Chương 3-3
Ưng Tiểu Kì thông minh không nhắc tới điểm yếu của anh hai, nghĩ qua cũng biết anh hai sợ cô nói ra sự tích vĩ đại đã thủ tiết cho chị dâu suốt một thời gian dài của anh ấy; cô trước hết sẽ làm việc thiện, để cho anh hai thở ra, nhưng nên nói trước cô vẫn muốn nói ra nha! Nếu không kế hoạch mà cô hao hết tâm sức thiết kế ra uổng phí rồi sao.
Ưng Tư Lạc lúc này quả thực là nhẹ nhàng thở ra, may mắn rốt cục em gái cũng biết nặng nhẹ, không uổng công nuôi cô. . . . . . Nhưng anh thật sự vui mừng quá sớm rồi. . . . . .
"Nếu là như vậy đủ làm cho anh ấy yêu cô thì rất tốt, cho nên tôi đã đánh đố với anh hai, nếu tôi có thể làm cho cô ở lại, anh ấy sẽ quen với cô, tôi cố ý dọa cô, muốn làm cho cô hôn mê vài ngày, cái này gọi là lâu ngày sinh chuyện thôi. .Hi." Tinh thần Ưng Tiểu Kì hăng hái bừng bừng nói thêm.
Ưng Tư Lạc đứng sững lại, mặt đỏ giống như Quan Công, trong mắt sóng dữ mãnh liệt, hận không thể tự tay làm thịt cô ngay lập tức.
Tề Vân Vân kinh ngạc không thôi, làm sao một cô em gái sẽ thiết kế "chu đáo" như vậy vì anh hai, thực quá khó khăn để tưởng tượng. Lặng lẽ nhìn về phía Ưng Tư Lạc, thấy vẻ mặt của anh rất khó coi, quả thực có thể so với tảng đá trong hố phân, cặp mắt âm u sắc bén kia bắn về phía em gái anh. . . . . . Thực rõ ràng từ vẻ mặt của anh nhìn thấy là anh cũng không đồng ý cho em gái làm như vậy.
Vậy. . . . . . vì sao anh ấy lại phải cởi quần áo của cô? Nếu thật sự không có một chút cảm giác đối với cô, tại sao lại làm như vậy? Cô thật muốn biết là anh nghĩ như thế nào.
Đầu óc thông minh của cô lập tức có một chủ ý, quay lại nói với Ưng Tiểu Kì :
"Ưng Tiểu Kì, tuy rằng thịnh tình của cô không thể chối từ, nhưng là tôi đối với anh cô một chút ý tứ cũng không có."
Chỉ có nói như vậy, mới có thể giữ gìn tự tôn của cô, cũng làm cho Ưng Tư Lạc biết, không phải chỉ có anh mới có thể bày ra gương mặt khó coi, cô mới là người cần anh đưa ra một lời giải thích hợp lí, sóng mắt của cô cố ý lướt qua Ưng Tư Lạc một cách khinh miệt, muốn anh phải thành thật nhận lỗi.
Ưng Tư Lạc hiểu được cô không tha thứ cho việc anh cởi áo mình:
"Vừa rồi tôi chỉ muốn mở nút áo của cô giúp cho cô thở dễ hơn mà thôi." Anh mở to mắt giải thích cho mình.
Trong lòng Tề Vân Vân thở dài thất vọng, rõ ràng là người ta căn bản không hề có ý xấu với cô, là cô có ý xấu với anh mới phải!
"Vậy thật sự là cảm ơn!" Cô cố gắng biểu hiện thật thoải mái, cười trừ.
"Nhưng tôi vẫn thay em gái xin lỗi với cô vì những lỗi lầm đã gây ra, mong cô hãy tha thứ cho nó, đừng báo cảnh sát." Ưng Tư Lạc chưa từng hạ giọng cầu xin người khác như vậy.
Tề Vân Vân ngượng ngùng cười, cơ hội của nàng tới rồi, đối mặt với một người anh bảo hộ em gái như vậy, cô thật sự không chỉ động lòng bình thường.
