Chương 42: Cơn ác mộng
" Mihawk ... " Tiếng nói dịu nhẹ của Haruki vang lên bên tai của Mihawk , kéo hắn ra khỏi màn đêm đang bao trùm lấy tầm nhìn của hắn .
Mihawk chậm rãi mở mắt ra , ngay lập tức nhíu lại khó chịu khi bị ánh sáng chói rực rọi thẳng vào mắt . Một tiếng cười khúc khích vang lên rồi sau đó là một bàn tay chạm lên đầu hắn , ân cần xoa mái tóc đen của hắn . Mihawk sau một lúc quen dần với ánh sáng mới mở mắt ra , ngay lập tức nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của cô đang mỉm cười với hắn .
Một hình ảnh lóe qua tâm trí hắn , xen lẫn một cách ép buộc vào hình ảnh của cô trước mặt . Hình ảnh đôi huyết mâu lãnh huyết nhìn chằm chằm hắn xen lẫn với đôi huyết mâu đầy ấm áp trước mắt hắn . Gương mặt vô cảm đầy máu với gương mặt xinh đẹp tinh khiết trước mặt ... Tất cả đều quá mức đối với hắn , không kìm được mà phát ra một tiếng nức nở .
" Mihawk , có chuyện gì ? Ngươi tại sao lại khóc ? " Haruki lo lắng nhìn hắn , tay vuốt đi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy xuống .
" Ngươi ... ngươi ... " Mihawk ngẹn ngào nói , hắn bật dậy , không ngừng lắc đầu nhìn cô .
" Đã có chuyện gì sap Mihawk ? Tại sao ngươi lại đột nhiên như vậy ? " Haruki lộ vẻ lo lắng trên gương mặt , cô chậm chạp tiến đến gần Mihawk , mỉm cười .
" Ngươi không phải là Haruki tỷ ! Ngươi không phải ! " Mihawk lắc đầu nhìn cô , hắn không ngừng bị những hình ảnh đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn của cô chèn lên hình ảnh cô trước mặt .
" Mihawk ? " Một giọng nói khác vang lên ngay sau lưng hắn , giọng nói trầm ấm quen thuộc .
" Anh hai , Mihawk hành xử rất lạ ah ! Đột nhiên hắn tỏ vẻ như em là quái vật vậy !~ " Haruki bĩu môi nói . Mihawk nhìn chằm chằm cô , mọi thứ đều giống hệt cô từ cách nói , cách cư xử ... mọi thứ đều giống cô ...
Hắn đã điên rồi sao ? Tại sao hắn lại không ngừng thấy những hình ảnh này ? Nhưng cô vốn nên như thế này , vốn nên ấm áp và dịu dàng như thế này ... vốn không nên tàn nhẫn cùng khát máu như khi hắn thấy Haruto giết đi Hải Vương kia ...
" Có lẽ hắn còn mệt sau khi bị rơi xuống biển nên mới như vậy . Em không cần phải lo ." Haruto tiến đến gần Mihawk , luồng hai tay qua eo của Mihawk rồi ôm chặt hắn vào lòng . Lúc này hắn mới nhận ra rằng Haruto đột nhiên cao hơn hắn rất nhiều , hơn hẳn một cái đầu . Mihawk nhìn anh một hồi lâu , não vẫn đang còn giải quyết những thông tin hiện giờ . Hắn bị ngã xuống biển ? Lúc nào ? Hắn không hề nhớ rằng -
" Ngươi có còn mệt ở đâu không Mihawk ? " Haruto mỉm cười nhìn Mihawk , nhẹ hôn lên trán hắn .
" Haruto ca ... "
" Hhm ? " Haruto nhìn hắn , đôi huyết mâu tràn đầy sự yêu thương .
" Không công bằng chút nào ~ Tại sao hắn lại gần gũi với ngươi như vậy ~ " Haruki bước đến , ôm chặt Mihawk .
Mihawk cảm nhận được cơ thể hai người đang ôm lấy mình , môi kéo lên một nụ cười hạnh phúc nhưng rồi đột nhiên hắn lại cảm thấy khó chịu ... giống như những gì hắn thấy đang có một thứ gì đó không đúng ... nhưng đó là thứ gì thì hắn không thể nói được ... hắn không thể miêu tả được điều mà hắn đang cảm thấy hiện giờ ...
