Chương 3

Năm đó Hoài Tuyên thành thân, Ninh Hoài Cảnh cũng không đến học đường nữa. Lão Hầu gia luận võ thắng hơn nửa đời người cùng đứa con bướng bỉnh có thể so với ngựa hoang đến mười năm sau vẫn còn cứ cãi nhau, phu nhân Hầu gia chỉ biết bất đắc dĩ mà cười. Đúng vậy, Ninh Hoài Cảnh không ở học đường náo loạn, hắn là đi ra bên ngoài bước tường cao của học đường mà giương oai. Uống rượu, bài bạc, quấy nhiễu tứ phương, phàm là mấy chuyện của bọn không cầu tiến ăn chơi trác táng phải làm, hắn không bỏ sót cái nào. Trong kinh dân chúng nhìn thấy xa xa có cả đám tiền hô hậu ủng liền biết là Hầu phủ Ninh Hoài Cảnh đang đến, chạy trốn như trốn sói. Trung Tĩnh Hầu phủ có quyền thế che trời cỡ nào cũng không lấn lát được mấy lời đồn tiểu Hầu gia ăn chơi đàng điếm, tụ tập phá phách.


Lão Hầu gia phạt hắn ở nhà cấm túc chừng một tháng. Hết kỳ hạn, Ninh Hoài Cảnh tựa như không có việc gì đủng đa đủng đỉnh ra khỏi cửa, người làm cha như lão Hầu gia chỉ còn biết giơ tay đầu hàng. Hắn quay đầu lại nói.


“Cha, cha có một Hoài Tuyên là đủ rồi, vì cái gì cứ bắt con cũng phải đỗ Trạng Nguyên? Cha bao nhiêu tuổi rồi? Nghĩ thực tế một chút đi.”
Lão Hầu gia giận đến nửa ngày chưa hết.


Trên đời này người có trăm ngàn loại, mệnh có trăm triệu đường, có người từ nhỏ đã phải cơ cực, có người cả đời không thoát khỏi nghèo hèn, cũng có người chẳng cần động một ngón tay cũng có sẵn khuynh quốc chi tài cực thiên chi thế, vậy còn phải đọc nhiều sách như vậy làm chi cho mệt?


Ninh Hoài Cảnh chống cằm xem Giang Vãn Tiều học bài.
“Vãn Tiều, ngồi ở Xuân Phong Đắc Ý lâu đọc sách, ngươi là người duy nhất a. Bộ cẩm đường (cửa hàng vải) nhà ngươi còn có thể cho người nào khác được sao?”
Giang Vãn Tiều trên mặt có được ý cười khó thấy.


“Đọc nhiều một chút thế nào cũng có chuyện dùng.”
“Đừng đế ý đến hắn, hắn chỉ muốn người ta vô năng giống hắn thôi.” Từ Khách Thu ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn hắn, bên miệng lộ ra một tia cười lạnh.


available on google playdownload on app store


Ninh Hoài Cảnh liếc y một cái, rồi tiếp tục dây dưa với Giang Vãn Tiều đang siêng năng học bài, mở cái chụp đèn, nhè nhẹ thổi khí, ngọn nến bị thổi ngã trái ngã phải, lúc sáng lúc tối. Giang Vãn Tiều quáng mắt, đưa tay che, hắn nhân cơ ngồi đoạt quyển sách, vỗ bàn cười ha ha.


Giang Vãn Tiều không còn cách nào khác, lắc đầu trở lại bàn uống rượu.


Từ Khách Thu quay mặt sang hừ một tiếng, thấy trên người đau đau. Ninh Hoài Cảnh lấy hạt mơ ném y! Gương mặt vô song tuấn diễm của hắn có phần giống mẫu thân, dưới ánh nến chập chờn, trong mắt tựa như có muôn ngàn tinh tú từ trên trời hạ lạc.


Ninh Hoài Cảnh nhìn Từ Khách Thu, y luôn ngồi ở góc khuất mà ngọn nến chiếu không tới, gương mặt vẫn là trắng tuyết, thần sắc không rõ vui buồn, có lạnh lùng, có kiêu ngạo, có chút miễn cưỡng, cũng có chút phô trương thanh thế.


Từ Khách Thu trước mặt người khác không phải như vậy. Tiểu công tử nhà Trung Liệt Bá ai thấy cũng thích, tiểu công tử gặp ai cũng cười tủm tỉm, ngọt ngào gọi người ta, nói chuyện thân thiết nhiệt tình. Khi nói chuyện đôi con mắt khẽ chớp, khóe miệng vi câu, hơi hơi ngửa đầu, cực kỳ hồn nhiên.


