Chương 4-5
Lúc này, điện thoại di động trên bàn bỗng rung lên, phát ra âm thanh khách khách khách, di chuyển loạn dọc theo cái bàn, cô lấy tay chống đầu, cũng ngăn trở hai người bàn cách vách, miễn cưỡng nhìn số điện thoại một cái, chị hai cô gọi tới, chán nản nhặt thìa lên trước, rồi mới nghe điện thoại di động, thờ ơ hỏi:
"Chị Hai chị tìm em?"
"Em gái, mới vừa rồi trong lúc rãnh rỗi, chị đã hỏi trước giúp em... Bình thường nhà hàng bọn chị vốn không thể tiết lộ danh sách khách trọ... Nhưng người bạn ở phía dưới quầy kia của chị lén tiết lộ... Có một phú thương tên Ưng Tư Lạc sẽ ở lại phòng tổng thống trong khách sạn bọn chị... Tối hôm nay anh ta muốn tổ chức bữa tiệc tiếp khách, cần một đầu bếp đi lên lầu nấu nướng,... đầu bếp mới tới gọi chị đi lên lầu đảm nhiệm vị trí đầu bếp ... Chị không biết Ưng Tư Lạc em muốn tìm có phải vị này hay không?" Giọng nói chị hai ôn hòa, ngữ điệu chậm rãi nói tới trọng điểm.
Cặp mắt vô thần của Tề Vân Vân dần dần mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn không hờn giận cũng chậm rãi khôi phục đỏ thắm, ở trong lời nói của chị hai cô tìm được một tia hi vọng, thì ra Ưng Tư Lạc ở nơi này, như vậy nói không chừng không phải cô hoàn toàn không có cơ hội, cô có thể thừa dịp đêm tối gió lặng "hạ thủ" với anh ...
"Chị hai, chị quả thật là Bồ Tát sống của em,... Ha ha... Ha ha..." Cô nhịn không được không ngừng cười ra tiếng.
"Nhưng đừng nói cho bất luận kẻ nào... Nói chị tiết lộ cho em nha!"
"Biết, biết."
"Em tìm người này làm cái gì... Anh ta là khách hàng của em sao?" Chị hai tò mò hỏi.
"Coi như là vậy... là khách hàng tương lai!" Tề Vân Vân nghẹn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, cũng không biết mình đang hăng hái, vui vẻ vì cái gì nữa.
"A! Được rồi! Vậy... Chị đi làm việc..." Chị hai cũng rất vui vẻ vì mình có thể giúp một tay, dù sao em gái bởi vì cô cùng chị cả đều không chịu đi tới công ty bảo hiểm của cha làm việc mới phải tự mình hi sinh.
"Không sao, chị hai, chờ một chút, em còn có một chuyện muốn nhờ giúp gấp!" Tề Vân Vân nói với chị hai, một cái kế hoạch tinh quái lại xuất hiện trong đầu.
"Em nói đi... Dù sao hiện tại chị cũng hết bận rồi." Chị hai nói.
"Thương lượng một chút, tối nay khi chị đi làm đầu bếp cho Ưng Tư Lạc, để cho em lên theo tự nguyện làm trợ thủ của chị có được hay không?" Đây chính là kế hoạch của cô, xâm nhập vào trong phòng của anh.
"Này... Sao có thể?" Chị hai sợ hãi, không biết em gái vì sao phải cầu xin cô chuyện ngoài khả năng như vậy?
"Chuyện là như này... Công ty bảo hiểm của cha gặp vấn đề, em nhất định phải ký được một khoản hợp đồng lớn mới có thể cứu vãn công ty..." Tề Vân Vân cắn môi ngăn cản mình bật cười, với lý do giả tạo này, nhất định có thể lừa gạt được chị hai ngay thẳng của cô: "Chị là người duy nhất trên thế giới có thể giúp em chuyện này, em năn nỉ chị đó!"
Chị hai nhà họ Tề quả nhiên tin thật: "Tại sao có thể như vậy... Nhưng là... Vạn nhất bị người lãnh đạo trực tiếp của chị biết... Thì làm sao bây giờ? Ông ta cực kỳ hung dữ... Biết được chuyện này nhất định sẽ không bỏ qua cho chị..."
"Nếu không thì làm phục vụ cũng được." Giả mạo thân phận gì xâm nhập đi vào không quan trọng, mục đích của cô chỉ có một, cô muốn chứng thật... Anh có còn nhớ rõ cô hay không?
"Phục vụ... Có lẽ có thể được ... Nhưng mà ....Nếu bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?" Chị hai lo lắng.
"Chị hai, có người tự nguyện làm phục vụ còn có thể bị hoài nghi sao? Tuyệt đối sẽ không có người phát hiện đâu! Giúp em lấy một bộ đồng phục phục vụ tới đây, em bảo đảm diễn giống như thật." Tề Vân Vân bảo đảm.
"Vậy... Được rồi! Chị cũng chỉ đành... Đến phòng giặt quần áo lấy một bộ đồng phục đầu bếp sạch sẽ dùng... Thuận tiện giúp em... Trộm một món .. Nhưng phải nhớ, nhất định phải trả lại." Chị hai nhà họ Tề đồng ý một cách tràn đầy bất đắc dĩ.
"A...nữa..." Cô mới sẽ không mặc trang phục phục vụ.
"Còn có... Cái đó... Đến lúc đó nếu như có phục vụ khác hỏi... Em phải nói... Em là... Phục vụ mới tới hoạt động không cố định... Nói như vậy... Có lẽ là được rồi..." Chị hai động tác tuy chậm, suy nghĩ ngược lại rất rõ ràng.
"Tốt tốt, chị hai thật là huệ chất lan tâm, thông minh tuyệt đỉnh." Tề Vân Vân khen chị hai một phen.
Kết luận kế hoạch xong, Tề Vân Vân vẫn ở lại trong phòng ăn, cô nhìn ra bên ngoài, lỗ tai cũng không rảnh rỗi, lặng lẽ nghe bàn cách vách nói chuyện, thỉnh thoảng bọn họ cũng dùng quốc ngữ nói chuyện với nhau, cô nghe ra bọn họ quả nhiên đang nói chuyện bảo hiểm, nhưng cô không muốn rời đi, cô muốn ở lại chỗ này, cho dù chỉ nghe được tiếng nói của anh, nội tâm của cô đã có loại cảm giác thỏa mãn không gì sánh kịp...
Cho đến lúc bọn họ trả tiền rời đi, cô vẫn còn ở lại chỗ cũ, yên lặng quay đầu, liếc về phía đồ ăn anh đã dùng qua, ghế ngồi lưu lại nhiệt độ của anh, hơi thở của anh còn phảng phất quanh quẩn ở chung quanh cô...
Ai... cô phải che dấu thật tốt, thật sâu!
Bất quá cô cũng không phải là không có nguyên tắc, nếu như anh đã quên cô, cô sẽ lặng lẽ rút lui, quên anh đi, quên Venice, còn có nụ hôn đó...