Chương 8-4
Em muốn anh cầu hôn sao?" Anh nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ đối với vợ chưa cưới trước anh cũng qua loa như vậy à?" Tề Vân Vân hoàn toàn là không để ý, nói lời khôi hài.
Ý cười trên mặt Ưng Tư Lạc nhạt đi, trở thành vẻ mặt cứng nhắc lành lạnh, anh cũng chưa hề đối đãi qua loa với vợ chưa cưới dã mất Trác Kha Nhi, về mặt này sẽ không cho phép bất cứ ai bình luận, tương tự anh cũng thật tình nỗ lực đối với cô, mặc dù không cách nào so sánh hai người phụ nữ với nhau, nhưng anh tuyệt đối sẽ không coi trọng bên này coi nhẹ bên kia.
"Em lôi ra cô ấy làm cái gì? Em không cần so đo với cô ấy."
Cô giật mình, trái tim bị tổn thương, cô tuyệt đối chưa hề có ý tứ so với người nào, nhưng phản ứng của anh lại giống như cô đã xúc phạm tới sự tin tưởng tận tâm của anh vậy, mặc dù cô không biết tình huống chi tiết một đoạn tình cảm trước của anh, nhưng có thể nhìn ra, trong lòng anh còn có người vợ chưa cưới đã qua đời kia từ vẻ mặt lạnh thấu xương của anh, cô là người có lòng khoan dung tuyệt đối không có nhỏ mọn như vậy, nhưng cách nói của anh khiến cô rất đau lòng. . .
"Em làm sao so được với ai hả! Nhiều nhất em cũng chỉ có thể coi như người bổ sung ghế trống thôi. . ." Cô thật sự muốn che miệng mình lại, bởi vì cô còn chưa nói dứt lời, vẻ mặt của anh đã xanh mét.
"Em. . ." Anh sắp sửa phát điên, cô gái này thật sự không phân rõ phải trái.
"Thế nào?" Cô níu chặt chăn đơn hỏi, áp lực không ngừng bắn ngược vào nội tâm.
"Không đủ chững chạc." Anh cắn răng nói.
"Đây chỉ là một trong những khuyết điểm của em mà thôi, dần dần anh sẽ càng phát hiện nhiều hơn nữa." Cô điêu ngoa quay đầu rời đi, tự nhiên mở hành lý tìm quần áo, cởi chăn đơn ra, bắt đầu thay quần áo.
Hai mắt Ưng Tư Lạc bốc cháy trừng mắt về phía bóng dáng xinh đẹp đang đưa lưng về phía anh của cô, d↕ⓔn đ✩n lⓔ qu☂ đôn♫ cô là đóa hoa hồng tươi đẹp ướt át, nhìn mê người, khi ngửi tỏa ra mười phần hương thơm, nhưng lại mang gai nhọn! Lúc này anh thật sự bị đâm đau nhức rồi.
"Anh ở bên ngoài chờ em." Anh tức giận gầm một tiếng, đi ra phòng bên ngoài, đóng sầm cửa phòng.
"Anh, người nào làm cho anh phát hỏa lớn như vậy hả?" Ưng Tiểu Kỳ mới vừa hết giờ làm nhàn nhã huýt sáo đi qua hành lang dài, nhìn thấy anh hai thở phì phì, nhìn qua đang tức sùi bọt mép, thật đúng là không biết người nào chọc tới anh rồi.
Ưng Tư Lạc không trả lời.
"Em chắc chắn không phải cái người trêu chọc lông anh, đừng cắn em nhé!" Ưng Tiểu Kỳ phe phẩy hai tay đi sang bên. . . Tránh cho quá tiếp cận mãnh thú sẽ cắn người.
Đúng lúc này, Tề Vân Vân đã đổi quần áo đi ra bên ngoài phòng, đối mặt với Ưng Tiểu Kỳ. . ."Cô. . ." Hai người đều kinh ngạc, đồng thời chỉ vào đối phương, nhận ra nhau.