Ninh Hoài Cảnh nhớ rõ lần duy nhất đến phủ Trung Liệt Bá tìm y, Từ gia không biết ý của hắn, đại công tử Vấn Thu, nhị công tử Hàn Thu, ngay cả cháu của Từ phu nhân đến ở nhờ cũng có mặt đầy đủ. Đợi cho Ninh Hoài Cảnh nói rõ ý muốn tìm ai, Trung Liệt Bá mới nhớ tới còn một tiểu công tử bị bỏ quên, nhưng nhất thời vẫn còn mờ mịt.


“Ai? Khách Thu nào?”
Từ phu nhân sắc mặt khó coi, ghé vào tai hắn nói vài câu. Trung Liệt Bá bừng tỉnh đại ngộ, người này nhật lý vạn ky (bận bịu đủ thứ chuyện), quên mất dưới gối vẫn còn có con trai, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.


Ninh Hoài Cảnh lúc này mới hiểu được tiểu tư của mình nói “việc nhà người ta” là như thế nào.


Từ Khách Thu bị gọi ra gấp lại bất lộ thanh sắc, giữa lúc mọi người đang im lặng, bước thẳng tới chỗ Trung Liệt bá, cung kính hành lễ, cười hì hì kêu một tiếng “cha”. Dưới bầu không khí nặng nề như thế y cũng có thể cười được sáng lạn như vậy. Rồi lại quay sang Từ phu nhân, thanh âm tựa như làm nũng gọi một tiếng “nương”, nhận lấy điểm tâm Từ phu nhân đưa cho, hồn nhiên ăn không phát giác bên miệng dính chút mảnh vụn thức ăn, ngây ngô cười với mọi người, thần tình ngây thơ không hiểu thế sự, giống như một con mèo ngoan ngoãn được dưỡng béo tốt chỉ biết ôm cuộn len lăn lộn chơi đùa dưới đất.


Ninh Hoài Cảnh suýt tí nữa nghĩ Từ Khách Thu vừa lạnh lùng lại ngoan cường kia còn có một huynh đệ song sinh. Một đường theo y bước ra cửa, vẫn như còn đang lạc trong sương mù, chìm trong mộng ảo, cho đến khi Từ Khách Thu đột nhiên trừng mắt dọa người.
“Ngươi tới đây làm gì?”


Nhìn đến gương mặt không chút vẻ thân thiện nào trước mắt, Ninh Hoài Cảnh mới như bừng tỉnh, mèo hoang chính là mèo hoang, cho dù có đem móng vuốt giấu diếm cũng không che nổi một thân lệ khí (khí chất tàn bạo).


Từ gia đối đãi với y thế nào, Từ Khách Thu chưa bao giờ nói ra. Rõ ràng cùng học chung một học đường, nhưng chưa bao giờ thấy y đứng nói chuyện cùng hai ca ca mình. Ngay cả khi có Ninh Hoài Cảnh cùng Giang Vãn Tiều làm bạn với y, những bạn học khác vẫn như cũ, có rất ít người đến gần y. Trong mắt bọn con trưởng huyết thống cao quý kia, con vợ kế luôn đứng hàng đệ nhất hạ đẳng.


“Đó là Hoài Giác của Trung Viễn Hầu gia đi? Lại mặc một thân đồ mới, là vải len nhà Vãn Tiều thì phải?” Từ Khách Thu tựa vào cây cột bên hành lang, cười lạnh đáp lại những ánh nhìn xem thường, “Nghe nói vải len rất dễ cháy, cho một mồi lửa là bùng lên ngay.”


Ninh Hoài Cảnh hiểu rõ y lại nghĩ đến mấy chuyện không đàng hoàng nữa rồi, tỷ như giở trò trên ghế, để bọn người đáng ghét kia ngồi xuống là ngã chỏng vó, hoặc chờ người ta viết sắp xong bài tiên sinh dặn, cố ý làm đổ nghiên mực lên khiến bao công sức bỏ sông bỏ bể, không thì bóp ch.ết con chim quý Hoài Giác cố ý mang ra khoe mẽ, ném cho con cẩu Đại Uyên của Tiêu Phi ăn… Đến cuối cùng luôn là một màn ẩu đã, đem cả bọn đánh cho thật thảm, Từ Khách Thu cũng bị đánh đến khó coi.


