Chương 7
“Khách Thu, ngươi từng phiêu nữ nhân chưa?”
Trán lập tức bị chiếc đũa gõ đến phát đau.
“Ngu ngốc! Ai dạy ngươi nói mấy chữ đó? Ngươi có phải là con ruột của Hầu phủ không vậy?”
“Kia… Khách Thu, ngươi từng uống rượu hoa sao?”
Trán lại bị gõ một cái.
“Ngu ngốc! Ngươi hỏi lớn tiếng vậy làm gì? Không thấy mọi người đang nhìn sao?”
“Kia… kia… kia… Khách Thu, ngươi… ngươi… ngươi……”
Trán đau đến nỗi không còn nhớ đã bị gõ bao nhiêu lần, chiếc đũa cứ huơ qua huơ lại trước mắt, nhìn chóng cả mặt.
“Làm gì?”
Trước mắt rốt cuộc đã thấy sao bay loạn xạ, vẫy vẫy đầu, ta không ra oai ngươi liền đem ta làm mõ gõ sao.
“Đi ch.ết đi! Tại sao trước mặt ngươi lúc nào ta cũng phải chịu uất ức như vậy?”
“Hừ, hỏi chính ngươi đi! Ngươi nghe cho kỹ, ta đã từng phiêu nữ nhân, cũng uống hoa tửu, ta cũng rất coi trọng Tiểu Đào cô nương mới tới Xuân Phong Đắc Ý lâu, ngươi vừa lòng chưa?”
Đó là chuyện thật lâu trước đây, khi uống rượu vào hai người bắt đầu nói chuyện không đâu. Chuyện sau đó đều không nhớ rõ, chỉ nhớ có người bị đũa liên tục gõ vào trán, gõ đến cả tháng sau vẫn còn sưng. Còn có người kia, giống như đang giận lẫy, uống hết ly này đến ly khác, khuyên cỡ nào cũng không được, không cho y uống y liền cong môi, đôi mắt to hung hăng trừng người.
Khách Thu, Khách Thu, Khách Thu… Có một Khách Thu tựa như mèo hoang nanh vuốt sắc bén, cũng có một Khách Thu không chịu yếu thế trước mặt người khác, lại có một Khách Thu lúc trước luôn một mình trốn trong góc phòng, hiện nay lại thích hung hăng đánh người… Rõ ràng đang đứng trước cửa phòng Ngọc Phiêu Phiêu, trong đầu Ninh Hoài Cảnh chỉ có mỗi ba chữ là Từ Khách Thu.
Tựa như lần nọ Giang Vãn Tiều đột nhiên mạc danh kỳ diệu mà hỏi, “Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu với ngươi, đến tột cùng tính là cái gì?”
Tính là…
Lời này Ninh Hoài Cảnh đáp không được. Hắn họ Ninh, là con trai của Trung Tĩnh hầu, con cháu Ninh Triều hoàng thất. Giống như nông dân phải làm nông, thương nhân phải buôn bán, sĩ nông công thương, ai làm chức nấy, Ninh tiểu hầu gia hắn cả đời sẽ là tận hưởng vinh hoa phú quý, lúc nhỏ phóng túng một chút cũng không sao, lớn lên phải chững chạc, đọc vài năm kinh thư, vào triều làm một chức quan nhàn tản, đối với người trước phải khôn khéo, với người sau phải cẩn trọng. Cưới chánh thất thì sẽ là danh môn chi nữ, tiểu thiếp là quốc sắc thiên hương, dưới gối con cháu đầy đàn, sau lưng hoành phì yến sấu giai nhân nối gót, đó mới là những gì một Vương gia nên làm. Nhìn khắp thiên hạ cứ tưởng không ai tốt số được bằng, nhưng kỳ thực mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phải theo đủ loại khuôn mẫu phép tắc. Làm quan gì, cưới vợ thế nào, yêu những người thế nào, nửa điểm cũng không được tự quyền quyết định. Nhìn Hoài Tuyên, lại nhìn cha mình, thúc bá, tổ tông, tựa hồ còn có thể thấy được cả bản thân mình sau này.
Từ Khách Thu với Ninh Hoài Cảnh, có thể tính là bạn thân, có thể tính là huynh đệ, có thể tính là tri kỷ, nhiều nhất là đến đây, không thể nhiều hơn.
Ninh Hoài Cảnh cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót không biết phải hình dung thế nào, một lần lại một lần, tràn lên đến ngực, nghẹn ngay cuống họng, vài lần muốn mở miệng nhưng đều không nói nên lời.
“Ta…”
Ngọc Phiêu Phiêu mở to đôi mắt trong suốt, lẳng lặng lắng nghe, tựa như những mỹ nữ an tọa trong đám mây thường thấy ở các bức họa.
“Công tử, không ngại tiến vào nói chuyện chứ?”
Hắn nhưng lại lui về sau, trên gương mặt trước nay vẫn nhất quán thong dong hiện lên vẻ đấu tranh nội tâm dữ dội.
