Quyển 3 - Chương 38

Bận rộn hơn một tháng, chuyện ra ở riêng cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Nhị phu nhân tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải để lại một gian cửa tiệm ở chợ phía đông, cuối cùng song phương ngồi lại, các vị thúc bá ra mặt làm chứng phân chia khế đất, khế ước.


Nhị phu nhân nhìn khế đất của cửa tiệm chợ phía đông trên tay Hải Đường liền nở nụ cười, “Thế nào? Về sau ngươi sẽ quản lý nó thế nào? Có cần lão gia nhà ta đến dạy ngươi không?”


Hải Đường đáp lễ, “Đa tạ ý tốt của Nhị phu nhân, về sau Hải Đường có gì không rõ sẽ tìm Nhị lão gia thỉnh giáo”
Nhị phu nhân che miệng, “A ha, thật sao, lão gia nhà chúng ta thật không có thời gian dạy ngươi a, hiện tại đã làm gia chủ rồi, đúng là có nhiều chuyện phải bận tâm!”


“Hải Đường quả thật sơ sót đã quên chúc mừng Nhị phu nhân rốt cục đã leo lên được chức gia mẫu”, nàng miệng nói chúc mừng nhưng trong lòng âm thầm tính chuyện khác.
“Đó là đương nhiên. Tiểu Ninh, chúng ta quay về”, nàng lắc mông kiêu ngạo bước ra khỏi cửa.


Mắt thấy thê tử của mình đã ra khỏi cửa, Phương Đình Bách muốn đuổi theo nhưng bị đại ca hắn giữ lại.
“Đình Bách, tuy rằng chúng ta đã ra ở riêng những trước sau vẫn là người một nhà, về sau còn phải lui tới thường xuyên, khồng cần khách sáo”


“Đó là đương nhiên. Bất quá, đại ca, chúng ta ra ở riêng rồi thì chuyện của nương về sau sẽ do ai chiếu cố?”, Nhị lão gia nói lời này khiến lão gia trừng mắt.
“Chuyện của nương không cần ngươi quan tâm, ta là trưởng tử nên đương nhiên người sẽ do ta chiếu cố”


available on google playdownload on app store


“Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ biệt uyển kia quá nhỏ khiến nương bị ủy khuất”
“Thế nào? Chưa gì các ngươi đã muốn dọn ra ngoài?”, đến lúc này lão gia mới nghe ra ý tứ của hắn.


Nhị lão gia sờ sờ cằm, “Đây là phủ trạch Hoàng Thượng ban thưởng, ta cũng không thể giữ lại, người cứ yên tâm. Ta đã cho người dọn sạch biệt uyển, không bao lâu nữa là có thể dọn tới, sẽ không quấy rầy đại ca lâu đâu”


Nhìn chứng từ ra riêng trước mắt, lão phu nhân thần sắc ảm đạm, nàng nghiêng đầu xoay người che nước mắt rồi nhẹ nhàng khoát tay áo, “Phân chia cũng đã phân chia, cũng chẳng còn gì nữa, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, nhiều ngày nay đã bận rộn rồi”


Khi mọi người xuất môn liền gặp Nhâm cô ôm Đô Đồ tiến vào cửa, Hải Đường nhẹ nhàng ôm con trai rồi nói vào tai hắn hai câu, sau đó phân phó Nhâm cô để mắt đến hắn trước khi rời đi.


“Thái phu nhân, ăn bánh a!”, Đô Đô ghi nhớ lời nói nương đã dặn trước lúc rời đi, Thái phu nhân đang buồn, chính mình phải dỗ dành Thái phu nhân a!
Lão phu nhân né tránh nói, “Đô Đô ăn đi, Thái phu nhân không muốn ăn”


Đô Đô không thèm để ý mà đem bánh đưa tới trước miệng nàng, “Thái phu nhân cùng ăn với Đô Đô”


Lão thái mở miệng ăn một miếng bánh, thấy sống mũi cay cay, nàng vội vàng che miệng xoay mặt sang chỗ khác, con lớn sẽ quên mẹ, Đình Bách trước đây cũng luôn quấn quít lấy nàng, hiện tại hắn chỉ nghe lời thê tử, từ sớm đã quên mất nàng.


Phương Sở Đình ngồi trong phòng thu chi cửa tiệm nhìn chưởng quầy mang sổ sách tới, hai hàng chân mày chau lại, Nhị thúc ra tay thật nhanh, nửa tháng trước kho đã kiểm kê một lần, vòng vo một hồi lại không duyên không cớ thiếu mất một nửa số hàng dự trữ, chỉ sợ không thể chống đỡ được mấy tháng tới, cửa tiệm sẽ phải lên chợ thu mua thêm. Mặt khác, năm nay mạ chỉ mới gieo, xem ra phải tính toán càng sớm càng tốt.