Những lúc như vậy, Ninh Hoài Cảnh luôn vuốt tóc y như vuốt lông con mèo đang nổi giận.
“Bận tâm bọn chúng làm gì cho mệt? Chúng ta đi cưỡi ngựa đi.”


Lúc kỵ mã, Từ Khách Thu luôn luôn dẫn đầu, một đường chạy tới cửa thành tựa như cuồng phong cuốn qua, đứa tới vô số tiếng kinh hô. Ninh Hoài Cảnh quất roi ngựa gắt gao phi cạnh y, quay sang có thể thấy khóe miệng y nhếch lên cao cao, toàn bộ hận ý đều tràn khỏi đuôi mày bay mất theo cơn gió. Từ Khách Thu trước mắt mới thực sự là đang cười, quần áo đỏ tươi như sắp hóa thành một đốm lửa, cháy rực khiến Ninh Hoài Cảnh bất chợt cảm thấy kinh hãi đến khó hiểu.


Từ Khách Thu xuống ngựa nhưng vẫn chưa nguyện ý, đôi mắt đầy tinh quang bắn ra bốn phía, tham lam nhìn về chốn xa hơn, nóng bỏng mà khát vọng. Ninh Hoài Cảnh cười, nắm tay áo của y dẫn y lên sườn núi nhỏ, cùng sóng vai dựa vào đại thụ ngồi ngắm chân trời. Tay chạm tay, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của người bên cạnh.


Ninh Hoài Cảnh cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một bầu rượu nhỏ đưa tới tay y, gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi thơm cây cỏ, cùng trao đổi bầu rượu, ngón trỏ chạm nhau trên vỏ bình ấm áp, cũng không biết là ai nhiễm phải độ ấm của ai.


“Khách Thu a…” Thoáng ngẩng đầu là có thể thấy ngay bầu trời xanh thăm thẳm, Ninh Hoài Cảnh dùng ngón cái vuốt ve ngón trỏ của chính mình, âm cuối vì thế cũng trở nên xa xôi, tựa như đang thở dài, “Như vậy không tốt.”
Từ Khách Thu liền mắt mắt lại. “Ai cần ngươi lo.”


Hoa rất thơm, gió mơn man nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng không tự giác nhu hòa đi mấy phần, miễn cưỡng mà nói, cũng mang theo một chút ý vị.
Ninh Hoài Cảnh liền mím môi, không tiếng động mà cười, không muốn cùng y biện bạch. Tiểu Hầu gia cũng còn một đống sổ nợ đằng sau lưng kìa!


Từ Khách Thu có khi cũng nhắc tới mẫu thân mình, có một số việc chung quy vẫn không thể giấu cả đời ở trong lòng, nếu để nó nghẹn lại, lên men, đến sau cùng thương tích lại càng sâu, đau càng thêm đau.


Cỏ xanh trải dài triền núi. Ngồi trên đám cỏ, dựa vào cổ thụ ngàn năm, tựa như đang dựa vào trong lòng tổ mẫu, gió thổi nhè nhẹ, thoang thoảng mùi hoa, hơi khép hờ mí mắt, lời nói không đầu không đuôi, tựa như một hồi mộng mị, đến khi mở mắt ra là không còn nhớ rõ.


“Lúc hắn đến Giang Nam thì gặp mẹ ta, khi đó mẹ ta là ca cơ trên thuyền hoa…” Mỗi khi kể, y luôn dùng từ “hắn” để chỉ Trung Liệt bá, tựa như đang nói về chuyện của một người qua đường xa lạ nào đó. “Một tháng sau hắn trở về kinh, không lâu sau đó nữa, mẹ ta phát hiện có ta…”


Công phủ, Hầu phủ luôn không thiếu những tình yêu như vậy, đệ tử hoàng thân quốc thích cải trang vi hành, gặp gỡ nữ tử phong trần sắc nghệ song tuyệt vẫn còn thủ thân như ngọc, rồi một cái ngoái đầu, một nụ cười là đã ước định chung thân, đánh đàn vẽ tranh tưởng như thiên trường địa cửu, kết quả thì sao? Thề non hẹn biển, điềm ngôn mật ngữ đều là những lời bông đùa trong lúc tình còn đương nóng, thực sự có bao nhiêu lãng tử đa tình lại thực sự thủ tín, thanh tâm quả dục, không màng những hoa thơm cỏ lạ khác? Rồi lại có bao nhiêu chim sẻ có thể thực sự hóa phượng hoàng, cho đến lúc đầu bạc như sương cũng vẫn là người duy nhất trong lòng phu quân? Hí văn cuối cùng cũng chỉ là hí văn mà thôi.