“Ta trước nay cũng chỉ muốn nghe cô nương vì riêng mình ta mà đàn hát một khúc.”
Giai nhân nhẹ cười, gật đầu cảm tạ hắn đã tin yêu.
“Đối với cô nương, hiện tại… ta… lại cảm thấy…” Cau mày suy tư, lời đến bên miệng, cuối cùng cũng không có nói ra.
Ta lại cảm thấy, cho dù nàng có vì riêng ta mà hàng đêm hát xướng, thì trong lòng ta cũng chỉ có thể tâm tâm niệm niệm duy nhất một người…
“Công tử…” Đầu ngón tay vô tình lướt qua dây đàn, tạo nên một chuỗi tình tang, Ngọc Phiêu Phiêu có chút kinh ngạc nhìn thần thái hắn đột nhiên sáng lên như nghĩ ra được điều gì.
Ninh Hoài Cảnh lui một bước, suy nghĩ chốc lát, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mang theo mấy phần giảo hoạt mấy phần gian xảo, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh nến lập lòe.
“Ngọc cô nương có thể vì tại hạ mà giữ một bí mật được không?”
Hoa nương trí tuệ lanh lợi, ôm đàn tỳ bà nghiêng mặt nghe, người ngoài phòng cười gian giảo như hồ ly, đem nỗi lòng phức tạp giấu sâu trong đáy mắt.
“Ngày mai, ta muốn cả thiên hạ đều biết, Ninh Hoài Cảnh ta tối nay là ở trong khuê phòng Ngọc Phiêu Phiêu.”
Mắt thấy Ngọc Phiêu Phiêu vẫn có vài phần khó hiểu, Ninh Hoài Cảnh cũng không nói rõ thêm, nhếch môi cười, tiêu sái rời đi.
Đi được vài bước, hắn chợt dừng lại, một tay chắp sau lưng, một tay sờ cằm.
“Ngọc cô nương…” Ánh mắt mang theo một chút tò mò.
“Sao?”
“Nhờ cô nương chuyện đó, ta cũng sẽ có vài phần báo đáp.” Nhãn thần khẽ động, liền nhớ tới một người khác, Ninh Hoài Cảnh hồn nhiên không biết, bộ dáng hắn hiện nay hệt như lúc Từ Khách Thu đang cân nhắc phải trả thù người khác như thế nào, “So với ta, cô nương thích vị Thôi gia tiểu công tử kia hơn phải không.”
“Công tử nói đùa.” Ngọc Phiêu Phiêu thản nhiên từ chối. Ninh Hoài Cảnh nghĩ nàng e lệ, liền nảy ra một chủ ý.
“Vậy tại hạ xin cáo từ.”
Tiêu sái rời đi, khi tới thì mơ mơ hồ hồ, lúc đi lại vội vàng, Ninh Hoài Cảnh không hề thấy được mỹ nhân ở phía sau che tay áo khẽ cười trộm.
Một đêm này, trong Trung Tĩnh hầu phủ cảnh đẹp ý vui, Xuân Phong Đắc Ý lâu cũng là ý vui cảnh đẹp.
Hôm sau, mọi người đều bàn tán, Trung Tĩnh phủ tiểu Hầu gia đạt thành ước nguyện, rồi lại nghị luận, trong nhóm người Ninh Hoài Cảnh đột nhiên lại có thêm một Thôi Minh Húc. Từ đó, căn phòng “thiên tự nhị hào” của Ngọc Phiêu Phiêu trở thành nơi bốn vị hoàn khố công tử (công tử nhà quyền quý) thường đến tìm vui. Hai tình địch biến thành bằng hữu, ngồi trừng nhau đến muốn rớt tròng mắt.
Giang Vãn Tiều nhìn một lượt mấy người xung quanh, không nói được một lời, bèn lấy “Nam Hoa kinh” của hắn ra ngồi đọc. Từ Khách Thu dựa vào trong lòng hoa nương, haha cười nói, ngậm luôn ngón tay trắng muốt của mỹ nhân đang định đút mình quả nho.
“Tiểu Đào, ngươi thực thích ta không?”
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Tiểu ca cơ mặt đỏ dài đến cổ, cắn môi không nói, đầu ngón tay vẫn còn dính nước nho.
Ninh Hoài Cảnh khoanh tay ngồi đối diện xem, thừa dịp bọn họ vui đùa ầm ĩ mà đem bánh hạnh hoa trước mặt mình cùng mâm trái cây trước mặt Từ Khách Thu hoán đổi. Vừa thấy người kia mới uống có hai chén đã đỏ mặt, hắn liền biết y chưa ăn gì đã uống rượu rồi, sáng mai chắc chắn sẽ đau đầu.
Ninh Hoài Cảnh không có phát hiện đôi mắt ai kia vốn vẫn lạnh băng đến lúc này mới hiện lên một chút ý cười.