Mấy ngày nay Phương phủ bận tối mày tối mặt. Phía dưới thôn trang thỉnh thoảng có người đến thăm, nguyên lai toàn bộ chuyện quản lý của Nhị lão gia trước đây đã chuyển hết sang Sở Đình, phòng thu chi muốn tìm thêm người hỗ trợ, hiện tại ba tiên sinh phòng thu chi đã đưa đơn xin từ chức, nói là Nhị lão gia cần nhân lực muốn thỉnh bọn họ sang bên đó.


Bên này Hải Đường cũng đau đầu, Nhị phu nhân không muốn đem hạ nhân trong viện của nàng sang biệt viện bên kia, những bảo mẫu nha hoàn suốt ngày chạy đến tìm nàng khóc thút thít, bọn họ chỉ sợ bị Phương gia sa thải.


Đợi đến khuya mới đuổi được những người này đi, vừa định trở về viện lại phát hiện phòng thu chi cách vách vẫn còn sáng đèn, Hải Đường đi qua đẩy nhẹ cửa phòng.
“Tướng công? Sao trễ thế này còn ở đây?”


Trước mặt Phương Sở Đình là một chồng sổ sách cao ngất, hắn thấy Hải Đường tiến vào liền dừng bút, “Ta đang kiểm tr.a sổ sách vài năm nay của cửa tiệm này, chúng ta sẽ phải nhập thêm hàng hóa mới đủ cung cấp trong năm nay”


“Tay chân Nhị thúc quả thật mau lẹ, mới biết bị thất thoát một gian cửa hàng liền cho người đem hàng dự trữ lấy đi hết”
“Cũng may không phải lấy đi sạch, nếu không sẽ không biết còn như thế nào nữa”, hắn lật xem vài trang, thanh âm không khỏi lo lắng.


Nàng cũng cảm thấy tâm địa hai phu thê kia không tốt như vậy, “Chỉ sợ không thể mang đi được a!”
“Không tranh cãi nữa!”


“Tướng công, ta có một ý tưởng, tá điền trong thôn hẳn còn dự trữ chút lương thực dư thừa, trong nhà cũng còn chút lương khô gì đó, chúng ta có nên đến đó mua lại một ít để bán, như vậy tá điền cũng có chút ngân lượng, chúng ta cũng có hàng để bán”


“Chuyện này sao được? Chúng ta làm vậy không sợ rối thêm sao?”
Hải Đường lải nhải, “Chuyện này có gì không tốt, trong thôn làm gì còn mấy nhà muốn bỏ tiền mua này nọ? Chúng ta cũng không thu mua hết, chỉ là xoay sở đủ cho một cửa tiệm nho nhỏ phục vụ khách, có gì là không tốt?”


“Ta còn muốn suy nghĩ thêm một chút, chúng ta trở về viện trước”


Cách một ngày, Sở Đình đem ý tưởng của Hải Đường thương lượng với chưởng quầy, phòng thu chi bàn bạc một chút liền cảm thấy có thể thực hiện được. Chưởng quầy cho người vào thôn thu gom một ít lương khô, hoa quả khô, tuy rằng hơi khác một chút nhưng dù sao cũng phải lấy việc buôn bán làm chính, sau lại phái người sang các địa phương khác xa hơn một chút để mua hàng trữ kho.


Ra riêng đã hơn một tháng nhưng trong lòng Phương quản gia vẫn có chuyện bất an, nghĩ muốn bẩm báo lên phu nhân nhưng sợ nàng lo lắng, hắn đang do dự thì nhìn thấy Hải Đường đi đến liền nhanh chân chạy đến chào đón.
“Chào buổi sáng, Đại thiếu phu nhân!”


“Phương quản gia, không cần đứng dậy, ta chỉ ghé qua một chút. Mấy ngày nay có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?”
“Hồi báo Đại thiếu phu nhân, hết thảy đều tốt. Người của Sấu Băng Viện đã an bài đến các viện khác, không ai là không hài lòng”


“Phương quản gia, chuyện trong nhà đã làm vất vả ngươi, hiện tại còn muốn phiền ngươi đến thôn trang nhìn qua một chút, lão gia cùng phu nhân đều cảm thấy áy náy, ta đang cân nhắc việc tìm thêm người đến hỗ trợ ngươi”


“Đa tạ lão gia cùng phu nhân quan tâm, trước đó vài ngày tiểu nhân đã phái người đến Câu Dung, tiểu nhân thấy Vệ Hoành kia thái độ làm người chính trực, mặc dù có chút nóng nảy nhưng nếu được dạy dỗ thì có thể dùng được, người xem tiểu nhân có nên điều hắn đến đây hỗ trợ một chút không?”, Phương quản gia cẩn thận lên tiếng hỏi.


