Chương 22: Bản xuất bản
Không muốn nghe thêm gì nữa, cắn răng nhẫn tâm phất mạnh tay, “roẹt” một tiếng nhỏ, tay áo rách ngang, Từ Khách Thu giật mình quay đầu lại, nam nhân phía sau ngơ ngác nắm nửa ống tay áo trong tay, nghiến răng nghiến lợi.
“Từ Khách Thu, ngươi có giỏi thì đừng ra khỏi cửa! Ta mỗi ngày đều sẽ đứng ở đầu ngõ nhà ngươi mà chờ, không tin không bắt được ngươi!”
Hắn rống lớn như vậy, đi rất xa rồi mà thanh âm vẫn còn quanh quẩn bên tai, mặc cho gió đêm gào thét cỡ nào cũng không tiêu tán.
Từ Khách Thu đẩy cửa lớn nhà mình, đưa tay lau mặt, trên mặt là một mảnh lạnh lẽo, tiếng tim đập “thình thịch” như va vào màng nhĩ, gập người thở dốc, yết hầu hít phải gió lạnh bắt đầu nóng rát từng trận. Chưa bao giờ phải hoảng loạn mà chạy nhanh như thế, cả người chật vật không thôi.
“Tướng công…” Nữ tử đang ở sau sảnh đường nghe tiếng vội chạy tới, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Từ Khách Thu đứng thẳng dậy, bước đến ngăn nàng lại.
“Bên ngoài gió lớn, cẩn thận thân thể.”
Tiếp xúc bàn tay lạnh như băng của y, cổ tay gầy gò của nữ tử không khỏi run lên, Từ Khách Thu vội buông ra, nhưng bị nàng gắt gao giữ lại, ánh mắt sầu lo phủ thêm một tầng hơi nước.
“Chàng làm sao vậy? Xiêm y sao lại rách rồi?”
“Không, không có việc gì…” Tim đập như nổi trống, khuôn mặt Ninh Hoài Cảnh còn cố chấp hiện ra trước mặt, có lắc đầu cỡ nào cũng không tiêu tán đi được. Từ Khách Thu không biết phải giải thích với nàng thế nào, chỉ có thể giúp nàng chỉnh lý lại xiêm y, “Ta… không, không sao cả… Tay áo là do bất cẩn bị vướng rách.”
Nữ tử do nhiều năm nằm trên giường bệnh mà có vẻ nhu nhược dị thường, hai mắt bất an mở to nhìn y. Tận sâu trong đáy lòng Từ Khách Thu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, vừa áy náy lại vừa không dám đối mặt với những xung động vốn giấu trong sâu tận đáy lòng giờ đột ngột trỗi dậy, gắt gao trói buộc đến nỗi hít thở cũng gian nan. Bị đôi mắt trong suốt khiết tịnh của nàng nhìn đến, Từ Khách Thu gần như không dám ngẩng đầu, không đủ dũng khí để đối diện nàng.
“Muộn rồi, mau đi ngủ thôi.”
Khóe môi nàng giật giật, tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng dưới thái độ quyết liệt của Từ Khách Thu, cuối cùng vẫn là không nói.
Đêm hôm đó, Từ Khách Thu vẫn như trước đây ngủ tại thư phòng, chỉ vừa nhắm mắt, câu nói cuối cùng kia của Ninh Hoài Cảnh lại như sấm dội bên tai, nhưng thật ra tự sâu tận đáy lòng cũng có một thanh âm nho nhỏ lặng lẽ nỉ non: ngày mai khi ra khỏi cửa, hắn thực sự sẽ đứng ở đầu ngõ chờ y sao?
Sợ hãi, chua xót, hỗn tạp cùng một chút ngọt ngào, thật nói không rõ là đang sợ hãi hay là chờ mong.
Ngày hôm sau, nhẹ nhàng mở cửa, đầu ngõ trống không.