Từ Khách Thu vẫn như trước ôm hoa nương, ngón tay vân vê cằm nàng ta, tiến đến bên tai thì thầm, đôi mắt trong suốt tựa như có thể đem hết ánh nến trong phòng phản chiếu.
Những gì Từ Khách Thu nói, Ninh Hoài Cảnh không nghe được, nhưng khẩu hình của cái miệng khả ái kia lại quen thuộc quá, có vẻ như là đang mắng hắn —- ngu ngốc.
“A…” Mặc kệ ánh mắt khiêu khích của đối phương, Ninh Hoài Cảnh chỉ là tựa ghế, nhẹ nhàng mà cười, mang theo vô vàn cưng chiều sủng nịnh.
“Ngươi cùng hắn, tính là cái gì đâu?” Này đã là người thứ hai muốn tìm hiểu quan hệ giữa họn họ, nguyên lai Thôi tiểu công tử đầy bụng kinh thư cũng có lúc không rõ chuyện.
Ninh Hoài Cảnh vẫn một mực nhìn Từ Khách Thu, chỉ cách một cái bàn tròn lại như cách cả dải ngân hà, “So với quan hệ giữa ta và ngươi, hơn hẳn.”
Từ Khách Thu cũng không thèm nhìn hắn đến một cái, cắn vành tai Tiểu Đào, hai người cúi đầu nói đến thoải mái. Ninh Hoài Cảnh muốn dời mắt đi, nhưng lại không tìm thấy được chỗ nào khác đáng nhìn. “So với đại huynh và đại tẩu nhà ngươi, không bằng.”
Này trở thành một bí mật giữa Ninh Hoài Cảnh và Thôi Minh Húc, lúc ấy, Ninh tiểu hầu gia bị Thôi tiểu công tử chỉ vào mũi mắng to là đồ nói dối.
Lúc sau, Trung Tĩnh hầu phủ nhị tiểu thư Ninh Tranh xuất giá đến Viễn tướng quân phủ, tiểu thư vốn được chính tay lão Hầu gia dạy đao thương kiếm kích mười tám món binh khí, thực xứng đôi với thiếu tướng quân chiến công rực rỡ, chuyện ấy có một thuở đã trở thành giai thoại.
Ninh Hoài Cảnh ngây ngây dại dại đến hỏi tân nương.
“Nhị tỷ, tỷ thích hắn?”
Nữ tử bị son phấn bôi lên đến sắp không thấy rõ diện mạo vốn có, vừa đúng lúc đem lửa giận trút hết lên người hắn.
“Ngươi mới đứng xa xa nhìn hắn một cái, cả mặt mũi thế nào còn chưa thấy rõ, liền có thể thích hắn sao?” Tròng mắt trừng người đến sắp rớt ra.
Ninh Hoài Cảnh sờ sờ cái mũi, lại hỏi đến đại tẩu nhà mình vừa bước chân vào.
“Đại tẩu, tẩu thì sao? Lúc đó có thích đại ca ta không?”
Thiếu phụ đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại như nhớ tới cái gì, che miệng cười không ngừng, mãi một lúc lâu sau nói nói được.
“Khi đó ta còn nghe nói đại ca đệ là một người gù a!” Lời đồn hại ch.ết người, vừa nghe nói đến phải gả cho một tên gù, nàng liền trốn trong phòng khóc đến hai mắt đều sưng, nhưng đến cuối cùng vẫn là khăn hồng che mặt, bị đưa lên kiệu hoa khiên đến nhà chồng, nửa phần cũng không thể tự định đoạt. Chuyện xưa bây giờ nghĩ đến, thật như một trò cười.
Nàng là một tiểu thư khuê các từ nhỏ đã bị giáo dưỡng rất nghiêm khắc, cho dù cười cũng không mất đi khí khái, nói chuyện ngữ điệu uyển chuyển ôn nhu, hoàn toàn là một bộ dáng thiếu phu nhân đoan trang hữu lễ.
Ninh Hoài Cảnh đứng một bên nghe, như có điều suy nghĩ.
“Vậy hiện giờ thì sao? Tẩu thích đại ca của ta sao?”
Nữ tử nhã nhặn dùng khăn che miệng, đôi mắt sáng ngời tựa như biết nói.
“Đệ thấy sao?”
Ninh Tranh vốn vẫn ngồi một bên nghe, ha hả cười duyên, đôi môi đỏ mộng, mi mục như họa, tóc gắn đầy châu ngọc lả lướt.
“Nó ngốc lắm, có cho mười năm nữa cũng không hiểu được đâu.”
Hai nữ tử trí tuệ hơn người, một cương liệt một thờ ơ, lúc đó cùng nhau vui vẻ cười đùa, lại không biết sau này Ninh Tranh một bước ra khỏi nhà, hai người lại là hai kết cuộc khác nhau. Cho dù nhìn có hiểu hay không, kết luận lúc này vẫn còn quá sớm.