Một bàn tay đặt lên cổ của hắn , ban đầu là nhẹ nhàng nhấn lên vùng da quanh cổ rồi sau đó đường thở của hắn bị chèn lại . Mihawk trợn mắt nhìn cô , hai tay giật lên nắm lấy tay của cô , tiếng khàn khàn đầy kinh ngạc phát ra .
" Har- Haruki tỷ ! .. " Mihawk vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi gọng kìm của cô , nước mắt dần chảy xuống .
" Tại sao ngươi lại vô ơn như vậy ? Bọn ta đã làm tất cả cho ngươi và đây là điều mà ngươi trả lại ? " Haruki cười tàn nhẫn , đôi huyết mâu không một cảm xúc nhìn vào đôi mắt màu vàng của hắn .
" Ngư- Ngươi đang nói gì ? " Mihawk khó hiểu nhìn cô , gọng kìm của cô dần được thả lỏng nhưng vẫn khiến cho hắn không thể thở được bình thường .
*" Ta ghét ngươi Mihawk "* Cô nói với nụ cười điên cuồng nhất mà hắn từng thấy trên gương mặt cô .
*" Ta ước rằng ta chưa bao giờ gặp ngươi ." *Haruto xuất hiện sau lưng cô , nhìn xuống Mihawk với đôi mắt vô cảm .
" Ta- " Mihawk trợn mắt không thể tin nhìn hai người , thậm chí còn quên mất sự vùng vẫy .
" Bọn ta ước rằng chưa bao giờ gặp ngươi ." Giọng nói của cả hai vọng lại bên tai của hắn với nhau , một lần nữa những hình ảnh trước kia cùng với nhau chèn lên nhau , hoàn toàn trở thành một .
Mihawk gào lên với tất cả những gì hắn có . Hắn không thể chịu được những gì đang xảy ra được nữa ! Tại sao hai người lại trở nên như vậy ?! Hắn đã làm điều gì để bị như thế này ?!
" Ngươi vẫn không nhận ra được ngươi đã làm gì sao ? " Giọng nói của Haruto vang lên bên tai hắn .
" Ngươi thật sự là một kẻ đáng nguyền rủa ... thất bại .." Haruki tàn nhẫn nói .
" Ngươi tốt nhất nên ch.ết đi ..."
" Ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào trở thành Kiếm Sĩ mạnh nhất được ..."
" Vì tất cả những gì ngươi có thể làm là thất bại ... "
Mihawk nhắm chặt mắt lại , hai tay che đi tai , cố gắng không nghe những lời nói tàn nhẫn của hai người , nước mắt lại một lần nữa không ngừng chảy xuống cùng với tiếng nức nở yếu ớt .
" Mihawk ... "
" Mihakw ....."
*" MIHAWK !!! "*
Mihawk giật nảy người , bật dậy khỏi giường của hắn , thở một cách nặng nhọc .
" Mihawk , ngươi có chuyện gì vậy ? Ngươi không ngừng vùng vẫy cùng la hét trong giấc ngủ ? " Giọng nói đầy lo lắng của cô vang lên bên tai . Hắn sợ hãi nhìn qua , theo phản ứng cơ thể mà tránh khỏi cánh tay đang vương đến của cô .
" Ta ... ta ... " Mihawk run rẩy nói , mồ hôi chảy ướt đẫm hết cả chiếc áo hắn đang mặc hiện giờ .
" Haruki , em nên lùi lại đi . Mihawk hiện giờ không muốn gặp chúng ta .." Haruto đứng ở cửa phòng hắn , hai tay khoanh lại nói .
" .... " Haruki trầm mặt nhìn anh rồi nhìn hắn , thở dài . Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường của Mihawk , bước ra khỏi phòng của Mihawk một cách dứt khoát .
" Haruto ca ..." Mihawk nhìn anh nhưng Haruto lại lắc đầu , sau đó liền bước ra khỏi phòng của hắn . Ngay trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại , hắn nghe thấy anh bình tĩnh nói .
*" Đừng để những gì ngươi thấy trở thành chiếc khăn che lại đôi mắt của ngươi lại .... "*