“Tướng công…”
Nữ tử cũng thức sớm, rụt rè đứng sau y, nhẹ nhàng hỏi han. Từ Khách Thu tựa như kẻ trộm bị bắt tại trận, cả người run lên một cái, vội vội vàng vàng khép cửa, quay lưng che lại, nữ tử tò mò hướng sau lưng y nhìn một chút.
“Sáng sớm tinh mơ, có khách đến chơi sao?”
“Không! Ta, ta… Không có gì cả. Thân thể nàng không tốt, nhanh về phòng đi, đừng để cảm lạnh.”
Nàng bán tính bán nghi xoay người trở về phòng, đi vài bước thì quay đầu lại.
“Tướng công chàng cũng thật là, ăn mặc phong phanh vậy, cẩn thận cảm lạnh đó.”
Từ Khách Thu cười, gật đầu với nàng, lại lặng lẽ hé cửa nhìn ra ngoài. Ngoài cửa vẫn như trước không một bóng người, Từ Khách Thu chậm rãi thở ra một hơi, nhưng rồi nhìn đến sương sớm từ từ tiêu tán trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy có chút vắng vẻ, như là đã mất đi cái gì.
Trên đường đến Hàn Lâm Viện làm việc, Từ Khách Thu vén lên màn kiệu, liếc mắt nhìn từng con phố ngõ hẻm, mỗi khi thấy một bóng người nhoáng lên liền giật mình kinh hãi, nhưng nhìn kỹ không phải Ninh Hoài Cảnh, lại ẩn ẩn sinh ra một chút đau lòng. Sợ đâu người kia gặp chuyện không may, bị bệnh, bị thương, hoặc là… Câu nói tê tâm phế liệt kia chỉ là hắn nhất thời tức giận mới hét lên mà thôi.
Lúc làm việc luôn không được yên lòng, bất cẩn sai sót mấy thứ. Rời Hàn Lâm Viện rồi cũng vẫn bất an, sợ đi qua góc đường tiếp theo, Ninh Hoài Cảnh sẽ đột ngột nhảy ra ôm lấy vai y bảo y đi cùng, hoặc là nói mấy câu cho dù thế nào cũng không thay đổi. Một khi nhìn không thấy Ninh Hoài Cảnh bỗng cảm thấy thất vọng, nhịn không được phải dừng bước nhìn xung quanh bốn phía, giật mình, lại tự cười chính mình, Từ Khách Thu ơi Từ Khách Thu, ngươi còn vọng tưởng cái gì? Đường là chính ngươi chọn đi, hối hận cũng đã làm được cái gì!
Liên tiếp vài ngày không nhìn thấy Ninh Hoài Cảnh, ngay cả đến dược đường bốc thuốc cũng không thấy hắn bịa ra mấy lý do vớ vẩn để xuất hiện trước mặt mình, Từ Khách Thu một mình đờ đẫn đi dọc theo ngõ nhỏ trống rỗng, ven đường bay tới mùi hạt dẻ rang, có chút hoài niệm ngày nọ ai đó đem túi hạt dẻ nóng hừng hực nhét vào tay mình, sau đó quay đầu nhìn mình, cười hề hề như một tên trộm. Dừng lại nhìn thật lâu, Từ Khách Thu cuối cùng cũng quyết định mua cho mình một túi. Lúc cầm hạt dẻ, hai tay bị nhiệt lượng ủ cho ấm lên, chỉ là lòng lại càng cảm thấy rét lạnh.
Về đến nhà, nhìn thấy nữ tử vẫn ngồi trong sảnh đường chờ mình, Từ Khách Thu mới có thể từ trong tâm sự khôi phục tinh thần. Nữ tử thấy hết biểu cảm của y, lại càng cảm thấy lo lắng.
“Tướng công, chàng làm sao vậy?”
