Quyển 3 - Chương 39

Phương gia lại khôi phục vẻ yên bình, lòng người trong thôn cũng ổn định, chỉ là mỗi ngày tại Sấu Băng Viện đều có người vội vàng ra ra vào vào để chuyển nhà.


Qua hơn một tháng, người trong phủ truyền miệng, nói là Nhị phu nhân đã mua tòa biệt viện bên cạnh, từ sớm đã bố trí đâu vào đấy, hiện tại chỉ cần vây tường lại là đã có thể hợp thành một tòa nhà. Nghe đồn trong phủ có nhiều hạ nhân quan hệ không tồi với Nhị phu nhân thường xuyên chạy đến Sấu Băng Viện giúp này giúp nọ, bọn họ hy vọng có thể gầy dựng giao tình với Nhị phu nhân để được chuyển đến nhà mới.


Nghe Tiểu Cam nói xong, Hải Đường cười lạnh một tiếng, “Nhị phu nhân lúc trước từ bỏ bọn họ, hiện tại lại tung nhiều tin đồn như vậy chính là muốn tranh thủ lòng người trong phủ. Mặc kệ bọn họ, muốn đi thì ta cũng không lưu”


Sở Đình bắt đầu trở thành “thần long thấy đầu không thấy đuôi”, hắn thường xuyên nửa đêm mới trở về, Hải Đường có chút buồn bực, mọi việc trong thôn cũng đã dần đi vào quỹ đạo, hà cớ gì hắn lại trở về muộn như vậy?


Phương Sở Đình lặng lẽ thổi tắt nến ở gian ngoài, hắn nhẹ bước đến ngồi xuống bên giường rồi xốc chăn chui vào.
“Về rồi sao?”, thanh âm trầm trầm vang lên sau lưng.
“Ừm”, hắn mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn nàng ừ một tiếng.
Hải Đường trở mình thì thào hỏi, “Tại sao lại về muộn như vậy?”


“Có việc”
“Ừm, có việc cũng đừng cố gắng quá sức, mau ngủ đi!”, lời còn chưa nói xong, người đã tiến vào mộng đẹp.


available on google playdownload on app store


Sở Đình thay nàng thu vén chăn rồi nằm xuống, thế nhưng hắn không ngủ được. Hoàng Thượng muốn xuất chinh, bên Nhạc An phủ đã có dị động khiến người khác không thể không đề phòng. Chỉ là mấy ngày nay trong nhà cũng bận rộn, bản thân hắn có chút lực bất tòng tâm.


Sáng hôm sau, Hải Đường nhìn khoảng trống trong chăn bên cạnh mình, xem ra hắn quả thật rất vội, trời còn chưa tỏ đã xuất môn. Có chuyện gì sao? Ngoài cửa sổ nổi gió to, gió thổi khiến nhánh cây không ngừng lay động, ngay cả nụ hoa Hải Đường vừa hé cũng bị gió thổi rơi xuống.


Nhẩm tính thời gian, sắp tới là thời điểm Chu Lệ xuất chinh, lần này cũng là lần xuất chinh cuối cùng của hắn. Có phải Sở Đình vì chuyện này mà vội? Mình có cần nhắc nhở hắn một chút không? Nếu Chu Lệ ch.ết, ngày lành của Oánh Phi cũng sẽ chấm dứt, Tô Lam Nhân hẳn sẽ phải thu liễm một chút, tảng đá lớn trong lòng của chính nàng cũng buông lỏng một chút. Hải Đường thở dài một hơi, nàng quay đầu nhìn Đô Đô vẫn còn ngủ say bên cạnh rồi vươn tay bóp mũi hắn, tiểu tử kia không hài lòng vặn vẹo đầu, bàn tay nhỏ bé gạt tay nàng ra.


Khi Hải Đường từ trong phòng phu nhân bước ra đã là buổi trưa. Hôm nay gió thật lớn, trời cũng thật lạnh, hoàn toàn không kém so với mùa đông, nàng hỏi Như Sinh, “Hôm nay thiếu gia mặc gì ra ngoài?”
“Khi ra ngoài thiếu gia có mặc áo choàng, bên trong mặc thêm áo kép, hẳn là không sao”


“Không phủ áo lông thú sao?”, theo bản năng, Hải Đường xiết lại áo choàng quanh mình.
Như Sinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Lúc ấy gió không lớn như vậy…nên chắc là không…”
“Phái người vào viện lấy áo lông thú đến đây, một lát nữa ta sẽ mang đến cho hắn”


Lát sau, một tiểu nha đầu ôm áo choàng chạy tới, Hải Đường mang theo Như Sinh leo lên xe ngựa hướng thẳng đến Cẩm Hồng Lâu.