“Việc này ngươi cứ quyết định là được, ngươi đã ở trong phủ nhiều năm như vậy, ánh mắt đánh giá tự nhiên sẽ không kém”
“Còn có…còn có…tiểu tử nhà tiểu nhân đã được mười lăm tuổi, tiểu nhân muốn tìm một chỗ trong phủ cho hắn, không biết có được không?”


“Mười lăm? Biết chữ chưa?”
“Ta đã dạy một ít”
“Tính tình thế nào?”, Sở Đình đang muốn tìm người giúp đỡ, thanh niên này tuy không có kinh nghiệm nhưng chỉ cần dạy dỗ thích đáng là có thể giúp hắn một tay.


“Tính tình coi như trầm ổn, có điều suy nghĩ đơn thuần, cũng không hiếu động, chỉ là có khi không vâng lời một chút”, Phương quản gia vừa nói vừa quan sát sắc mặt của nàng.


“Chỉ cần lương thiện là được, tướng công có nói cần thêm người giúp đỡ, chi bằng cứ giao người sang chỗ tướng công dạy dỗ là được”


“Đây chính là phúc phận của hắn, tiểu nhân xin đa tạ Đại thiếu phu nhân trước, về sau tiểu tử đó còn phải phiền Thiếu phu nhân chiếu cố”, hắn nói xong liền khom người hành lễ với Hải Đường.


“Phương quản gia ngàn vạn lần đừng quá đa lễ, chúng ta cũngnói trước, nếu hắn làm không được việc thì ta cũng không thể giúp ngươi”
“Đó là đương nhiên, tiểu nhân có thể dạy dỗ hắn. Còn có một chuyện tiểu nhân luôn do dự, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi”


“Hôm qua cửa tiệm tại thôn phía nam đã phái người đến, nói là thôn phía tây có chút động tĩnh, trong thôn kia vốn có một tòa núi hoang, hiện tại Nhị lão gia đang tập hợp người tiến hành khai sơn, nói là muốn trồng một loại cây đào”
“Núi hoang? Tại sao trước giờ không tận dụng nó?”


“Chuyện này tiểu nhân đã từng nghe đề cập qua, nói là Nhị lão gia định bắt tay vào khai sơn trồng trọt, chỉ là không hiểu nguyên nhân gì lại bị gác lại”
Quả nhiên Nhị lão gia bày ra bộ dáng không quan tâm nhưng kỳ thật trong lòng đã có dự tính đối với ngọn núi hoang này.


“Ngươi biết ở đó đại khái có bao nhiêu mẫu không?”
“Chuyện này tiểu nhân không rõ ràng lắm, bất quá theo ấn tượng của tiểu nhân thì ngọn núi hoang kia chiếm khoảng một nửa diện tích thôn trang. Đại thiếu phu nhân, người xem tiểu nhân có nên nói với phu nhân không?”


Hải Đường nghĩ thầm, chuyện này kết cục đã định rồi, nói ra cũng không còn ý nghĩa, chi bằng quên đi, “Không cần đâu, chúng ta cũng không còn cách nào khác”
“Đúng vậy”


Trời tối, hai người nằm trên gường, ngươi giúp ta nắn gân cốt, ta giúp ngươi đấm lưng, Hải Đường nhéo nhéo cánh tay, “Đủ rồi”, nàng nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần.


“Chưa đủ a!”, Sở Đình đưa lưng về phía nàng, sau nửa ngày không thấy ai đáp lại liền xoay người lay lay nàng, “Đấm lưng đi!”
“Không, mệt rồi!”


Hắn nhìn nàng, chiếc cằm mượt mà đầy đặn lúc trước hiện đã có chút khô gầy, xem ra đúng là mệt thật, hắn vừa nghĩ vừa sờ sờ tay lên cằm nàng, thấy nàng không vui kéo tay mình ra, hắn lại sờ nữa.


“Đừng nhéo, ê, đã bảo đừng nhéo!”, Hải Đường mở mắt quay đầu phản kích, lại bị hắn kéo ôm vào lòng, nàng lắc thân mình muốn tránh khỏi sự ôm ấp của hắn.


“Đừng nhúc nhích”, thanh âm có chút khàn khàn, hắn đem đầu của nàng áp sát vào ngực mình, bên tai truyền đến tiếng tim đập của hắn khiến nàng cảm thấy tim của chính mình cũng đập gấp hơn, hô hấp có chút hổn hển, nàng vặn vẹo dùng sức đẩy hắn ra.


Rốt cục cũng có thể thở được, nàng còn chưa kịp hít đầy buồng phổi thì một bờ môi hiền hậu ôn hòa đã đặt lên miệng nàng, không khí bị chắn lại bên ngoài.






Truyện liên quan