Nàng hỏi. “Tướng công, chàng có tâm sự?” Rồi lại mở to hai mắt điềm đạm đáng yêu nhìn y, “Tướng công, chàng rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Từ Khách Thu nhìn lại nàng, nữ tử vẫn là yếu ớt nhỏ bé như thế, bị bao bọc trong tấm áo lông cừu dầy cộm, trông mảnh mai tựa những sợi tơ hồng( ). Không trả lời được, trừ bỏ trốn tránh ra y không còn biết phải đối diện với nương tử của chính mình như thế nào nữa.
Nàng rốt cuộc không hỏi nữa, chậm rãi trở lại ghế ngồi, dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt trắng nõn đến tưởng chừng trong suốt.
“Hôm đó… là lần đầu tiên chàng về trễ thế mà không báo trước, cũng là lần đầu tiên chàng không hỏi ta có uống thuốc hay chưa. Chàng… đã gặp ai?”
Nội tâm không muốn trả lời, nhưng dưới ánh mắt trầm ổn của nữ tử, y muốn thoát đi cũng không thể cất bước. Từ Khách Thu nghe được thanh âm của mình vang lên trong phòng, trầm đục khàn khàn, cổ họng run động.
“Là Ninh Hoài Cảnh, một bằng hữu trước đây. Nhà hắn… có chút chuyện.”
Nàng gật đầu tỏ ý hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu như đang tự hỏi điều gì. Nhất thời trong phòng yên lặng đến xấu hổ. Từ Khách Thu gian nan bước đến gần, nghĩ muốn thúc giục nàng về phòng nghỉ ngơi, lại bị ánh mắt của nàng ngăn lại.
“Chàng gần đây mất hồn mất vía là đang nghĩ đến chuyện của hắn?”
Từ Khách Thu không lắc đầu cũng không gật đầu, nàng dừng một chút, trên mặt hiện ra biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ, thanh âm vẫn như cũ mềm mại thanh thúy dễ nghe, tựa như chuông bạc ngân lên giữa đêm khuya tĩnh lặng.
“Chàng đối với ta tốt lắm, tốt nhất trong những người từ trước đến nay ta gặp.”
“Ta…” Áy náy tràn đầy trong mắt, Từ Khách Thu cũng không biết phải giải thích với nàng thế nào.
Nàng chậm rãi lắc đầu, tiếp tục nói.
“Nhưng chàng trước nay vẫn không vui vẻ, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không hề vui sướng. Ngày thứ ba sống chung với chàng, ta đã biết trong lòng chàng nhất định có một người, chàng quên không được người kia, mà cũng không muốn quên. Là hắn phải không? Ninh Hoài Cảnh kia… Chàng thích hắn?”
Ngón tay nàng chỉ thẳng vào ngực Từ Khách Thu, tựa như một thanh kiếm vô hình, xuyên qua lồng ngực. Chỉ một thoáng tâm loạn như ma, nhưng lại cảm thấy được thứ vốn đè nặng hô hấp của mình như được trút bỏ, hít sâu một hơi, Từ Khách Thu yên lặng gật đầu.
Nàng cũng tựa như nhẹ nhàng thở ra, thắt lưng thẳng tắp dựa vào ghế giờ hơi trượt xuống, cái cằm tinh xảo cơ hồ bị chiếc áo lông cừu xù lên che mất.
“Thì ra là thế…”
Không biết phải nói với nàng thế nào, gút mắt với Ninh Hoài Cảnh, mối nhân duyên với nàng, cũng như tương lai mờ mịt mà ngay cả chính mình cũng nhìn không thấy được.
“Là ta có lỗi với nàng.” Ngập ngừng hồi lâu, nói ra miệng vẫn là câu nói muôn thuở này, câu không thể biểu đạt được ý xin lỗi nhất trên đời. Là nói với nàng, cũng như với nam tử mà mình đã phụ lòng.
Nhưng nàng lại thản nhiên chấp nhận. Nụ cười nở trên môi không có lấy một tia giả dối.
“Chúng ta trong lúc đó, không ai là có lỗi với ai cả.”