Việc buôn bán của Cẩm Hồng Lâu vẫn tốt như trước, lầu một đã gần đầy khách. Tiểu Tam đang ngồi trong quầy tính toán, nhìn thấy Hải Đường tiến vào, đầu tiên nàng sửng sốt, sau lại nhanh chóng mỉm cười chạy ra tiếp đón, “Phu nhân! Tại sao người lại đến đây?”
“Ta đi ngang nên ghé qua xem”


“Người dùng cơm chưa? Mời lên lầu để Tiểu Tam sai người đưa thức ăn đến”, Tiểu Tam vừa nói vừa đón nàng vào.
“Không cần phiền toái, tướng công có ở đây không?”, Hải Đường không có thói quen thân thiện với người khác.


“Lên lầu rồi nói”, Tiểu Tam dẫn nàng lên lầu, tìm một nhã gian rồi rót một tách trà cho nàng, “Phu nhân, công tử không có ở đây, người có việc gấp sao?”
“Cũng không có việc gì gấp, ngươi có biết tướng công ở đâu không?”


“Chuyện này…”, Tiểu Tam có chút khó xử, “Không phải Tiểu Tam lừa gạt phu nhân, chỉ là…”
Như Sinh nghe xong lời này liền có chút bất mãn, nữ nhân này là ai? Tại sao lại có ý che giấu tung tích của thiếu gia, “Mặc kệ ngươi, Thiếu phu nhân nhà ta có chuyện tìm thiếu gia, biết thì nói mau”


“Như Sinh! Tiểu Tam, ngươi có thể thông báo với tướng công là ta đang ở đây chờ hắn?”
“Vậy…làm phiền phu nhân chờ một chút”
Như Sinh nhìn nàng đóng cửa, “Thiếu phu nhân, nàng là ai a!?”, thiếu phu nhân muốn tìm thiếu gia sao lại đến nơi này? Mà tại sao lại phải hỏi nàng?


“Nàng là chưởng quầy, việc không nên nói thì đừng nói, không nên hỏi thì đừng hỏi”, nha đầu kia bình thường ổn trọng, tại sao ra khỏi phủ lại thay đổi như vậy? Xem ra nha hoàn nhà phú gia luôn tự làm cao.
“Đúng vậy, là Như Sinh lắm miệng”


Qua một lát, Tiểu Tam tự thân bê thức ăn vào, “Phu nhân, Tiểu Tam đã cho người thông báo công tử, thỉnh phu nhân dùng cơm trước, Tiểu Cam còn có việc”, nàng nói xong quay đầu bước ra khỏi cửa.
Như Sinh âm thầm tức giận, không biết ai dạy dỗ nha đầu này, ngay cả lễ nghi lúc cáo lui cũng không biết.


Qua nửa canh giờ, Sở Đình bước vào, “Tại sao lại chạy đến nơi này? Trời lạnh như thế còn ra ngoài?”
“Chỉ là thấy sáng nay ngươi mặc ít nên đem áo choàng đến cho ngươi”, nàng không tự chủ sờ sờ cổ.
Phương Sở Đình cau mày nhìn nàng vẻ không tin, “Chỉ vì vậy thôi sao?”


Như Sinh tiếp lời, “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, ta đứng chờ bên ngoài”
Nhìn Như Sinh bước ra cửa, hắn quay đầu ngồi xuống bên cạnh nàng, “Nói đi, có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Hải Đường nhẹ giật, “Không có việc gì”


“Chẳng lẽ ngươi muốn đi mua sắm? Bây giờ ngươi nhàn như vậy sao?”, ánh mắt hắn khép hờ lại.


Nhàn? Phương gia chuyện này nối tiếp chuyện kia, nàng có rảnh rang bao giờ đâu, “Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là thấy ngươi luôn ra ngoài nên đên xem”, Hải Đường không biết làm sao để cùng hắn đề cập đến chuyện Chu Lệ.
“Cẩm Hồng Lâu này…dạo này ta cũng ít ghé qua”


Hải Đường nghiêng đầu, “Bận rộn vậy sao? Ngay cả nơi này cũng không đến?”
“Ừm, Hoàng Thượng muốn xuất chinh”
“Vậy sao?”, cuối cùng cũng nhắc đến chính sự, “Hoàng Thượng lớn tuổi như vậy còn thân chinh, đúng là Hoàng Đế tốt a!”