“Mẹ ta mang ta đến kinh thành tìm hắn, ở ngoài phủ Trung Liệt Bá đợi đâu chừng ba ngày, trích máu nghiệm thân chứng tỏ ta là con hắn hắn mới ra gặp ta, cho ta ở lại trong phủ.”


“Đại nương không thích ta, hắn liền không dám ôm ta. Mẹ ta dạy bất luận đối với ai trong phủ cũng đều phải cười, nhất là trước mặt hắn. Ta nở nụ cười, hắn định cho ta khối điểm tâm, đại nương ho khan một tiếng, hắn liền không dám. Hừ, coi như được cái tước gia, bên ngoài nở mặt nở mày, trong phủ thì khỏi nói phải chịu bao nhiêu uất ức.”


“Cha ta cũng là…” Ninh Hoài Cảnh gật đầu phụ họa, Từ Khách Thu nghiêng mặt liếc hắn một cái, Ninh Hoài Cảnh liền ngậm một nhánh cỏ, hai tay gối sau đầu, tiếp tục nghe y kể.


“Mẹ ta vốn tưởng rằng vào phủ là có thể được sủng ái, hưởng phú quý, ha, nào có chuyện tốt như vậy.” Người nửa đời hát khúc ‘Trường tương tư’, ‘Trường tương thủ’, cư nhiên còn đi ngây ngốc tin vào thứ ‘tình bỉ kim kiên thử sinh bất du’ chỉ để gạt người, “Bà ấy nói tại ta không tốt, nếu ta có thể làm hắn yêu thích hơn một chút, hắn sẽ đối đãi bà tốt hơn. Ha hả, ta thực muốn hỏi lại bà, nếu bà có thể khiến hắn yêu thích, có phải hắn cũng sẽ yêu chiều ta giống như đối với Vấn Thu, Hàn Thu?”


Trong lời nói không khỏi lộ ra chút thê lương, đang muốn tự giễu, trên vai đột nhiên trầm xuống. Từ Khách Thu đưa mắt nhìn, thấy Ninh Hoài Cảnh đang nhắm hai mắt ngủ cực kỳ an nhàn, khuôn mặt tuấn tú trong sáng liền cứ như vậy tựa vào vai y, không chút đề phòng.
“Ninh Hoài Cảnh.” Từ Khách Thu nói.
“Ân?”


“Ngày đó… Lần đầu gặp ngươi, là lúc ta vào Hầu phủ được bảy ngày.” Mà ngươi, lại là người đầu tiên đưa tay về phía ta.
Từ Khách Thu không nói tiếp lời nào, Ninh Hoài Cảnh còn chờ đoạn sau của y. “Như thế nào?”
“Không có việc gì.”


Ninh Hoài Cảnh nhỏm dậy, nửa nằm nửa ngồi hồ nghi đánh giá y. Thấy thế nào cũng là khuôn mặt anh tuấn hệt như lúc vừa rồi nhắm mắt không nói gì, Từ Khách Thu nháy mắt nhìn hắn cười.
“Không nhận tội? Xem ta chỉnh ngươi thế nào!”


Hắn nhào lại làm một bộ dáng như phải nhéo, Từ Khách Thu vội né người chạy trốn, nhưng bị ôm dính nửa người, cả hai quấn thành một đoàn lăn xuống sườn núi.


Ngươi ôm vai ta ta nắm áo ngươi, từ đỉnh núi lăn xuống chân núi, lăn đến cả người dính đầy cây cỏ, lăn đến mặt đối mặt, gần đến không thể gần hơn, lăn đến cả núi đều là tiếng cười sang sảng, cười đến không thở nổi, ho đến mặt mày đỏ ửng, tiếng cười cũng còn muốn theo trong miệng trong mắt mà tràn ra.


Cùng nhau buông tay nằm chéo chân trên cỏ ngẩng nhìn trời, đám mây trắng trên kia tụ lại thành những đốm to, tưởng chừng đưa tay ra là có thể hái xuống.
“Khách Thu a…” Ninh Hoài Cảnh nói, “Ngươi còn có ta mà.”
Xa xa, ngựa của Giang Vãn Tiều chỉ vừa mới tới cửa thành, thong thả rề rà mà bước đến.






Truyện liên quan