Từ Khách Thu vẫn còn chìm trong áy náy cùng mặc cảm của chính mình.
“Ta sẽ không gặp lại hắn nữa, sau này sẽ thật sự đối đãi nàng thật tốt…”
Nàng che miệng cười ha hả, cắt ngang lời hắn. Nữ tử ốm yếu chớp đôi mắt đen sáng như ngọc lưu ly, cao ngạo mà nhìn y, đôi môi kiêu căng nhếch lên.
“Từ, Khách, Thu…”
Từ Khách Thu bị uy nghi của nàng làm cho ngẩn người. Đuôi lông mày hơi xếch lên, nàng thanh thúy nhấn rõ từng chữ, uyển chuyển tựa tiếng hót của chim oanh.
“Hoàng gia Hoàng Các Lão phủ của ta thay mặt quần thần, giúp đỡ quân vương, bảo vệ xã tắc, có thể nói là đứng trên vạn người, luận danh phận thì cùng với Từ gia Trung Liệt Bá phủ của chàng đều là hoàng thân, luận quyền thế, a… so với Lục gia Thừa tướng phủ cũng còn hơn một chút, thật chưa từng nghe nói là thua kém Từ gia của chàng. Ta đường đường là đại tiểu thư Các Lão phủ, cho dù một thân bệnh hoạn, cũng không thể nào có chuyện cùng người khác chung một chồng. Thật nực cười.”
Thấy Từ Khách Thu trợn mắt há hốc mồm, nàng thở nhẹ một hơi, ngữ khí cũng nhu hòa đi mấy phần.
“Nếu đã thích hắn, vì sao không muốn gặp lại?”
Nhớ đến ngày đó ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu, Từ Khách Thu lại như thấy Ninh Hoài Cảnh đứng trước mặt y mà hô to, bảo rằng hắn là thích y đó, thần sắc không giấu được hiện lên mấy phần bi thương.
“Là lỗi của ta… Ta vốn nghĩ làm thế là vì tốt cho hắn, không nghĩ tới, lại khiến hắn càng lún càng sâu.”
“Sao lại như vậy?”
“Ở cùng một chỗ với ta, sẽ hại đến hắn.” Mỗi khi lấy hết dũng khí thử nghĩ đến tương lai mờ mịt hư vô kia, khuôn mặt đờ đẫn của mẫu thân lại hiện lên, cho dù có yêu nhau sâu đậm đến thế nào, vẫn là có chút chuyện không muốn nghĩ đến, nam nữ với nhau còn như thế, huống hồ là hai nam nhân? Rời kinh rồi phải sống thế nào? Làm sao để đối mặt với ánh mắt người đời, làm sao chịu nổi mấy lời chỉ trỏ sau lưng. “Hắn là tiểu Hầu gia cao cao tại thượng, sao lại để hắn đối mặt với những chuyện như thế được… Huống chi, là ta đã ruồng bỏ hắn trước mà thành thân…”
Từ Khách Thu cũng từng tự hỏi, nếu người thành thân trước là Ninh Hoài Cảnh thì mình sẽ thế nào đây? Vừa nghĩ, lòng đã đau như bị ai xé nát. Ninh Hoài Cảnh là như thế nào đối mặt với việc bị mình ruồng bỏ? Hiện tại thực khó có thể tưởng tượng được.
