Chương 8-1
Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
"Nếu đã không cần em nữa, anh cũng nên gọi điện thoại nói cho em biết một tiếng chứ, vì sao lại để cho em cứ ngu ngốc chờ đợi như thế?" Tề Vân Vân tan nát rã rời chảy nước mắt thương tâm nói. Bỗng nhiên, cô đứng dậy, cũng không quay đầu lại, kéo hành lý đi về hướng quảng trường Thánh Mã Khả, bây giờ cô sẽ lập tức về nhà, không bao giờ muốn gặp lại anh lần nữa.
"Tôi có nói như vậy sao? Em nghe được chính mồm tôi nói sao?" Ưng Tư Lạc cấp tốc đuổi theo, kéo lấy hành lý của cô, có chút chột dạ hỏi.
"Có, ánh mắt anh đã nói rất rõ ràng!" Cô gạt tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Em đừng có không phân rõ phải trái như vậy!" Anh chặn cô lại lần thứ hai. Ngay lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu anh cũng không phải là chấm dứt với cô, mà là không muốn thấy cô thất vọng, lại càng hi vọng có thể nói rõ ràng mọi chuyện với cô.
"Em không phân rõ phải trái, em không phân rõ phải trái chỗ nào hả ?" Tề Vân Vân thét chói tai.
Ưng Tư Lạc cũng bất chấp tất cả, không màng đến thể diện nữa "Được, nếu em cần phải thảo luận ở trước công chúng, diễn đàn lê quý đôn, vậy thì nói rõ toàn bộ trước đã, tôi hỏi em, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi?" Anh xỏ hai cánh tay vào trong túi quần, nhìn cô chăm chú rồi hỏi.
Cô yên lặng không lên tiếng, đột nhiên biến thành một con con chuột nhỏ dưới ánh mắt của anh. . .
"Nói đi!" Anh nghiêm khắc mở miệng ra lệnh.
Cô ấp a ấp úng, không hiểu vì sao bỗng nhiên anh lại hỏi như vậy? "Hai. . . mươi mốt!"
"Vì sao lại gạt tôi?" Lần này đổi lại thành anh gầm thét, giọng nói chấn động muốn điếc cả tai, tới mức chim bồ câu trên quảng trường đều bị hoảng sợ bay toán loạn.
". . . Đùa giỡn một chút thôi!" Cô úp úp mở mở nói, giọng nói đều bị anh lấn át, lúc trước cô thực sự là vì đùa giỡn, nhưng mà làm thế nào anh biết được mình bị lừa?
"Không vui một chút nào." Ưng Tư Lạc rống to, hỏi lại: "Em là cô chủ nhỏ của bảo hiểm Tề Thị, vì sao phải giả vờ là phục vụ trong khách sạn?"
"Không phải. . . Chỉ là vì em muốn gặp anh một lần, nhìn xem anh có còn nhận ra em hay không. . . Nhưng làm sao mà anh biết được cái này?" Giọng cô càng lúc càng Nhỏ, từ có chút chột dạ đã biến thành sợ sệt rồi.
"Muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm, em cái đồ lừa đảo này!" Anh rống đến nỗi sắc mặt đỏ rực, người qua đường đều tò mò dừng chân lại vây xem.
"Anh chỉ vì cái này mà không cần em nữa?" Cuối cùng cô cũng làm rõ ràng toàn bộ nguyên nhân khiến mình phải khổ sở chờ đợi ba tháng, không hề có chút tin tức nào rồi. . .
"Tôi thừa nhận tôi vốn là có ý đó, nhưng hiện tại tôi thay đổi chủ ý rồi." Anh nói đúng lý hợp tình, biến thành người nắm quyền chủ động, một tay lôi kéo cô, một tay lấy hành lý của cô qua, đi về phía thuyền tư nhân của anh. . .
"Này! Anh muốn làm gì?" Cô gấp gáp muốn giãy thoát về hướng ngược lại, không muốn đi theo anh.
Anh dùng sức lực mạnh mẽ kéo cô một cái, mạnh đến nỗi cô bị kéo va vào trong lồng ngực anh, anh dùng giọng nói khàn khàn trầm ấm nói: "Theo tôi trở về, thành thành thật thật giải thích tất cả bí mật với tôi, sau đó có thể tôi sẽ suy xét một lần nữa. . . xem tôi có còn muốn em nữa hay không."
Tia sáng tà ác trong mắt anh khiến cô run như cầy sấy.
"Em không giải thích, em giả vờ làm phục vụ chỉ là vì muốn gặp anh, cũng không phải là làm chuyện xấu gì, trên đời này làm gì có loại đạo lý này. . ." Cô uất ức gào thét.
Anh rất thoả mãn với đáp án này, chỉ cần không phải vì cô muốn hợp đồng bảo hiểm, thì toàn bộ những cái còn lại đều "Có thể nói chuyện lại" . Nhưng mà trên mặt anh vẫn trưng ra biểu tình nghiêm túc lạnh lùng, cố tình không muốn để cho cô hiểu được mình đã tha lỗi cho cô, vẫn cứ "Áp" cả người cả hành lý của cô về nhà.
************
Lầu ba nhà họ Ưng.
Ưng Tư Lạc ném cái người suốt dọc đường đều không ngoan ngoãn Tề Vân Vân vào trong phòng của anh, cho dù bản thân đang có nhiều việc bận vẫn ung dung nói: "Mau xin lỗi, tôi chờ."
Tề Vân Vân tức điên, cô cũng không phải phạm nhân! "Em nói, không giải thích là không giải thích, tránh ra, bản tiểu thư phải đi về Đài Loan."
Cô nói đi là đi, nhưng thân hình cao lớn của anh cố tình che ở trước cửa, cô muốn đẩy anh ra nhưng cho dù cố gắng bao nhiêu anh cũng không dịch chuyển một chút nào, cuối cùng cô dứt khoát dùng tới nắm đấm."Tránh ra. . . Tránh ra!"
Nhưng nắm đấm của cô lại như một dòng điện kích thích tới anh khiến anh không kiềm chế được, mạnh bạo nắm chặt lấy quyền nhỏ của cô, quăng cô lên trên giường, thân thể mạnh mẽ trực tiếp đè xuống, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt đoạt hồn cũng lập tức rơi xuống. . .
Cô ngây ngốc một hồi lâu mới ý thức được anh đang hôn cô, cô thích nụ hôn, nhiệt tình mạnh mẽ lại có lực của anh, sức lực toàn thân cô nháy mắt bị anh hút đi, quả đấm cứ tiếp tục bị nắm như vậy khiến cô không cách nào đánh anh nữa. . . Trong lòng cô hiện tại, vốn cũng không nỡ đánh anh, vì cô thực sự rất yêu anh. . .