Được rồi! Nếu anh đã có thành ý như vậy, cô dĩ nhiên là muốn phối hợp với anh, trộm tim của anh, vậy trộm hương hôn một cái cũng được, ai kêu cô là tới ngắm cảnh, ở trong thời gian hữu hạn, cũng rất khó sinh ra pháo hoa gì.
"Có thể, mời em gái anh đi ra ngoài trước, tôi muốn đàm phán một mình với anh xem phải để anh làm như thế nào mới có thể cầu được sự tha thứ của tôi."
Tề Vân Vân nói mà mặt không đỏ thở không gấp,trong lòng kỳ thật cũng có chút sợ hãi, cô như vậy có phải quá mức nóng vội hay không? Nhưng quên đi, cô cũng không phải không muốn chu đáo một chút.
Ưng Tư Lạc vì thay em gái thu thập cục diện rối rắm, gật đầu đáp ứng.
"Đi ra ngoài đi!" Anh tự mình đuổi Ưng Tiểu Kì ra ngoài cửa, đóng cửa lại.
Hai mắt Ưng Tiểu Kì sáng lên, bước lui ra ngoài phòng trong lòng không ngừng lấy làm kỳ lạ, cô gái này dám một mình đấu với anh hai, không phải là muốn anh hai bắt chước chó sủa, bắt chước mèo nhảy đi?
Rất phấn khích, cô phải lén coi mới được, cô nhẹ nhàng hé mở cửa một chút. . . . .
Ai ngờ, vừa hé mắt nhìn đã bị anh hai chờ sẵn nhìn thấy, mạnh mẽ kéo cửa ra nóng giận quát to: "Còn không trở về phòng cho anh, từ hôm nay trở đi cấm túc em cho đến khi nào em tự biết ăn năn mới thôi!"
Ưng Tiểu Kì bị mắng tâm tình tốt cũng biến thành xấu, khóe miệng hai bên rủ xuống, hai mắt phiếm hồng, chân lui ba bước thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, tâm tình đùa giỡn cũng không còn, khóc chạy.
Ưng Tư Lạc đóng sầm cửa bịch một tiếng khóa phòng lại, không có tâm tư để ý tới em gái nữa, trước mắt anh cần xử lí cô gái tên Tề Vân Vân này đã, có lẽ cô sẽ yêu cầu rất nhiều phí bù đắp, anh nguyện ý hào phóng trả, thậm chí lập thỏa thuận, chỉ cần cô đừng tuyên dương cọc việc xấu trong nhà anh ra ngoài.
"Tiểu Kì đi rồi, mời cô nói đi!" Anh đi đến trước mặt nàng, thần thái thay đổi thành ôn hòa.
"Lập một cái hiệp định bí mật thì thế nào?" Tề Vân Vân dịch người qua ngồi ở mép giường nhìn anh.
Ưng Tư Lạc sớm có chuẩn bị tâm lý, nhìn xuống cô, gật đầu: "Có thể, loại chuyện này sao có thể công khai."
"Xác thực, anh là một nhà kinh doanh, em gái phạm vào lỗi lớn như vậy, nếu nói ra ngoài, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín của anh."
Tề Vân Vân mê muội nhìn con ngươi đen hấp dẫn vô cùng của anh, khóe môi nâng lên một độ cong gợi cảm, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trao nụ hôn đầu cho một người đàn ông có thể coi là xa lạ.
"Cô muốn bao nhiêu?" Tiếng nói của anh trầm thấp, tràn ngập thành ý muốn giải quyết vấn đề.
"Không nhiều lắm!" Cô nhịn không được đỏ mặt, chưa bao giờ biết tại... thành phố lãng mạn này, "hôn" là có thể dùng đơn vị mà đo.
"Luôn luôn có một cái giá." Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng cười khổ.
Cô nhìn anh rồi vươn một ngón tay.
"Một trăm vạn? Không thành vấn đề." Anh nói rất nhẹ nhàng, đối với anh giá này là không đáng kể.