Nước một khi tràn đê thì khó có thể ngăn lại được, những đau khổ áp lực trong lòng cũng theo đôi môi khép mở mà tràn ra. Lần đầu tiên là một Ninh Hoài Cảnh ngốc ngốc hồ hồ y gặp sau hoa viên Hầu phủ, rồi đến Ninh Hoài Cảnh ở học đường bảo y theo hắn nha, lại đến Ninh Hoài Cảnh hôm nay bảo thích Như Cơ của Thúy Vân Lâu hôm sau lại coi trọng Tử Hà của Nghê Khứ Viện, luôn miệng bảo thích Ngọc Phiêu Phiêu, y thay hắn thiên tân vạn khổ đem đến cơ hội hắn lại lắc đầu không cần. Ninh Hoài Cảnh thích bóc vỏ đậu rang, Ninh Hoài Cảnh ngủ không yên liền xoay người lăn qua lộn lại, Ninh Hoài Cảnh nói với người ta luôn là hoa ngôn xảo ngữ, mười phần có đến chín phần giả dối, duy chỉ với Từ Khách Thu là chân thật từng lời… Ninh Hoài Cảnh vô liêm sỉ, Ninh Hoài Cảnh ngu ngốc lại không có tiền đồ!
Từng câu từng chữ theo miệng tuôn ra, từ không diễn đạt được hết ý, câu nói hỗn loạn, không đầu không đuôi, ngay cả Từ Khách Thu cũng không biết, bất tri bất giác lại có thể nhớ rõ đến nhiều thứ như vậy. Nữ tử ngồi bên ngọn nến vẫn lẳng lặng chống cằm lắng nghe, đến khi y rốt cuộc hoảng loạn không nói nên lời, nàng mới nhẹ nhàng buông một câu.
“Chàng đang sợ hãi?”
Từ Khách Thu thở hổn hển, không biết tự lúc nào, hốc mắt đã đỏ lên, một hàng lệ đột nhiên lăn dài.
“Hiện tại nói những thứ này cũng có được gì?”
“Chàng nhu nhược.” Nàng đứng dậy muốn về phòng, khi đi ngang qua Từ Khách Thu cũng không chớp mắt lấy một cái, “Chàng ngay cả đối với người mình không hề yêu là ta cũng có thể tận tâm tận lực như thế, chẳng lẽ đối với người chàng khắc cốt ghi tâm kia lại không được hay sao?”
Y trố mắt, nhất thời không nói nên lời, nữ tử nhìn y, cười cười, nhẹ nhàng vén rèm cửa, tiến vào nội thất.
“Ít nhất đêm nay chàng vẫn là tướng công của ta. Thay ta đem thuốc đã sắc xong vào đi, cả mứt hoa quả trong tủ nữa.”
Ninh Tuyên Đế tại vị năm thứ năm, mùa đông hoa tuyết tung bay, tứ hải thanh bình. Từ hôm gặp ở Xuân Phong Đắc Ý lâu, thoáng cái đã qua nửa tháng, ngõ hẻm, đầu phố, ngoài cửa viện, nơi nơi chốn chốn đều không thấy bóng dáng Ninh Hoài Cảnh xuất hiện. Ngày đó là ai luôn mồm “Không tin không bắt được ngươi”? Hiện nay ngược lại là Từ Khách Thu chạy khắp đông tây muốn bắt hắn. Trong kinh lại bắt đầu rộ lên tin đồn, đôi bạn tốt Từ Khách Thu, Ninh Hoài Cảnh ngày xưa giờ đang xích mích với nhau. Có người còn quả quyết, nói là chính mắt thấy Từ công tử sắc mặt âm trầm muốn vào Hầu phủ lại bị người ta khách khí mời về, mặt đen như bị thiên lôi đánh.
Lại qua ba ngày, trong cung truyền chỉ, phong Trung Tĩnh Hầu phủ Ninh Hoài Cảnh làm Nhung Biên Đốc quân, đầu năm sẽ rời kinh. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Người này nói, chắc là tiểu Hầu gia tính tình không tốt, trêu chọc phải ai đó nên mới bị phạt nặng như vậy. Người nọ lại nói, chắc là tiểu Hoàng đế noi gương tiên đế năm xưa, trục xuất huynh đệ nắm hết quyền hành. Cũng có người phản bác, dung quân ( ) tính tình tiểu hài tử kia có thể làm được đến thế sao? Những người khác cũng lắc đầu, tiểu Hầu gia Trung Tĩnh Hầu phủ không phải là tiểu hài tử chắc? Nói chung đủ mọi tin đồn, khó bề phân biệt.
