Chương 41
" Uhm.. " Mihawk khó chịu rên lên , đầu của hắn đau không ngừng khiến cho hắn muốn nôn mửa , cổ họng của hắn đau rát vô cùng một cách khó hiểu . Mihawk vương tay lên đỡ trán , cố gắng mở mắt ra . Sau một lúc , cơn đau cũng dịu lại và hắn cuối cùng cũng có thể bình thường thở lại và mở mắt ra nhìn xung quanh .
Căn phòng hoàn toàn bị bóng tối bao phủ , những chiếc rèm cửa vẫn còn che lại những cửa sổ và mọi thứ bên ngoài đều im lặng , không hề có tiếng nói chuyện hay bất cứ hành động nào .
" Kỳ quái ... Haruki tỷ không gọi ta dậy sao ? " Mihawk lầm bầm rồi chậm chạp đứng dậy , nhìn lại xung quanh căn phòng thêm một lần . Không hề có một dấu hiệu là Haruto hay Haruki đã xuất hiện trong phòng của hắn .
" Har- " Mihawk lên tiếng gọi cô thì ngay lập tức cổ họng của hắn giống như bị ai siết chặt thật lâu , cơn đau xuất hiện một cách đột ngột , Mihawk không kiềm chế được mà thét lên đau đớn . Nước mắt thậm chí vô thức rơi xuống , tiếng khóc cùng tiếng thở nặng nhọc vang lên khắp căn phòng . Hắn cố gắng nắm lấy cổ , run rẩy đứng dậy rồi cố gắng đi ra khỏi phòng .
Mihawk run rẩy đẩy cánh cửa ra , nhìn xung quanh cố tìm lấy thân ảnh của hai người nhưng trên boong thuyền hoàn toàn chìm trong im lặng , không hề có một ai hay một tiếng động trên con thuyền khiến cho hắn hoang mang cùng hoảng sợ .
" Har- Haruki-t-tỷ .. ? " Mihawk nhìn khắp boong thuyền , một cảm giác hoảng sợ dâng lên . Không một tiếng đáp lại càng khiến cho hắn thêm sợ hãi . Sự sợ hãi chiếm lấy cơn đau từ cổ họng một cách nhanh chóng , hắn chạy khắp boong thuyền , tìm đến phòng bếp và phòng riêng của hai người nhưng vẫn không thể nào tìm thấy bất kì ai .
" Không ..." Mihawk gục xuống trước cửa phòng của Haruto , cả người run rẩy từ cơn đau và sự sợ hãi .
" Mihawk ? " Mihawk không di chuyển từ chỗ đó trong một khoảng thời gian dài , cho đến khi hắn đã sắp rơi vào giấc ngủ thì đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên bên trên .
" Ngươi làm sao ? Tại sao lại như thế này ? " Haruto lo lắng cúi người xuống trước mặt Mihawk , tay ân cần lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mihawk . Mihawk nhìn anh , một mùi nồng xông lên mũi của hắn một cách khó chịu . Hắn mờ mờ nhìn thấy chiếc áo anh đang mặc là một màu đỏ sẫm ... giống như màu máu ...
" Ta tưởng các ngươi đã rời đi ... " Mihawk khàn khàn nói , nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống , cả người hắn hoàn toàn mệt rã rời từ vô số cơn đau và sự sợ hãi mang đến . Hắn không nên yếu đuối như thế này ... hắn vốn nên thật mạnh mẽ , không nên bị những thứ nhỏ nhặt này khiến cho hắn phải gục ngã một cách dễ dàng như vậy ... nhưng...
" Bọn ta sao lại có thể rời đi ? Ngươi chỉ là mệt quá nên mới tưởng tượng ra mà thôi ..." Haruto nhẹ nhàng nói nhưng Mihawk liên tục lắc đầu .
" Không ... các ngươi thật sự đã rời đi ... các ngươi đã rời đi ... " Mihawk lầm bầm khiến cho Haruto im lặng , đôi huyết mâu dần mất đi sinh khí , trở lại đôi mắt vô hồn ngày nào . Đột nhiên một tiếng động vang lên sau lưng của Mihawk khiến cho hắn giật nảy người , theo phản ứng liền định quay ra sau nhìn thì bị bàn tay của Haruto che lấy .
" Haruto ca ? Có chuyện gì vậy ? Tiế- " Mihawk khó hiểu nói thì bị anh cắt ngang .
" Mihawk , ngươi nên nghỉ ngơi đi . Ngươi đã có một ngày mệt mỏi rồi ."
" Nhưng ta vừa mới tỉnh dâ- "
" Ta xin lỗi ." Haruto nói rồi đập vào sau gáy của Mihawk khiến cho hắn ngất đi , trước khi hắn hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm , hắn thấy được bóng dáng quen thuộc của cô cùng với đôi huyết mâu trống rỗng nhìn vào hắn .
" Haruki , ngươi đã hoàn thành ? " Haruto đỡ Mihawk , nhìn lên cả người đầy máu Haruki .
" ... vâng ." Haruki chậm chạp gật đầu nhìn anh , cả người cô hoàn toàn bị nhấn chìm trong một màu đỏ tươi , mùi máu nồng đậm lan tỏa trong không khí một cách gay gắt .
" Ngươi nên đi tắm rửa đi ... sử dụng "nó" liên tục như thế này không phải là một dấu hiệu tốt ..." Haruto ôm Mihawk lên , nhìn cô lần cuối rồi quay người rời đi .
Haruki nhìn theo bóng lưng của anh , im lặng như một con rối trước khi quay bước trở về phòng của chính cô . Một đường máu tươi trải dài sau những bước chân của cô cho đến khi cánh cửa phòng cô hoàn toàn đóng lại , cắt đứt đi dải máu dài trên boong thuyền .
Haruto ôm Mihawk trở về phòng của Mihawk , nhẹ nhàng đặt hắn lên giường . Anh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn xuống cổ của hắn , nơi có những vết hằn màu đen đáng sợ .
" Ngươi vẫn luôn xem sự đau khổ của bọn ta là thứ vui đúng không ... " Anh nhẹ giọng nói , tay chạm vào cổ của hắn rồi sau đó rút tay lại , lắc đầu .
" Ngươi vẫn luôn muốn khiến bọn ta tuyệt vọng mà đúng không ... "
" .... " Haruto nhìn xuống Mihawk một lần cuối rồi sau đó dứt khoát quay đầu rời khỏi phòng . Ngay khi anh vừa mới đóng cánh cửa lại , anh cười một tiếng lên . Tiếng cười đầy sự điên loạn đáng sợ .
" Nhưng ngươi cho rằng bọn ta sẽ dễ dàng để ngươi như ý như vậy ? "
" Ngươi có thể phá hủy bọn hắn , ngươi có thể giết bọn hắn ..."
" Nhưng nếu như ngươi muốn làm những điều đó thì ngươi phải bước qua xác của ta trước đã .... "
" Dù sao thì ta cũng không thể nào dễ dàng ngã xuống trước khi đánh cho một trận ra trò đúng không ?"
*" Ác quỷ thì cũng không thể nào vĩnh viễn bất tử được mà ... "*
Tiếng cười trầm đục từ trong cổ họng của anh vang ra một cách đáng sợ , đôi huyết mâu nhìn chằm chằm vào hư không một lúc rồi chậm rãi nhắm lại . Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra , đeo lên nụ cười bình tĩnh thường ngày rồi trở về căn phòng của mình .