"Cô không phải ba năm trước đây vị kia. . . Chị lớn sao?" Ưng Tiểu Kỳ vốn định nói - chị dâu", sợ ông anh nói cô nhiều chuyện, diễn đàn lê quý đôn, đành phải nói kín đáo một chút."Cô không phải chính là vị Tề Vân Vân ngày đó nhấn chuông cửa sao?"
"Chính là tôi đó! Cô thật thông minh, đoán thật chuẩn, không nghĩ tới cô còn nhớ rõ tôi." Tề Vân Vân xẹt qua Ưng Tư Lạc, trực tiếp bắt tay Với Ưng Tiểu Kỳ lớn tiếng tâm sự..
"Đương nhiên là có ấn tượng, tôi lại không bị mất trí nhớ, a thử hỏi một chút nhé! Làm sao cô lại ở trong phòng anh hai tôi? Không phải là cô vừa trêu chọc lông của anh ấy chứ!"
"Chính là tôi đó! Ha ha. . ."
"Oa ha ha, cô cũng thật có bản lĩnh, động tới ông anh nóng tính của tôi rất khó có người không có việc gì."
"Là thậtsao! Bình thường anh ấy sẽ làm gì? Là ném người qua vai, hay là cắn người hai miếng hả?"
Ưng Tiểu Kỳ không dám nói đến nỗi quá lớn tiếng, chỉ dám ghé vào bên tai Tề Vân Vân nói: "Anh ấy sẽ cực kỳ dã man mắng người ta đến mức thối đầu. . ."
"Ha ha ha. . ." Hai cô gái cười to, hoàn toàn coi Ưng Tư Lạc như người tàng hình.
Còn bản thân Ưng Tư Lạc lại đen mặt đứng ở một bên, trừng mắt nhìn họ, tức giận đến mức tóc bạc đều mọc ra hai ba cọng, hai người kia căn bản là người ngoài hành tinh đến từ cùng một tinh cầu!
"Nói đủ chưa? Có thể đi chưa?" Ưng Tư Lạc lạnh lùng nói.
Ưng Tiểu Kỳ biết điều lùi về một bên, dẫn Tề Vân Vân đưa trả lại cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Các anh muốn đi đâu vậy?"
"Ra ngoài ăn cơm." Tề Vân Vân nghênh ngang nói, không hề thay đổi thái độ.
"Vậy thì lần sau trò chuyện tiếp nhé, cô còn có thể tới nhà tôi nữa sao?" Ưng Tiểu Kỳ cực kỳ chờ mong, thì ra người "Chị lớn" này cũng thích nói như cô, nếu như ở lại, cô nhất định sẽ không nhàm chán nữa.
Tề Vân Vân nháy mắt mấy cái với cô, gật gật đầu, bày tỏ chắc chắn; mà Ưng Tư Lạc không đợi người đã đi ở phía trước; cô đành phải đuổi theo tâm tình lúc này không tệ, cô cũng rất thích Ưng Tiểu Kỳ này.
"Con người em gái anh thật tốt." Cô đi đến bên người Ưng Tư Lạc nói.
Ưng Tư Lạc cũng không thèm nhìn cô một cái, tự mình đi xuống dưới lầu; Tề Vân Vân thấy anh không để ý tới mình, vừa hờn dỗi không để ý tới anh, vậy thì xem ai giữ được lâu hơn!
Hai người lên trên thuyền tư nhân nhỏ nhà họ Ưng, Ưng Tư Lạc vốn là tính toán đến một nhà hàng không tệ kiểu Mỹ, đã sắpđến nơi, chỉ cần đi bộ một đoạn đường ngắn nữa sẽ đến, nhưng sau khi Tề Vân Vân lên bờ nhìn thấy một người bán Hamburger xúc xích nóng.
"Em muốn ăn cái đó. . ." Cô chưa hề bàn bạc trước với anh đã tự mình chạy tới mua một cái Hamburger cỡ lớn thêm hai phần xúc xích nóng, đứng ở ven đường ăn từng ngụm từng ngụm.