Trong lúc ngoài kia tin đồn loạn xạ, Ninh Hoài Cảnh vẫn là nhẹ nâng vạt áo, cước bộ nhanh nhẹn, ngân quan thúc phát, hoàn bội đinh đang. Mấy người đứng ngoài khom mình hành lễ, không hảo ý cười nhạo một câu.
“Tiểu Hầu gia, ngài vất vả rồi.”
Hắn vẫn là tiêu tiêu sái sái cầm thánh chỉ.
“Không dám” Nếu không có ngói đỏ tường vàng, cung các nguy nga sau lưng, người ta còn tưởng hắn đang tiêu dao trong Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Một đường không nhanh không chậm bước ra cửa cung, phía ngoài đã có cỗ kiệu chờ sẵn, các kiệu phu cung kính đứng hai bên, khom người chờ. Nhưng Ninh Hoài Cảnh không lên kiệu, mà là đi thẳng về phía trước.
Phía đằng kia, Từ Khách Thu đang đứng tựa vào tường thành, hai mắt mở to gắt gao nhìn hắn. Cằm tựa hồ so với trước gầy hơn một chút, làm nổi bật đôi mắt to tròn, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Chỉ mới mấy ngày không gặp, Từ Khách Thu lại tiều tụy đi rất nhiều.
Ninh Hoài Cảnh bước đi như chạy đến trước mặt y.
“Không phải bảo ngươi rồi sao? Có gan cũng đừng ra đường, bị ta bắt là sẽ không thả ra nữa đâu. Xem xem, hiện tại ta bị sung quân biên ải rồi, ngươi theo ta không?”
Từ Khách Thu cắn môi không nói lời nào, chỉ là vẫn chăm chăm nhìn thẳng vào Ninh Hoài Cảnh. Ninh Hoài Cảnh sờ sờ đầu.
“Ở Tây Cương rất khổ, chẳng phải chỗ tốt lành gì cả, xui thì còn phải đánh giặc, muốn ăn không có ăn, muốn uống không có uống, khóc lóc cỡ nào cũng vô dụng. Bên cạnh lại là tộc Nguyệt Thị, man nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đói lên rồi thì người ch.ết cũng sẽ bị lấy làm thức ăn. Ngươi sợ không?”
“Ngu ngốc!” Từ Khách Thu nói.
Ninh Hoài Cảnh không nghe thấy, dùng mũi chân đá đá mấy hòn đá nhỏ trên đất, nói tiếp.
“Thật ra cũng không đến nỗi khổ như vậy. Chỗ đó gần với Giai Châu của Minh Húc nhất, phóng ngựa đi chừng mười ngày nửa tháng là tới, bất quá chỗ hắn cũng không phải tốt lắm, hình như hay bị thiếu nước, có điều táo trồng ngọt lắm. Lần trước Minh Húc hồi kinh có đem về một ít, ta… lỡ ăn hết rồi, quên chừa cho ngươi.”
“Ngu ngốc!” Từ Khách Thu nói to hơn.
Ninh Hoài Cảnh ngoáy ngoáy lỗ tai, tầm mắt phiêu phiêu trên đầu Từ Khách Thu, lúc nói chuyện phun ra từng đợt khói trắng mỏng manh.
“Hôm nay lạnh thật, sao lại chạy đến đây? À, bất quá nghe nói ở Tây Cương còn lạnh hơn kinh thành gấp nhiều lần, đứng ngoài phòng một đêm có thể ch.ết cóng đó. Ôi, lỡ bị ch.ết thì phải làm sao đây?”
Từ Khách Thu rốt cuộc nhịn không được, nắm cổ áo kéo hắn xuống, hung hăng trừng thẳng vào mắt hắn.
“Ninh Hoài Cảnh!”