“Ừm”, hắn giả vờ như không nghe thấy, bản thân tự gắp thức ăn đưa lên miệng.
Hải Đường nhìn thấy biểu tình của hắn liền có chút bực mình, chẳng lẽ không thể tiếp tục đề tài này sao, “Hắn không sợ phát sinh sự tình ngoài ý muốn hay sao?”


Sở Đình buông đũa trừng mắt nhìn hắn, “Đừng nói lung tung, ở đây không phải trong nhà”
“Nói gì thì nói, sợ là đã có chuẩn bị”
“Ngươi muốn nói gì?”
Hải Đường cầm đũa chấm vào nước trà rồi viết một chữ lên mặt bàn, “Ta sợ là hắn không muốn chờ nữa”


Sở Đình nhìn chữ trên mặt bàn rồi nhẹ nhàng dùng tay lau đi, “Hắn không chờ được nữa”
“Đã có hành động?”
“Ừm”
Hải Đường lại viết thêm một chữ, “Người này thì sao?”
“Rất an phận”


Kỳ quái, Diệp Thừa Mật có bao gờ lại an phận như vậy? Theo lý thuyết, đối với việc của Chu Lệ thì bọn họ hẳn đã phải chuẩn bị từ sớm.


Ngày hôm đó, Hải Đường đang chuẩn bị đi thỉnh an lão phu nhân thì bắt gặp một đoàn người từ trong viện đi ra, dẫn đầu chính là phu thê Nhị lão gia, theo sau là một đám người chậm rãi thả cước bộ.
“Ai nha, là Đại thiếu phu nhân a!”, từ xa đã nghe tiếng kêu the thé của Nhị phu nhân.


Hải Đường không thể không tiếp đón, “Hải Đường bái kiến Nhị lão gia, Nhị phu nhân”
Cách ăn mặc hôm nay của Nhị phu nhân phá lệ sặc sỡ, nàng ngừng lại trước mặt Hải Đường, “Đại thiếu phu nhân vội tới thỉnh an lão phu nhân?”
“Đúng vậy”


“Cũng đúng lúc, ngươi đó, hãy khuyên nhủ lão phu nhân đừng quá cố chấp. Tuy nói chúng ta ra riêng nhưng vẫn tẫn hiếu đạo, có khác gì đâu. Hiện tại ta cũng không nói xui, ngày khác nếu bên Đại phu nhân có gì cần nhờ, chỉ cần lão phu nhân nói một tiếng, chúng ta sẽ không mặc kệ”


“Hải Đường thay mặt lão phu nhân đạ tạ Nhị phu nhân, tâm ý của Nhị phu nhân Hải Đường đã sáng tỏ. Ngày khác nếu Nhị lão gia có việc cần nhờ cậy, Hải Đường cũng sẽ tận lực giúp đỡ”, Hải Đường vừa nói khom lưng thi lễ.


“Ngươi! Tốt, ta thật muốn nhìn thử xem sao, chờ Đại bá cáo lão hồi quan, ta xem các ngươi có còn an nhàn như vậy không? Một địa chủ nho nhỏ còn có tiền đồ gì?”
Hải Đường cũng không muốn cùng nàng cãi cọ, “Hải Đường cáo lui trước, không tiễn”


“Đợi đã, ngày mười lăm sẽ khai trương cửa tiệm bên thôn phía tây, đó là ngày tốt a, ngày mai cả nhà chúng ta mở lễ mừng tân gia, nếu Đại thiếu phu nhân rỗi rãnh thì nên đến cho thêm náo nhiệt”, Nhị phu nhân nói xong liền đưa thiệp hồng lại đây.


Hải Đường không chút để ý, nàng mở thiệp nhìn một chút, “Ngày mai sao? Không biết Hải Đường có thu xếp được thời gian không”, Hải Đường vừa nói vừa liếc nhìn Nhị phu nhân một cái, xem vẻ tươi cười trên mặt của nàng sắp biến mất, “Đương nhiên, Nhị phu nhân đã có nhã ý mời, Hải Đường cũng không dám chậm trễ, chỉ cần rỗi rãnh một chút thì ta nhất định sẽ đến mừng lễ tân gia của Nhị phu nhân”


“Chúng ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, mai gặp”
Hải Đường vừa nhìn theo bóng dáng bọn họ vừa đưa thiệp mời cho Như Sinh, nàng lạnh lùng nói, “Xử lý nó đi, đừng để lão phu nhân trông thấy”






Truyện liên quan