rỡ, quyến rũ mê người.
Tần Lý nhìn thấy Hà Đường ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, sửng sốt hồi lâu, lại có chút không dời mắt được.
Hai người cùng đi đến phòng bệnh của bà Diệp, có lẽ biện pháp xung hỉ linh nghiệm thật, hôm nay tinh thần bà Diệp tốt lên rất nhiều. Bà nằm nghiêng trên giường, cười híp mắt nhìn hai người trẻ tuổi sóng vai trước mặt, Tần Lý ngồi trên xe lăn, Hà Đường bưng trà quỳ xuống.
Hai người cùng nhau nói: “Ông ngoại, bà ngoại, mời uống trà.”
Kính trà xong, Diệp Tư Dĩnh bưng khay màu đỏ đi đến bên cạnh Tần Lý, Tần Lý lấy trên khay một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng linh hoạt đeo vào ngón tay trái áp út của Hà Đường, lại cầm một cái vòng tay bằng vàng đeo vào cổ tay cô. Hà Đường nhận ra, đây là vòng tay hôm trước bà Tần tặng cho cô.
Sau đó, cô lấy chiếc nhẫn dành cho nam, cúi xuống đeo vào ngón tay trái áp út của Tần Lý.
Bốn phía vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người vỗ tay, Hà Đường nghe được Tần Lý dùng rất nhẹ rất nhẹ thanh âm nói: “Hà Đường, anh sẽ đối với em thật tốt.”
Trong lòng Hà Đường phảng phất cảm xúc không thốt lên thành lời, cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ý cười trong ánh mắt trong suốt của anh, trong mắt là tràn đầy nhu tình mật ý.
Ông ngoại Diệp cũng mặc một bộ áo đỏ, sau khi đem tiền mừng giao cho Hà Đường, ông kéo tay bà Diệp, nghẹn ngào nói: “Bạn già, bà thấy không, thấy được không, tiểu A Lý của chúng ta, đã lập gia đình rồi!”