“Sao?” Ninh Hoài Cảnh tâm tình tốt lắm, tốt cực kỳ, tựa như xuân về hoa nở, mặt trời sáng lạn.
“Nàng đi rồi. Xuất gia.”
“Nàng nói, nàng liên lụy người khác đã nửa đời rồi, không muốn phải tiếp tục làm gánh nặng của ta.” Nàng là một nữ tử yếu ớt, chịu không nổi phong sương hàn vũ, cả đời không rời được chén thuốc, không xuống được giường bệnh, không ra được cửa nhà, nhưng nội tâm vẫn là kiêu ngạo, muốn duy trì một chút tự tôn còn lại cho đến tận cùng.
“Nàng nói, xuất gia là chuyện nàng muốn làm từ lâu lắm rồi. Bình sinh nàng chưa từng làm chuyện gì theo ý muốn, nàng mong ta có thể cho nàng tự quyết định lần này.”
Tuy rằng nàng luôn bảo, hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, không có chuyện ai phụ ai, nhưng Từ Khách Thu vẫn cảm thấy thẹn với nàng. Từ Khách Thu cố gắng áp chế ngữ khí của mình, Ninh Hoài Cảnh đưa tay muốn sờ mặt y, nhưng lại bị y quay mặt tránh đi.
“Nàng nói, ta là người nhu nhược, yêu cũng không dám yêu. Nếu không thử, làm sao biết được kết quả? Chẳng sợ tương lai hối hận, còn hơn là tiếc nuối lúc về già. Cho nên ta mới tới tìm ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi không có trong phủ, không đến chỗ làm, Xuân Phong Đắc Ý Lâu không có, tửu quán cũng…”
Ninh Hoài Cảnh vuốt tóc y, khóe môi dần hiện lên ý cười.
“Mấy hôm nay ta đều ở trong cung.”
“Ngươi… ngươi…” Oán hận gạt tay hắn ra, Từ Khách Thu thở hổn hển, từng đợt khói trắng phả vào mặt Ninh Hoài Cảnh, chỉ hận không thể co tay đấm vào bản mặt lừa ch.ết người không đền mạng của ai kia một cái, “Sao ngươi lại không đến tìm ta? Hả? Ngươi đã nói rồi mà!”
Ninh Hoài Cảnh trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
“Ta có nói à?”
Trả lời hắn chính là một trận đau nhức trên mặt. Mèo hoang cuối cùng vẫn là mèo hoang, tức giận lên liền giơ tay đánh người, nhiều năm như vậy rồi, vợ cũng đã cưới, như thế nào tính tình vẫn hệt như xưa? Ninh Hoài Cảnh ôm mặt ai oán, mắt thấy y lại muốn tống thêm một quyền, vội hai tay ôm đầu, đợi một hồi lâu, lại không thấy cơn đau như dự định kéo tới.
Thận trọng buông tay, nhìn đến Từ Khách Thu đứng trước mặt mình, đôi môi hồng hồng, đôi mắt cũng là hồng hồng, chỉ chốc lát sau, những giọt lệ bắt đầu lăn dài, dưới ánh sáng mùa đông lấp lánh tỏa sáng. Y đưa tay hung hăng lau mặt, càng lau hốc mắt lại càng hồng, tựa như con thỏ nhỏ, sau đó lại so với mắt thỏ càng hồng hơn.
Tim bỗng nhiên nhói đau, không nói rõ là tư vị gì. Cảnh tượng làm Ninh Hoài Cảnh nhớ tới thật lâu thật lâu trước đây, trong hoa viên nhỏ nhà mình, Từ Khách Thu be bé, cúi cái đầu be bé, ở trước mặt mình hung hăng lau nước mắt, quật cường đến nỗi khiến người khác không muốn thương cũng khó, nhịn không được muốn cùng y nói chuyện, nhịn không được muốn hỏi tên của y, sau đó dần dần quay về trong trí nhớ là những ngày tháng bên nhau…
“Ta đang nói đùa với ngươi mà. Ngu ngốc!” Gió thổi, tuyết bay bay. Ngay lúc tiểu dã miêu muốn nhào lên cắn người lần nữa, tiểu Hầu gia đã ôn nhu đem y khóa chặt trong lòng, cảm giác mỹ mãn mà đem miệng kề vào tai y. “Ta đây không phải đã bắt được ngươi rồi sao?”