Ưng Tư Lạc thiếu chút nữa bị cô chọc giận ngất, rõ ràng cô đang đối nghịch với anh, giữa bọn họ sao đột nhiên lại bị làm cho thành như vậy? Anh chán nản không thôi.
"Không ngại em vừa đi vừa ăn chứ!" Tề Vân Vân vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường, tầm mắt vẫn không hề giao nhau với anh, đến lúc nảy ra ý định mua Hamburger, cô vẫn không chịu theo ý của anh, biết điều ngồi trong phòng ăn với anh, ăn cơm giống như các cặp tình nhân, bây giờ cô không có cái loại hứng thú an nhàn thoải mái này, giữa bọn họ còn chưa đủ tốt mà!
Ưng Tư Lạc tương đối để ý, cô quả thực giống như người hoang dã không có giáo dục, nếu không phải lo lắng cô bỏ đi một mình sẽ lạc đường, hoặc là gặp phải người xấu, anh chắc chắn sẽ quay đầu đi.
Tề Vân Vân không hề quay đầu, cho rằng anh đi cùng lâu nhất định sẽ tự động rời đi, nhưng mà đi qua mấy con đường nhỏ, anh vẫn không có tránh đi, vẫn còn đi theo, giữ nguyên khoảng cách xa hai bước theo sát cô.
Cô vừa đi vừa gặm Hamburger, vừa nghĩ có lẽ anh cũng không phải không cần cô giống như trong tưởng tượng của cô như thế, có phải là chính bản thân cô quá khó hầu hạ rồi hay không?
Nếu như cô cố ý thi chạy với anh ở trên đường nhỏ, anh sẽ như thế nào?
Mắt thấy phía trước chính là cửa sau khách sạn Thánh Triết, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy được bảng hiệu nhỏ của nó, đi nữa về phía trước sau đó đi đường vòng là đến cửa trước khách sạn rồi.
Cô tự động viên bản thân, chỉ là thử chạy một đoạn đường, nếu anh đuổi theo, cô sẽ giảng hòa với anh, nếu không đuổi theo, bày tỏ không phải anh thật sự yêu cô, vậy thì cắt đứt quan hệ thôi.
Cô hít thở, đếm ba hai một, chạy. . .
Ưng Tư Lạc thấy cô đột nhiên chạy xa, cũng bước đi nhanh đuổi theo, sao biết một đám người bỗng nhiên đi tới trước ngõ hẻm, thân thể cô nhỏ xinh thoáng cái đã xuyên qua đám người, thân thể anh cao lớn chỉ có thể nghiêng thân chờ đám người này đi qua, cô đã không thấy bóng người. . .
Anh nóng ruột ra một thân mồ hôi, chạy hướng về phía tận cùng ngỏ tắt nhỏ, vẫn không thấy cô, anh lo lắng đến nỗi trái tim sắp sửa nhảy ra, chạy tới hướng đường vòng duy nhất, diễn dàn lê quý đôn nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này không phải là. . . khách sạn Thánh Triết sao, mà đại tiểu thư cô đang ngồi ở ghế tựa lớn trước cửa gặm Hamburger!
Anh vặn mi, tức giận tới trời đi về phía cô, trực tiếp mở miệng định mắng. . .
"Cho anh cắn một ngụm!" Vẻ mặt cô vui tươi đón tiếp, ánh mắt rất ngọt ngào, đưa Hamburger đã gặm một phần ba trên tay tới cho anh.
Anh liếc mắt trừng cô, thấy cô tươi cười ngọt giống như mật đường, tức giận gì cũng phát không được.
"Nhanh đi!" Cô nở nụ cười càng xinh đẹp động lòng người.
Anh hừ lạnh, thở đều thở no rồi, làm sao còn nuốt trôi Hamburger! Mặc kệ ngọn lửa mạnh vẫn đang điên cuồng đốt trong lồng ngực, anh nắm chặt cổ tay cô, rất không khách sáo cắn một miếng lớn Hamburger, thực sự bị cô chọc tức.