“Ngươi mới ngu ngốc. Đang êm đẹp, sao lại bị biếm đi Tây Cương?”
“Tự ta đòi đi. Vừa lúc bên kia thiếu người, ta nghĩ, Minh Húc, Vãn Tiều đều có tiền đồ hơn ta, ta cũng nên rời kinh một chuyến để mở mang kiến thức. Ngoài đó cũng không ai quen biết, ngươi đi theo ta sẽ không sợ gì hết.”
“Sao ngươi biết ta nhất định sẽ theo ngươi?”
“Ta đâu biết. Đang định xuất cung sẽ đến nhà của ngươi cướp người. Phu nhân nhà ngươi không chịu, ta sẽ cầu nàng, quỳ xuống cũng được, chặt tay chém chân cũng được, làm trâu làm ngựa cho nàng cũng được. Chỉ cần cho ta mang ngươi đi, nàng có muốn làm Hoàng hậu ta cũng sẽ đưa nàng vào cung.”
“Ngươi đúng là không có tiền đồ.”
“Ha hả, ta đúng là không có tiền đồ. Ta đọc không xong “Luận ngữ”, không biết gảy bàn tính, không biết hét to rao hàng, không thủ nghệ, không bản lĩnh, không làm hộ vệ cho nhà người ta được, cũng không biết nuôi gà nuôi vịt. Từ Khách Thu, trừ bỏ họ Ninh ra ta không còn gì cả, rời kinh rồi sẽ không ai cưng chiều, nhún nhường hay nhìn đến sắc mặc ta. Ta chính là thứ không có tiền đồ trước nay chỉ biết ăn chơi trác táng. Đi cùng với một người như vậy, ngươi sợ không?”
Từ Khách Thu nở nụ cười, ngẩng đầu lên, thậm chí không cảm nhận được cái lạnh khi bông tuyết rơi chạm vào mặt.
“Ta sợ. Nhưng ta vẫn đi theo ngươi. Bởi vì, ta thích ngươi.”
Tuyết rơi không tiếng động, giữa khung trời trắng xóa, tường đỏ ngói vàng, có người nói. “Từ Khách Thu, chúng ta không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng là ta khẳng định, ngày mai, chúng ta nhất định vẫn sẽ ở chung một chỗ.”
Trên đường tình cảm, chúng ta có thể không kỳ vọng một ngày mai rực rỡ nắng vàng, nhưng là nhất định phải tin tưởng, tương lai rồi sẽ tốt đẹp.
Nếu yếu đuối không dám tin tưởng vào tương lai, vậy cứ cùng nhau tay trong tay, một ngày qua liền sống tốt một ngày, thẳng cho đến khi tương lai không dám mong đợi kia đến.
Thật lâu thật lâu trước kia, khi Từ Khách Thu vẫn còn là Từ Khách Thu ở học đường chịu đủ khi dễ, Ninh Hoài Cảnh vẫn còn là Ninh Hoài Cảnh ngốc ngốc hồ hồ đứng ngoài hành lang tưởng mình gặp quỷ, sau giờ ngọ, Ninh Hoài Cảnh bị Từ Khách Thu thình lình đấm cho một quyền ngã nhào xuống đất, vẫn là dùng giọng điệu ôn nhu như vậy mà dỗ dành tiểu dã miêu đang ngồi khóa trên người mình.
“Từ Khách Thu, sau này ngươi liền theo ta đi. Theo ta đi, nha?”
Lại có ai biết được, này một câu nói, cư nhiên lại là cả một đời người.
——